Mục Thần Ký - Chương 42: Bóng ma lúc nửa đêm
Ngay khoảnh khắc con rắn khổng lồ kia vừa động đậy, Tần Mục bất ngờ nhún người nhảy vọt lên, lưỡi dao mổ heo vụt xuống như mưa bão, điên cuồng chém vào chỗ yếu ớt nơi giao điểm giữa đầu và thân rắn!
Đao pháp giết heo, Nhật Diệu Đông Hải Thiên Điệp Lãng!
Chiêu đao pháp đồ tể này đòi hỏi một khí thế như vầng dương vừa hé, nghìn con sóng Đông Hải dập dềnh xô đẩy, dùng thế đao vô song để chém nát mọi trở ngại!
Trong tâm trí Tần Mục, lúc này chỉ còn ý niệm xuất đao. Chém! Chém! Chém! Chém! Chém!
Nhất định phải chém rụng cái đầu này!
Xì --
Máu rắn bắn tung tóe, cái đầu hình tam giác to như mặt bàn của con mãng xà liền lìa khỏi thân thể, cái miệng rộng lớn như chậu máu vẫn còn há ra, như muốn táp vào ba người trong gia đình đang đứng phía trước, dường như hồn nhiên không hay biết mình đã bỏ mạng.
Khi cái đầu rắn khổng lồ kia sắp sửa lao vọt đến trước mặt ba người nọ, Tần Mục đột nhiên tung người nhảy vọt lên trên đầu rắn đang lơ lửng giữa không trung, hai chân phát lực, thân thể uốn cong, dẫm mạnh xuống khiến miệng rắn khép chặt lại.
Đầu rắn cùng thiếu niên trên đó tựa như một khối chì nặng, rơi thẳng xuống rồi nện ầm ầm xuống đất, vang vọng ngay trước m��t ba người trong gia đình đang kinh hãi tột độ.
Ba người nọ ngây người ra, ngơ ngẩn nhìn thiếu niên trước mặt.
Tần Mục khom người xuống, nở nụ cười tươi với tiểu cô nương nọ, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Tiểu muội muội, không sao rồi."
Đúng lúc này, tiếng trẻ con khóc oe oe mới truyền đến. Một người phụ nữ vội vã lao ra khỏi căn phòng đã bị đại xà phá nát, mừng rỡ nói: "Chúc mừng chúc mừng, mẹ tròn con vuông!"
Tần Mục vội vàng nhét lưỡi dao mổ heo vào vỏ đao bằng da trâu sau lưng, rồi xoay người chạy về phía sân. Chỉ thấy người thanh niên kia đã hưng phấn nhảy vào trong phòng, còn Tư bà bà thì đã bước ra khỏi phòng, rửa tay sạch sẽ rồi quay đầu nhìn cặp vợ chồng và đứa trẻ nhỏ đang quây quần ấm cúng bên trong.
"Mục nhi, hài lòng chứ?" Tư bà bà cười nói.
Tần Mục nhìn khung cảnh đầm ấm của gia đình ba người nọ, nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay bất giác đưa lên, nắm chặt khối ngọc bội trước ngực.
Tư bà bà nhìn theo tay của hắn, trong lòng than thầm một tiếng.
Người mù tiến đến, ngáp dài một cái rồi nói: "Chuyện ở đây đã giải quyết xong, cũng nên đi ngủ thôi. Bà bà, phòng trong thôn này rất ít, chi bằng hai ta ngủ chung..."
Tư bà bà quay đầu lại, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ. Người mù không khỏi rùng mình một cái, trúc trượng chọc xuống đất, rồi xoay người bước đi ngay: "Thời buổi này, người mù đều bị người đời khi dễ, lòng người không thành thật, ta đành ngủ ngoài đường vậy..."
"Bà bà, tại sao người trong thôn mãi vẫn không phát hiện ra con rắn khổng lồ này?" Tần Mục nhìn thấy vài thôn dân tràn vào sân, đang cố gắng kéo cái đuôi con rắn lớn từ trong hốc cây kia ra, không khỏi thắc mắc hỏi.
Hắn sống ở Tàn Lão thôn từ nhỏ, từng thôn dân đều tàn tật, dù Tư bà bà cũng lưng còng, thế nhưng trong lòng hắn, mỗi lão nhân trong thôn đều là những người có khả năng lên trời xuống đất, không gì là không làm được.
Thế nhưng, thôn dân ở thôn này đều là người bình thường, tuy có võ giả, nhưng thực lực tu vi cũng không quá cao, bởi vậy trong lòng hắn đầy nghi hoặc.
"Bên trong Đại Khư, chỉ có một Tàn Lão thôn."
Ánh mắt Tư bà bà sâu thẳm: "Ở đây toàn là người bình thường, họ là những người không kịp chạy trốn khi Đại Khư gặp tai biến. Cũng có vài người vì bị chèn ép, không thể sống được ở bên ngoài nên đành trốn đến đây, tránh né sưu cao thuế nặng, địa chủ áp bức, mong tìm được một chốn dung thân."
"Ngoại giới?" Ánh mắt Tần Mục sáng lên.
"Ngoại giới nguy hiểm hơn Đại Khư nhiều!"
Tư bà bà hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Nếu không thì bà bà và đám người mù cũng đã chẳng phải chạy trốn vào Đại Khư! Con đừng lúc nào cũng tơ tưởng đến ngoại giới!"
Tần Mục gãi gãi đầu, chẳng biết vì sao Tư bà bà luôn luôn hòa ái dễ gần lại đột nhiên nổi nóng.
Tư bà bà hạ giọng nói: "Con rắn khổng lồ này có gì đó rất kỳ lạ. Bình thường, dị thú căn bản không thể lọt vào trong thôn, mà con rắn lớn này lại có thể ẩn mình trong thôn suốt mấy năm qua. E rằng có kẻ cố ý thả nó vào đây... Loại thủ đoạn nuôi rắn này dường như là của Ma giáo. Khà khà, tối nay, nói không chừng còn có trò hay để xem..."
"Có kẻ cố ý thả đại xà vào thôn để hại người ư?"
Tần Mục tập trung tinh thần cao độ. Làm thế không phải là quá thất đức sao?
Con rắn kia rõ ràng đã ăn mấy đứa trẻ sơ sinh, dùng trẻ con để nuôi rắn thì có ích lợi gì cho hắn chứ?
"Mục nhi, tối nay có thể sẽ có một vài chuyện kỳ quái xảy ra với con. Con dù có thấy gì cũng đừng nên cử động, đừng để lộ ra, đợi đến hừng đông tự khắc sẽ có kết quả."
Tư bà bà cười khà khà, để lộ hàm răng trắng tinh trong miệng: "Hắn dùng rắn hấp thu tinh khí và hồn phách của trẻ con, sau đó lại hấp thu tinh khí của rắn, dùng để nghịch chuyển tiên thiên, chắc hẳn đã luyện tập rất nhiều năm, bản lĩnh phi phàm. Tuy nhiên, ở bên ngoài hắn làm như thế khẳng định sẽ bị người đời trừ ma vệ đạo, vì lẽ đó mới tiến vào Đại Khư gây sóng gió. Mục nhi, người tối nay đến, con không thể đối phó được, chỉ cần chú ý quan sát thôi."
Tần Mục gật đầu, trong lòng lo sợ bất an.
Gia đình nọ náo nhiệt suốt nửa ngày trời, cả nhà vừa khóc vừa cười, một lúc lâu sau mới nhớ đến chuyện sắp xếp chỗ nghỉ cho Tư bà bà và Tần Mục. V��� chồng chủ nhà liền nhường lại nhà chính và phòng trong của mình, mời Tư bà bà và Tần Mục ngủ ở đó. Tần Mục cảm thấy có chút không thích hợp nhưng Tư bà bà lại không từ chối, để Tần Mục ngủ ở nhà chính còn bà ngủ ở phòng trong.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã ngủ thiếp đi. Tần Mục vốn cố gắng chống chọi lại cơn buồn ngủ, tuy nhiên một lúc sau mi mắt hắn vẫn chầm chậm khép lại. Đến canh ba lúc nửa đêm, không một tiếng động, đột nhiên Tần Mục bất giác rùng mình một cái, vội vàng mở mắt, nhưng lại phát hiện bản thân không thể động đậy!
Đột nhiên, cánh cửa chính của căn nhà khanh khách kẽo kẹt mở ra. Ánh sáng le lói hắt vào từ khe cửa, trên mặt đất xuất hiện một cái bóng dài ngoẵng.
Tần Mục há miệng, nhưng phát hiện mình không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, căn bản là không thể nhắc nhở Tư bà bà!
Cái bóng trên mặt đất lay động một lát rồi bắt đầu chuyển động, nó vậy mà từ trên mặt đất bò lên tường, cái bóng trên tường vặn vẹo, giương nanh múa vuốt, trông dữ tợn gấp bội.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Tần Mục. Hắn thấy cái bóng trên tường bò dần lên, bò đến đỉnh rồi rủ xuống, nhìn chòng chọc vào hắn.
Đôi mắt Tần Mục trợn tròn, cái rủ xuống chính là cái bóng, một cái bóng chân thực, dẹt lét, mà lại cực kỳ linh hoạt, tựa như một võ giả tinh thông thuật uốn dẻo!
Thế nhưng đây rõ ràng chỉ là một cái bóng, cái bóng thì làm sao có thể tự do hoạt động được chứ? Chủ nhân của cái bóng lại ở nơi nào?
Phù --
Một luồng gió lùa qua cửa, một lá cờ trắng nhỏ hình tam giác bị gió thổi đến, được cái bóng kia nắm lấy trong tay, rồi quơ quơ về phía Tần Mục.
Đúng lúc này, đột nhiên cánh cửa phòng trong nơi Tư bà bà đang ngủ kẽo kẹt mở ra một khe hở. Từ khe cửa, một hạt châu màu bạc lấp lánh bay ra, giống như chiếc ngân hoàn Tần Mục từng thấy trong phòng Tư bà bà, dừng lại trước mi tâm Tần Mục, bất động. Chỉ thấy hạt châu kia xoay tròn, chuyển động nhưng không hề phát ra một âm thanh nào, liên tục có từng tia kiếm nhỏ như sợi tóc, hầu như không thể nhìn thấy, bắn ra.
Bóng đen trên nóc nhà vung vẩy cờ trắng, lướt qua lướt lại trong phòng. Cờ trắng thoắt ẩn thoắt hiện như điện xẹt, nhiều lần tấn công về phía Tần Mục đang nằm trên giường. Hạt châu kia cũng đột nhiên chuyển động, vô thanh vô tức va chạm với cờ trắng, đón đỡ mọi đòn tấn công từ bạch phiên.
Dù cho hai vật kỳ quái này không ngừng va chạm, giao tranh kịch liệt trong phòng, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, yên tĩnh đến kỳ lạ, cũng không phá hoại bất cứ đồ vật nào.
Một lát sau, cái bóng kia đột nhiên run rẩy, từ trong miệng nó phun ra một ng���m máu tươi, bạch phiên ào ào bay đi, còn bóng đen kia thì giống như dòng nước chảy ra ngoài phòng, biến mất không còn tăm hơi.
Hạt châu màu bạc dừng lại chốc lát rồi cũng quay về phòng trong, không còn thấy đâu nữa.
Lúc này Tần Mục cảm thấy mình có thể nhúc nhích, hắn há miệng thở hổn hển, không hiểu vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên vết máu trên đất lại cho thấy tất cả những điều này đều là sự thật.
Bên ngoài phòng, vạn vật im lìm. Sau một lát truyền đến tiếng chiêng, đó là người phu canh trong thôn đang gõ chiêng báo canh, để thôn dân dù dậy sớm cũng không bị bóng tối bên ngoài thôn nuốt chửng.
Người phu canh kia gõ ba tiếng chiêng, rồi thu chiêng về nhà. Vừa mới tới trước phòng mình thì thấy bên đường có một người mù chống gậy đi ngang qua.
"Lão ca, tìm chỗ nghỉ chân một lát đi!"
Người phu canh vội vàng ngăn người mù lại, cười nói: "Trời tối như vậy, ra ngoài thôn cẩn thận bị ma quái ăn thịt đấy!"
Người mù lộ ra nụ cười, dùng trúc trượng chỉ vào cái bóng của người phu canh, rồi nói: "Đa tạ nhắc nhở." Dứt lời, trúc trượng chọc chọc xuống đất, rồi dần dần đi xa.
Phốc phốc --
Ngực người phu canh nổ tung hai lỗ máu, xuyên thủng trước sau. Thân thể hắn loạng choạng rồi ngã vật xuống đất.
"Thương quá nhanh, có thể phá cả pháp thuật của ta! Khặc khặc, ta biết ngươi, ngươi mù, ngươi còn mạnh hơn..."
Người phu canh phun ra hơi thở cuối cùng, khí tuyệt bỏ mình.
Một lá cờ trắng hình tam giác từ không trung bay xuống, phủ lên mặt hắn.
Bản dịch tinh tế này được trân trọng gửi đến quý độc giả tại truyen.free.