Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Mục Thần Ký - Chương 40: Đầu ngọn gió (Phong tiêm)

"Thiền trượng này tên là Khích Khí La, bốn cánh mười hai vòng, do Như Lai của Đại Lôi Âm tự luyện, cũng có thể dùng để đánh người, nên giá trị mới có thể sánh bằng Tương Long thành." Mã gia giới thiệu: "Tuy nhiên, tác dụng chính của thiền trượng này là dùng để tu luyện. Con nắm chặt thiền trượng, tâm niệm khởi thì vòng chuyển, vòng vừa chuyển thì tạp niệm trong lòng con sẽ tan biến, là bảo vật chuyên trừ tâm ma. Mười hai vòng, có thể trừ mười hai loại tạp niệm của con, trừ mười hai loại tâm ma. Khi tâm ma nổi lên thì vòng sẽ ngân vang, tâm ma sẽ bị vòng tròn vây khốn, luyện hóa thành tro bụi. Trượng chia làm bốn cánh, trừ bốn sinh, niệm bốn đế, tu bốn đẳng, nhập bốn thiện. Tay cầm trượng này tu hành, ắt sẽ được kết quả gấp bội, đạt công lớn mà tốn ít sức."

Đôi mắt của Tư bà bà lập tức tỏa sáng, nhìn chằm chằm thiền trượng trong tay Tần Mục, cười nói: "Mục nhi, bà bà mượn thiền trượng dùng một lát. Trong lòng bà bà có một đại tâm ma, ám ảnh bà lâu nay rồi!"

Tần Mục giao thiền trượng Khích Khí La cho Tư bà bà, hiếu kỳ hỏi: "Bà bà, rốt cuộc là tâm ma gì trong lòng bà vậy?"

"Một lão gia hỏa." Tư bà bà thở dài, mặt mày ủ rũ: "Lão gia hỏa này có luyện cách nào cũng không thể tiêu diệt. Ta đã giết hắn trăm ngàn lần, nhưng hắn vẫn cứ sống, cứ thế mà quấy nhiễu ta trong tâm trí! Lần này nếu như dựa vào thiền trượng mà tiêu diệt được hắn thì ta mới có thể an lòng."

Rốt cuộc thì Tần Mục vẫn không thể biết được lão ma đầu trong lòng bà là ai. Tư bà bà cũng không nhiều lời, cây thiền trượng vừa rơi vào trong tay bà, lập tức ngân vang ào ào, mười hai chiếc vòng đồng loạt rung chuyển, tiếng động đinh tai nhức óc.

Ma tính trong cơ thể Tư bà bà rất mạnh, trên người tràn ngập một luồng khí thế khủng bố đáng sợ. Khí thế ấy hoàn toàn không phải của bà, trái lại cứ như là một người khác vậy!

Tần Mục không khỏi rợn tóc gáy, trong cơ thể Tư bà bà vậy mà lại có một người khác tồn tại!

Mấy người mù, Mã gia, người què, dược sư và người câm cũng đều sởn tóc gáy, từng người vội vàng lui về phía sau một bước. Cỗ khí thế này đáng sợ đến mức khiến bọn họ cũng cảm thấy cực kỳ nguy hiểm!

Sau một lát, Tư bà bà thất vọng, trả thiền trượng lại cho Tần Mục, nói: "Vật này vô dụng, chẳng làm gì được lão ma đầu ấy. Khốn nạn thật, sao đánh mãi mà hắn vẫn không chết!"

Tần Mục tiếp nhận thiền trượng, định vắt sau lưng, đặt chung với cây trúc trượng. Thế nhưng thiền trượng quá dài, vắt sau lưng thì không thể tiện bề đi lại, chỉ đành cầm trên tay.

"Ném nó lên xe bò đi, con lại không phải là hòa thượng." Mã gia nói: "Chợ phiên hôm nay xem như con đã vượt qua cửa ải, hoàn thành thử thách. Sau đó liền không cần đánh tiếp, riêng việc có thể chiến thắng một đệ tử của Đại Lôi Âm tự đã là một thành tựu lớn lao rồi. Thế nhưng, Minh Tâm kia cũng không phải là chân truyền đệ tử của Như Lai, còn kém xa lắm, con có hiểu không?"

Tần Mục tiện tay ném cây thiền trượng cực kỳ quý giá này lên xe bò, hiếu kỳ hỏi: "Đệ tử của Như Lai rốt cuộc mạnh tới mức nào?"

Mã gia thản nhiên nói: "Năm đó ta chính là đệ tử của Như Lai. Lúc nào con có thể đánh thắng ta thì mới có thể xem là Bá Thể chân chính."

Trong lòng Tần Mục khẽ chấn động. Lúc hắn và Mã gia luyện quyền mỗi ngày, Mã gia chỉ vận dụng tu vi Linh Thai cảnh mà thôi, nhưng dù vậy, hắn vẫn bị Mã gia đánh cho sưng vù mặt mũi.

Phải biết, Mã gia chỉ còn một cánh tay. Nếu hai cánh tay của ông ấy vẫn còn nguyên vẹn thì thực lực sẽ khủng khiếp đến nhường nào?

Tần Mục biết, ở cảnh giới Linh Thai mình còn có một đoạn đường dài đằng đẵng phải đi.

Chợ phiên miếu Nãi Nãi hai ngày nữa mới kết thúc. Đến hoàng hôn, rất nhiều người bắt đầu thu dọn hàng hóa, tiến vào trong miếu Nãi Nãi. Tòa miếu thờ này vô cùng rộng lớn, lại có tượng đá trấn giữ, quả là bất phàm. Trú ẩn ở đây thì bóng tối sẽ không cách nào tập kích, quả là một nơi an toàn.

Tần Mục lái xe bò, đưa xe bò tiến vào miếu Nãi Nãi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tà dương lơ lửng trên đỉnh núi, rọi sáng khắp Thiên Lang Cung này.

Sau khi hắn tiến vào miếu thờ thì mới biết vì sao Thiên Lang Cung trên bản đồ lại được người ta gọi là miếu Nãi Nãi, bởi vì chính điện ngôi miếu này thờ phụng một bà lão có gương mặt hiền lành, dễ mến.

Bà lão kia hiền từ phúc hậu, tựa như một lão bà nhỏ ở thôn bên cạnh, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vẻ tinh ranh. Bức tượng được điêu khắc vô cùng sinh động, trông như thật.

Tần Mục vậy mà cảm thấy bà vô cùng giống Tư bà bà. Hắn nhìn kỹ thêm lần nữa, thế nhưng khi hắn dùng tới Thần Tiêu Thiên Nhãn để xem thì lại không khỏi giật mình kinh hãi.

Lão thái bà hiền từ phúc hậu này lại ngập tràn kiêu ngạo. Thần quang từ bà ấy hình thành một con sói cực kỳ cao lớn, vô cùng khổng lồ, với dáng vẻ ngửa mặt lên trời gầm thét, dường như muốn nuốt chửng cả trời xanh!

Nơi này, ngoài chính điện ra, còn có một tòa tiền điện, hai tòa thiên điện. Ngoài ra còn có hoa viên rộng lớn và ao cá, thế nhưng hoa viên đã chẳng còn hoa cỏ, ao cá cũng khô cạn, dưới đáy ao còn vương vãi mấy khúc xương.

Tần Mục đến gần liếc mắt nhìn, có lẽ là xương đầu cá. Tuy nhiên rất lớn, dài chừng sáu, bảy trượng. Quái lạ ở chỗ, con cá này lại có xương sọ giống rồng!

Dược sư gọi hắn lại, bôi thuốc trị thương vào vết thương của hắn. Một bên khác, người mù và người câm đang rán trứng. Con Kê Bà Long kia đẻ ra một quả trứng gà to cỡ trái dừa, vẫn còn không ngừng kêu to "cục ta cục tác".

Bên trong Miếu Nãi Nãi, những thôn dân khác cũng bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Mặt trời đã gần lặn, ăn tối xong sẽ đi ngủ.

Đúng vào lúc này, đột nhiên ngoài miếu có một người đàn ông tuổi còn trẻ chạy đến, vẻ mặt lo lắng, cất tiếng kêu to: "Bà đỡ! Ở đây có bà đỡ nào không? Vợ tôi sắp sinh rồi!"

Trong miếu, từng người đứng lên nhìn về phía hắn, nhưng không có ai lên tiếng.

Tư bà bà đứng dậy, run rẩy nói: "Ngày thường lão thân cũng hay đỡ đẻ, tay nghề quen thuộc lắm. Vợ ngươi còn có thể chờ một chút sao? Trời sắp tối rồi, nếu như có thể đợi đến ngày mai, lão thân có thể qua đó một chuyến..."

Thanh niên kia phịch một tiếng quỳ xuống đất, liên tục dập đầu, kêu lên: "Đợi không được nữa rồi! Kính xin bà đỡ mát tay cứu giúp con tôi với! Đứa trẻ khó sinh, bà đỡ trong thôn không đỡ được!"

Tư bà bà liếc nhìn tà dương, hiện lên vẻ khó xử.

"Cứu mạng! Cứu mạng!" Thanh niên kia dập đầu đến mức trán rỉ máu, khóc lớn nói: "Vợ tôi mấy năm qua đã mang thai mấy đứa trẻ, đều mất ngay lúc lâm bồn, sinh ra đã chết yểu! Lần này nếu như cũng mất nốt thì nhà tôi sẽ tuyệt tự mất!"

Tư bà bà giật mình: "Đều mất ngay lúc sinh sao?"

Thanh niên kia liên tục gật đầu. Tư bà bà nghi hoặc nói: "Nếu có thể mang thai lâm bồn, chẳng lẽ lại sinh ra đã chết sao? Chắc chắn có điều gì đó quái lạ ở đây. Thôn của các ngươi cách đây bao xa?"

"Không xa! Cách miếu Nãi Nãi không tới hai mươi dặm!"

Tư bà bà liếc nhìn tà dương, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không tới hai mươi dặm à? Ngươi ở Trương Trang trại, Trương Trang trại không xa, trước khi trời tối có thể đến kịp. Người mù, Mục nhi, các ngươi đi cùng ta, chuyện này có chút kỳ lạ."

Tần Mục kinh ngạc, ngày thường Tư bà bà tính tình cổ quái, không ngờ lại là một người nhiệt tâm như thế.

Thanh niên kia vội vàng đứng dậy, nhanh chân lao đi, chạy về hướng Trương Trang trại. Hắn là một võ giả nên tốc độ rất nhanh. Sợ không kịp, đang lúc định quay đầu giục mấy người Tư bà bà thì đã thấy Tư bà bà cùng người mù vẫn vững vàng theo sát phía sau hắn, thậm chí ngay cả thiếu niên mười một, mười hai tuổi kia cũng theo kịp.

"Tốc độ của ngươi quá chậm." Người mù thản nhiên nói: "Mục nhi, con cõng hắn, tốc độ nhanh một chút, để tránh mặt trời lặn mất."

Tần Mục lập tức xông lên phía trước, không nói một lời, vác thanh niên kia lên lưng, nói: "Ngươi cẩn thận, sau lưng ta có đao, đừng để nó cứa vào người."

Thanh niên kia vội vàng nói: "Thả ta xuống, ngươi cõng ta chạy không nhanh..."

Lời hắn còn chưa dứt, bên tai đã truyền đến tiếng cuồng phong gào thét. Tần Mục nhún người nhảy lên, nhảy vút khỏi núi rừng, cõng hắn, chân đạp trên lá cây, lao đi vun vút trong bão táp!

Thanh niên kia kinh hãi. Tiếng gió bên tai càng lúc càng lớn, chỉ cảm thấy bước chân của thiếu niên đang cõng mình cũng càng lúc càng nhanh. Trong lòng không khỏi khiếp sợ khôn cùng: "Tiểu huynh đệ này tu luyện kiểu gì mà lợi hại thế? Mạnh hơn mình quá đỗi rồi!"

Trong lúc lao nhanh, Tần Mục có một loại cảm giác như đạp gió mà đi. Trong lòng khẽ động: "Gia gia Què nói, lúc ông ấy rèn thể ở cảnh giới Linh Thai thì có thể giẫm lên đầu ngọn gió, đạp gió mà đi. Nếu mình có thể tìm được đầu ngọn gió, chẳng phải là cũng có thể đạp gió mà đi? Thế nhưng, đầu ngọn gió rốt cuộc là gì?"

Trong lúc chạy hắn không ngừng suy nghĩ. Thanh niên phía sau lưng Tần Mục còn đang lo lắng không biết Tư bà bà và người mù kia có theo kịp hay không, đột nhiên lại thấy hai lão nhân này vậy mà khoanh chân ngồi, theo sát phía sau Tần Mục. Hai người này lại bị luồng gió xoáy do Tần Mục lao nhanh tạo ra cuốn đi, tốc độ chẳng chậm hơn Tần Mục chút nào!

"Đây là thân pháp gì?" Hắn bối rối nghĩ ngợi. Mặt trời cuối cùng cũng lặn về phía Tây, bóng tối từ phương Tây cuồn cuộn ập tới, bao trùm cả bầu trời. Tất cả những nơi nó đi qua đều bị bóng tối nuốt chửng.

Tốc độ Tần Mục cực nhanh. Từ xa đã nhìn thấy Trương Trang trại, liền lập tức chạy như bay. Trước lúc bóng tối kịp đuổi đến, cuối cùng cũng nhảy vọt vào trong thôn!

Phù -- Dù hắn đã dừng thân hình lại, thế nhưng cuồng phong phía sau lưng vẫn gào thét thổi về phía trước. Tư bà bà và người mù thản nhiên ngồi trong gió, bay về phía trước mười mấy trượng, lúc này mới duỗi hai chân, vững vàng đứng trên mặt đất.

Tần Mục ngẩn người, trong lòng mừng như điên: "Đầu gió, hóa ra đây chính là đầu ngọn gió!"

Truyện này do truyen.free độc quyền chuyển ngữ, mọi hành vi sao chép đều là vi phạm bản quyền.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free