Mục Thần Ký - Chương 37: Tuyên truyền giác ngộ
Lồng ngực Mã gia phập phồng, hiển nhiên trong lòng ông cũng chẳng hề bình tĩnh. Ông lạnh lùng nói: "Ta đã tự chặt một cánh tay đưa đến Đại Lôi Âm Tự, trả lại thần thông cho các ngươi. Vậy tại sao các ngươi còn muốn đuổi giết ta, khiến vợ con ta ly tán? Nếu đã cố tình muốn ta chết, sao ta không thể truyền bá thần thông của Đại Lôi Âm Tự ra ngoài?"
Lão hòa thượng kia lắc đầu: "Sư đệ, một cánh tay không thể đại diện cho toàn bộ thần thông."
Mã gia "khà khà" cười nhẹ: "Không phải tất cả thần thông trên người ta đều đến từ Đại Lôi Âm Tự. Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn phế đi những thần thông khác trên người ta ư? Dù ta xuất thân từ Đại Lôi Âm Tự, nhưng năm đó ta dựa vào chính đôi tay mình mà thoát ra, khi đó các ngươi nào dám ngăn cản ta. Đến khi ta có vợ có con, các ngươi lại tìm tới cửa. Ta vì sự an nguy của vợ con mình mới cam nguyện chặt đứt một cánh tay, trả lại thần thông cho Đại Lôi Âm Tự của các ngươi!"
Mặt ông âm trầm: "Thế rồi sao nữa? Các ngươi đuổi giết ta, khiến vợ con ta ly tán, cửa nát nhà tan!"
Hàng mi bạc của lão hòa thượng khẽ rung động: "Quy củ vẫn là quy củ, nếu thay đổi thì sao còn là quy củ? Hồng trần thế tục quấy nhiễu tu hành. Sư đệ, kỳ thực chúng ta không muốn giết ngươi, mà là muốn cứu ngươi thoát ly hồng trần khổ hải, lần nữa trở lại Đại Lôi Âm Tự tu hành, đắc đạo chính quả. Nếu năm đó ngươi không động phàm tâm mà rời khỏi Đại Lôi Âm Tự, thì hiện nay vị trí Như Lai của Đại Lôi Âm Tự đã là của ngươi. Nếu ngươi chịu theo ta trở về chùa, Lão Như Lai ắt sẽ vô cùng vui mừng, vị trí Như Lai vẫn sẽ là của ngươi." (Chú thích: Theo dân gian, Như Lai chỉ Thích Ca Mâu Ni, nhưng trong Phật môn, Như Lai là danh hiệu của bất kỳ vị Phật nào, chỉ cảnh giới Phật.)
"Trở về ư?"
Mã gia đờ đẫn nói: "Năm đó ta đã giết chóc mà ra, nếu phải quay về thì đương nhiên cũng sẽ giết chóc mà trở lại!"
Sắc mặt lão hòa thượng chùng xuống, khẽ thở dài: "Như Lai sẽ rất thất vọng. Thiếu niên trên võ đài này là đệ tử ngươi sao? Ngươi đã truyền thụ cho hắn Lôi Âm Bát Thức, nhưng lại không truyền thụ tâm pháp Như Lai Đại Thừa Kinh của Đại Lôi Âm Tự ta."
Lão nhìn về phía Tần Mục đang tranh đấu với một thanh niên trên võ đài, nói: "Như Lai Đại Thừa Kinh chính là tâm pháp hàng Ma. Không tu luyện tâm pháp này, thì Lôi Âm Bát Thức dù có luyện đến đâu cũng chỉ là tốt mã dẻ cùi. Hôm nay ta mang theo đệ tử đến đây. Minh Tâm, đến ra mắt sư thúc!"
Phía sau hắn, một hòa thượng trẻ tuổi cao gầy, thân hình mảnh khảnh tiến lên, tay lần Phật châu, chắp hai tay thành chữ thập, thi lễ: "Sư thúc."
Hàng mi bạc của lão hòa thượng phất phơ bay lên, nói: "Minh Tâm cũng là võ giả Linh Thai cảnh. Thiền trượng của ta đặt ở đây, sư đệ có dám đánh cược không?"
Lông mày Tư bà bà nhướng lên, đang định nói gì đó thì Mã gia với khuôn mặt không chút biểu cảm nói: "Thanh quy giới luật, đều là chó má! Ta đánh cược với ngươi, đầu của ta, so với thiền trượng Khích Khí La của ngươi thì thế nào?"
Lão hòa thượng vuốt cằm nói: "Không khác biệt bao nhiêu."
Đám người mù, Tư bà bà và dược sư cau mày thật chặt, đang muốn khuyên can, thì Mã gia kiên quyết nói: "Nếu Mục nhi thua, ngươi cứ mang đầu của ta về Đại Lôi Âm Tự gặp Như Lai. Còn nếu Mục nhi thắng, thì thiền trượng kia phải lưu lại, ngươi cút càng xa càng tốt."
"Thiện tai."
Lão hòa thượng hướng về tiểu hòa thượng Minh Tâm nói: "Hôm nay sư phụ muốn thu hồi thần thông của Đại Lôi Âm Tự trên người kẻ phản bội chùa. Nếu con thắng được, đó sẽ là công đức của con."
Minh Tâm "vâng dạ" một tiếng, cất bước tiến về phía võ đài.
Trên võ đài, người thanh niên đang tranh đấu với Tần Mục là một cao thủ kiếm pháp, theo đúng đường lối của Khúc sư huynh trong Ly Giang Ngũ Tử. Bảo kiếm của hắn không rời thân thể quá ba thước, nhưng khác với Khúc sư huynh, kiếm của hắn không lớn, giống đoản kiếm hơn, khoảng tám tấc. Nhỏ bé nhưng lại nguy hiểm hơn bội phần!
Thanh đoản kiếm này thỉnh thoảng lại đâm ra từ những vị trí quái dị, ví dụ như dưới nách, dưới háng, thậm chí còn có thể chui vào bên trong y phục của hắn. Khi đối chưởng với Tần Mục, nó lại chui ra từ trong tay áo hắn!
Dùng khí ngự kiếm, Khống Kiếm thuật cao minh đến trình độ như thế này, đã không còn thua kém bao nhiêu so với đệ tử Ly Giang Thiên Thu, và vượt xa Khúc sư huynh.
Hơn nữa, về chiến kỹ, người này cũng có trình độ vô cùng cao minh. Chưởng pháp của hắn tinh thâm, khí thế nguy nga như núi lớn đang sừng sững, kình lực từ trong lòng bàn tay phun ra, liền có những đường vân hình núi hiện lên.
Tuy nhiên, giờ phút này, trên võ đài, thắng bại đã rõ ràng. Tần Mục với sức lực cường đại, chiêu thức mãnh liệt, bộ pháp nhanh nhẹn. Ngay từ va chạm chưởng đầu tiên, thanh niên kia đã chịu thiệt thòi lớn, nguyên khí hùng hồn của Tần Mục lập tức nghiền nát nguyên khí của hắn!
Tần Mục triển khai chính là Cửu Long Ngự Phong Lôi. Dù sức mạnh chín tầng chỉ bùng phát ba tầng, nhưng cũng đủ khiến phế phủ của hắn bị thương. Kiếm thuật dù tinh diệu, bại cục cũng đã định.
Bước chân Tần Mục nhanh nhẹn, biến ảo khôn lường, như muôn ngàn con rắn đang lướt đi trong bụi cỏ, lúc đông lúc tây, lúc trước lúc sau, khiến người thanh niên kia không thể nhìn ra công kích của hắn đến từ đâu. Một khắc sau, hậu tâm hắn đau nhói, bị một chưởng của Tần Mục đánh bay.
Người thanh niên kia rơi xuống đất, ngơ ngác, rồi khom người hướng về Tần Mục trên võ đài cảm ơn: "Đa tạ tiểu ca đã hạ thủ lưu tình."
Vừa nãy, tuy một chưởng kia của Tần Mục ấn lên hậu tâm của hắn, sức mạnh rất lớn, nhưng lại không cương mãnh đến mức làm thương tổn tim phổi. Bằng không, với thực lực của Tần Mục, tuyệt đối có thể đánh tan lục phủ ngũ tạng của hắn!
"Sư đệ có cần nghỉ ngơi không?" Minh Tâm vẫn bình tĩnh đứng chờ ở đó. Đợi đến khi Tần Mục đánh bại chàng thanh niên kia, lúc này hắn mới lên tiếng hỏi.
Ánh mắt Tần Mục rơi trên người hắn. Hòa thượng này tuổi còn trẻ, mặc y phục bằng lụa trắng, không vướng chút bụi trần, ngay cả giày dưới chân cũng màu trắng. Người hắn cũng vô cùng trắng trẻo. Dù trọc lóc, nhưng vẫn toát lên vẻ anh tuấn, khiến người ta bất giác sinh lòng thiện cảm.
Hắn đang định trả lời không cần, thì đột nhiên âm thanh của Tư bà bà vọng đến: "Nghỉ ngơi! Nhất định phải nghỉ ngơi!"
Tần Mục không hiểu, nhưng vẫn theo lời Tư bà bà nói, ngồi xuống nghỉ ngơi, điều hòa hơi thở. "Bá Thể Tam Đan Công" của hắn phù hợp để tu luyện trong lúc hoạt động. Dù rằng hắn đã nghênh chiến hơn mười võ giả, nhưng nguyên khí vẫn không tiêu hao là bao, vẫn ở trong trạng thái đỉnh cao, chỉ là thân thể có chút mệt mỏi.
Tư bà bà bưng chén nước đi lên võ đài, đưa tận tay cho Tần Mục, thấp giọng nói: "Mục nhi, bất luận con dùng thủ đoạn gì, lần này nhất định phải thắng, tuyệt đối không thể thua! Mã gia gia của con đã đánh cược tính mạng của mình với lão tặc ngốc kia!"
Trong lòng Tần Mục giật thót, vội vàng nhìn về phía Mã gia. Sắc mặt Mã gia bình thản, âm thanh ông truyền đến: "Mục nhi, Bá thể vô song tuyệt đối không thể thất bại! Ta tin tưởng con."
Dù ông nói vậy, tinh thần Tần Mục vẫn có chút hoảng loạn. Tuy người trong thôn đều là thân nhân của hắn, nhưng người thân cận nhất, ngoại trừ Tư bà bà, thì chính là Mã gia. Năm đó chính Mã gia đã dùng một cánh tay cõng pho tượng đá cùng Tư bà bà ra khỏi thôn, từ bờ sông nhặt hắn về, cứu lấy tính mạng của hắn!
Nếu bản thân mình mà thua, chẳng phải sẽ hại đến tính mạng của Mã gia sao?
Lúc này dược sư cũng cau mày thật chặt. Mã gia tin tưởng Tần Mục là Bá thể vô song, tuyệt đối tin tưởng Tần Mục. Thế nhưng Tần Mục, dù sao cũng không phải Bá thể chân chính.
Hiện tại ông có chút hối hận vì trước đây đã giúp trưởng thôn giấu diếm lời nói dối thiện ý kia. Nếu nói cho bọn họ biết sự thật sớm hơn, Mã gia đã không đặt cược tính mạng của mình rồi.
Chính vì Mã gia tín nhiệm Tần Mục, nên lúc này mới đánh bạc tính mạng của mình với lão hòa thượng kia!
Đột nhiên, ánh mắt dược sư lóe lên hung quang: "Nếu Mục nhi thất bại, vậy thì giết chết hai tên hòa thượng lớn nhỏ này, tuyệt đối không thể để Mã gia ch��u chết!"
Trên võ đài, Tần Mục khẩn thiết muốn ổn định tinh thần. Chỉ là, liên quan đến tính mạng của chính mình và người thân thiết nhất, tinh thần làm sao có thể yên ổn cho được?
Người câm hoa tay múa chân, phát ra vài tiếng "a a". Người mù chống gậy chầm chậm nói: "Không cần phải nhắc nhở nó. Lần Hội Miếu này là một thử thách. Vượt qua được thì chứng tỏ nó đã trưởng thành, không vượt qua được thì vẫn chỉ là một đứa trẻ con."
Sau một lát, Tần Mục chậm rãi đứng dậy, nhìn về tiểu hòa thượng cao gầy, thân hình mảnh khảnh phía đối diện, từ từ nói: "Hòa thượng, trong lòng ngươi có Phật không?"
Hai tay Minh Tâm chắp lại thành chữ thập, nghiêm nghị nói: "Phật luôn ở trong lòng ta."
Phù — Tần Mục thở hắt ra một hơi, nguyên khí trong cơ thể trở nên bá đạo và cuồng liệt. Lại có một khí khái ngông nghênh coi trời bằng vung từ trong thân thể bé nhỏ của hắn dâng trào ra.
"Ta!"
Hắn tiến lên một bước, khí thế trong thân thể bé nhỏ tuôn ra, thậm chí làm người ta dâng lên một cảm giác khí khái hào hùng, tựa như m���t vị thần uy phong đang đứng. Âm thanh hắn cất lên như lời tuyên ngôn thức tỉnh: "Trong lòng không Thần, không Phật, không Ma! Ta chính là Thần, chính là Phật, chính là Ma!"
Lời vừa nói ra, lão hòa thượng đang ngồi đối diện Mã gia liền lộ vẻ kinh sợ, quay đầu nhìn về phía Tần Mục!
Hết thảy nội dung chương này, chỉ có tại truyen.free mới được trình bày một cách trọn vẹn và độc quyền.