Mục Thần Ký - Chương 28: Bóng người trên tường
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, bản đồ Đại Khư trước đây vô cùng hữu dụng, trên bản đồ ghi chép rõ ràng rất nhiều di tích trong Đại Khư. Nếu ra ngoài săn thú mà không kịp trở về Tàn Lão thôn, hắn có thể dựa theo bản đồ này để tiến vào các di tích, tránh né sự tập kích của bóng tối.
Có bản đồ này, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm.
Hắn chú tâm ghi nhớ, khắc sâu tấm bản đồ vào lòng. Sau một hồi tìm được vị trí sơn cốc hiện tại, trên bản đồ ghi chép rằng vùng thung lũng này được gọi là Trấn Ương Cung.
"Trấn Ương Cung? Chữ 'ương' ở đây có nghĩa là tai họa chăng?"
Tần Mục theo người Điếc học viết chữ, vẽ tranh, dù không thể nói là thông thạo thi thư vạn quyển, nhưng cũng học được một bụng học vấn đáng kể. Hắn lẩm bẩm nói: "Trấn Ương Cung chính là cung điện trấn áp tai họa. Rốt cuộc tòa cung điện này dùng để trấn áp tai họa gì?"
Hắn nhìn quanh bốn phía, đã thấy Ma Viên ra ngoài tự lúc nào, không còn ở trong cung điện. Chắc hẳn con Ma Viên này lo lắng việc nó ở lại sẽ quấy rầy hắn, nên đã ra ngoài.
To con ngược lại cũng hiểu chuyện.
Tần Mục bước ra khỏi cung điện, gọi Ma Viên lại, hỏi: "To con, nơi đây có chỗ nào kỳ lạ kh��ng?"
Ma Viên gãi đầu gãi tai, suy nghĩ một chút, vội vã chạy về hướng Thiên Điện trong Trấn Ương Cung. Tần Mục nhanh chóng đuổi theo. Phía sau lưng bọn họ, con hươu bào ngốc nghếch kia cũng rụt rè theo đến.
"Đây!"
Ma Viên tiến vào Thiên Điện, chỉ tay một cái. Tần Mục nhìn theo ngón tay của nó thì thấy chỗ nó chỉ là một bức tường trắng toát, trên tường vẽ một bóng người, vô cùng nhỏ bé, chỉ bằng ngón cái.
Tần Mục đánh giá khắp bức tường trắng. Ngoại trừ bóng người nhỏ bé này ra, hắn không phát hiện bất kỳ vật gì khác.
Con hươu bào ngốc kia rụt rè ngửi ngửi dọc đường, tiến đến bên cạnh bức tường, ngửi bóng người trên tường. Đang định liếm bức tường, bỗng một cánh tay thò ra chộp lấy, hươu bào liền biến mất không còn tăm hơi!
Tần Mục giật nảy mình. Ma Viên cũng tức giận đấm ngực thùm thụp, hướng về phía bức tường gầm thét, nhưng không dám tiến tới.
Trên bức tường, bên cạnh bóng người nhỏ bé kia xuất hiện thêm một bức vẽ con hươu bào, vô cùng sống động. Sau đó Tần Mục nhìn thấy người trên tường kia lại bắt đầu nhúc nhích từng chút một, hé miệng, cái miệng đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn. Hàm răng bên trong tựa như từng hàng đinh trải dài, rồi sau đó nuốt chửng con hươu bào!
Tần Mục ngây người ra. Sau khi bóng người kia nuốt chửng hươu bào thì đột nhiên bước tới, hướng về phía bọn họ!
Sau đó Tần Mục kinh hãi nhận ra, dù bóng người kia không thể thoát ra khỏi bức tường, nhưng thân thể lại càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn, dần dần đã to bằng người thường, nhưng vẫn không ngừng lại, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, bóng người đã tràn ngập khắp mặt bức tường, thậm chí cả đỉnh Thiên Điện cũng hiện ra cái bóng của hắn. Đó là một chiếc đầu lâu, chiếc đầu lâu mở rộng cái miệng. Tiếp theo, bàn tay của hắn kéo dài từ bức tường này sang hai bức tường khác.
"Nhóc tỳ, đi!" Ma Viên kéo Tần Mục nhảy ra ngoài, không để bóng người trên tường kia bắt được.
Trên bức tường kia truyền đến tiếng gầm giận dữ, bức tường bị chấn động đến mức rung chuyển không ngừng, bụi mù tràn ngập khắp nơi. Tiếp đó, bóng đen từ trong Thiên Điện tràn ra. Trong chớp mắt, toàn bộ Thiên Điện đã bị cái bóng trên tường kia bao phủ!
Cái bóng kia cố gắng thoát ra khỏi bức tường Thiên Điện, nhưng rốt cuộc vẫn không thể thoát ra ngoài.
"Đây chính là Ma?"
Tần Mục dừng bước lại, chớp chớp mắt, quay đầu lại thử dò xét hỏi: "Kỳ khả đa tát ma da, bàn nhược bàn nhược tát ma da, kỳ khả đa bàn nhược tát ma da."
Cái bóng đang bao phủ Thiên Điện đột nhiên yên tĩnh lại. Sau đó, hai cửa sổ của cung điện này mở rộng, tựa như hai con mắt đen kịt đáng sợ. Tần Mục chỉ cảm thấy bản thân mình dường như đang bị một đôi mắt kinh khủng nhìn chằm chằm, một cảm giác sởn tóc gáy ập đến.
Sau đó cửa lớn Thiên Điện ầm ầm khép lại. Tiếp đó, cửa lớn lại tự động mở ra, rồi lại đóng lại. Chỉ nghe một âm thanh khàn khàn truyền ra: "Đại Tự Tại Chân Ngôn. Ngươi là hậu bối của bộ tộc ta? Thật đáng thương, chân ngôn của ngươi không phải là chân truyền chính tông. Chẳng lẽ bộ tộc ta đã suy tàn đến mức độ này sao?"
Tần Mục thử dò hỏi: "Tiền bối biết Đại Tự Tại Chân Ngôn chân truyền?"
"Đương nhiên biết!"
Cánh cửa đó đóng mở, truyền ra một âm thanh đầy vẻ ngạo khí: "Đại Tự Tại Chân Ngôn của bộ tộc ta chứa đựng sức mạnh vô thượng, đó là sức mạnh vĩ đại khai mở thế giới, đạt được sức mạnh Đại Tự Tại! Đáng tiếc, rơi vào tay ngươi lại biến thành bộ dạng này? Không có chút uy lực nào! Mau bảo con khỉ này lui xuống, ta sẽ truyền dạy cho ngươi chân ngôn chân chính!"
Tần Mục nhìn Ma Viên một cái. Ma Viên lắc đầu, giọng ồm ồm nói: "Lời ma quỷ!"
"Vị tiền bối này cùng tộc với ta, sẽ không hại ta đâu. Ngươi ra ngoài trước đi, chờ ta một lát." Tần Mục an ủi.
Ma Viên vẫn có chút không yên tâm lắm, bị Tần Mục đẩy ra ngoài cửa.
Cánh cửa Thiên Điện đóng mở, âm thanh đầy ma tính kia nói: "Chân ngôn là pháp môn tu hành tuyệt diệu, ẩn chứa sức mạnh của Thần Ma. Ngươi chỉ học được âm tiết của chân ngôn, không học được thần vận của nó, cũng chưa nắm được pháp môn để phát huy chân ngôn. Phương pháp này, được gọi là Đại Tự Tại Ấn, là tuyệt học cốt lõi của bộ tộc ta! Sức mạnh của ta bị phong ấn bên trong đại điện này, không thể kéo dài lâu. Ngươi hãy chú ý cẩn thận, ta chỉ dạy ngươi một lần, có thể học được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi!"
Bóng đen trên bức tường Thiên Điện không ngừng thu nhỏ lại. Tiếp đó xuất hiện một cái bóng không lớn, cao gần bằng Tần Mục. Bên trong cái bóng kia xuất hiện từng đường nét đang di chuyển, đó là quỹ tích vận hành của nguyên khí.
Thanh âm ma tính kia nói: "Đại Tự Tại Ấn tổng cộng có bốn loại ấn pháp: Ma Thần Vĩ Lực Ấn, Thiên Ma Tự Tại Thiên Ấn, Đại Trí Tuệ Ấn. Loại ấn pháp cuối cùng chính là sự hợp nhất của ba ấn trên, Đại Tự Tại Thiên Ma Ấn! Đây là ấn thứ nhất, Ma Thần Vĩ Lực Ấn! Trong miệng ngươi phải kèm theo Ma âm, mới có thể kích phát ra uy lực, Kỳ Khả Đa!"
Tần Mục nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bóng đen trên bức tường ngoài Thiên Điện, chuyên tâm ghi nhớ con đường hành công. Trong cơ thể hắn, nguyên khí cũng đang vận hành theo quỹ tích đó.
"Kỳ Khả Đa!"
Đột nhiên trong miệng hắn phát ra ma ngữ. Tần Mục lập tức cảm giác được một luồng sức mạnh đáng sợ tuôn trào ra khỏi cơ thể mình. Luồng sức mạnh đáng sợ này thúc đẩy năm ngón tay của hắn kết thành ấn pháp kỳ lạ, tựa như không thể khống chế mà đánh tới trước!
Ầm ầm!
Tiếng vang trầm đục truyền đến. Một chưởng này của Tần Mục, lại đánh ra được tiếng sấm sét mà hắn hằng ao ước, Chưởng Tâm Lôi!
Tần Mục ngây người, cảm thấy có chút khó mà tin nổi.
Sức mạnh của Ma Thần Vĩ Lực Ấn mà bóng người trên bức tường kia truyền thụ cho hắn lại mạnh mẽ lạ kỳ đến thế. Tuy về biến hóa không bằng Lôi Âm Bát Thức của Mã gia, thế nhưng về sức mạnh lại hơn Lôi Âm Bát Thức rất nhiều.
Chẳng qua, chiêu Ma Thần Vĩ Lực Ấn này cũng tiêu hao vô cùng nhiều nguyên khí, gấp mấy lần lượng nguyên khí tiêu hao khi sử dụng Lôi Âm Bát Thức!
Cái bóng trên tường kia nhúc nhích, dường như bị thứ gì kéo đi, không tự chủ được trở lại bên trong Thiên Điện, thở hổn hển nói: "Sức mạnh của tòa Thiên Điện này quá lớn, vẫn đang áp chế ta. Ta không còn nhiều thời gian, ngươi hãy xem kỹ, đây là ấn thứ hai, Thiên Ma Tự Tại Ấn! Tát Ma Da!"
Bên trong bức tường, con đường nguyên khí trong cơ thể bóng đen kia lại biến hóa, tuy nhiên, trong Thiên Điện tối tăm, khoảng cách xa không thể nhìn rõ được.
Tần Mục phấn chấn tinh thần, không tự chủ được tiến lên một bước, cuối cùng cũng xem như nhìn rõ được hành công cùng biến hóa của nguyên khí trên bóng đen trên bức tường.
"Tát Ma Da!"
Hắn đọc thầm Ma âm, nguyên khí vận hành. Lập tức một loại sức mạnh kỳ diệu khác bỗng nhiên phát ra từ trong cơ thể, thúc đẩy thân thể hắn làm ra một động tác khác.
Khuôn mặt hắn không tự chủ được hiện lên nụ cười, ngón tay kết thành hình Niêm Hoa, đánh ra một ấn.
Uy lực của ấn pháp này cũng không quá mạnh mẽ, ngược lại dường như không có bất kỳ uy lực gì. Nhưng Tần Mục lại cảm giác được trong Lôi Âm Bát Thức có một môn ấn pháp có hiệu quả tương tự Thiên Ma Tự Tại Ấn.
Thức thứ năm trong Lôi Âm Bát Thức, Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện!
Mã gia truyền thụ cho hắn chiêu công pháp này, lúc đầu xem ra lực công kích cũng không mạnh mẽ lắm, thế nhưng chỗ tinh túy của chiêu này lại nằm ở chỗ công kích hồn phách của thần thông giả!
Bí quyết của Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện nằm ở chỗ nắm tay như vầng mặt trời chiếu rọi hư không, dùng dương lôi luyện hóa hồn phách trong lòng bàn tay!
Mà Thiên Ma Tự Tại Ấn do bóng người trên bức tường truyền thụ cho hắn xem ra cũng không có bao nhiêu uy lực, nhưng cũng nhằm vào hồn phách, tương thông với quyền lý của Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện của Mã gia.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, Mã gia dùng Đại Nhật Dương Lôi để phá hủy hồn phách của đối phương, chí cương chí mãnh. Còn Thiên Ma Tự Tại Ấn lại kéo hồn phách của đối phương vào trong lòng bàn tay, lòng bàn tay chính là Tự Tại Thiên, tiêu diệt hồn phách của đối phương trong lòng bàn tay, âm hiểm ác độc hơn, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Chí cương chí mãnh vẫn còn có thể phòng ngự chống đỡ, thế nhưng Thiên Ma Tự Tại Ấn thì lại khiến người ta khó lòng phòng bị.
Tần Mục thầm thắc mắc trong lòng, ấn pháp của bóng người trên bức tường có nhiều chỗ tương đồng với quyền pháp của Mã gia. Rõ ràng cả hai đều có quyền lý tương đồng, nhưng cách thể hiện quyền lý lại hoàn toàn khác biệt, một cái là chính đạo, một cái là tà ma ngoại đạo.
Còn về việc loại nào tốt hơn, Tần Mục không cách nào nói rõ được, chỉ có thể nói mỗi loại đều có sở trường riêng.
Lôi Âm Bát Thức của Mã gia thích hợp đối địch chính diện hơn, dùng quyền pháp chí cương chí mãnh để đánh đổ đối phương. Còn Đại Tự Tại Ấn lại thích hợp sử dụng bất thình lình, khiến đối phương trở tay không kịp.
Bóng người trên bức tường lại thu nhỏ mấy phần, tựa hồ khó có thể chịu đựng sự trấn áp của Trấn Ương Cung, thở hổn hển nói: "Ngươi hãy nhìn cho kỹ, đây là ấn thứ ba, Đại Trí Tuệ Ấn... "
Cái bóng trên bức tường mơ hồ không rõ. Tần Mục không tự chủ được lại tiến về phía trước hai bước, sắp bước qua cửa Thiên Điện. Đột nhiên, hắn dừng lại, không bước qua cửa, mà khống chế Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn Pháp do người Mù truyền thụ. Trong mắt hắn thêm ra một tầng tròng mắt. Cái bóng trên bức tường tuy rằng tối tăm, nhưng trong mắt hắn lại trở nên rõ ràng hơn.
"Ngươi không tiến vào, sao có thể nhìn rõ?" bóng người trên tường kia hỏi.
Mỗi con chữ trong bản dịch này đều là tâm huyết được gửi gắm riêng bởi truyen.free.