Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Mục Thần Ký - Chương 252: Hòa thượng minh tâm

“Giết Thiên Ma giáo chủ, báo thù cho các sư huynh!”

Lập tức, chúng tăng dâng trào phẫn nộ, lao tới như ong vỡ tổ. Tần Mục khẽ nhíu mày, chấn động nhẹ một cái rồi thi triển Phật Đà ngàn tay. Phật quang bùng phát, phật âm bao phủ Thiên Long Viện, vang vọng khắp nơi.

Tần Mục đứng sừng sững bất động như một đại Phật, kiên cường chống đỡ các đòn tấn công từ bốn phương tám hướng. Tiếng nổ bùm bùm vang lên không ngớt, nhiều tăng nhân văng ra xa, đâm sầm vào những cột rồng. Có cột rồng gãy lìa ngay lập tức, vỡ tan thành ba bốn khúc.

Tần Mục khẽ rùng mình, trước sau ngàn cánh tay dần biến mất, phật quang lúc nãy cũng tự nhiên tiêu tan.

Tần Mục liếc nhìn chúng tăng đang nằm ngổn ngang trên mặt đất, phất tay áo nói:

“Đây chính là Lôi Âm Bát Thức của Đại Lôi Âm Tự các ngươi, có phải là công pháp ma đạo không? Công pháp, nếu dùng đúng đắn sẽ là chính đạo, còn nếu dùng làm việc tà ác, thì dù là Lôi Âm Bát Thức hay Như Lai Đại Thừa Kinh cũng đều là ma đạo!”

Mã gia hắng giọng một tiếng, nhìn lão hòa thượng Kính Minh đang há hốc mồm kinh ngạc phía sau, nói:

“Sư huynh, Thiên Long Viện của huynh có chút hỗn loạn, chắc là nên đến Tâm Thiền Viện một chuyến!”

Lão hòa thượng Kính Minh nhìn Tần Mục, lòng dâng trào phẫn nộ. Tần Mục đã đánh chết, đánh bị thương vô số đệ tử của ông ta, nhưng vì có Mã gia và ông nội mù ở đây, ông ta cũng không dám manh động.

Đặc biệt là ông nội mù ở bên cạnh, dù hai hốc mắt trống rỗng, nhưng chỉ cần ông ta có chút manh động, lập tức cảm nhận được một luồng sát ý lạnh lẽo từ người ông nội mù đang lẩn quẩn quanh cổ mình.

Nếu như ông thực sự ra tay thì chỉ sợ rằng gậy trúc của ông nội mù ngay lập tức sẽ đâm xuyên cổ họng ông ta.

Như Lai Đại Thừa Kinh của ông ta có một sơ hở chí mạng ngay yết hầu, sửa thế nào cũng không thể bù đắp được.

Mấy vị lão hòa thượng của Thiên Long Viện cũng không dám hành động gì. Đứng bên cạnh Mã gia và ông nội mù khiến họ cảm thấy như có hai ngọn núi Tu Di đang đè nặng lên người, chỉ cần nhúc nhích một chút, lập tức sẽ tan xương nát thịt!

Trán hòa thượng Kính Minh vã mồ hôi lạnh, nói:

“Sư đệ, đệ tử của các ngươi giết tăng nhân của ta ngay tại Thiên Long Viện, lại còn đánh hỏng Bách Long Đồ…”

Mã gia không nói gì.

Ông nội mù thờ ơ chống gậy trúc nói:

“Kính Minh sư huynh, hôm nay Thiên Long Viện bị gỡ gạc là do huynh tự chuốc lấy. Nếu như huynh không nói Mục nhi là Ma giáo chủ thì đã không xảy ra việc này. Đừng làm lớn chuyện, làm lớn chuyện sẽ khó mà dàn xếp.”

Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán hòa thượng Kính Minh, ông ta khẽ ho một tiếng, giọng nói lập tức vang dội:

“Tần giáo chủ là khách quý từ phương xa, chúng tăng không được hỗn xược, mau lui hết xuống!”

Ông ta nói xong, các tăng nhân khác trong Thiên Long Viện đều như trút được gánh nặng, vội vàng đỡ những tăng nhân đang nằm rạp dưới đất đứng dậy.

Mã gia nói:

“Mục nhi, về thôi!”

Ông nội mù cười híp mắt, nói:

“Ngươi đánh cũng đánh rồi, phá cũng phá rồi, nói cũng nói rồi. Dù sao thì chúng ta cũng là khách, không nên quá càn rỡ. Mã gia nói rồi, đến Tâm Thiền Viện một chuyến thôi. Còn không mau lại đây?”

Tần Mục vâng lời, cúi người chào hòa thượng Minh Tâm rồi nói:

“Tiểu hòa thượng, nếu không sống được ở Đại Lôi Âm Tự, có thể đ���n Thiên Thánh giáo tìm ta.”

Hòa Thượng Minh Tâm rầu rĩ nói:

“Sao ta không sống được chứ? Sư phụ của ta đối xử với ta rất tốt, những sư huynh đệ ở đây cũng rất quan tâm ta. Ta sẽ không cải tà quy chính đâu. Ngươi cũng vậy, đừng làm Ma giáo chủ nữa. Sớm ngày từ bỏ cái ác theo cái thiện chẳng phải rất tốt sao? Phật pháp nói, biển khổ vô biên quay đầu là bờ…”

Tần Mục lắc đầu, nghiêm túc nói:

“Ngươi là hòa thượng chân chính. Có lúc hòa thượng chân chính sẽ không được các hòa thượng giả trong chùa dung nạp. Khi chùa không chấp nhận ngươi nữa, ngươi hãy tới giang hồ tìm kiếm “chân như”, đại giác của ngươi. Đọc kinh Phật ít thôi, những người biên soạn kinh Phật chẳng có mấy ai là Như Lai, đến họ còn không thể thành Phật, sao có thể chỉ điểm cho ngươi thành Phật? Tiêu diệt vị Phật trong lòng, tiêu diệt Đại Lôi Âm Tự trong lòng, ngươi sẽ là vị Phật của chính mình. Thiên hạ chính là Đại Lôi Âm Tự của ngươi, chúng sinh đều là đạo hữu, là sư huynh của ngươi.”

Hắn giơ một ngón tay ra, ấn vào ngực hòa thượng Minh Tâm, mỉm cười nói:

“Chỗ này của ngươi có một vị Phật chân chính!”

Sau đó, hắn lại chỉ vào ấn đường của hòa thượng Minh Tâm:

“Chỗ này của ngươi có một vị Phật giả. Đừng để tín ngưỡng của ngươi trở thành ma chướng, trở thành ràng buộc, trở ngại cho nhận thức của ngươi. Việc ngươi nên làm là cúi xuống nhìn thiên địa, ngẩng lên không hổ thẹn với lương tâm.”

“Trong lòng ngươi có một cán cân, hãy để nó trở thành nguyên tắc để ngươi đánh giá thiện ác, thị phi, chính tà, Phật ma. Hãy đi nhiều, nhìn xem người khác làm gì. Đừng chỉ đọc xem kinh Phật nói gì. Sống trong chùa mà chỉ nghĩ đến thiện ác, nghĩ đến thành Phật thì sẽ không thể thành được!”

Đầu hòa thượng Minh Tâm ù ù ong ong, choáng váng, suy ngẫm.

Tần Mục quay người về phía Mã gia, hành lễ với lão hòa thượng Kính Minh và những người khác, nói:

“Xin lỗi các vị sư phụ, đã quấy rầy sự thanh tịnh của các vị rồi!”

Hòa thượng Kính Minh cùng mọi người đáp lễ lại, nói:

“Ma giáo chủ khách sáo rồi. Tu hành của chúng tôi chưa đủ, ma tính của giáo chủ quá nặng, lại giỏi mê hoặc lòng người, ra tay tàn độc, quả đúng là lão ma đầu bẩm sinh.”

Tần Mục lắc đầu nói:

“Tâm cảnh tu vi của ta rất nông cạn, kẻ khác muốn giết ta, ta chỉ có thể phản kháng. Tâm cảnh của các vị đại sư phụ cao thâm, khi người khác muốn giết các vị, các vị có phản kháng không?” Nói xong, “keng” một tiếng, Thiếu Bảo Kiếm đã được rút ra, ánh mắt lóe lên vẻ không mấy thiện chí.

Ánh mắt lão hòa thượng Kính Minh và những người khác đổ dồn vào lưỡi kiếm sáng loáng, ai nấy đều lắc đầu.

Tần Mục cất bảo kiếm đi, thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

“Ta tưởng rằng các vị cao tăng đắc đạo có thể không sợ sinh tử, không màng vinh nhục, thì ra các vị cũng giống ta, đều là những người phàm tục, ma tính quá nặng. Xin cáo lui. Mã gia, ông nội mù, Tâm Thiền Viện là nơi như thế nào?”

Mã gia dẫn họ đi ra ngoài, nói:

“Tâm Thiền Viện là nơi rèn luyện tâm tính của Đại Lôi Âm Tự, tu hành ở đó không giống ở đây. Tăng nhân tu hành, trước tiên phải tu tâm. Ở Tâm Thiền Viện có rất nhiều tăng nhân tu luyện Bế Khẩu Thiền, không dùng miệng lưỡi để nói chuyện!”

Ông nội mù thở dài một tiếng, cười nói:

“Không nói chuyện bằng miệng lưỡi thì tốt, tránh việc ngươi nói với họ về những việc làm của tăng nhân trong hiện thực, mà họ lại nói với ngươi về Phật pháp. Ngươi nói với họ cần chỉnh đốn quy tắc của chùa, họ nói với ngươi về Phật pháp. Ngươi giảng đạo lý cho họ, họ nói với ngươi về Phật pháp. Ngươi nói với họ về Phật pháp, họ giương nắm đấm với ngươi. Chỉ có mỗi việc nói đi đôi với làm, nhưng những kẻ tín Ph���t này lại chẳng làm được.”

Mã gia do dự một chút, dừng bước nói:

“Vậy thì không tới Tâm Thiền Viện nữa.”

Tần Mục ngạc nhiên, thốt lên:

“Hòa thượng ở Tâm Thiền Viện cũng như vậy sao?”

Mã gia lắc đầu nói:

“Tâm Thiền Viện vẫn còn có người không tu Bế Khẩu Thiền, cũng may có ngươi đi cùng, nếu như ta đi một mình tới đây, họ nhất định sẽ càm ràm với ta. Ngươi là Ma giáo chủ, giờ họ càng thích càm ràm với ngươi hơn. Càm ràm không lại ngươi, sau đó sẽ lại tái diễn vụ việc như đã xảy ra ở Thiên Long Viện.”

Ông nội mù lắc đầu nói:

“Vậy thì không đi nữa. Trong Đại Lôi Âm Tự phần lớn đều là hòa thượng giả, chẳng mấy kẻ có thể làm được trong ngoài như một, nói đi đôi với làm. Chỉ cần ngươi nói chúng một câu, chúng sẽ nhao nhao lên cãi nhau với ngươi, và muốn khiến người khác tâm phục khẩu phục là việc khó nhất. Bọn chúng không thể phá vỡ chướng ngại về nhận thức, cứ thích biến những đạo lý đơn giản thành phức tạp, khiến ngươi choáng váng. Nếu như đi theo những đề tài họ nói, ngươi chắc chắn sẽ thua.”

Mã gia nói:

“Đạo lý dù nói hay đến mấy cũng chỉ là đạo lý, cuối cùng vẫn phải xem cách làm như thế nào. Trên thế gian này thực sự chẳng có mấy hòa thượng thật sự, phần lớn đều là hòa thượng giả. Mở miệng ra là thao thao bất tuyệt, trích dẫn kinh điển. Tất cả đều là giả, chỉ giỏi nói mà không biết làm. Trong một trăm cái có một cái là thật đã là may mắn lắm rồi. Như Lai già rồi, lơ là việc chỉ dạy, những năm gần đây có chút lực bất tòng tâm.”

Ông ta vốn không thích nói nhiều lời, ấy vậy mà khi về lại chốn cũ, lại bất giác nói nhiều hơn thường lệ.

Hòa thượng Kính Minh cùng đám người thấy họ đi xa dần, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau.

“Kỳ lạ, tên Thiên Ma giáo chủ này thật kỳ lạ!”

Một lão hòa thượng thở dài, nói:

“Như Lai giữ họ ở lại trong tự, e rằng không phải phúc của Đại Lôi Âm Tự.”

Một vị trụ trì khác nói:

“Như Lai muốn giữ họ lại, ta thực sự không thể hiểu nổi. Hắn là Ma giáo chủ, Ma giáo chủ của Thiên Ma giáo có kẻ nào là tầm thường sao chứ?”

Lão hòa thượng K��nh Minh nói:

“Các ngươi đừng đoán mò nữa. Ý của Như Lai là dùng Phật pháp cảm hóa hắn, để hắn biết Phật pháp vô biên, từ bỏ cái ác theo cái thiện, quy y cửa Phật. Như Lai vốn dĩ rất coi trọng hắn, muốn nhận hắn làm đệ tử, không ngờ Sư Tổ Thiên Ma giáo đi trước một bước cướp mất hắn.”

Mấy vị lão hòa thượng kinh ngạc, biết Kính Minh và Lão Như Lai có duyên phận sư đồ, rất nhiều việc đều không giấu hắn, vội vàng hỏi:

“Còn có việc này sao?”

Lão hòa thượng Kính Minh nói:

“Khích Khí La chính là tín vật, nào ngờ hắn lại tặng cho một con khỉ. Như Lai bèn cho rằng duyên phận đã đứt, vì thế không đi tìm hắn. Thực ra Như Lai giữ hắn lại còn có một tầng ý nghĩa thứ hai, Thiên Ma giáo có được vị Tần giáo chủ này liền có dấu hiệu phục hưng. Thiên Ma giáo chủ và Duyên Khang Quốc sư có quan hệ mật thiết. Lần thiên tai tuyết nạn này, Thiên Ma giáo chủ nhìn xa trông rộng, lệnh cho trên dưới Ma giáo giúp đỡ Hoàng đế cứu tế thiên tai. Thiên Ma giáo có Hoàng đế và Duyên Khang Quốc sư làm chỗ dựa, chắc chắn sẽ phát triển mạnh mẽ trong thiên hạ.”

Mấy vị lão hòa thượng mặt đều biến sắc, giậm chân nói:

“Vậy sao có thể được?”

Lão hòa thượng Kính Minh nói:

“Nếu như vị Tần giáo chủ này bị nhốt lại Đại Lôi Âm Tự. Thì Thiên Ma giáo không có giáo chủ, tình thế phục hưng sẽ bị cắt đứt, ma suy yếu, Phật phát triển, là phúc phận của Đại Lôi Âm Tự ta. Thiên Ma giáo cho dù tìm được một vị Ma giáo chủ khác, chỉ e rằng sẽ không tìm được người xuất sắc như vậy. Còn về tầng ý nghĩa thứ ba…”

Trong ánh mắt ông ta lóe lên Phật quang ẩn hiện, từ tốn nói:

“Là Như Lai đời kế tiếp. Lão Như Lai không có khí phách như Sư Tổ Thiên Ma giáo, dám chọn một tên tiểu tử trẻ tuổi làm giáo chủ. Ông ấy vẫn ưng ý Mã Vương Thần, cho rằng Mã Vương Thần là người thích hợp kế thừa y bát của mình. Đáng tiếc…”

Các vị lão hòa thượng còn lại đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt thở dài, nói:

“Đáng tiếc.”

Tiểu hòa thượng Minh Tâm ngẩn ngơ đi tới, nói với lão hòa thượng Kính Minh:

“Sư phụ, đệ tử…”

Lão hòa thượng Kính Minh thấy hắn như người mất hồn, liền khuyên nhủ:

“Đệ tử ngoan, ngươi bị lời lẽ của Ma giáo chủ mê hoặc rồi, ma đầu vốn giỏi mê hoặc lòng người, huống hồ lại là Ma giáo chủ?”

“Nhưng con thấy hắn nói rất có lý…”

Lão hòa thượng Kính Minh cười lớn, nói:

“Đệ tử ngoan, kinh Phật trong chùa có nhiều nhận định về ma đầu. Con hãy xem các tiền bối nói thế nào, sau đó con sẽ tự hiểu, không cần ta khuyên bảo.”

Hòa thượng Minh Tâm vẫn không thể yên tâm.

Hòa thượng Kính Minh nhíu mày, biết rằng Tần Mục ảnh hưởng quá lớn đến tiểu hòa thượng, không bằng giao cho hắn chút việc để hắn bớt nghĩ ngợi, thế là ông ta liền nói: “Con hãy đi cứu chữa các vị sư huynh rồi dựng lại cột rồng, cột tuy gãy nhưng vẫn có thể gắn lại.”

Hòa thượng Minh Tâm vâng lời, vội vàng đi đỡ các vị sư huynh Thiên Long Viện đang bị thương dậy để cứu chữa. Nhưng những hòa thượng đó đều không thân thiện với hắn, ai nấy đều phất tay áo xua đuổi hắn.

Hòa thượng Minh Tâm sững sờ, rồi lại đi đỡ cột rồng bị gãy, có vài hòa thượng bước tới, đẩy hắn sang một bên.

Hòa thượng Minh Tâm cố chen lên trước nhưng không biết bị tăng nhân nào đó đẩy một cái ngã nhào xuống đất. Hòa thượng Minh Tâm ngồi trên mặt đất, ngơ ngẩn nhìn mọi người, sau đó lặng lẽ đến Tàng Kinh Các đọc kinh Phật, chỉ có điều dù đọc thế nào đi nữa, những đạo lý trong kinh Phật cũng không thể lọt vào đầu được.

Lão hòa thượng Kính Minh đang dọn dẹp Thiên Long Tự thì đột nhiên thấy hòa thượng Minh Tâm vác một tay nải nhỏ bước xuống núi, trong lòng khẽ giật mình, gọi hắn lại nói:

“Minh Tâm, con mang kinh Phật theo chưa?”

Hòa thượng Minh Tâm dừng bước:

“Sư phụ, con có mang một cuốn Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh rồi.”

Lão hòa thượng Kính Minh gật đầu:

“Xuống núi đi, sớm ngày quay về. Biển khổ vô biên, quay đầu lại chính là núi Tu Di, chính là Đại Lôi Âm Tự.”

Hòa thượng Minh Tâm quỳ xuống dập đầu hai cái rồi quay người bước đi.

Sau lưng, tiếng chuông Đại Lôi Âm Tự vang lên. Giữa trưa nắng gắt, ánh nắng mặt trời chiếu bóng tiểu hòa thượng xuống dưới núi, kéo dài thật dài.

Tất cả công sức chuyển ngữ trong văn bản này đều được sở hữu độc quyền bởi truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free