Mục Thần Ký - Chương 247: Nhị thập chư tiên
Tần Mục và nhóm người tăng tốc, nhưng Mã gia phải trấn áp tâm thần của Tư bà bà, cảm thấy ngày càng đuối sức nên đành giảm tốc độ.
Lệ giáo chủ mạnh lên rất nhanh, tu vi của Tư bà bà càng lúc càng tăng. Mã gia không dám dốc toàn lực vì sợ làm tổn thương thần hồn bà, khiến chuyến đi gặp vô vàn biến số khó lường.
Số lần Tư bà bà tỉnh táo càng ngày càng ít, trong khi số lần Lệ giáo chủ thức tỉnh dần tăng lên. Tần Mục lòng nóng như lửa đốt nhưng chẳng biết làm cách nào.
Vùng bồn địa này vốn là đại dương, có lẽ là Đông Hải mà tượng thần thiên ma từng nhắc đến. Địa hình vô cùng phức tạp, với những rãnh trời sâu vạn trượng và những ngọn núi cao sừng sững, sắc nhọn như đao kiếm. Đông Hải trước đây đã biến thành lục địa, nước biển biến mất hoàn toàn, không còn một giọt nào. Tuy nhiên, Tần Mục vẫn cảm thấy kỳ quái, nghe thôn dân kể rằng buổi tối có đại dương nổi trên không, nước biển ngập tràn, nhưng ban ngày lại không thấy gì cả.
Vậy thì nước biển đã đi đâu mất?
Càng đi sâu vào, các sinh vật nơi đây càng trở nên hùng mạnh và quái dị. Trên trời, những con sứa phát sáng bay lượn. Khi màn đêm buông xuống, bầy sứa sẽ ẩn mình trong th���n miếu, có con to lớn như chiếc đèn lồng khổng lồ với màu sắc sặc sỡ.
Họ còn gặp cả những con giao long còn sống, có con trú ngụ trong động sâu, có con sống trong núi lửa, tự phân chia lãnh thổ xưng vương. Miễn không làm phiền chúng, những con giao long này rất ít khi xuất hiện bên ngoài. Thi thoảng, Tần Mục vẫn thấy giao long bay ra khỏi hang để đến thôn trang bắt người ăn thịt. Trên đường chạm trán, thấy nhóm người rất mạnh, chúng cũng không dám hỗn xược, chỉ tránh đường bay qua.
Rời khỏi bồn địa, chỉ còn hai ngày đường nữa là đến núi Tu Di.
Mấy ngày này, Tần Mục và mọi người ngay cả khi ngủ cũng không dám lơ là, lúc nào cũng sẵn sàng thức dậy để trấn áp Lệ giáo chủ. Ai nấy đều vô cùng vất vả, chỉ có Long Kỳ Lân vẫn ăn no ngủ kỹ, lớp vảy trên người sáng bóng.
Tần Mục và mọi người dứt khoát nhảy lên lưng Long Kỳ Lân để con vật khổng lồ này chở họ chạy tới núi Tu Di.
Dần dần, số người tín phật ở các thôn trang ven đường cũng tăng lên, nhà nhà người người đều cung phụng tượng phật. Thậm chí có một số thôn trang còn đặt tượng phật cạnh tượng đá trong thôn để cùng thờ tự.
Tần Mục hỏi thăm một lượt mới biết có một số tăng nhân đến giảng kinh, giúp người dân trị bệnh, vì thế rất được lòng dân.
“Phật môn cũng có ý đồ với Đại Khư.”
Ông nội mù cười nói:
“Đại Lôi Âm Tự cứu chữa cho phế dân Đại Khư, có vẻ như chúng sinh bình đẳng, nhưng thực chất có phần mưu lợi, như thể mượn danh tượng đá để tích đức.”
Càng lại gần Đại Lôi Âm Tự, phật tự ngày càng nhiều. Có một số tự miếu hương khói nghi ngút, thờ phụng các tượng phật với hình thái khác nhau. Nhưng tới buổi tối, cư dân và dị thú của Đại Khư không trốn trong những tự miếu này mà vẫn ẩn nấp ở những nơi có tượng đá hoặc tượng thần.
Tần Mục nghĩ thầm:
“Như Lai đã tốn rất nhiều công sức, nhưng vẫn không thể tạo thế cân bằng với thần thánh trong Đại Khư, chỉ có thể trị bệnh chứ không thể cứu mạng!”
Núi non gần đây cũng dần nhiều lên, tự viện lớn nhỏ vô kể. Tần Mục và mọi người đi qua mấy tự viện, trời đã tối, định xin tá túc qua đêm ở một tự viện. Trong tự viện, hương khói nghi ngút, có mấy trăm tăng nhân, tới tối cũng không hề sợ hãi, vẫn tụng kinh niệm phật.
“Những tăng nhân này lẽ nào có đại thần thông, có thể chống lại được bóng tối của Đại Khư sao?”
Tần Mục kinh ngạc.
Không ngờ, rất nhiều tượng phật phát ra thần quang le lói trong bóng đêm, chặn bóng tối lại bên ngoài. Tần Mục đến bên một tượng phật quan sát, sắc mặt sa sầm. Các tăng nhân trong chùa này đã bôi một lớp bùn gốm bên ngoài tượng đá Đại Khư, sau đó nặn thành hình dáng tượng phật, bên ngoài dán giấy thếp vàng, hóa trang thành đại phật mình vàng. Tới tối, có tượng đá bảo vệ, nhìn qua giống như tượng phật thể hiện phật uy bảo vệ chúng sinh.
Tần Mục dùng Thiên Nhãn để nhìn, thấy những thần thánh bảo vệ Đại Khư phát ra thần quang vạn trượng chứ không phải phật quang của tượng phật.
Trong chùa còn có một số dị thú vô cùng hung ác, ban ngày cũng không rời khỏi chùa. Tăng nhân trong chùa dường như đã quá quen với việc này. Những dị thú kia cũng không bị trói, mặc sức đi lại trong chùa.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là, những dị thú ăn thịt người này khi ở trong chùa đều rất ôn hòa, thậm chí còn ăn chay niệm phật, sửa đổi bản tính hung tàn. Có cư dân Đại Khư từng qua đêm ở đây nói rằng đó là sức mạnh của phật pháp. Còn Tần Mục thì nhìn thấy các tăng nhân đang lén cho những dị thú này ăn cả tảng thịt tươi, trong những tảng thịt tươi đó còn có mùi thuốc mê.
Tần Mục kinh ngạc cau mày.
“Mục Nhi, đừng nhiều chuyện!”
Ông nội mù thì thầm:
“Đại Lôi Âm Tự đã rất gần rồi. Nếu phá chùa ở đây sẽ khiến Đại Lôi Âm Tự nhận được tin tức, gây khó dễ cho chúng ta, e rằng không thể cứu được Tư bà bà!”
“Giả tạo!”
Tư bà bà cười lạnh, nói:
“Đây chính là sự giả tạo của Phật môn, rõ ràng không có đại thần thông nhưng lại chiếm lấy thần thông của người khác làm của mình, rêu rao là sức mạnh của phật pháp. Lão mù, Mã gia, các ngươi cũng giả tạo, có việc cần nhờ Lão Như Lai nên không dám vạch trần trò hề của đám lừa trọc này!”
Tần Mục nói:
“Có đại thần thông hay không, đến Đại Lôi Âm Tự gặp Lão Như Lai, chẳng phải Lệ giáo chủ sẽ rõ ràng sao?”
Tư bà bà cười khúc khích nói:
“Tần giáo chủ, ngươi cũng xứng làm Thánh giáo chủ của Thánh giáo ta ư? Ngươi là giáo chủ của Thiên Thánh giáo ta, lại đi cầu xin Lão Như Lai của môn phái đối địch giúp đỡ, làm nhục uy danh của Thiên Thánh giáo! Uy phong của Thiên Thánh giáo ta đã bị ngươi hủy hoại hết rồi! Đợi ta hồi phục hoàn toàn, về lại Thánh giáo, ta sẽ chỉnh đốn lại Thánh giáo để ngươi biết thế nào mới là việc Thánh giáo chủ nên làm!”
Tần Mục không tỏ thái độ gì, nói:
“Thánh giáo chủ nên làm thế nào?”
“Vạch trần bộ mặt giả tạo của đám lừa trọc này, đập tan tượng phật, để lộ tượng thần bên trong ra!”
Tư bà bà thong thả nói:
“Rồi giải thuốc mê của đám dị thú này, để dị thú ăn thịt người, bộc lộ bản tính, cho đám lừa trọc ở đây tắm máu, ăn thịt hết chúng! Để đám ngu dân kia nhìn thấy, phật pháp cóc khô gì chứ, toàn thứ vô dụng, chỉ được mỗi vẻ bề ngoài! Ha ha, cái gọi là chính đạo chẳng qua chỉ là phân chó, hãy để phân chó lộ rõ bộ mặt của phân chó, đừng dát vàng ở ngoài bùn đất! Đó mới là giáo nghĩa của Thiên Thánh giáo chúng ta, chỉ thuận theo lẽ tự nhiên!”
Tần Mục thấy rằng lời bà ta nói rất có lý, chỉ là cách làm hơi cực đoan. Hắn vốn dĩ cũng muốn giải thuốc mê trong người dị thú, tuy nhiên nhớ tới việc khi dị thú tỉnh lại sẽ ăn thịt người nên lại thôi.
Cuối cùng, Đại Lôi Âm Tự cũng hiện ra trước mắt. Từ xa đã nhìn thấy một vùng núi hùng vĩ, đứng sừng sững giữa Thần Đoạn Sơn Mạch. Những dãy núi khác đều bị sức mạnh khủng khiếp chém đôi, hình thành vách núi dựng đứng, chim muông cũng khó bay qua, tuyết phủ trắng xóa. Chỉ có vùng núi này vẫn rộng lớn, bao la, các đỉnh núi san sát, tạo thế bao quanh ngọn núi chính.
Trên đỉnh các ngọn núi lớn nhỏ, tự miếu san sát, cung phụng các tượng phật khổng lồ, uy nghiêm. Có một số đỉnh núi được điêu khắc thành tượng phật khổng lồ, có tự miếu xây trên lòng bàn tay phật, có tự miếu xây dựng trong tim.
“Quả nhiên phong thái xa hoa!”
Ông nội mù khen ngợi:
“Mã gia, phật tự các ngươi tại sao cứ thích dát vàng dát bạc? Vàng son lộng lẫy, xa xỉ như vậy, nếu đem đi cứu tế thiên tai có phải tốt hơn không? Hòa thượng các ngươi có bốn không chỉ, có tài sản trong tay không phải là không.”
Mã gia thờ ơ nói:
“Không khí thế như vậy, ai sẽ đến bái phật, ai sẽ đến cung phụng?”
Tư bà bà cười lạnh nói:
“Giả tạo…”
Tần Mục quát lớn:
“Câm mồm! Đợi lát nữa Lão Như Lai luyện chết ngươi!”
“Tiểu tử thối, đến bà đây mà ngươi cũng dám quát!” Tư bà bà giận dữ.
Tần Mục luống cuống, lí nhí nói:
“Thì ra là bà bà. Bà bà đừng để bụng, con cứ tưởng là Lệ giáo chủ lại thoát ra.”
Tư bà bà cười lạnh nói:
“Đám lừa trọc rõ ràng là giả tạo, Mã gia, không phải ta nói ngươi. Ngươi đi khắp nơi mà xem, có chùa nào không to lớn, xa hoa, giàu có? Có tượng phật nào không dát vàng dát bạc, dùng vàng đúc tượng? Trong các chùa, chùa của đám lừa trọc này là xa hoa nhất! Đám hòa thượng này không làm ăn sản xuất gì, không nộp thuế, động tới lợi ích của chúng là chúng bắt bẻ linh tinh, lại còn nuôi tăng binh, tạo phản, muốn khống chế đại thế thiên hạ.”
“Yêu nghiệt câm mồm!”
Giữa không trung vọng tới một tiếng quát lớn. Tần Mục ngẩng đầu lên nhìn, thấy một vị tăng nhân thân phát phật quang, rất trang nghiêm, đang đi qua nghe thấy lời Tư bà bà nói nên giận dữ quát mắng.
Vị tăng nhân đó nhìn thấy Mã gia, trong lòng kinh hãi, vội vàng bỏ chạy, kêu ầm lên:
“Không xong rồi, không xong rồi! Mã Vương Thần lại lên núi rồi!”
Trong các ngôi chùa trên núi, chúng tăng xôn xao, lũ lượt bay lên, đứng kết trận trên không, giống như ��ối mặt với kẻ địch lớn.
Mã gia thản nhiên nói:
“Lần trước ta lên núi lấy cánh tay về, có xảy ra một số chuyện. Chúng ta lên núi thôi.”
Long Kỳ Lân chân đạp hỏa vân, bay lên đỉnh núi trung tâm.
Đỉnh núi chính cao vút tới tầng mây, được ánh mặt trời trên biển mây chiếu rọi, kim quang chói lóa, vì thế được gọi là Kim Đỉnh. Muốn bay tới nơi, dù là Long Kỳ Lân cũng cần tốn chút ít thời gian, đi qua hàng nghìn hàng vạn ngôi chùa, vô số cao tăng tu luyện đắc đạo, thần thông quảng đại, vẫn không ai dám lên ngăn cản, nhưng lại không cam tâm để họ xông thẳng tới Kim Đỉnh của núi Tu Di.
Càng lúc càng có nhiều tăng nhân cưỡi trên các loại dị thú bay tới, kết trận tầng tầng lớp lớp xung quanh Kim Đỉnh, tập trung đông đúc để chuẩn bị hàng yêu trừ ma.
Tần Mục bỗng thấy vô cùng bái phục Mã gia:
“Lần trước Mã gia tới đây, chắc là đánh thẳng tới đỉnh núi chính.”
Mã gia kêu Long Kỳ Lân dừng bước. Phía trước có hàng vạn tăng nhân kết thành tường đồng vách sắt, bảo vệ Kim Đỉnh, ông cất tiếng nói:
“Ta tới gặp Như Lai, có việc thỉnh cầu.”
Giọng của ông vang dội, lập tức khắp các đỉnh núi xuất hiện cảnh tượng lạ: kim tuyền phun lên từ lòng đất, hoa sen rơi từ trên trời xuống, giữa không trung xuất hiện ảo ảnh của bát bộ thiên long, ảo ảnh của hai mươi tầng trời, tầng thần. Cảnh lạ xuất hiện nối tiếp nhau, hào quang chói lóa, phật hiệu vang vọng.
Chân ngôn vang lên khiến không biết bao nhiêu tăng nhân sững sờ. Đúng trong lúc này, đột nhiên trên Kim Đỉnh có một giọng già nua vang lên, cười nói:
“Tu vi của Mã Vương Thần mạnh hơn năm xưa. Nhị Thập Chư Thiên của Như Lai Đại Thừa Kinh chắc ngươi đã tu luyện tới Đại Phạn Thiên Cảnh. Tăng thêm một bước nữa, ngươi sẽ là Như Lai. Chư tăng lui xuống, để hắn ta vào. Ta đợi hắn lâu lắm rồi.”
“Nhị Thập Chư Thiên?”
Tần Mục hơi sững sờ nhìn Mã gia.
Các tăng nhân kết thành tường đồng vách sắt ở phía trước cũng tản đi. Mã gia để Long Kỳ Lân đi lên núi, nói:
“Đây là hai mươi thiên cảnh trong Như Lai Đại Thừa Kinh. Luyện đủ hai mươi thiên cảnh sẽ là Như Lai. Năm xưa khi ta rời khỏi Đại L��i Âm Tự đã luyện tới tầng mười chín Thiên Đế Thích Thiên Cảnh, đã là cao thủ bậc nhất trong thiên hạ.”
Hãy dõi theo hành trình kỳ vĩ này, chỉ có tại truyen.free, nơi câu chữ bay bổng nhất.