Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Mục Thần Ký - Chương 234: Đêm tuyết giết người

Ông lão quan sát một lượt rồi khẽ gật đầu: “Thấy rồi. Họ quả thật đã từng hỏi đường lão phu.”

Những đạo nhân khác trong thôn đều kinh hãi vô cùng, bởi lẽ ông lão rõ ràng đứng ngay trước mặt, nhưng họ lại không sao nhìn rõ được gương mặt ông. Dù khoảng cách rất gần, ngũ quan ông lão lại vô cùng mơ hồ, cho dù vận dụng các loại thiên nhãn cũng không thể nhìn thấu, cứ như thể ông ta không phải người sống vậy.

Ma vương Đô Thiên cũng lặng như tờ, chẳng dám thốt ra lời nào.

Ông lão này chính là âm sai của U Đô, một thần linh dưới trướng Thổ Bá. Dường như ở mỗi thế giới đều có những âm sai như vậy, họ phụ trách các công việc khác nhau: có người tiếp đón du hồn nơi dương gian, có người dẫn độ người chết, lại có người bắt giữ những bậc thần thông ý đồ trốn tránh cái chết. Trật tự của U Đô và dương gian đều do bọn họ trông coi.

Thế giới Đô Thiên từng trải qua một cuộc đại chiến diệt thế, gần như hủy hoại hoàn toàn thế giới này, khi ấy thi cốt ngập tràn khắp chốn, nơi đâu cũng chất chồng xác chết. Mặt trời của Đô Thiên tắt lịm, khắp nơi chìm trong bóng tối. Nhưng giữa bóng đêm vô tận ấy lại có chút ánh sáng le lói, vô số luồng sáng, và dưới mỗi luồng sáng ấy, đều có một ông lão tương tự đến tiếp đón du hồn.

Khi đó, ma vương Đô Thiên may mắn sống sót qua đại chiến, trở thành chủ nhân của Đô Thiên. Đô Thiên bấy giờ còn rất trẻ, tràn đầy nhiệt huyết, nên khi thấy âm sai đến tiếp đón hồn phách của con dân Đô Thiên, hắn liền xông lên, kết quả bị đánh trọng thương, suýt chút nữa thì hồn phách cũng bị dẫn đi. Giờ đây, mỗi khi nhìn thấy những âm sai này, trong lòng Ma vương Đô Thiên vẫn còn ngập tràn sợ hãi, chẳng dám thốt lời nhiều.

Tần Mục cung kính hỏi: “Xin hỏi, bọn họ đã đi đâu rồi?”

Ông lão đó giơ tay chỉ vào màn đêm u tối: “Vô Ưu Hương. Nhưng bọn họ không tìm được nơi ấy, chỉ bị giam cầm. Có âm sai đang chuẩn bị bắt hồn của họ.”

Bên sông, tiếng nước ào ào vọng lại, từ lòng Dũng Giang, một loạt nam nữ ướt sũng nhô đầu lên, chầm chậm bước vào trong thôn, sắc mặt ai nấy tím tái, chẳng thốt ra lời nào. Một chiếc thuyền giấy bay ra khỏi thôn, những nam nữ kia bước lên thuyền giấy, chiếc thuyền thong thả trôi vào màn đêm.

Những đạo nhân khác trong thôn đều bàng hoàng kinh hãi, vội vàng lùi xa ông lão một chút. Lúc này, họ mới để ý thấy hai người bạn đồng hành của mình vẫn ngồi cứng đờ tại chỗ, bất động. Trên chiếc thuyền đã trôi vào bóng tối kia, thấp thoáng bóng dáng của hai người họ.

Ba đạo nhân còn lại lập tức sởn da gà, Long Kiều Nam trong trang phục đạo nhân, hai chân run rẩy, muốn tìm đường bỏ chạy, nhưng lại không dám, bởi bên ngoài chỉ toàn một màn đêm.

“Cúi đầu xuống, đừng nhìn ông lão ấy!”

Một đạo nhân lớn tuổi trong số họ bừng tỉnh, vội vàng nói: “Ông ta là âm sai! Nhìn vào mắt ông ta, hồn phách sẽ bị dẫn đi mất!”

Long Kiều Nam và một đạo nhân trẻ tuổi vội vàng cúi đầu, chẳng dám ngước nhìn ông lão.

Giọng Tần Mục càng thêm cung kính: “Xin đạo huynh chỉ điểm, Vô Ưu Hương rốt cuộc nằm ở nơi nào?”

Ông lão vẫn chỉ tay vào màn đêm, không nói thêm lời nào.

Tần Mục nhíu mày. Phương hướng ông lão chỉ chính là thế giới của người chết trong bóng tối, là một địa ngục khác, nơi vị trí của Phong Đô. Lần đó, hắn và trưởng thôn xông vào thế giới của người chết, suýt chút nữa đã không còn mạng để quay về!

“Nơi đó không phải Vô Ưu Hương. Xin hỏi đạo huynh, Vô Ưu Hương thực sự ở đâu?”

Ông lão lắc đầu, vẫn chỉ vào màn đêm.

Tần Mục hỏi tiếp, ông lão vẫn chẳng thốt thêm lời nào.

Tần Mục nhíu mày. Hắn không có đủ thực lực để vượt qua màn đêm đó, hơn nữa, ngoài trưởng thôn ra, những người khác trong thôn muốn xuyên qua bóng tối e rằng cũng gặp chút khó khăn, trừ khi có thể cõng được tượng đá.

Hắn lặng im. Trong thôn không còn âm thanh nào khác, chỉ có tiếng ngáy khò khò của Long Kỳ Lân, nó đang say ngủ.

Một lúc lâu sau, trong lòng sông không còn thi thể nào nổi lên. Ông lão đứng dậy, ngồi lên chiếc thuyền rồi biến mất vào màn đêm.

Mọi thứ trong thôn lại khôi phục bình thường, cảm giác lạnh giá ban nãy cũng không còn. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Trong thôn chỉ còn lại ba đạo nhân, phía Tần Mục cũng còn Ma vương Đô Thiên và Long Kỳ Lân.

Tượng đá cũ nát vẫn phát ra ánh sáng leo lét, đẩy lùi bóng tối xung quanh. Trong lòng Tần Mục ngẫm nghĩ, hắn nhìn nữ đạo nhân mỉm cười, đoạn quay sang hai vị đạo nhân còn lại, nói: “Hai vị đạo trưởng trông lạ quá, không biết quý hương ở chốn nào?”

Một vị đạo nhân khá lớn tuổi trong số hai người nói: “Thiên Ma giáo chủ đã hỏi, tiểu đạo cũng chẳng dám giấu giếm. Sư đồ sơn nhân đến từ Tinh Đấu Thiên La Môn, tiểu đạo là Xích Vân đạo nhân, còn đây là liệt đồ Thiệu Nguyên. Hai vị ban nãy cũng là đệ tử của tiểu đạo, đáng tiếc không được may mắn, đã nhìn vào mắt âm sai mà bị câu mất hồn phách rồi.”

Tần Mục cung kính nói: “Thì ra là cao nhân của Tinh Đấu Thiên La Môn. Môn chủ Tinh Đấu Thiên La Môn chẳng phải là La Tinh Hà La môn chủ sao?”

“La môn chủ chính là gia sư của tiểu đạo, nhưng người đã qua đời rồi.”

Xích Vân đạo nhân buồn bã nói: “Ngày hôm đó, Thiên Ma giáo truyền gọi Thành Trung Sơn ở Đại Tương Thành đi, gia sư đã chết trong tay Quốc sư Duyên Khang.”

“Thì ra là vậy.” Tần Mục khẽ gật đầu.

Gió lạnh từ màn đêm ngoài thôn thổi vù vù, người trong thôn lại trở nên yên lặng, chẳng thốt lời nào. Hai đạo nhân lấy hộp kiếm từ trên lưng xuống, cẩn thận lau chùi. Long Kiều Nam mỉm cười, khẽ chạm lên khuyên tai.

Tần Mục thò tay vào túi Thao Thiết, nhưng không lấy gì ra, nét mặt vẫn tươi cười. Trên trời, mấy bông tuyết trong veo bay qua, nhẹ nhàng rơi xuống giữa bọn họ. Đêm nay có điều gì đó không yên bình, chẳng biết tuyết đã bắt đầu rơi từ bao giờ.

Ma vương Đô Thiên cảm thấy không khí có phần khác thường, bèn lén đá Long Kỳ Lân. Long Kỳ Lân liền lập tức tỉnh dậy nhìn ngó xung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường nên lại tiếp tục vùi đầu vào giấc ngủ.

Ma vương Đô Thiên liền nổi giận: “Đồ lười biếng, nuôi ngươi để làm gì chứ hả?”

Tuyết rơi mỗi lúc một lớn, chẳng mấy chốc trên người mọi người đều phủ một lớp tuyết trắng. Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng phật hiệu vang vọng tới, khiến mọi người giật mình. Tiếng phật hiệu ấy truyền đến từ trong màn đêm. Tần Mục rút tay khỏi túi Thao Thiết, Long Kiều Nam cũng buông tay đang vuốt ve khuyên tai xuống, hai đạo nhân kia cũng đặt hộp kiếm xuống.

Trong màn đêm, một luồng ánh sáng hắt tới, một hòa thượng béo mập bước ra từ trong bóng tối, quan sát xung quanh một lượt, chắp tay nói: “Các vị thí chủ, quấy rầy rồi.”

Tần Mục không dám thất lễ, vội vàng đứng dậy, nói: “Chúng ta cũng chỉ là khách qua đường, không đáng để ngài phải bận tâm.”

Một người đàn ông to lớn bước ra từ sau lưng hòa thượng, toàn thân lông đen, bắp thịt cuồn cuộn, thân cao trượng sáu, mang theo ma khí nồng nặc, giống như một vượn người hung bạo, trong tay cầm một cây thiền trượng, kinh ngạc kêu lên: “Nhóc con!”

Tần Mục vô cùng kinh ngạc, nhìn cây thiền trượng mới nhận ra đó chính là Khích Khí La mình đã đưa cho Ma Viên, liền kêu lên: “Gã khổng lồ! Sao ngươi lại ở đây? Ngươi đã hóa hình rồi sao?”

Gã vượn người kia vừa mừng vừa ngạc nhiên, bước tới chào hỏi Tần Mục, đoạn chỉ vào hòa thượng béo, nói: “Trọc, tiểu!”

Ma Viên lại chỉ vào mình, giọng ồm ồm: “Đại, trọc, dạy. Trọc, tiểu, tiểu!”

Tần Mục vẫn còn mơ hồ, dò hỏi: “Ý ngươi là, đại hòa thượng này đến từ Tiểu Lôi Âm Tự? Hòa thượng Đại Lôi Âm Tự tìm được ngươi, dạy bản lĩnh cho ngươi, sau đó hòa thượng của Tiểu Lôi Âm Tự này tìm đến ngươi, nói với ngươi rằng hắn đến từ Tiểu Lôi Âm Tự, rồi sau đó dẫn ngươi về Tiểu Lôi Âm Tự?”

Ma Viên gật đầu như bổ củi.

Đám người trong thôn cũng ngờ ngợ, Ma vương Đô Thiên kêu lên: “Sao ngươi lại có thể lĩnh ngộ được ý hắn nói…”

Tần Mục giật mình. Có thể dẫn Ma Viên đi lại trong màn đêm, lão hòa thượng béo này e rằng cũng là một nhân vật cùng đẳng cấp với Lão Như Lai, lão trưởng thôn! Một nhân vật thần thánh.

Long Kiều Nam, Xích Vân đạo nhân và Thiệu Nguyên đạo nhân trong lòng kinh hãi, lặng lẽ lùi lại phía sau, nhưng nếu tiếp tục lùi nữa sẽ là màn đêm bao trùm bên ngoài thôn. Ba người thầm kêu khổ, vừa nãy thì âm sai, giờ thì đến Tiểu Như Lai của Tiểu Lôi Âm Tự, tất cả đều là những nhân vật Tần Mục quen biết, e rằng chỉ với một câu nói của Tần Mục cũng có thể khiến bọn họ phải bỏ mạng!

Họ đâu biết rằng trong lòng Tần Mục cũng vô cùng căng thẳng. Tiểu Như Lai của Tiểu Lôi Âm Tự là yêu tu, là một tên đại yêu quái trốn thoát khỏi Đại Lôi Âm Tự, chính là một đại yêu vương! Hắn lĩnh ngộ phật pháp đạt đến cực đoan, từng dùng Phật Đồng trấn áp Ngô Công Tiên Thanh Nhi tại ốc đảo lòng sông Dũng Giang. Kết quả, pho Phật Đồng này đã bị Tần Mục dùng sóng băng đẩy đổ, cứu Tiên Thanh Nhi thoát ra!

Vị Tiểu Như Lai này rất có tướng Phật, giống như một Phật Đà tại thế, tướng mạo trang nghiêm, liếc nhìn Tần Mục rồi nói: “Thì ra là tiểu thí chủ, tiểu thí chủ đã phá hỏng công đức của ta, còn nhớ chăng?”

Long Kiều Nam và Xích Vân đạo nhân hai mắt vụt sáng, trong lòng dấy lên hy vọng.

Tần Mục nói: “Nhớ!”

Ma Viên chặn phía trước Tần Mục, lớn tiếng nói: “Trọc, đệ!”

Tiểu Như Lai nhìn hắn lắc đầu: “Ngươi yên tâm, ta có kẻ thù, sẽ không ra tay giết hắn. Kẻ thù của ta đã đến rồi, ngươi hãy ở lại đây, ta đi gặp hắn!”

Hắn vừa dứt lời, trong màn đêm liền vọng tới tiếng cười: “Tiểu Như Lai, ngươi dám thách đấu giữa đêm khuya, âu cũng có chút thú vị đấy.”

Trong đêm tuyết, một ông lão đầu đội nón tre, bất kể tuyết rơi, bước vào thôn đổ nát từ trong màn đêm. Tần Mục hơi sững người, kêu lên thất thanh: “Lăng Cảnh đạo nhân!”

Ông lão đội nón tre ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Thì ra là đệ tử của lão kiếm thần, ngươi còn mượn của ta hai đồng tiền Phong Đô. Giờ đã có tiền trả chưa?”

Tần Mục lúng túng, thật thà nói: “Hai đồng tiền Phong Đô đó đã tiêu hết rồi ạ.”

Long Kiều Nam, Xích Vân đạo nhân và Thiệu Nguyên đạo nhân sắc mặt đờ đẫn. Lại thêm một cao thủ tuyệt đỉnh có thể đi lại trong màn đêm, nhưng lại là người quen của Thiên Ma giáo chủ Tần Mục! Vị Thiên Ma giáo chủ này rốt cuộc quen biết bao nhiêu nhân vật thần thánh như vậy chứ?

“Sau này có tiền trả cũng không muộn.”

Lăng Cảnh đạo nhân tháo nón xuống, dựng bên cạnh tường, nhìn Tiểu Như Lai, chậm rãi nói: “Giữa đêm tuyết rơi là thời tiết tuyệt vời để giết người. Tiểu Như Lai, chúng ta hãy ra xa một chút để đánh một trận.”

“Được!”

Hai vị cao thủ tuyệt đỉnh lần lượt bước vào màn đêm. Trong thôn lại trở nên tĩnh lặng. Tần Mục nhìn đám người Long Kiều Nam trước mặt, đám người Long Kiều Nam cũng nhìn hắn, mấy người đều không dám động đậy.

Ma Viên thấy vậy trong lòng bức bối. Từ xa vọng tới những luồng chấn động khủng khiếp, tuyết trên trời biến thành mưa nhỏ rả rích rơi xuống. Thần thông của Lăng Cảnh đạo nhân và Tiểu Như Lai đã đánh tan tuyết trong màn đêm, khiến tuyết hóa thành nước mưa.

Trên trời, lúc tuyết rơi, lúc lại biến thành mưa nhỏ. Không bao lâu sau, đột nhiên trong màn đêm vọng lại tiếng gà gáy, bóng tối nhanh chóng lùi về phía Tây. Ngay trong lúc này, đám người Tần Mục, Long Kiều Nam, Ma vương Đô Thiên gần như đồng thời lao về phía đối phương, đồng thời ra tay.

Long Kỳ Lân gầm lên giận dữ, rùng mình hiện chân thân, xung quanh lửa cháy bùng bùng. Nó giơ vuốt ấn xuống đầu rắn đỏ đang lao tới, đập mạnh đầu rắn xuống lòng đất. Tần Mục chỉ trong nháy mắt đã đến bên Xích Vân đạo nhân. Vô số phi kiếm của Xích Vân đạo nhân đều bị Ma vương Đô Thiên đứng sau Tần Mục chặn lại. Ma Viên nhảy ra từ sau lưng Ma vương Đô Thiên, Khích Khí La đập mạnh xuống đầu Xích Vân đạo nhân.

Phụt...

Một luồng kiếm quang xuyên qua ngực Xích Vân đạo nhân. Tần Mục khẽ nhấc ngón tay, Thiệu Nguyên đạo nhân vẫn còn chưa kịp định thần thì liền bị kiếm quang chém ngang qua cổ. Long Kiều Nam thấy vậy liền túm lấy đuôi rắn, rắn đỏ thu nhỏ lại. Nàng ta nhảy lên không trung rồi nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết.

Mọi tinh hoa của bản dịch này đều thuộc về truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free