Mục Thần Ký - Chương 229: Kỷ thứ năm
Tiểu Ngọc Kinh trên trời.
Quốc sư Duyên Khang cùng phu nhân đã ở lại nơi đây hơn mười ngày. Thành trì trên trời này tựa chốn tiên cảnh, ẩn chứa bao cảnh sắc tráng lệ mà nhân gian khó lòng chiêm ngưỡng.
“Mấy ngày nay quốc sư ở đây có quen không?”
Một ông lão áo trắng bước tới, cười nói.
Quốc sư Duyên Khang nghiêm túc đáp lời:
“Quả không hổ danh Tiểu Ngọc Kinh, nơi đây cảnh tượng phi phàm, khiến ta lưu luyến không muốn về. Chỉ có điều nơi này tuy đẹp nhưng lại cách xa nhân gian, ý chí của ta không nằm ở đây, cuối cùng cũng sẽ rời đi. Mong Thanh U sơn nhân hiểu cho.”
Thanh U sơn nhân cười nói:
“Quốc sư chớ vội vàng. Sơn nhân thỉnh quốc sư tới đây làm khách, song vẫn chưa kịp bày tỏ về lai lịch Tiểu Ngọc Kinh.”
Quốc sư Duyên Khang hiếu kỳ nói:
“Xin được lắng nghe.”
Thanh U sơn nhân đi trước dẫn đường, dẫn vợ chồng quốc sư đi lên một cây cầu vồng. Cây cầu vồng này do ngọc thất sắc chạm trổ mà thành, vắt ngang trời xanh. Người đứng trên cầu tựa như đang đứng trên cầu vồng. Tới giữa cầu, họ nhìn thấy cảnh sắc của Tiểu Ngọc Kinh khác hoàn toàn với cảnh sắc nhìn từ bên dưới, chỉ thấy những ngọn núi trong Tiểu Ngọc Kinh bài trí tựa một trận pháp thiên nhiên, còn cung điện trên núi thì tựa chốn tiên nhân cư ngụ.
“Lai lịch của Tiểu Ngọc Kinh còn xa xưa hơn nhiều so với quốc sư nghĩ.”
Thanh U sơn nhân cười nói:
“Lịch sử của nơi này có thể ngược dòng về lại Khai Hoàng kỷ.”
“Khai Hoàng?”
Quốc sư Duyên Khang quả thực chưa từng nghe về Khai Hoàng, bèn hiếu kỳ hỏi:
“Khai Hoàng kỷ là quốc gia nào? Duyên Khang quốc chưa từng có vị hoàng đế nào tên là Khai Hoàng.”
“Khai Hoàng không phải Duyên Khang, Khai Hoàng là một vùng quốc thổ, tên là Khai Hoàng quốc.”
Thanh U sơn nhân nói:
“Quốc sư nên biết Khai Hoàng quốc chính là Đại Khư hiện nay.”
Quốc sư Duyên Khang toàn thân chấn động, hít một hơi khí đục rồi từ tốn đáp:
“Đại Khư.”
Thanh U sơn nhân dẫn hai vợ chồng đi qua cầu vồng, bước tới một tiên sơn trôi nổi giữa không trung, chậm rãi nói:
“Khai Hoàng chính là cách nói của Đạo gia, Phật môn gọi là Không kỷ. Phật môn luận rằng: Thành, Trụ, Hoại, Không; Không kỷ chính là kỷ thứ tư, còn Đạo gia chúng ta lại gọi là Khai Hoàng kỷ. Hiện nay Duyên Khang quốc nổi lên, Tiểu Ngọc Kinh chúng ta gọi Duyên Khang là Duyên Khang kỷ. Thời Khai Hoàng, Đại Khư hưng thịnh phồn vinh, trận đại kiếp khiến Khai Hoàng bị hủy diệt, Tiểu Ngọc Kinh chúng ta gọi là Khai Hoàng kiếp, trước Khai Hoàng kiếp, còn có ba kiếp nạn.”
Phu nhân Quốc sư ánh mắt khẽ lấp lánh, cất lời:
“Trưởng lão nói, các người gọi Duyên Khang quốc là Duyên Khang kỷ, vậy thì nếu như Duyên Khang bị hủy diệt, các người sẽ gọi là Duyên Khang kiếp.”
“Phu nhân thông minh.”
Thanh U sơn nhân mỉm cười chỉ về phía xa, nơi đó có một hòn Ngọc Sơn nổi giữa không trung, có vài đạo nhân đang xây dựng cung điện ở đó, nói:
“Tòa cung điện ấy sẽ dùng để lưu giữ lịch sử Duyên Khang kỷ. Chờ khi Duyên Khang quốc bị hủy diệt, chúng ta có thể biên soạn quá khứ của Duyên Khang kiếp, để người đời sau tham khảo.”
Phu nhân Quốc sư nói:
“Trưởng lão, Tiểu Ngọc Kinh là một nơi như thế nào? Là thiện hay là ác? Có suy nghĩ gì về vợ chồng chúng ta? Chúng ta tới đây cũng được mấy ngày rồi, những ngày này trưởng lão đều để chúng ta tham quan nơi này, giờ cũng nên nói về suy nghĩ thực sự của Tiểu Ngọc Kinh đi chứ?”
“Tiểu Ngọc Kinh chúng ta không hề có suy nghĩ gì. Chỉ muốn quan sát quốc sư, quan sát cải cách chính trị, ghi lại những điều chúng ta cho là hữu ích lưu lại cho hậu thế.”
Thanh U sơn nhân cười nói:
“Chúng ta tự xưng là tiên, không phải là thần và không muốn can thiệp vào sự vận hành của thế sự.”
Quốc sư Duyên Khang nói:
“Tiên và thần, nên phân biệt thế nào?”
Thanh U sơn nhân nói:
“Tiên là người, còn thần không phải là người.”
Quốc sư Duyên Khang ngẫm nghĩ rồi nói:
“Ý của sơn nhân là người không thể thành thần, chỉ có thể thành tiên?”
Thanh U sơn nhân cười nói:
“Quốc sư tu luyện tới cảnh giới Thần Kiều, đứng trên Thần Kiều nhìn thấy những gì?”
Quốc sư Duyên Khang không nói gì, cảnh giới Thần Kiều là phá vỡ Thần Kiều thần tạng, tu luyện tới cảnh giới thứ bảy, cũng là cảnh giới tối cao.
“Thần Kiều thần tạng, Thần Kiều ấy chính là cầu nối dẫn đến cảnh giới thần minh, nhưng Thần Kiều của mỗi người đều đứt gãy, không thể đến bờ bên kia. Chắc hẳn Quốc sư cũng không phải ngoại lệ?”
Thanh U sơn nhân nói:
“Tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh cũng không ngoại lệ. Chúng ta từng nhìn thấy thần tạng của không biết bao nhiêu người, Thần Kiều đều bị đứt gãy, đứng trên Thần Kiều gãy không thể tới được bờ, không thể trở thành thần. Thực ra, dựa theo tu vi, chúng ta hoàn toàn có thể sánh ngang với thần thánh, nhưng cảnh giới lại bị đứt gãy.”
Quốc sư Duyên Khang gật đầu nói:
“Từ nhiều năm về trước, ta đã phát hiện ra điều này, từng muộn phiền không ít, tìm kiếm bao điển tịch cổ xưa, nhưng vẫn chưa tìm được phương giải. Tiểu Ngọc Kinh có ghi chép về cầu gãy không?”
“Có.”
Thanh U sơn nhân dẫn họ tới cung điện trên Ngọc Sơn, nói:
“Có điều Tiểu Ngọc Kinh cũng không làm được. Vì không thể thành thần nên mới muốn thành tiên, do đó những lão già chúng ta mới sống ở Tiểu Ngọc Kinh. Mặc dù chúng ta tự xưng là tiên nhưng một khi đại hạn ập tới chúng ta cũng phải hồn về hoàng tuyền, không tránh khỏi cái chết, ở đây chỉ là muốn yên tĩnh mà thôi. Quốc sư, phu nhân, mời đi bên này.”
Vợ chồng quốc sư Duyên Khang đi theo ông ta bước vào cung điện trên núi, nơi này ngọc vũ quỳnh lâu, mặc dù có vẻ thần bí của tiên gia nhưng lại rất yên tĩnh, vắng lặng, không thấy bóng người.
Tiểu Ngọc Kinh chính là một nơi yên tĩnh, vắng lặng như vậy.
Thanh U sơn nhân dẫn họ đi dọc hành lang, bước qua cửa tròn, tới sâu trong cung điện:
“Tuy nhiên, ở thời Khai Hoàng đúng là đã có một nhóm người nối được Thần Kiều bị đứt gãy. Họ dựng nên một thần triều cường thịnh, huy hoàng, sau đó thần triều này bị diệt vong, không còn tồn tại nữa, di tích của nó chính là Đại Khư ngày nay.”
Quốc sư Duyên Khang có phần kích động:
“Có người nối được Thần Kiều? Nói như vậy là họ có thể thành thần?”
Thanh U sơn nhân gật đầu, mỉm cười nói:
“Tuy nhiên những người này hiện nay còn rất ít, họ được gọi là phế dân của thần.”
Quốc sư Duyên Khang sững người:
“Chính là những phế dân trong Đại Khư sao?”
“Không, phế dân trong Đại Khư dường như không có ai có thần kiều thần tạng hoàn chỉnh. Tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh chúng ta đã kiểm tra rồi.”
Thanh U sơn nhân đẩy cửa dẫn họ vào trong, nói:
“Quốc sư Duyên Khang từng nhận được thần dụ rồi phải không? Thần dụ nghiêm cấm phế dân Đại Khư rời khỏi vùng đất này, thực ra muốn các vị đề phòng không phải những phế dân Đại Khư ấy, mà là những di dân cư ngụ tại Vô Ưu Hương trong Đại Khư. Thần Kiều của họ là hoàn chỉnh, và đối tượng thần dụ muốn đề phòng chính là họ.”
Trước mặt họ là các giá sách, trên giá sách đặt rất nhiều điển tịch dày, đó chính là lịch sử của Khai Hoàng kỷ mà các tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh ghi chép lại.
“Quốc sư đọc một lượt những điển tịch này là có thể biết được Khai Hoàng kỷ và Khai Hoàng kiếp từng trải qua những gì.”
Thanh U sơn nhân khẽ cúi người thi lễ, định rời thư phòng sách này, rồi cất lời:
“Nếu như quốc sư vẫn tiếp tục đi theo con đường mình đã định, lịch sử của Khai Hoàng kỷ e rằng sẽ trở thành lịch sử Duyên Khang quốc. Những việc Khai Hoàng kỷ phải đối mặt, Duyên Khang kỷ cũng sẽ phải đối mặt.”
Quốc sư Duyên Khang đáp lễ, nói:
“Chân tản nhân của Tiểu Ngọc Kinh các ngươi chết trong tay ta, tại sao đạo huynh còn dung túng cho ta tới đây?”
“Tiểu Ngọc Kinh chúng ta không can thiệp thế sự, chỉ ghi chép thế sự. Chân tản nhân xuống núi thì không còn là tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh nữa, hắn sống hay chết không liên quan gì tới Tiểu Ngọc Kinh chúng ta.”
Thanh U sơn nhân bước ra ngoài, nói:
“Phu thê hai vị tới Tiểu Ngọc Kinh cũng chính là tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh. Song sau khi hai vị rời khỏi đây, sẽ không còn liên quan gì tới Tiểu Ngọc Kinh nữa. Cứ năm trăm năm lại xuất hiện thánh nhân, Tiểu Ngọc Kinh chúng ta cũng muốn xem vị thánh nhân ngày nay có thể làm được những việc mà bậc thánh nhân tiền bối không thể làm được hay không.”
“Quy tắc kỳ quái.”
Phu nhân Quốc sư khẽ đảo mắt, nhìn xuống những cuốn điển tịch, rồi cất lời:
“Phu quân, lai lịch của Tiểu Ngọc Kinh có vấn đề, thiếp thân cho rằng họ là hậu duệ của Khai Hoàng quốc.”
“Cũng có thể.”
Quốc sư Duyên Khang ngồi xuống rồi cầm sách lên, nói:
“Họ không có ác ý, không cần suy đoán suy nghĩ của họ. Ta muốn xem lịch sử của Khai Hoàng, quá khứ chính là tấm gương soi chiếu hiện tại.”
...
Đại Khư.
“Ta chỉ muốn tìm một thế giới hạ đẳng làm chỗ cho con dân của ta dừng chân sinh sống và phát triển mà thôi, không muốn khai chiến với thế giới này của các ngươi.”
Ma vương Đô Thiên ánh mắt đờ đẫn, lẩm bẩm không dứt:
“Đô Thiên chúng ta đã đi tới đường cùng, nếu lại giao chiến với các ngươi nữa thì ắt tuyệt chủng. Ta phải chịu trách nhiệm với chúng tộc của mình, xin hãy thả ta về, ta sẽ tìm một thế giới hạ đẳng khác, xin hãy thả ta về…”
Hồ Linh Nhi ngước nhìn Tần Mục, khẽ nói:
“Công tử, có thả hắn về không? Đáng thương quá.”
“Làm sao ta biết được hắn thật lòng hay giả dối?”
Tần Mục lắc đầu nói:
“Hắn chỉ là một luồng ý thức mà thôi, thân thể hắn ở Đô Thiên vẫn có thể tiếp tục tìm kiếm thế giới khác, chẳng cần luồng ý thức này phải quay về Đô Thiên. Chẳng may hắn không quay về mà lại trốn ở một nơi nào đó, triệu hồi chân thân mình, chẳng phải ta sẽ mang trọng tội sao? Lời hắn nói không thể tin được, tin hắn ngươi sẽ thua. Phía trước chính là Tương Long thành, cách Tàn Lão thôn hơn một ngàn dặm.”
Phía trước là Tương Long thành, Tần Mục cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cuối cùng đã về tới địa bàn của mình.
“Công tử.”
“Công tử về rồi.”
“Công tử, Duyên Khang quốc so với Đại Khư chúng ta thì thế nào?”
Tần Mục dẫn Long Kỳ Lân tiến vào Tương Long thành, dọc đường các thương nhân đều cất tiếng chào hỏi, Tần Mục mỉm cười đáp lễ, rồi cất lời:
“Duyên Khang quốc hỗn loạn hơn Đại Khư của chúng ta nhiều, ngày nào cũng tạo phản với đánh trận, chiến tranh loạn lạc, không phải là một nơi tốt đẹp.”
“Đúng vậy, cách đây không lâu có rất nhiều lưu dân chạy tới Đại Khư, nói là nạn nhân chiến tranh chạy trốn tới. Công tử về rồi thật tốt, dù sao ở nhà mình vẫn an toàn hơn.”
“Thành chủ mấy hôm trước có tới đây một chuyến, sau đó lại đi rồi, công tử có ở lại không? Tiểu nhân đi chuẩn bị yến tiệc chào đón công tử trở về.”
“Không cần đâu.”
Tần Mục nói:
“Sắp hết năm, ta về thôn một chuyến đã.”
Tương Long thành sớm đã là sản nghiệp của hắn và Tư bà bà. Thế lực trong thành cơ bản đều đã trở thành thế lực của Thiên Ma giáo. Không như bên ngoài, Thiên Ma giáo ở ngoại giới xưng Tần Mục là giáo chủ thánh sư, song tại Tương Long thành, bọn họ chỉ gọi Tần Mục là công tử.
Dù sao thì chủ nhân thành này là Tư bà bà, Tần Mục lại là con nuôi của Tư bà bà, thế nên được gọi là công tử là điều dĩ nhiên.
Tần Mục tiếp tục lên đường về nhà, khoảng cách hơn ngàn dặm thực sự rất ngắn, v��i tốc độ của Long Kỳ Lân thì chỉ tầm nửa ngày đường là tới được Tàn Lão thôn.
Long Kỳ Lân bước trên mặt sông, đi ngược dòng, ánh sáng cuối ngày chiếu rọi ấm áp, khác hẳn với cái giá rét đang bủa vây Duyên Khang quốc lúc này. Tần Mục nhớ lại việc mình và Tiên Thanh Nhi cùng chơi trượt băng hồi năm ngoái. Khi đi qua đó, hắn chỉ thấy Tiên Thanh Nhi đang dẫn theo thôn dân cùng nhau hun cá. Họ rắc muối lên cá rồi treo dưới gốc cây bên bờ sông, bên dưới dùng củi ẩm để hun, cốt để cá ngấm mùi khói.
Dân làng ở đây bắt rất nhiều cá rồi treo trên cây cao hơn đầu người. Thịt cá thơm ngon, tươi rói. Khi ăn Tết, họ rất ít khi đi săn bắn nên có thể dựa vào chỗ cá bắt được này để sống qua mùa đông.
Tần Mục để Long Kỳ Lân dừng lại, cô bé có ba bím tóc khẽ chớp đôi mắt long lanh, cất lời:
“Gã chăn trâu, nay áo gấm về quê sao? Bên ngoài có gì thú vị không?”
Tần Mục cười:
“Cũng tạm, đi tới đâu cũng bị truy sát. Hòa thượng của Tiểu Lôi Âm Tự không tới tìm ngươi đó chứ?”
Mỗi con chữ, mỗi đoạn văn, đều là tinh túy được dệt nên bởi truyen.free, xin trân trọng gìn giữ.