Chương 207: Gian như quỷ
Lần này Tần Mục sởn tóc gáy thật sự.
Ngày đó, Quốc sư Duyên Khang đại chiến ngoài thành Đại Tương, Tần Mục đứng trên đỉnh núi ngóng nhìn chiến trường nhưng không tài nào thấy rõ chiêu thức của các cường giả kia. Đô Thiên Ma Vương mượn đôi mắt hắn quan sát trận chiến, nhờ vậy hắn cũng có thể nhìn rõ mồn một chiêu thức của Quốc sư Duyên Khang, Cùng phu tử, thậm chí còn có thể hiểu được ảo diệu trong chiêu số của những nhân vật đáng sợ đến nhường này!
Thế nhưng, khi ấy Tần Mục tự cho rằng mình đã che giấu rất kỹ, chưa hề kinh động vị Ma Vương kia.
Nhưng giờ nhìn lại, những trò vặt vãnh ấy của hắn căn bản vô dụng, Đô Thiên Ma Vương đã sớm nhận ra được những gợn sóng trong lòng hắn, thậm chí đoán được ý nghĩ của hắn!
"Kẻ gọi Ma ngu xuẩn, ngươi giở ba cái trò vặt vãnh tưởng chừng thông minh trước mặt Đấng thống trị vĩ đại nhất Đô Thiên, căn bản chẳng có chút tác dụng nào."
Trong đầu hắn tiếp tục vọng đến tiếng nói của Đô Thiên Ma Vương, chấn động đến mức màng tai hắn ù đi: "Sinh mệnh yếu ớt như ngươi, đừng hòng giở trò trước mặt ta. Sự cường đại của ta, ngươi không thể tưởng tượng! Thần phục ta, thờ phụng ta, đ��y là con đường sống duy nhất của ngươi."
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, đột nhiên cười nói: "Chúa tể vĩ đại của Đô Thiên, trên thế giới này, người còn hiểu được Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh chỉ còn lại mình ta, cũng chỉ mình ta mới có thể thi triển môn pháp thuật này."
Đô Thiên Ma Vương trở nên trầm mặc.
Sau một lát, tiếng nói của hắn lại vang lên: "Thằng nhóc thú vị, lại dám ngã giá với ta. Rất tốt, rất tốt..."
Trong lòng Tần Mục lo sợ bất an, không biết lần ngã giá này có thể thành công hay không.
Nếu không được, kẻ ma đầu kia trở mặt, chắc chắn hắn sẽ gặp phải tai họa.
Nếu ngã giá thành công, bảo vệ được tính mạng, sau khi về thôn chỉ cần nhờ mấy vị trưởng thôn từ từ tiêu diệt Đô Thiên Ma Vương là xong.
Từ biểu hiện của Đô Thiên Ma Vương mà xem, vẫn có khả năng tiêu diệt vị Ma Vương này.
Bởi vì, khi Tần Mục đồng hành cùng Quốc sư Duyên Khang thì Đô Thiên Ma Vương vẫn không có hành động dị thường nào, yên lặng ẩn núp trong cơ thể Tần Mục.
Mà khi Quốc sư Duyên Khang ra tay chiến đấu với những tồn tại cấp Giáo chủ như Cùng phu tử, lúc này Đô Thiên Ma Vương mới dám mượn ánh mắt của Tần Mục để quan sát tình huống chiến đấu, vừa muốn xem thực lực chân chính của Quốc sư Duyên Khang, vừa muốn tìm hiểu nhược điểm của ngài ấy.
Thế nhưng lúc đó xung quanh Tần Mục đều là cao thủ của Thiên Ma giáo nên hắn cũng không dám lên tiếng.
Sau đó Tần Mục suốt dọc đường trị thương cho Quốc sư Duyên Khang, Đô Thiên Ma Vương cũng yên lặng suốt dọc đường.
Tần Mục và Quốc sư Duyên Khang tách ra, đến Thái Học viện lại gặp Người Què và Mã gia, Đô Thiên Ma Vương cũng chưa hề xuất hiện.
Hiện tại Mã gia và Người Què không có ở đây, chỉ còn một mình Tần Mục, lúc này hắn mới xuất hiện.
Nếu Quốc sư, Mã gia và Người Què không uy hiếp được hắn, hắn đã không đến nỗi phải cẩn thận như vậy.
Nói cách khác, hắn sợ hãi.
Cũng chính là nói hắn có thể bị tiêu diệt, không giống Lệ Thiên Hành hầu như không thể xóa bỏ khỏi đạo tâm của Tư bà bà. Chỉ cần thủ đoạn đủ cao minh, vẫn có thể tiêu diệt h��n.
"Đô Thiên của ta đã tận diệt, bị hủy hoại, chỉ còn sót lại bóng tối vô biên. Vì vậy ta cần tìm kiếm cho con dân của Đô Thiên ta một thế giới mới, một nơi có thể để cho con dân của ta sinh sôi nảy nở."
Tiếng của Đô Thiên Ma Vương truyền đến: "Ta tốn hết tâm tư truyền Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh tới thế giới này, truyền cho cư dân của thế giới này, hiện giờ môn pháp thuật này chỉ còn lại mình ngươi mới hiểu. Ngươi hẳn phải hiểu rõ, ta sẽ không dễ dàng buông tha ngươi."
Tần Mục hoàn toàn yên lòng, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vì vậy ngươi muốn ta tiếp tục gọi Ma, đưa ngươi tới đây?"
Đô Thiên Ma Vương từng bước dụ dỗ nói: "Lúc trước ta có ý nghĩ này, thế nhưng hiện tại ta chứng kiến cư dân của thế giới này vẫn có một vài nhân vật mạnh mẽ, vì vậy ta chỉ muốn mượn tay ngươi, đưa một ít con dân đến thế giới này. Ta cũng không muốn gây nên đại chiến giữa cường giả hai thế giới, không có lợi với các ngươi, cũng không tốt với chúng ta. Đô Thiên của ta đã tận diệt, ta chỉ muốn cho bộ tộc ta không ��ến nỗi diệt vong, cũng không hề có ý đồ chiếm cứ thế giới này."
"Tin? Quỷ!" Tần Mục thầm nghĩ.
Thế nhưng lời này không thể nói ra miệng, nói ra chỉ sợ Đô Thiên Ma Vương sẽ không chút do dự mà giết hắn.
Hiện tại ý thức của Đô Thiên Ma Vương ký sinh trong cơ thể hắn, ngoài ra còn có một luồng pháp lực, thực lực Thần Ma mạnh mẽ đến nỗi hắn còn xa mới có thể sánh bằng, nếu như Đô Thiên Ma Vương trở mặt, luồng ý thức và pháp lực này giết chết hắn cũng không phải quá phiền phức.
Hiện tại Đô Thiên Ma Vương còn cần hắn nên sẽ không xuống tay với hắn, thế nhưng nếu phát hiện hắn chưa bao giờ có ý định gọi Ma, e rằng sẽ trở mặt giết người.
"Ngươi không cần gọi ta, ngươi có thể gọi một vài thần dân của ta."
Đô Thiên Ma Vương nói: "Sau đó ta sẽ rời khỏi ngươi, ngươi có thể tự do thoải mái, chỉ cần ngươi giúp ta chuyện nhỏ này, ta liền có thể giải đáp chữ viết trên cánh cửa này cho ngươi."
Tần Mục cười nói: "Chữ viết trên cánh cửa này, người trong nhà ta chắc sẽ nhận ra, không cần làm phiền Ma Vương..."
"Ha ha, nhận ra? Đây là chữ viết của U Đô, cho dù nhận ra, ngươi có thể đọc được sao?"
Đô Thiên Ma Vương chầm chậm nói: "Chữ viết của U Đô, đọc không được thì chẳng có bất kỳ tác dụng gì. Còn có quyển sách này, bên trong chính là ghi chép pháp thuật của U Đô, ngươi không muốn biết sao?"
Ánh mắt Tần Mục lấp lóe: "Hiện tại ta còn không thể nào thấy rõ chữ viết trên sách, cũng không thể nào nhìn ra chữ viết trên cửa, dù học được chữ viết của U Đô cũng không có tác dụng gì. Huống hồ, đối với ta mà nói, không h��c được chữ U Đô cũng chẳng có bao nhiêu ảnh hưởng. Ma Vương, ta hoàn toàn không cần phải giao dịch với ngươi."
"Ha ha ha!"
Đô Thiên Ma Vương nở nụ cười: "Xem ra ngươi vẫn không thật sự lĩnh ngộ được ảo diệu chân chính của cảnh giới này rồi! Chỉ cần ngươi học được chữ U Đô trên đó thì ở cảnh giới này ngươi sẽ càng mạnh hơn Quốc sư Duyên Khang! Không phải Quốc sư Duyên Khang đã nói người khác đều là hình tam giác mà ngài ấy là một đường thẳng sao? Chỉ cần ngươi học được chữ viết trên cánh cửa thì đường thẳng của ngươi sẽ dài hơn ngài ấy!"
Tiếng nói của hắn quanh quẩn trong đầu Tần Mục, không có một chỗ cố định, chợt trái chợt phải, âm thanh khi thì vang lên ở trước mặt khi thì truyền đến từ sau đầu, khiến Tần Mục không thể nắm bắt được nơi hắn ẩn thân.
"Chắc sinh linh thấp kém như ngươi căn bản không biết U Đô là gì. Để ta nói cho ngươi U Đô là nơi nào!"
"U Đô là nơi cuối cùng mà đám phàm phu tục tử các ngươi sau khi chết đi quy tụ, tất cả linh hồn cuối cùng đều sẽ tiến vào nơi đó, đó là nơi ở của Thổ Bá Đại Đế, thống trị tất cả sinh linh của mọi thế giới sau khi chết!"
"Ngài ấy thật sự là Thần linh vô cùng cổ xưa, là Thần linh nguyên thủy, nắm trong tay tất cả tử vong, cho dù là Thần Phật chết đi cũng phải bị ngài ấy nô dịch."
"U Đô, không phải là địa ngục mà Thần Phật nói tới, địa ngục chỉ dùng để hù dọa đám phàm phu tục tử các ngươi thôi, U Đô tàn khốc gấp trăm lần địa ngục!"
"Ngươi nắm giữ chữ viết của U Đô, pháp thuật của U Đô, sẽ tăng cường hồn phách của ngươi, đây mới là nấc thang thành Thần!"
Tần Mục cực kỳ động lòng, cười nói: "Nói miệng không có bằng chứng, ngươi nói tới hoa rơi nước chảy cũng khó mà làm ta tin tưởng được, ngươi nói cho ta một môn pháp thuật của U Đô ta liền tin ngươi."
Đô Thiên Ma Vương ha ha cười nói: "Ngươi gặp rồi đấy."
Tần Mục ngớ ngẩn, thất thanh nói: "Khiên Hồn Dẫn? Khiên Hồn Dẫn là pháp thuật của U Đô?"
"Khiên Hồn Dẫn cũng không phải là pháp thuật hoàn chỉnh của U Đô, mà là pháp thuật do phàm nhân của thế giới các ngươi dùng ngôn ngữ phàm nhân phỏng theo mà tạo ra, còn xa mới có thể phát huy được uy lực của pháp thuật U Đô chân chính."
Đô Thiên Ma Vương nói: "Pháp thuật U Đô chân chính là phải dùng ngôn ngữ U Đô, loại chữ viết kia còn phức tạp hơn Phù văn ở thế giới các ngươi nhiều. Phù văn của các ngươi chỉ là chữ viết U Đô đã được đơn giản hóa."
Tần Mục chấn động trong lòng, nhìn hư ảnh cuốn sách trên tay, chữ trong sách này là dùng ngôn ngữ U Đô để viết sao?
Khiên Hồn Dẫn có thể làm cho linh hồn người đã chết quay về, nếu như có thể tinh thông ngôn ngữ U Đô, dùng ngôn ngữ U Đô để thi triển pháp thuật thì uy lực sẽ đạt tới trình độ nào?
Còn nữa, Đô Thiên Ma Vương nói chữ của U Đô cần phải đọc thành tiếng, nắm giữ ngôn ngữ mới có thể đọc được, câu nói này cũng không phải là nói xạo.
Ngày đó, trên mặt sông Dũng Giang, đạo nhân Cửu U Môn kia dùng Khiên Hồn Dẫn chiêu hồn, chính là ngâm tụng một đoạn ca dao tối nghĩa, khiến khói đen tuôn ra, giữa lòng sông hiện ra một cánh cổng bóng tối đáng sợ.
Rất nhiều lời của Đô Thiên Ma Vương đều là giả, nhưng cũng có mấy lời là thật.
"Ma Vương, vào buổi tối ta đã từng nhìn thấy một ông lão ở bờ sông dẫn độ người chết, có người nói cho ta biết ông lão kia là Âm sai, Âm sai này có quan hệ gì với U Đô?" Tần Mục nghĩ tới một chuyện, hỏi.
Đô Thiên Ma Vương nói: "Người dưới Thần dưới trướng Thổ Bá, phụ trách duy trì trật tự. Cuối cùng thì ngươi có muốn học ngôn ngữ U Đô không?"
"Học!"
Tần Mục chớp mắt, nói: "Ngươi nhanh dạy ta!"
Đô Thiên Ma Vương ha ha cười nói: "Ngươi gọi Ma đã, gọi ra một vài thần dân của ta, ta liền dạy ngươi."
Tần Mục chần chờ nói: "Sau khi ta gọi bọn họ ra, nếu ngươi không tuân thủ hứa hẹn thì chẳng phải ta sẽ chịu thiệt sao? Không bằng thế này, ta chế tạo một cơ quan bằng tượng gỗ, ngươi tiến vào trong pho tượng gỗ cơ quan đó, ngươi có thể tự mình gọi Ma, gọi bọn họ. Ngươi truyền thụ ngôn ngữ U Đô cho ta trước rồi tự mình gọi Ma, chẳng phải là cả hai đều vui vẻ sao?"
Đô Thiên Ma Vương cười gằn: "Là ý kiến hay. Tuy nhiên ta từ bên trong cơ thể ngươi chạy tới đó, chỉ lát sau ngươi liền có thể gọi người đến giết ta. Ta có ngu ngốc đến thế sao? Ta cứ ở trong cơ thể ngươi, ngươi chủ trì việc gọi Ma! Sau khi ngươi gọi Ma, ta truyền cho ngươi ngôn ngữ U Đô!"
Tần Mục cười gằn: "Sau khi ta gọi con dân của ngươi ra, ngươi không truyền thì ta biết làm sao? Chẳng mấy chốc thần dân của ngươi liền giết ta, ngươi được tự do còn ta lại mạng vong, linh hồn bay về U Đô rồi! Đừng quên, lần trước ta gọi Ma, gọi ngươi ra, ngươi lại không màng sống chết của ta!"
Tình cảnh trở nên trầm mặc.
Sau một lát, Đô Thiên Ma Vương cười nói: "Thằng nhóc tinh ranh như quỷ, không dễ lừa gạt chút nào. Không bằng thế này, ta và ngươi ký kết minh ước, ngươi gọi Ma, gọi con dân của ta, ta truyền cho ngươi ngôn ngữ U Đô, vi phạm lời thề, đích thân Thổ Bá sẽ tới thu hồn phách kẻ vi phạm lời thề! Ý ngươi thế nào?"
Tần Mục suy tính một chút, nói: "Có thể! Tuy nhiên ngươi đừng hòng lừa gạt ta, ta cũng biết một ít Ma ngữ, ngươi đừng hòng làm giả minh ước!"
Đô Thiên Ma Vương cười nói: "Thằng nhóc ranh ma, lanh như quỷ. Được, ta hào phóng một lần, không giả."
Trong đầu Tần Mục vang lên Ma ngữ cực kỳ tối nghĩa, Ma ngữ này rất khó đọc khó hiểu, ngay cả Tần Mục cũng chỉ có thể nghe hiểu một nửa, tim đập thình thịch: "Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể để cho vị Ma Vương này nhìn ra mình chỉ biết nửa vời..."
Không lâu sau đó, Đô Thiên Ma Vương đã niệm xong minh ước, trong đầu Tần Mục từ từ hiện ra hình dạng nửa cánh cửa, tựa như nửa cánh cửa U Đô.
"Đến lượt ngươi." Đô Thiên Ma Vương nói.
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, cẩn thận phỏng đoán ý nghĩa của một nửa Ma ngữ mà hắn không hiểu kia, Đô Thiên Ma Vương có chút lo lắng, thúc giục: "Nhanh lên một chút, nếu không cánh cửa U Đô liền tản đi!"
Tần Mục cười lạnh nói: "Ngươi lừa ta, minh ước này ta không ký kết được."
Đô Thiên Ma Vương cười nói: "Thằng nhóc con, quả nhiên biết chút ít Ma ngữ."
Nửa cánh cửa U Đô biến mất, Ma ngữ lại vang lên, lần này Tần Mục nghe hiểu được bảy tám phần, còn có một vài từ ngữ khó có thể chắc chắn, hắn tiếp tục phỏng đoán.
Đô Thiên Ma Vương cười nói: "Được rồi được rồi, xem như ngươi có bản lĩnh." Nói xong, lại khiến nửa cánh cửa U Đô này biến mất, một lần nữa dùng Ma ngữ ký kết minh ước.
Đột nhiên Tần Mục cười nói: "Ma Vương, ngươi toàn là giở trò lừa bịp, không bằng chúng ta dùng ngôn ngữ Nhân tộc để ký kết minh ước, thế nào?"
Đô Thiên Ma Vương trầm mặc chốc lát, chửi một tiếng "gian như quỷ": "Thằng nhóc thối tha, kiến thức của ngươi về Ma ngữ chỉ là nửa vời, ngươi lợi dụng ta học trộm Ma ngữ phải không?"
Mọi quyền lợi của bản dịch này thuộc về truyen.free, xin trân trọng giữ gìn.