Mục Thần Ký - Chương 197: Cường giả như mây
Ngày hôm sau, bọn họ đi tới huyện Hồng. Huyện Hồng đã bị công phá cách đây hai ngày, có tướng sĩ nhìn thấy Quốc sư, vội vàng tấu bẩm: "Quốc sư, trong thành có rất nhiều người mang theo lá cờ."
"Người cầm cờ à?"
Quốc sư Duyên Khang kinh ngạc, trầm ngâm giây lát, nhìn về phía Tần Mục, nói: "Không cần bận tâm đến họ. Có bao nhiêu người cầm cờ đến vậy?"
"Hơn mười người, đều đội mũ choàng che mặt, trên người mang theo vũ khí đủ loại, được bọc kín bằng vải, trông chẳng giống người lương thiện."
"Lui xuống đi."
Ngày thứ ba, bọn họ đi tới huyện Thanh Hà, cũng có rất nhiều người cầm cờ đến, số lượng đông hơn hôm qua rất nhiều, đã có năm mươi, sáu mươi người.
Đến thành Vụ Ẩn vào ngày thứ tư thì trong thành đã xuất hiện vài trăm người cầm cờ. Tần Mục không nói lai lịch và mục đích của những người này, Quốc sư Duyên Khang cũng không hỏi nhiều.
Ngày thứ năm, bọn họ rời khỏi phủ nha, chuẩn bị ra khỏi thành đi tới Đại Tương. Vừa mới rời khỏi nha môn, đến đại lộ, liền thấy một quái nhân đội mũ choàng mang theo vũ khí được bọc kín bằng vải từ cổng nha môn đứng dậy, đi theo sau lưng bọn họ.
Đi thêm hai bước nữa, lại có một người từ trong con hẻm bên cạnh bước ra, cũng đội mũ choàng, mũ choàng kéo rất thấp, trong tay mang theo vũ khí được bọc trong lớp vải dài. Sau đó bên đường lại có một đại hán đội mũ choàng đứng dậy, mang theo bao vải dài đuổi theo họ.
Bọn họ còn chưa ra khỏi thành Vụ Ẩn thì phía sau liền có vài trăm quái nhân với trang phục gần như giống hệt đi theo, đủ cả nam nữ, già trẻ.
Mấy người Thẩm Vạn Vân, Việt Thanh Hồng quay đầu nhìn lại, trong lòng thấp thỏm lo âu. Những người này kéo mũ choàng xuống rất thấp, theo sau bọn họ không xa không gần, không muốn lộ diện, không biết rốt cuộc họ định làm gì.
"Lẽ nào là những người cầm cờ kia? Vì sao không thấy lá cờ của bọn họ?" Hòa thượng Vân Khuyết lẩm bẩm nói.
Quốc sư Duyên Khang vẫn lạnh nhạt như trước, chẳng thèm bận tâm đến vài trăm người đi theo phía sau.
Đến ngoài thành Vụ Ẩn, cách cổng thành không xa có một quán trà. Dưới mái hiên là hai ông bà lão bán trà, một nam một nữ. Khi bọn họ đi tới thì hai ông bà lão kia ngẩng đầu, mời mọc: "Khách quan, đến uống chén trà chứ?"
Hòa thượng Vân Khuyết nói thầm: "Mới vừa ra khỏi cổng thành uống trà làm gì?"
Quốc sư Duyên Khang nói: "Ta khát." Nói xong liền ngồi dưới mái hiên, xin một chén trà.
Tần Mục cũng ngồi xuống, hai ông bà lão kia cũng tự mình ngồi xuống, bốn người ngồi ở bốn góc bàn, mỗi người trước mặt đặt một chén trà.
Mấy người Thẩm Vạn Vân, Việt Thanh Hồng cũng muốn đến gần, thế nhưng phát hiện mình bước chân hướng về quán trà nhưng vẫn cứ đứng yên một chỗ. Quán trà kia cách bọn họ rất gần, thế nhưng họ đi mấy chục bước vẫn phát hiện mình còn ở tại chỗ.
Trong lòng mọi người hoảng hốt, vội vàng dùng hết sức xông về phía quán trà, tốc độ nhanh như chớp. Thế nhưng bọn họ vẫn cứ cách quán trà khoảng một trượng. Quán trà tưởng chừng gần trong gang tấc, thế nhưng lại phảng phất như cách vạn dặm xa xôi!
Sau một lát, Tần Mục và Quốc sư Duyên Khang uống trà xong. Quốc sư Duyên Khang đứng dậy trả tiền, cúi người. Ông lão và bà lão kia cũng đứng dậy cúi người.
Hai người đi ra khỏi quán trà, Quốc sư Duyên Khang nói: "Chúng ta đi thôi, đi Đại Tương."
Mọi người vẻ mặt ngạc nhiên, tuy nhiên vẫn là đuổi theo bước chân của bọn họ. Việt Thanh Hồng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này vài trăm quái nhân đội mũ choàng kia lại không đi theo họ, mà là ngồi ở ngoài quán trà đó, mỗi người đều nâng chén trà, yên lặng ngồi uống, vô cùng quái dị.
"Quả là một đám người kỳ quái." Hồ Linh Nhi nói.
Tư Vân Hương ghé đến bên cạnh Tần Mục, nói nhỏ: "Bàn bạc xong rồi?"
Tần Mục gật đầu: "Đến lúc đó ngươi sẽ rõ."
Bọn họ đi tới ngoài thành Đại Tương. Ngoài thành doanh trại trải rộng khắp đồng, đâu đâu cũng thấy những doanh trại quân đội khổng lồ. Vệ Quốc công và hai vị Đại tướng quân Quan Quân, Hoài Hóa đóng quân ở đây, không lập tức tấn công Đại Tương.
Đại Tương là một thành quan trọng của Nam Cương, tụ tập thiên quân vạn mã quân địch. Các nhánh phản quân hội tụ, còn có đệ tử các phái lũ lượt kéo đến đây, gác vũ khí chờ thời.
Nếu mở cuộc chiến, tất nhiên sẽ là một trận chiến hoành tráng như sử thi.
Tần Mục cùng tiến vào, chỉ thấy trong quân có kim giáp lực sĩ đẩy những cỗ xe mây khổng lồ, đang diễn tập công thành. Những kim giáp lực sĩ kia là cao thủ một mạch chuyên cường hóa thân thể trong phái chiến kỹ, có thể trong nháy mắt khiến thân thể phồng lớn gấp vài chục, vài trăm lần, hóa thành người khổng lồ. Toàn thân khoác áo giáp đúc từ hỗn hợp huyền đồng và huyền kim, riêng độ dày của áo giáp đã tới nửa thước.
Khi những người khổng lồ này diễn tập công thành thì trên người mang theo xích sắt, một cánh tay còn phải giương tấm khiên, đẩy xe mây. Xe mây vô cùng phức tạp, ngoài việc có chùy sắt đập phá cửa thành, tường thành thì còn có thang xe bay, có thể lên cao hơn mười trượng, bắc lên tường thành, để binh sĩ leo lên tường thành.
Ngoài ra, còn có tướng sĩ điều khiển trận đồ, bày trận đồ ra, để binh sĩ đứng trên trận đồ, diễn tập trận thế.
Lại có kỵ binh cưỡi phi cầm khổng lồ, dưới sự dẫn dắt của thống lĩnh lao xuống. Vạn ngàn kiếm quang thẳng tắp từ không trung lao xuống. Một lần lao xuống, mặt đất trong phạm vi hơn mười mẫu liền cắm đầy phi kiếm!
Sau khi kỵ binh bay qua, từng thanh từng thanh phi kiếm trên mặt đất vù vù bay lên, lần lượt bay về hộp kiếm sau lưng họ. Phi kỵ tới lui như gió như điện, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Hơn nữa không chỉ có một nhánh phi kỵ, mà là vài chục đội phi kỵ. Đội ngũ phi kỵ lớn t���o thành chiến thuật tổ ong, chiến thuật bầy sói. Nếu quân đội trên đất liền gặp phải phi kỵ thì nhất định là đả kích mang tính hủy diệt.
Mà nếu như gặp phải cường địch thì phi kỵ cũng có thể triển khai chiến thuật thả diều, tiêu diệt kẻ địch.
Ngoại trừ phi kỵ, còn có lầu thuyền. Lần này Vệ Quốc công và hai vị tướng quân Quan Quân, Hoài Hóa điều động vài trăm chiếc lầu thuyền. Mỗi một chiếc lầu thuyền có thể chứa hơn ngàn người, điều động vài trăm ngàn đại quân.
"Quốc sư cải cách quân bị, quả thực đã biến quân đội Duyên Khang thành đội quân vô địch. Nếu Thiên Ma giáo ta gặp phải công kích như vậy, cũng khó tránh khỏi diệt môn." Tần Mục thầm nghĩ trong lòng.
Bọn họ đi vào trong quân, Quốc sư Duyên Khang trò chuyện vài câu với Vệ Quốc công và hai Đại tướng quân Quan Quân, Hoài Hóa đang cùng tiến đến nghênh đón, sau đó liền mang theo vài người Tần Mục đi về phía thành Đại Tương.
Trên thành Đại Tương treo cờ hiệu của các môn các phái, còn có một vài cờ hiệu của những quốc gia đã bị diệt vong. Quốc sư Duyên Khang ngẩng đầu nhìn lướt qua, lắc đầu nói: "Không phá hủy hoàn toàn thời đại cũ này thì làm sao có thể thành đại sự? Bọn họ lúc nào cũng có thể tro tàn lại cháy, ngóc đầu trở lại. Cách mạng, cần phải đổ máu, cần phải có vạn vạn cái đầu người rơi xuống."
Tần Mục nói: "Quốc sư, ổn thỏa chứ?"
"Ổn."
Quốc sư Duyên Khang ngẩng đầu, cửa thành mở ra, hai đội nhân mã bước ra, chia ra đứng hai bên cửa thành, nguyên khí hóa thành hư ảnh Thần Ma phía sau, có Thần có Ma.
"Cường giả cảnh giới Thiên Nhân."
Tần Mục giữ vẻ bình tĩnh. Cường giả cảnh giới Thiên Nhân đã có thể hiện ra hình ảnh Thần Ma. Trong hai đội ngũ trước cửa thành Đại Tương này có đến mười sáu, mười bảy vị cường giả cảnh giới Thiên Nhân!
"Tình cảnh này còn chưa đủ lớn đâu."
Việt Thanh Hồng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Thái học viện chúng ta khảo hạch sĩ tử thiên hạ, chỉ cần là kỳ khảo hạch trước Thanh Dương điện, sẽ phái chín mươi chín vị cường giả cảnh giới Thiên Nhân kiểm tra sĩ tử. Loạn đảng mới có chút cường giả cảnh gi���i Thiên Nhân như vậy, vẫn chưa đủ để Thái học viện ta giết."
Hơn mười vị cường giả cảnh giới Thiên Nhân kia giữ vẻ mặt lạnh lùng, không chút động lòng, chẳng hề để tâm đến lời nói của nàng.
Bọn họ đi vào cửa thành, chỉ thấy trong thành còn có hai hàng cường giả cảnh giới Thiên Nhân, đứng dọc hai bên con đường dài. Cứ mỗi mười bước lại có một người, kéo dài từ cửa thành tới trung tâm thành, gần như không thấy điểm cuối, e rằng có hơn ngàn vị!
Việt Thanh Hồng kinh ngạc trong lòng, không dám nói thêm nữa. Tần Mục vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Cường giả cảnh giới Thiên Nhân, Thiên Ma giáo cũng có vài trăm vị, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
"Lần tạo phản này cũng không chỉ là môn phái, còn có một vài quốc gia vốn đã bị tiêu diệt."
Quốc sư Duyên Khang lạnh nhạt nói: "Năm đó ta vì thu phục lòng người, không có chém tận giết tuyệt cường giả của những quốc gia này, đến nỗi chúng lại sinh lòng phản trắc. Ngoại trừ tông phái và quốc gia, còn có vài thế gia. Thế gia làm loạn, cũng không phải chuyện nhỏ nhôm."
Tần Mục nhẩm tính một chút, trên cảnh giới Thiên Nhân là cảnh giới Sinh Tử, trên cảnh giới Sinh Tử là cảnh giới Thần Kiều. Cường giả cảnh giới Thiên Nhân nhiều như thế, cho thấy cường giả cảnh giới Sinh Tử cũng chẳng ít, e rằng có đến trăm vị, mà cường giả cảnh giới Thần Kiều e rằng cũng chỉ hơn mười vị.
Hơn mười vị nhân vật cấp Giáo chủ, cộng thêm cường giả của một vài Thánh địa ẩn thế như Tiểu Ngọc Kinh. Chuyến này, Quốc sư Duyên Khang là dâng đầu cho người ta chặt.
Còn như Tần Mục bọn họ, thì thà rằng đã cắt đầu giắt vào lưng.
Cường giả hai bên đường phố đều rất nghiêm nghị, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng bước chân của vài người Tần Mục truyền đến. Tòa thành này ngoài thần thông giả của loạn đảng ra thì đã không còn một bóng người nào nữa.
Không chỉ có vậy, trong thành Đại Tương này vậy mà không có một căn phòng nào. Toàn bộ nhà cửa đều san bằng, ngay cả nền đất cũng bị bạt lên. Khắp nơi trong thành trơ trụi, chỉ có hàng vạn quân sĩ, chia thành các loại trận hình, cũng một mảnh trầm mặc, không nói một lời, yên lặng dõi theo họ.
Bước đi dưới con mắt của hàng vạn thần thông giả đang nhìn chằm chằm thì áp lực tâm lý vô cùng lớn. Mặc dù là Thẩm Vạn Vân kinh nghiệm chiến đấu phong phú, giờ phút này bàn tay cũng hơi run rẩy, không thể kiềm chế được bản thân.
Tần Mục đã gặp Thần, còn tè lên tượng Thần, cũng còn coi là thản nhiên, cảm thấy áp lực, nhưng không hề thất thố.
Mà trung tâm thành đã được cải tạo, phủ thành chủ không còn thấy đâu. Thay vào đó là một đài cao, hàng ngàn bậc thang cách mặt đất mấy chục trượng, cao hơn cả thành lầu rất nhiều, tựa như một ngọn núi nhỏ.
Tần Mục đến gần, trong lòng hơi chấn động. Đài cao này không phải tựa như một ngọn núi nhỏ, mà chính là một ngọn núi thực sự.
Có người vận chuyển một ngọn núi đến đây, đè lên phủ thành chủ vốn có, cắt gọt ngọn núi này thành hình dạng hiện tại!
Bọn họ đi tới dưới bậc thang, chậm rãi bước lên mười bậc thang, bước đi không nhanh không chậm.
Cuối cùng, lên đến đỉnh núi, chỉ thấy đỉnh núi đã được gọt phẳng, từng hư ảnh Thần Ma vĩ đại đứng sừng sững ở đó, mà không thấy chủ nhân của các tông phái lớn.
Tần Mục nhìn kỹ lại thì thấy chủ nhân những tông phái này hoặc là đứng trên bàn tay hư ảnh Thần Ma, hoặc là ngồi xếp bằng ở mi tâm hư ảnh Thần Ma, không một ai đặt chân trên mặt đất.
Bọn họ cao cao tại thượng, tạo cho vài người Tần Mục áp lực khổng lồ.
Những tồn tại cấp Giáo chủ này thật sự quá mạnh mẽ.
Một mỹ phụ đứng trên đầu ngón tay của một hư ảnh vị Thần, từ trên cao nhìn xuống Quốc sư Duyên Khang, nhẹ giọng nói: "Kẻ mạnh nhất dưới Thần, Quốc sư đương triều mà lại không mang theo chút trợ giúp nào sao?"
Hư ảnh vị Thần này có hình dáng của một đạo nhân, thân cao trăm trượng, đôi mắt trắng như tuyết, tựa như do ánh sáng trắng tạo thành, thân quấn đại xà, chân đạp huyền quy. Gió nhẹ lướt qua, sau lưng của hắn có dòng khí rung động, bị gió nhẹ thổi đến mức hơi rung rinh.
Tư Vân Hương nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng chợt giật mình, nói nhỏ: "Vị Thần hóa thành từ nguyên khí của nàng, đã được luyện thành thực chất, là một loại cảnh giới cận Thần!"
Tần Mục không biết gì về phương diện này, trong lòng khẽ động, hỏi: "Muội tử, nếu có người không có tứ chi, thế nhưng dùng Thiên Nhãn để xem thì tứ chi lại hoàn hảo không chút sứt mẻ, tựa như một vị Thần linh vĩ đại vô song, thần quang tỏa khắp nơi, khiến người ta gần như không thể thấy rõ hắn, loại cảnh giới này so với cảnh giới của cô gái này thì thế nào?"
Tư Vân Hương cũng không hiểu rõ điều này, còn chưa trả lời thì bỗng nhiên Quốc sư Duyên Khang xoay đầu lại, bộc phát ra một loại khí thế không thể ngăn cản, chiến ý ngập trời: "Ngươi gặp người như thế?"
Tần Mục bị chiến ý đột ngột bùng phát của hắn làm cho giật mình, nói: "Là người nhà ta."
Khóe mắt Quốc sư Duyên Khang khẽ giật giật: "Lại là người nhà ngươi à? Người nhà ngươi hơi bị nhiều đấy."
Bản dịch tâm huyết này được độc quyền phát hành trên truyen.free.