Mục Thần Ký - Chương 136: Mộng du
Trước Thái Học điện, toàn bộ hơn ngàn vị sĩ tử cùng các Quốc Tử giám, Bí Thư giám, Tế Tửu đều ngẩn người, ánh mắt đổ dồn về phía phát ra tiếng cười kia.
M���t vị sĩ tử ngơ ngác hỏi: "Hắn rốt cuộc đã luyện thành thứ gì?"
Vị sĩ tử bên cạnh cũng có chút mờ mịt: "Hình như hắn nói rõ là tia nguyên khí... Có lẽ ta nghe lầm rồi chăng!"
Vẻ mặt của các Quốc Tử giám, Bí Thư giám và Tế Tửu cũng trở nên mất tự nhiên, dở khóc dở cười.
Bá Sơn Tế Tửu bật cười nói: "Tiểu tử thú vị. Tia nguyên khí là căn cơ của mọi kiếm pháp, ngay cả tia nguyên khí hắn còn chưa luyện thành, làm sao lại có thể trở thành sĩ tử của Thái học viện ta? Hối lộ vị giám khảo nào mà vào được đây?"
"Bá Sơn Tế Tửu, khoảng thời gian trước người không ở Thái học viện nên không biết hắn."
Một vị Quốc Tử giám cười nói: "Cái tên tiểu tử ngốc nghếch kia tên là Tần Mục, là người bị vứt bỏ từ Đại Khư. Hắn đã đánh bại Lăng Vân đạo nhân, được Hoàng Đế tự mình ban chiếu phong làm sĩ tử Thái học. Hoàng Đế đã ban chiếu, ai dám không cho hắn vào?"
"Người bị vứt bỏ của Đại Khư đánh bại Lăng Vân, hơn nữa còn được Hoàng đế đích thân ban chiếu?"
Bá Sơn Tế Tửu nhìn về phía Lăng Vân đạo nhân, cười lạnh nói: "Lăng Vân, ngươi nhường hắn sao? Hoàng Đế cũng nhận hối lộ à?"
Lăng Vân đạo nhân vừa thẹn vừa giận, lúc đó chính mình bị Tần Mục đánh bay ra khỏi Thuần Dương điện, làm vỡ nát cả hai hộp kiếm, mất mặt trước Hoàng Đế, văn võ bá quan cùng các đồng liêu và sĩ tử này, vậy mà còn gọi là nhường sao?
Nếu có nhận hối lộ rồi nhường nhịn như vậy, cái giá phải trả chẳng phải quá lớn hay sao?
Tuy nhiên, dù sao Bá Sơn cũng là Tế Tửu, là nhân vật chỉ đứng sau Đại Tế Ti, hắn không thể dễ dàng đắc tội. Lăng Vân đành trơ mặt không nói lời nào, tránh cho bản thân thêm khó xử. Hơn nữa, Bá Sơn Tế Tửu này nổi tiếng là người lắm lời trong Thái học viện, lời nói chẳng nể nang ai. Những lời đồn và tin tức lung tung trong Thái học viện trên cơ bản đều là do hắn tung ra, bởi vậy sau lưng bị người đời gọi là "Bá miệng rộng".
Cãi vã với hắn, ngày hôm sau gà trong chuồng cũng sẽ biết chuyện mất mặt của mình.
Mà Phụ Nguyên Thanh cách đó không xa lại vui vẻ trong lòng: "Đây chính là vị tiểu sư đệ đồng môn, cùng một thầy với ta! Xem ra là một tên ngốc. Sư tôn của ta vẫn còn chút vô năng như thế, vậy mà tìm một kẻ ngốc nghếch, vừa nhìn đã biết dễ bắt nạt!"
"Khổ tu bảy, tám năm, ta rốt cục đã luyện thành tia nguyên khí!"
Tần Mục vô cùng vui mừng, khó nén được kích động trong lòng, nhìn tia nguyên khí trước mặt mình. Hiện tại, cuối cùng hắn cũng có thể không cần triển khai một "tia nguyên khí" cực kỳ dày đặc và mạnh mẽ nữa, giờ đây tia nguyên khí của hắn cũng có thể vô cùng mềm mại.
Giữa lòng bàn tay hắn, tia nguyên khí đang nhẹ nhàng di chuyển, nhỏ như sợi tóc, trông rất hoàn mỹ.
Nếu nhìn kỹ, liền có thể thấy được tia nguyên khí này của Tần Mục khác với tất cả mọi người.
Tia nguyên khí này kỳ thực là từng thanh từng thanh kiếm cực kỳ tinh tế liên kết tạo thành, mỗi một thanh kiếm đều đang không ngừng biến hóa, không ngừng quấn động, thế nhưng khi vận chuyển lên thì tia nguyên khí lại vẫn cực kỳ linh hoạt, không nhìn ra chút nào tia nguyên khí này vậy mà cũng có cấu trúc phức tạp như vậy.
"Không biết tia nguyên khí của mình có thể sử dụng được khoảng cách bao xa?"
Tần Mục hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn thử xem tia nguyên khí của mình có thể kéo dài ra bao xa. Đột nhiên ánh mắt của hắn lướt qua quốc sư Duyên Khang, không khỏi hơi run run.
Quốc sư Duyên Khang đang nhìn tay của hắn, ánh mắt rơi vào tia nguyên khí đang di chuyển trong lòng bàn tay. Ông ta dường như cảm giác được ánh mắt của Tần Mục, khẽ nâng mắt lên, ánh mắt của hai người giao nhau.
Quốc sư Duyên Khang lộ ra nụ cười, thấp giọng nói: "Cũng có chút ý tứ... "
Tần Mục thu hồi ánh mắt, từ bỏ ý định của mình, nơi đây quá đông người, không cho phép hắn thí nghiệm.
Quốc sư Duyên Khang lại đợi thêm một khoảng thời gian, rồi mở miệng nói: "Được rồi. Bây giờ ta sẽ dạy các ngươi loại kiếm thức cơ sở thứ hai, Du Kiếm Thức. Kiếm bay trên không trung không bị hạn chế, hình thái của kiếm cũng không bị hạn chế, bởi vậy kiếm có thể dạo chơi, dạo chơi như rồng, uốn lượn như rắn, bơi như cá, bay cao như Phượng Hoàng, nhảy nhót trên không trung như Thần Tiên, sao phải câu nệ với kiếm thuật cơ sở của người xưa?"
Tần Mục chấn động tinh thần. Loại kiếm thuật cơ sở thứ hai mà quốc sư Duyên Khang khai sáng ra, vẫn khiến người ta cảm thấy mới mẻ, mở mang tầm mắt, tựa như có một cánh cửa được đẩy ra, nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn.
"Xem ra mình đến Thái học viện là đúng rồi, Tổ sư có dự kiến trước thật." Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Trước sơn môn, Đan Dương Tử ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp cung điện trên đỉnh núi, rất là kín đáo, trên núi cây cỏ um tùm, được Cửu Long khí tẩm nhuộm thành màu xanh ngọc. Mà trên núi, thỉnh thoảng tiếng nói của quốc sư Duyên Khang theo gió truyền đến một vài lời, khiến hắn sau khi nghe được, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác thông suốt sáng rõ.
"Đan Dương Tử sư thúc."
Đạo Tử Lâm Hiên cũng mơ hồ nghe được âm thanh truyền từ trên núi, chần chờ một chút, nói: "Người đang giảng đạo trên núi kia là quốc sư Duyên Khang sao? Con chỉ có thể nghe được một vài lời của hắn, liền được lợi rất nhiều, con lại cảm thấy hắn... "
Đan Dương Tử cười nói: "Cứ nói đừng ngại."
Đạo Tử Lâm Hiên lấy dũng khí, nói: "Dù con chưa nghe hết lời chỉ điểm cho sĩ tử của hắn, thế nhưng quả thực kiếm pháp của hắn đã đạt đến cảnh giới khó mà tin nổi. Dù rằng công pháp của Đạo môn truyền xuống có gốc gác thâm hậu, phong phú toàn diện, thế nhưng kiến giải của hắn đã vượt qua Đạo môn ta. Đệ tử cho rằng, quốc sư Duyên Khang vẫn đúng là muốn thúc đẩy sự phát triển của đạo pháp thần thông. Đã như vậy, chúng ta cần gì phải ngăn cản?"
Đan Dương Tử cười nói: "Đạo Tử, ngoại trừ nghe lời còn phải xem việc làm của hắn, đây mới là đạo xử thế. Không ai phủ nhận tài hoa của quốc sư Duyên Khang, lúc trẻ hắn gặp Đạo Chủ, Đạo Chủ cũng mong đợi hắn là thiên tài năm trăm năm mới có, tương lai sẽ trở thành Thánh nhân, có thể thấy được đánh giá của Đạo Chủ dành cho hắn cao nhường nào. Chỉ là nếu hắn không trở thành Thánh nhân, ngược lại làm việc ác thì sao?"
Đạo Tử Lâm Hiên không hiểu.
Đan Dương Tử cười lạnh nói: "Bằng sức mạnh của hắn, hắn hoàn toàn có thể thúc đẩy đạo pháp thần thông, thế nhưng hắn lại lòng lang dạ sói, muốn hàng phục các đại giáo phái, không cho các đại giáo phái một con đường sống. Đây là một trong số đó. Thứ hai, đó là quốc sư Duyên Khang vậy mà lại sử dụng giáo lý của Thiên Ma giáo! Thiên Ma giáo chính là ngụy đạo, giả danh Thánh nhân nhưng việc làm lại thực sự là Ma đạo. Quốc sư Duyên Khang làm bạn cùng Thiên Ma giáo, là kẻ địch của chính đạo ta!"
Đạo Tử Lâm Hiên tập trung tinh thần cao độ, nói: "Chính tà bất lưỡng lập, hắn làm bạn với Ma đạo, càng có tài hoa, uy hiếp càng lớn!"
Đan Dương Tử gật đầu, nói: "Hắn mở tiểu học, đại học cùng thái học, thật sự có lợi ích của nó, thế nhưng cũng có tai hại. Từ nhỏ ngươi đã được sự dạy bảo của Đạo Chủ, kéo dài mãi đến bây giờ, tiểu học, đại học và thái học của quốc sư Duyên Khang, những lão sư cùng Quốc Tử giám kia, có thể có bản lĩnh và kiến thức của Đạo Chủ sao? Quốc sư Duyên Khang mở tiểu học, đại học và thái học, nhìn thì như để rất nhiều người đạt được cơ hội, tu luyện thành cao thủ, nhưng thực ra là đoạn tuyệt con đường của thiên tài. Đây mới là nguyên nhân gốc rễ dẫn đến Đạo môn phản đối hắn."
Sắc mặt hắn nghiêm nghị, nói: "Đạo pháp thần thông, là thiên tài thúc đẩy, nhưng những thiên tài phổ biến như quốc sư Duyên Khang, phần lớn người suốt đời đều là tầm thường, chỉ biết học và sử dụng mà thôi, không đạt được gì, không biết khai thác tiến thủ. Quốc sư Duyên Khang cắt đứt con đường thiên tài, gây hại sâu xa! Hắn mở rộng tiểu học, đại học và thái học này, trong lúc nhất thời chỉ thấy người người đều là cao thủ, đều rất tuyệt vời, thế nhưng ai ai cũng đều tầm thường, không có chí tiến thủ, lại như làm bánh trung thu vậy, in ra từ cùng một khuôn mẫu. Ai có thể dạy dỗ ra nhân vật như Đạo Tử vậy? Môn phái có đạo lý tồn tại của môn phái, nếu hắn không ý thức được điểm này, Đạo môn ta thề sống chết đối địch với hắn."
Đạo Tử Lâm Hiên nói "phải", trong lòng chiến ý hừng hực.
Đan Dương Tử cười nói: "Ngươi có thể căm thù quốc sư Duyên Khang, nhưng không cần căm thù đạo pháp thần thông của quốc sư Duyên Khang, miễn cho tầm mắt của mình bị hạn hẹp."
Lần giảng đạo này của quốc sư Duyên Khang nói đầy đủ hai ngày, không ngủ không nghỉ. Có rất nhiều người không tiếp tục kiên trì được, buồn ngủ, có người ngủ thẳng trước Thái Học điện, cũng có người đi xuống nghỉ ngơi.
Thần thái của Tần Mục và mấy tên sĩ tử có tu vi tinh thuần vẫn sáng láng, chuyên tâm nghe giảng. Chỉ là hắn là Ngũ Diệu cảnh, mà người ta lại là thần thông giả cảnh giới Lục Hợp, Thất Tinh.
Kiếm thức cơ sở thứ ba mà quốc sư Duyên Khang gi��ng gọi là "Toản", cũng cực kỳ quái lạ.
Lúc sử dụng một kiếm, mũi kiếm nhanh chóng xoay tròn, giỏi về việc phá tất cả pháp môn phòng ngự như các loại Kim Cương Thân. Mà khi điều khiển nhiều kiếm thì lại càng khủng bố, rất nhiều thanh kiếm tạo thành một Toản Kiếm Thức to lớn, không gì không xuyên thủng!
Hai ngày, hắn chỉ nói ba loại kiếm thức này, sau đó liền không truyền nữa, mà là để sĩ tử Thái học viện đặt vấn đề để hắn giải thích nghi hoặc. Đến khi giải thích xong nghi hoặc, quốc sư Duyên Khang liền đứng dậy, cười với thiếu niên Tổ sư rồi nói: "Ta để lại cho những sĩ tử này nửa ngày ngủ nghỉ, ăn cơm, chuyện sau đó, đành làm phiền Đại Tế Ti xử lý."
Thiếu niên Tổ sư cười nói: "Quốc sư tài hoa vô song, lần này có phát hiện được nhân tài nào không?"
Quốc sư Duyên Khang gật đầu, nói: "Người phù hợp kiếm thuật của ta chỉ có một hai người mà thôi. Đại Tế Ti cũng có thể nhìn ra. Đúng rồi, ngươi thật sự muốn từ quan rồi đi sao?"
Thiếu niên Tổ sư gật đầu: "Không còn sống lâu nữa, không cần lại lưu luy��n quyền thế."
Quốc sư Duyên Khang cảm khái nói: "Ngươi khi nào thì lưu luyến qua quyền thế? Nếu ngươi muốn làm quan mà nói thì vị trí quốc sư này ta cũng có thể tặng cho ngươi! Chỉ là ngươi không vui thôi. Ngươi là nửa sư phụ của ta, nếu ngươi đi rồi, ta rất thương tâm. Đạo hữu của ta, lại thiếu một người."
Thiếu niên Tổ sư cười nói: "Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, sinh ra nhập tiệc, chết thì lại tan tiệc. Ngươi và ta cũng nên phân biệt rồi."
Quốc sư Duyên Khang ngửa mặt nhìn trời, lẩm bẩm nói: "Trên trời thật có Thần tiên sao? Nếu ngươi trở thành Thần tiên trên trời, nhìn thời đại do ngươi và ta sáng lập này, thật là tốt biết bao... "
Hắn lắc lắc đầu, leo lên lâu thuyền, lâu thuyền từ từ rời xa Thái học viện.
Đầu bếp phòng ăn đẩy xe tới trước Thái Học điện, để mỗi tên sĩ tử ngồi trên mặt đất ăn cơm trước điện, sau đó thiếu niên Tổ sư ra lệnh một tiếng cho từng sĩ tử trở lại nơi ở nghỉ ngơi nửa ngày, chuông vang thì tỉnh lại.
Đám người Tần Mục trở về Sĩ Tử cư, ngang qua nơi ở của Thẩm V���n Vân thì chỉ thấy Thẩm Vạn Vân vẫn không ngủ, mà đang cần cù khổ luyện.
"Thẩm sư huynh đáng để học hỏi... "
Tần Mục nhận được cổ vũ lớn, trở lại nơi ở, thả tiểu hồ ly đã ngủ xuống, sau đó từ từ đi dạo, khống chế Bá Thể Tam Đan công, tốc độ dần dần tăng nhanh, rơi vào trong tu luyện nửa ngủ nửa tỉnh.
Cũng không lâu lắm, Thẩm Vạn Vân nhìn thấy Tần Mục gào thét lao ngang trước cửa của hắn, vội vã đuổi theo, chỉ thấy con mắt Tần Mục nửa mở nửa khép, lao nhanh khắp núi, không khỏi ngạc nhiên: "Mộng du sao?"
Chương truyện này do đội ngũ truyen.free tâm huyết biên dịch.