(Đã dịch) Chương 1148: Một Trăn Ngàn Năm Tuyệt Cảnh (2)
– Thì ra chúng ta đều là lương thực, đều là súc vật, toàn bộ Nguy��n giới chính là một trại chăn nuôi khổng lồ! Mục, nơi đây chính là trại chăn nuôi! Chúng ta cũng chỉ là súc vật mà các Cổ Thần nuôi! Lúc trước chúng trực tiếp ăn thịt chúng ta, hiện tại chúng văn minh hơn, để chúng ta lẫn nhau đấu đá, buộc chúng ta phải hiến tế bản thân cho chúng ăn!
Nàng như thật sự uống trà đến say, gục xuống bàn khóc nức nở:
– Cái thứ bỏ đi Thiên Tôn, cái thứ bỏ đi Thần Hoàng, cái thứ bỏ đi Vân Thiên Đế, Hạo Thiên Đế, đều là một lũ dê đầu đàn cùng chó săn! Chúng ta chính là dê đầu đàn cùng chó săn để Cổ Thần chăn thả!
Mục, những năm này, chúng ta đã trải qua rất nhiều khổ cực…
Bàn tay Tần Mục đặt lên vai nàng, dịu dàng nói:
– Ta đều thấu hiểu. Nhưng ta cũng biết tương lai, thời đại Cổ Thần sẽ kết thúc trong tay các ngươi, chúng sẽ không dám làm như vậy nữa.
– Thật sao?
Nguyệt Thiên Tôn ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Tần Mục gật đầu.
Nguyệt Thiên Tôn lấy lại tinh thần, vuốt vuốt mái tóc hơi rối bời, miễn cưỡng cười nói:
– Trà này say lòng người quá, ta thất lễ r��i, ngươi đừng thấy lạ.
Tần Mục nở nụ cười hiền hậu:
– Không có các ngươi, thì sẽ không có hậu thế chúng ta.
Trong lòng Nguyệt Thiên Tôn như nhận được sự an ủi lớn lao, được cổ vũ rất nhiều, nàng tiếp tục nói:
– Vân Thiên Tôn thành đế, lại tu thành Đế Tọa đệ nhất nhân, bất quá sự thống trị của Cổ Thần đối với Nguyên giới và Chư Thiên Vạn Giới đã ăn sâu bén rễ. Hạo Thiên Tôn có tư chất nghịch thiên, hắn cũng sắp tu thành Đế Tọa. Lần này Vân Thiên Tôn đi Long Hán Thiên Đình, ngoại trừ cáo trạng Bán Thần ức hiếp chúng ta ra, còn có một chuyện nữa là muốn đi gặp Hỏa Thiên Tôn một lần.
Trong lòng Tần Mục khẽ động. Nguyệt Thiên Tôn nhìn thấy sắc mặt của hắn, nói:
– Hắn muốn thông qua Hỏa Thiên Tôn, thiết lập liên hệ với Hạo Thiên Tôn. Ngươi biết hắn muốn làm gì không?
Khóe mắt Tần Mục giật giật, nhẹ nhàng gật đầu, giọng khàn khàn nói:
– Mời Hỏa Thiên Tôn, Hạo Thiên Tôn thậm chí Lang Hiên Thần Hoàng, Tổ Thần Vương gia nhập Thiên Minh, cùng nhau lật đổ sự thống trị của Cổ Thần.
Nguyệt Thiên Tôn gật đầu, lại đưa tay vuốt vuốt trán:
– Chúng ta làm vậy có đúng không?
Khóe mắt Tần Mục lại giật giật, rất muốn nói cho nàng biết, nếu làm như vậy, tương lai Vân Thiên Tôn lại bởi vậy mà chết, hắn rất muốn nói cho nàng biết, Thiên Minh sẽ không còn như trước, rơi vào tay Bán Thần. Hắn càng muốn nói cho nàng biết, chính vì quyết định hôm nay của Vân Thiên Tôn và Nguyệt Thiên Tôn mà Thiên Minh sẽ thay thế Cổ Thần, trở thành kẻ thống trị đáng sợ!
Chỉ là khi hắn há miệng muốn nói nhưng lại không thốt nên lời. Hắn không thể nói cho bọn họ. Thiên Minh của hậu thế dù khủng bố đến đâu, cũng không khủng bố như Cổ Thần hiện tại. Hiện giờ, việc liên thủ cùng Hạo Thiên Tôn lại là lựa chọn tốt nhất hiện nay của Nhân tộc. Nếu như phá vỡ liên minh này, thời đại Cổ Thần sẽ còn tiếp tục kéo dài, Nguyên giới và Chư Thiên Vạn Giới sẽ là một trại chăn nuôi khổng lồ!
Với tư cách một đạo hữu đứng bên cạnh nàng, lẽ ra hắn phải nói rằng nàng làm rất đúng. Nhưng mà Tần Mục phát hiện, câu nói này lại khó mà nói ra miệng đến vậy.
– Các ngươi làm rất đúng.
Hắn điềm tĩnh đáp. Nguyệt Thiên Tôn nở nụ cười tươi tắn:
– Ngươi là người đến từ tương lai, ngươi cảm thấy chúng ta làm rất đúng, vậy xem ra tương lai chúng ta nhất định sẽ thành công. Đa tạ ngươi, Mục.
Nàng đứng dậy, cười nói:
– Sân này cũng đã quét dọn sạch sẽ, Yên nhi, lại đây, ngươi dẫn theo đèn lồng đi cùng công tử ngươi một chuyến.
Yên nhi như một làn gió lốc xuất hiện trước mặt nàng, đôi mắt lấp lánh tinh quái nhìn nàng:
– Gọi chị!
Nguyệt Thiên Tôn nắm lỗ tai nàng, quát nhẹ:
– Kêu cái gì?
Yên nhi rốt cuộc ngoan ngoãn vâng lời, dẫn theo đèn lồng đánh thức Long Kỳ Lân. Long Kỳ Lân vẫn còn đang bị lũ ngựa con kia vây quanh đùa nghịch, nó ngáp một cái đứng dậy, khẽ rũ người, rũ bỏ đám ngựa con đang bám víu.
– Giáo chủ, chúng ta đi đâu?
Hắn hiếu kỳ hỏi, xong lại là một đám ngựa con đuổi theo vỗ mông hắn.
Tần Mục nhìn về phía Nguyệt Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn cười nói:
– Gần đây biên giới Nhân tộc có chút sự tình, luôn có một vài Bán Thần lẩn khuất tiến vào Nhân tộc, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó. Ta không theo Vân Thiên Tôn đi Thiên Đình chính là để xem rốt cuộc những Bán Thần này đang tìm cái gì. Hôm nay hiếm khi Mục đến đây, chúng ta cùng đi xem bọn chúng rốt cuộc đang bày trò gì!
Tần Mục chần chờ một chút, gật đầu nói:
– Thôi vậy, lần này ta đợi đến Vân Thiên Tôn trở về, nói chuyện vài câu với hắn rồi đi. Dùng xe của ta đi, xe của ta tốc độ nhanh.
– Lăng tỷ tỷ, có muốn cùng đi không?
Tần Mục hỏi. Lăng Thiên Tôn vội vàng chạy tới, đem trâm cài tóc cất giữ cẩn thận đưa cho Tần Mục:
– Đương nhiên cùng đi! Chờ một chút!
Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, gọi Nguyệt Thiên Tôn, nói nhỏ:
– Ta rất nhiều năm chưa từng đi ra ngoài, trong lòng có chút ngại ngùng, ngươi giúp ta trang điểm một chút.
Nguyệt Thiên Tôn dở khóc dở cười:
– Chị ơi, chị còn nhớ mình là nữ nhân sao?
– Đừng có trêu ghẹo, ta ra ngoài làm xấu mặt thì cũng là làm xấu mặt các ngươi.
Hai cô gái đi trang điểm, chỉ là ở chỗ Lăng Thiên Tôn không có y phục thay thế, Nguyệt Thiên Tôn lại đi đến cung điện của mình mang tới một ít y phục cùng trang sức. Lăng Thiên Tôn mặc rất không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng đi ra.
Hai mắt Tần Mục sáng rực, cười nói:
– Lăng tỷ tỷ và Nguyệt tỷ tỷ thật xinh đẹp.
Nguyệt Thiên Tôn đỏ bừng mặt, còn Lăng Thiên Tôn thì lại ngại quần áo trên người không gọn gàng, váy quá dài, tay áo cũng dài, vướng víu. Cả bọn leo lên Thiên Long Bảo Liễn, hướng về lãnh địa biên giới của Nhân tộc mà chạy tới. Nguyệt Thiên Tôn hạ cửa sổ xe xuống nhìn ra ngoài, nói:
– Gần đây các Bán Thần xuất quỷ nhập th���n, luôn lẩn quất đến nơi đây, giống như đang tìm kiếm người nào đó. Ta đã sai người tiến đến tìm hiểu, chắc là không lâu nữa sẽ có tin tức truyền về.
Cả bọn đi vào một trấn nhỏ biên giới, hạ xuống. Trong thành trấn phần lớn là một vài phàm nhân, ít có người có thần thông.
Long Hán Thiên Đình rất phồn hoa, mà Nhân tộc ở Nguyên giới hay sống trong cảnh cùng khổ, bất quá so với Long Hán năm đầu thì đã tốt hơn rất nhiều, có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Tại biên giới Nhân tộc còn có thể nhìn thấy Bán Thần ẩn hiện. Tần Mục và mọi người vừa hạ xuống liền thấy bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một con chim khổng lồ giang rộng đôi cánh vàng đen từ đằng xa bay tới, che khuất ánh tà dương. Con chim kia một bên phi hành, một bên kêu rền:
– Đại Hồng, Đại Hồng.
– Sắp có hồng thủy!
Trong thành trấn, đám người hoảng loạn, chạy trốn tứ phía. Con chim lớn kia hạ xuống, rơi vào bên ngoài thành trấn cách đó không xa, sừng sững nơi đó như một ngọn núi khổng lồ đột ngột mọc l��n. Trên lưng chim có cung điện của Thần Nhân, trên cây cột bên ngoài cung điện có thấy một người bị trói, lồng ngực để trần, ngực cắm một cây đại thương, thoi thóp.
Nguyệt Thiên Tôn đang định tiến lên hỏi thăm, Tần Mục đưa tay ngăn lại nàng, lắc đầu, nói:
– Ta nhận ra kẻ trong cung, kẻ bị trói trên cây cột kia cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, mặc kệ bọn chúng đi.
Trong cung điện, một nữ tử bước ra, cầm trong tay trường tiên quất tới tấp vào nam tử bị trói trên cây cột, nam tử kia bị đánh đến toàn thân thương tích. Nữ tử kia quất một hồi, vẫn chưa hả giận, lại lấy ra dao nhọn hình tai trâu cắt thịt trước ngực nam tử kia, xong ép miệng nam tử kia há ra, buộc hắn ăn thịt của chính mình.
– Ta nghe nói qua bọn người này!
Nguyệt Thiên Tôn kinh ngạc thốt lên:
– Sớm nghe nói trong Nguyên giới có một đôi quái nhân như vậy, nữ mỗi ngày đi ra đánh nam, hành hạ đủ kiểu, hôm nay rốt cuộc gặp được.
Đúng vào lúc này, Thần Nhân tiến đến tìm hiểu tin tức trở về, ra mắt Nguyệt Thiên Tôn và Lăng Thiên Tôn, nói:
– Đệ tử đã thăm dò được tin tức, những Bán Thần đó đang tìm kiếm một người gọi là A Sửu.
Truyen.free hân hạnh được độc quyền gửi đến quý vị độc giả bản dịch hoàn chỉnh này.