Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chương 1085: Bạo chùy Âm Thiên Tử (1)

U Minh thái tử mang theo Bát Quái Kính, túi da rắn, bước ra khỏi Huyền Thiên Cung. Hắn đang định quay đầu nhìn lại, tiếng Huyền Đ��� truyền tới:

– Không tiến vào Nguyên giới thì không cần quay đầu. Ngươi cứ đi về phía trước, không cần qua Linh Năng Thiên Kiều. Linh Năng Đối Thiên Kiều cần phải tiến vào Thiên Đình. Ngươi hãy từ Thiên Hà đi thẳng tới Nguyên Đô. Ngươi là con của ta, đi đường thủy tuy chậm hơn Linh Năng Đối Thiên Kiều, nhưng cũng chỉ tốn thêm chút thời gian.

U Minh thái tử lặng lẽ tiến lên. Lúc đến Linh Năng Đối Thiên Kiều, hắn vừa đúng lúc bắt gặp Thiên Long Bảo Liễn của Tần Mục đang chuẩn bị đi vào cầu.

U Minh thái tử vội vàng bái tạ, nói:

– Đa tạ Thiên Tôn nói đỡ trước mặt song thân ta, để ta có thể thoát khốn.

Tần Mục đi ra bảo liễn, đỡ hắn đứng dậy, cười nói:

– Tiện tay mà thôi, không cần cảm tạ. Thái tử muốn đi đâu?

U Minh thái tử nói:

– Song thân ta để ta tới Nguyên giới để thấy biết sự đời.

Nói xong, hắn thuật lại chuyện Huyền Đế khuyên nhủ hắn không được quay đầu.

Tần Mục suy tư chốc lát, cười nói:

– Ta biết vì sao không để ngươi quay đầu lại, cũng biết ngươi trên đường sẽ gặp ai. Ngươi cũng không cần lo lắng, ta cho ngươi một môn thần thông, cho dù ngươi gặp được người kia cũng có thể chạy thoát.

U Minh thái tử kinh ngạc, nói:

– Phụ Thần ta am hiểu thần toán, chẳng lẽ Thiên Tôn cũng tinh thông đạo này?

Tần Mục cười lớn nói:

– Huyền Đế chưa từng dạy ta thần toán, ta cũng ngộ ra đôi điều từ lời ngươi nói.

Hắn thi triển thần thông, mười ngón biến hóa khôn lường, đột nhiên khẽ điểm một cái vào mi tâm U Minh thái tử, cười nói:

– Thái tử nhìn con mắt ở mi tâm ta.

U Minh thái tử nhìn mắt dọc trong mi tâm hắn, nói:

– Thiên Tôn, đây là thần thông gì?

Mắt dọc trong mi tâm Tần Mục rực rỡ hào quang, cười nói:

– Ngươi ngày sau tự khắc sẽ rõ. Hiện tại thái tử có thể lên đường.

Hắn trở về bảo liễn, sáu đầu Thiên Long kéo bảo liễn tiến vào Linh Năng Đối Thiên Kiều. U Minh thái tử lắc đầu rồi tiếp tục tiến lên, chẳng bao lâu, hắn liền tới vùng nước sâu của Thiên Hà, nhún người nhảy xuống sông, biến thành một con Long Quy khổng lồ, đuôi rồng khẽ quẫy, lặn mình xuống nước mà đi.

Không hổ là con trai của Huyền Vũ, tốc độ dưới nước cực nhanh. Khi thân thể to lớn du động thậm chí còn khiến mực nước Thiên Hà dâng cao. Trước kia không có Linh Năng Đối Thiên Kiều, thuyền bè qua lại trên đường thủy Thiên Hà chủ yếu là thương thuyền Chư Thiên qua lại. Nhưng sau khi có Linh Năng Đối Thiên Kiều, thuyền bè thưa thớt hẳn.

U Minh thái tử một đường vùng vẫy, chỉ cảm thấy sảng khoái chưa từng có. Hắn bị trấn áp sáu trăm ngàn năm, nay rũ bỏ trói buộc, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Chỉ là đoạn đường này đi tới mà không thấy bao nhiêu thuyền bè, khiến hắn lấy làm lạ. Trong nước ngược lại có rất nhiều Thủy tộc Thần Ma, còn có Long Vương, chỉ là không nhận ra hắn là thái tử Bắc Cực Thiên. Mà tốc độ của hắn quá nhanh, những Thủy tộc kia thường thường chưa kịp thấy rõ, hắn cũng đã biến mất không còn bóng dáng.

Ngày hôm đó, U Minh thái tử lặn dưới nước đã thấy trên mặt nước có mấy chiếc thuyền lầu vô cùng hoa lệ, trong lòng không khỏi lấy làm lạ, nhưng nhớ lời Huyền Đế dặn, bèn làm ngơ, tiếp tục đi tới. Mà trên thuyền lại có rất nhiều Thần Tướng, rất nhiều Thần Nữ yểu điệu thướt tha, vừa múa vừa hát, tiếng cổ nhạc du dương. Một vị Đại Đế đang thưởng thức ca múa, đã thấy nước sông Thiên Hà đột nhiên dâng cao, nhìn xuống dưới thuyền liền thấy một con Long Quy khổng lồ bơi qua từ dưới thuyền. Vị Đại Đế kia thấy thế, cười lớn, nói:

– U Minh đạo huynh, dừng bước!

U Minh thái tử nghe được thanh âm này, trong lòng khẽ động:

– Tựa như là Âm Thiên Tử. Hắn sao lại ở trên Thiên Hà? Lần trước hắn đến Bắc Cực Thiên, còn khoe khoang với ta rằng hắn là Minh Đô Hắc Đế. Xong hắn không thể lấy được Ngũ Lôi Hồ liền thả một đám côn trùng cắn hồ lô…

Âm Thiên Tử cùng hắn có giao tình, hắn có ý định dừng lại, nhưng nhớ lời Huyền Đế dặn, giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bơi về phía trước.

Âm Thiên Tử phóng thích pháp lực, cuốn lấy thuyền lầu bay lên không, đuổi theo tới, cười nói:

– U Minh đạo huynh, chẳng lẽ huynh không nhớ tiểu đệ sao? Sáu trăm ngàn năm nay, tiểu đệ nhớ huynh đến khổ sở!

U Minh thái tử giả vờ như không nghe thấy, t�� mình bơi thẳng về phía trước. Tốc độ Âm Thiên Tử không bằng hắn, đuổi theo không kịp, lớn tiếng kêu:

– Đạo huynh, chẳng lẽ huynh quên tình xưa nghĩa cũ rồi sao? Khi xưa chúng ta cùng nhau vui đùa, ta còn gọi huynh là ca ca kia mà!

U Minh thái tử hồi tưởng, rồi chậm lại tốc độ, thầm nghĩ:

– Lúc trước chúng ta quả thực có giao tình không nhỏ... Phi phi! Năm đó Âm Thiên Tử cùng Hạo Thiên Tôn bọn hắn kết giao với ta, đều nhăm nhe tài sản của ta, biết song thân ta có thật nhiều bảo bối, thường xuyên lừa gạt bảo vật của nhà ta!

Hắn lại tăng tốc, Âm Thiên Tử lớn tiếng nói:

– Rùa rụt cổ!

U Minh thái tử giận tím mặt, lập tức dừng lại, quay đầu, nước Thiên Hà lập tức ngưng dòng, giận dữ nói:

– Âm tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Thuyền lầu bay tới, ầm một tiếng đáp xuống mặt nước, Âm Thiên Tử phù phù một tiếng quỳ sụp trên boong thuyền, cười nói:

– Đạo huynh, không phải ta cố ý khích tướng huynh, huynh nào chịu quay đầu lại? Ta xin lỗi huynh là được mà. Đã nhiều năm như vậy chưa gặp huynh, ta nhớ huynh muốn chết rồi, nên mới dùng hạ sách này.

U Minh thái tử thấy hắn lại quỳ xuống trước mặt mình, bỗng cảm thấy khó xử, nộ khí trong lòng tan biến, vội vàng biến thành hình người, đỡ hắn đứng dậy, nói:

– Phụ Thần ta nói, lần thoát khốn này không được phép quay đầu, nếu quay đầu sẽ vạn kiếp bất phục, cho nên ta không hề đáp lại huynh, cũng không phải cố ý lạnh nhạt.

Âm Thiên Tử kéo tay hắn mời vào trong thuyền, cười nói:

– Những năm gần đây chưa từng thấy ca ca, trong lòng tưởng nhớ khôn xiết. Ta đã từng trần tình với bá phụ bá mẫu, mời bọn họ thả ca ca ra, tiếc rằng thấp cổ bé họng. Ca ca lần này được ra ngoài, nhất định phải tận hưởng thật tốt, bù đắp lại những điều tốt đẹp đã bỏ lỡ trong sáu trăm ngàn năm qua!

U Minh thái tử nói:

– Ta còn muốn lên đường...

– Chẳng chậm trễ bao lâu đâu!

Âm Thiên Tử cười lớn, sai người tấu nhạc ca múa, các loại sơn hào hải vị, món ngon mỹ vị, ngay cả Thiên Đế ngày thường cũng khó được thưởng thức, liên tục được dâng lên. Âm Thiên Tử mời hắn ngồi xuống, nói:

– Hiền huynh, huynh cũng thấy đó, mấy năm nay ta phát đạt.

U Minh thái tử thưởng thức món ngon rượu quý, nói:

– Lần trước ngươi tới gặp ta liền nói ngươi là Minh Đô Hắc Đế, sớm muộn muốn trở thành một Thổ Bá khác. Ngươi bây giờ đã làm Thổ Bá rồi?

Âm Thiên Tử lắc đầu nói:

– Đó là ta nói khoác lác mà thôi.

Hắn không khỏi cảm khái rằng:

– Năm đó, mấy anh em chúng ta thân thiết biết bao, tình cảm lại sâu đậm, duy chỉ có huynh vì một chút chuyện nhỏ mà bị bá phụ bá mẫu trấn áp sáu trăm ngàn năm. Nói về bản lĩnh, ta làm sao có th�� sánh bằng hiền huynh được? Ta còn có thể ngồi lên vị trí Hắc Đế, cùng bá phụ bá mẫu bình khởi bình tọa. Nếu như huynh không bị trấn áp, thành tựu nhất định cao hơn ta nhiều lắm, biết đâu vị trí Thiên Tôn cũng có phần của huynh! Đáng tiếc thay!

Mọi diễn biến tiếp theo, xin đón đọc tại truyen.free, nơi bản dịch này được phát hành độc quyền.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free