Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Mục Thần Ký - Chương 1074: Chín Đưa Mục Thiên Tôn (2)

Đông Đế ân cần níu giữ.

– Mục Thiên Tôn không nán lại thêm vài ngày nữa ư?

– Không được, không được.

Hai ngư���i khách sáo đôi lời, Tần Mục lệnh Long Kỳ Lân và Yên Nhi thu dọn hành trang. Đông Đế lại bay vút vào Linh Bảo sơn, cưỡng ép nhổ lên một ngọn núi. Thần Ma trong Thiên Đình thấy vậy không khỏi ngỡ ngàng, nhao nhao thầm kêu khổ sở:

– Chẳng lẽ Đông Đế định dời Linh Bảo sơn đi sao? Tương lai chúng ta biết tìm Long Nha Đao ở đâu đây?

May mà Đông Đế chỉ dời đi một ngọn núi, vẫn còn tám tòa đỉnh núi khác.

Ngọn núi này vô cùng nặng nề, dù không phải toàn bộ Linh Bảo sơn, nhưng cũng chẳng thể xem thường. Khi Đông Đế dời đi, từ trường nguyên tố cường đại ép cho không gian vặn vẹo.

Khóe mắt Tần Mục khẽ giật. Đối với Đông Đế mà nói, ngọn núi này cũng chẳng tính là lớn, nhưng với hắn, núi lại quá cao, quá lớn, quá nặng, căn bản không thể mang nổi hay nhấc nổi.

Đông Đế hóa thành Đế Hoàng áo xanh, đứng trên không trung, một tay nâng Linh Bảo sơn lên, nói:

– Mục Thiên Tôn, Linh Bảo sơn đây, ngươi hãy đón lấy!

Nói đoạn, liền ném Linh Bảo sơn xuống!

Long Kỳ Lân và Yên Nhi rùng mình. Ngọn núi này quá lớn, cho dù bọn họ trốn ch��t sống, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy cũng không thoát khỏi sự trấn áp của nó.

Tần Mục mỉm cười, giơ tay mở mắt dọc giữa mi tâm, quăng con mắt này lên.

Con mắt thứ ba của hắn bay vút lên đón Linh Bảo sơn. Tròng mắt tựa hồ đang xoay tròn, một màn ánh sáng bắn ra đón Linh Bảo sơn.

Màn sáng từ đỉnh núi quét xuống tận chân núi, Linh Bảo sơn liền biến mất vào hư không.

Thần nhãn kia bay trở về, rơi vào mi tâm Tần Mục, huyết nhục tự động sinh trưởng, gân mạch kết nối.

Con mắt mi tâm Tần Mục chớp chớp. Phát hiện chỉ là một ngọn núi thì ảnh hưởng không lớn lắm, lúc này cười nói:

– Đa tạ Đông Đế bệ hạ. Bệ hạ xin dừng bước.

Đông Đế cũng giật mình, từ trên trời giáng xuống, suất lĩnh văn võ quần thần Thanh Long Thiên Cung ra tiễn, thanh thế to lớn, theo đủ cấp bậc lễ nghi, nói:

– Mục Thiên Tôn không cần để ý, hai trận khảo nghiệm kia chỉ là đùa giỡn, Thiên Tôn không cần bận tâm.

Tần Mục nói:

– Làm hỏng rất nhiều cung điện của Thanh Long Thiên Cung, trong lòng ta cũng rất bất an.

– Thiên Tôn không nên tự tr��ch, Đông Cực Thiên ta còn nhiều lắm, rất nhiều Thần Long tinh thông kiến trúc, làm hỏng thì xây lại là xong.

Đông Đế làm người như gió xuân ấm áp, hoàn toàn không thấy chút khí thế hùng hổ dọa người lúc trước. Cùng Tần Mục sánh vai bước đi, cười nói:

– Khi ngươi đến, ta chưa kịp nghênh đón, ngươi đi, ta nhất định phải tiễn. Thiên Tôn, đã đến Nam Thiên Môn rồi.

– Xin dừng bước.

Tần Mục quay người, khom lưng nói.

Đông Đế khom lưng hoàn lễ, nói:

– Thiên Tôn đi đường cẩn thận.

Tần Mục gọi Long Kỳ Lân và Yên Nhi, rồi rời đi.

Đi hơn nghìn dặm, chỉ thấy phía sau thần quang rực rỡ, Thiên Long bay lượn, Đông Đế lại suất lĩnh văn võ quần thần chạy tới, cười ha hả nói:

– Ta tiễn Thiên Tôn tới đây, vẫn chưa thỏa mãn, vì vậy lại đến tiễn một lần nữa!

Yên Nhi và Long Kỳ Lân giật mình, thầm nghĩ:

– Chẳng lẽ Đông Đế cảm thấy bị mất mặt, lại bị công tử (giáo chủ) chiếm tiện nghi, nên đến đây giết người diệt khẩu, đoạt lại bảo vật ư?

Tần Mục nhảy xuống khỏi lưng Long Kỳ Lân, lộ vẻ cảm động, th��� dài:

– Đông Đế bệ hạ tiễn đến đây đã khiến ta thụ sủng nhược kinh rồi, lại tiễn nữa thì thật khiến ta hổ thẹn. Bệ hạ, thịnh tình xin tâm lĩnh, xin dừng bước.

Đông Đế thở dài:

– Được cùng Thiên Tôn một hồi khiến ta cảm xúc dạt dào, nếu không tiễn đưa, lòng ta khó mà dứt bỏ.

Tần Mục thở dài, Đông Đế hoàn lễ, tự mình dìu hắn leo lên lưng Long Kỳ Lân, nói:

– Thuận buồm xuôi gió!

– Bệ hạ xin dừng bước.

Long Kỳ Lân chạy về phía trước, lơ đãng quay đầu nhìn lại. Đã thấy Đông Đế Thanh Long suất lĩnh rất nhiều Thần Long Đông Cực Thiên vẫn đứng giữa không trung xa xa quan sát, quả là tình thâm ý thiết.

Long Kỳ Lân đang định mở miệng hỏi Tần Mục, đã thấy thần quang phun trào, Đông Đế lại lần nữa dẫn người chạy đến, cao giọng nói:

– Mục Thiên Tôn xin dừng bước!

Tần Mục bảo Long Kỳ Lân dừng lại, rồi nhảy xuống. Bên cạnh có Long Nữ bưng khay, trong khay đặt rượu ngon chén vàng. Đông Đế tự mình rót rượu, nâng chén nói:

– Thiên Tôn lần này đến, ta lại chưa từng cùng Thiên Tôn tận hứng say một trận, là lỗi của ta. Trước khi chia tay, ta kính Thiên Tôn một chén.

Tần Mục bưng chén rượu lên, cùng hắn đối ẩm, cười nói:

– Không thắng tửu lực, Mục đã có men say chếnh choáng, một chén rượu ngon của bệ hạ, thắng ngàn vò rượu quý. Bệ hạ xin dừng bước.

Đông Đế đưa mắt nhìn hắn leo lên Long Kỳ Lân, phất tay tiễn biệt.

Long Kỳ Lân chở Tần Mục và Yên Nhi đi vào gần Thần khí Ngự Thiên Tôn. Đã thấy Đông Đế suất lĩnh vô số cường giả Thanh Long Thiên Cung lại lần nữa chạy tới. Đông Đế sai người dâng lên mứt quả, hổ thẹn nói:

– Thiên Tôn đi vào Đông Cực Thiên của ta, ta lại chưa từng tận tình làm tròn tình hữu nghị chủ nhà, đặc biệt dâng lên chút mứt quả.

Tần Mục để Yên Nhi nhận lấy mứt, nói:

– Bệ hạ thịnh tình, Mục vô cùng sợ hãi.

Đông Đế lại lần nữa phất tay đưa tiễn, ân cần từ biệt.

Lại đi hơn nghìn dặm, Long Kỳ Lân đi vào một tòa thần thành khác. Đã thấy Đông Đế lại lần nữa dẫn người chạy đến đưa tiễn, Đông Đế nghẹn ngào rơi lệ, nói:

– Hôm nay từ biệt Mục Thiên Tôn, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại. Ta xin tiễn Thiên Tôn thêm một đoạn đường nữa.

Tần Mục cũng không nhịn được rơi lệ, nức nở nói:

– Đông Đế thịnh tình, Mục có thịt nát xương tan cũng khó báo đáp!

Hai người ôm nhau, lập tức tách ra, riêng mình gạt lệ.

Thần Ma trên sáu tòa thần thành trong lòng bàn tay Thần khí Ngự Thiên Tôn nhìn thấy cảnh này, riêng mình châu đầu ghé tai.

Tần Mục lại lần nữa lên đường, Long Kỳ Lân ôm một bụng nghi vấn, không kịp hỏi. Đã thấy Đông Đế lại lần nữa dẫn người chạy đến, thêm một lần ân cần ��ưa tiễn.

Đông Đế một đoàn người vậy mà liên tục tiễn chín lần, đem Tần Mục đưa đến bên cạnh Thiên Long Bảo Liễn. Đông Đế tự thân vì Tần Mục buộc Thiên Long, nâng Tần Mục leo lên bảo liễn, nhìn Tần Mục ngồi xuống.

– Bệ hạ xin trở về.

Tần Mục quay kính xe xuống, mắt đỏ hoe nói.

Đông Đế thở dài:

– Chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại?

Một đoàn người đưa mắt nhìn Thiên Long Bảo Liễn lái vào Linh Năng Đối Thiên Kiều, lúc này mới quay về.

– Đông Đế Thanh Long, quả là một nhân vật lợi hại.

Tần Mục cảm khái.

– Đông Thiên Thanh Đế làm sao có thể đấu lại được hắn? E rằng chỉ có Lang Hiên Thần Hoàng mới có thể vượt qua hắn.

Trong bảo liễn, thân ảnh Lãng Uyển Thần Vương xuất hiện, thản nhiên nói:

– Đại chiến với bộ tộc Tạo Vật Chủ, trải qua chiến dịch đổ máu, hơn nữa còn có thể sống sót, tự nhiên không phải kẻ tầm thường. Thánh Anh, ta vẫn luôn lo lắng ngươi xem thường hắn.

Tần Mục mỉm cười, nói:

– Là hắn xem thường ta, nên đã chịu thiệt thòi chút đỉnh. Bất quá hắn đã b�� đắp lại rồi.

Long Kỳ Lân rốt cuộc không chịu nổi một bụng nghi vấn, nói:

– Giáo chủ, vì sao Đông Đế chịu thiệt thòi rồi mà còn ân cần tiễn đưa? Lại còn tiễn chín lần! Ngay cả khi Thiên Đế đến, hắn cũng chưa chắc sẽ liên tục tiễn chín lần như vậy.

Yên Nhi cũng đầy mình nghi hoặc, nói:

– Đông Đế bụng dạ hẹp hòi, nhìn không giống loại người này chút nào!

Tần Mục cười nói:

– Hắn phải làm thái độ này cho Thiên Đình xem, để đối phương biết hắn đã liên minh với ta, hơn nữa còn muốn cho thấy, hắn coi trọng ta đến mức không gì sánh kịp. Làm như vậy có hai chỗ tốt, một là cho các Cổ Thần khác thấy lập trường của hắn, hai là khiến cho Thiên Đình phải đối phó ta.

Hắn vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nói:

– Ta khiến hắn chịu thua thiệt, ngay trước mặt con cháu hậu duệ của hắn, đánh chuyển thế thân của hắn một trận, lại đánh cược thắng một ngọn núi của hắn. Đông Đế thua trận, lẽ nào lại không báo thù? Hắn nhìn như ân cần tiễn ta, chín lần tiễn Mục Thiên Tôn, Mục Thiên Tôn quả là có mặt mũi lớn. Nhưng mà hắn càng coi trọng ta, Thiên Đình lại càng muốn trừ khử ta. Đây là đẩy ta vào chỗ chết đó mà...

Bản dịch tinh tuyển, độc quyền lan tỏa đến từ truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free