Giới thiệu
Thế giới của Hứa Trì Quy vĩnh viễn bao phủ một màu xám trắng, vạn vật đều mịt mờ như sương khói. Y chỉ an phận thủ thường trong vòng tròn của chính mình, chẳng nguyện bước chân ra ngoài. Hạ Tranh, có lẽ chính là lý do duy nhất khiến y tồn tại giữa thế gian này. Ánh sáng rực rỡ kia, y vẫn miệt mài đuổi theo, chẳng cách nào tự kềm chế mà lún bước theo dấu vết, dẫu biết rằng điểm cuối cùng chỉ là hư vô. Sau đó, Hạ Tranh rời đi, không còn lưu lại nơi đây nữa. Hứa Trì Quy chẳng thể truy đuổi ánh sáng rạng ngời ấy thêm nữa. Y chỉ còn biết co mình vào chiếc mai rùa, ngày tháng mờ mịt cứ thế trôi đi. Hứa Trì Quy thầm nghĩ: Hạ Tranh, tạm biệt. Cảm tạ người đã bầu bạn cùng ta đến năm mười sáu tuổi. Nếu sau này người còn trở về chốn này, chỉ mong sao... người có thể nhìn thấy ta, nhận ra ta, cất tiếng gọi tên ta. Đồng hành, đơn phương yêu thầm, ngọt ngào xen lẫn chua xót.