Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Minh Vương, Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi (Dịch) - Chương 1803:

Tể Tể lại như không nhìn thấy bọn họ.

Sau khi tới đây, ánh mắt của cô bé luôn dán chặt vào người của Bạch Nhạc Nhạc đang ngã trên đất khóc sướt mướt.

Tể Tể trông thấy đối phương có hơi quen mắt.

****

Trí nhớ của Tể Tể không tồi, gương mặt của Bạch Nam Khê ngay lập tức hiện lên trong đầu cô bé.

“Chị ơi, chị viết anh Nam Khê sao ạ?”

Sắc mặt Bạch Nhạc Nhạc lại càng trắng bệch hơn nữa.

Đôi mắt mở to, hô hấp trở nên dồn dập.

“Cảm ơn em bé nhé. Chị… chị có chút việc, chị đi trước đây.”

Bạch Nhạc Nhạc bò dậy, chạy thục mạng như mới gặp phải quỷ.

Tể Tể hơi nhăn mày.

Tương Tư Hoành vuốt cằm, nghiêng đầu nghĩ: “Chắc chắn là có quen, hơn nữa… nhìn qua có chút giống nhau nữa.”

Hoắc Tư Cẩn còn chưa nói câu nào thì đã có ba tới bốn người bước ra từ chỗ đá cuội. Người đi đầu là người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, đỉnh đầu bóng loáng, bụng phình ti, thịt mỡ dưới cằm xếp thành lớp.

Trương Toại Phong bị đá vào trong ao nước chẳng mấy đã đứng lên.

Nhưng gã ta không chịu nổi cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt, nước ao lại càng lạnh hơn làm cho gã ta run bần bật, vô cùng chật vật.

Gã ta lau mặt, còn chưa kịp buông lời đắng cay thì nhìn thấy cha ruột mình.

Hai mắt Trương Toại Phong sáng bừng, bất chấp bản thân đang run bần bật thì gân cổ kêu lên: “Cha ơi, hai đứa kia đá con vào trong ao!”

Trương Tập nhìn thấy bộ dáng chật vật của con mình thì lại càng tức điên lên: “Mày…”

Ba người đi cùng với ông ta đều là đám người hợp tác kiếm lời, hơn nữa cũng có điều cần xin nhà họ Trương.

Hai người họ nhanh chóng tiến tới đỡ Trương Toại Phong ra khỏi ao, thậm chí có người còn cởi áo ra khoác lên cho anh ta.

Có người còn căm tức quay qua nhìn Tể Tể cùng với Tương Tư Hoành.

“Đây là con cái nhà ai đây hả? Dám đá cả cậu Trương sao?”

Tể Tể cùng với Tương Tư Hoành mím môi.

Hai đứa bé không ai cất lời, rất là cơ trí mà hiểu được ý tứ của đối phương!

Đã đến lúc cạnh tranh bối cảnh rồi nè!

Cho nên hai bạn nhỏ đồng thời quay qua nhìn về phía Hoắc Tư Cẩn.

Hoắc Tư Cẩn nhìn một cái là hiểu hai đứa này có ý gì, nhất thời dở khóc dở cười.

Nhưng mà khi nhìn thấy đối phương nóng máu như thế thì tay đút vào trong túi, tay còn lại xoay nhẹ đồng hồ trên cổ tay, nhàn nhạt nói: “Nhà tôi.”

Người mở miệng theo bản năng muốn quát thật to, nhưng nhìn thấy chiếc đồng hồ có giá trị bảy chữ số trên cổ tay của Hoắc Tư Cẩn thì bỗng nhiên xìu xuống ngay.

Đồng hồ có giá trị tới bảy chữ số, không phải là thứ mà ai muốn đeo là đeo được đâu!

Đặc biệt là… còn trẻ tuổi như vậy.

Nhìn qua tướng mạo của Hoắc Tư Cẩn, tuyệt đối là nhất đẳng xuất chúng.

Nhìn đến khí chất của Hoắc Tư Cẩn… kia thật sự… so với cậu cả nhà họ Triệu chèm bẹp như chó rơi xuống nước thì đúng là một trời một vực.

Một kẻ thì như nước bùn trong ao.

Một người thì là quý công tử quý khí nội liễm làm cho người ta nhìn thôi đã thấy sợ.

Đại não của người đàn ông trống rỗng trong chốc lát, sau đó ngay lập tức thay đổi biểu cảm, đổi sang sắc thái tươi cười.

“Thưa anh…”

Sắc mặt Hoắc Tư Cẩn vô cùng lạnh lùng, tuy anh vẫn còn trẻ nhưng không giận tự uy.

Anh cố tình không nói họ mà chỉ nói đúng mỗi tên.

“Tư Cẩn.”

Người đàn ông kia vừa nghe thấy thế thì ngay lập tức tìm tòi các nhà họ Tư ở trong đầu.

Nhưng lục đi lục lại thì xác thật chỉ có vài dòng họ Tư trong thủ đô thôi nhưng tính ra thì không có nhà nào sánh được với nhà họ Lạc, chứ đừng nói là nhà họ Trương còn cao hơn bọn họ.

Thế là ông chủ Lạc thẳng lưng lên ngay, vẻ mặt tươi cười trên mặt phai nhạt đi rất nhiều, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

“Kẻ hèn trong nhà họ Tư mà cũng dám dung túng em trai em gái đá cậu Trương à?”

Tuy Trương Tập giận con mình không biết cố gắng nhưng dù gì cũng là con mình, không gặp thì thôi chứ giờ đã gặp rồi thì không để bỏ qua như thế được.

Trương Tập còn chưa nói xong thì Hoắc Tư Cẩn như sợ lửa chưa đủ lớn nên đổ thêm dầu vào lửa.

“Chẳng qua em trai, em gái tôi thấy cậu cả Trương cùng với hai người bạn của cậu ta trước đó bị dạy dỗ vẫn chưa đủ. Vừa mới ở trong cục cảnh sát có mấy tháng, vừa mới được thả ra đã bắt đầu đi làm phiền con gái nhà người ta rồi nên mới đá cho cái đó!”

Câu nói này không chỉ khiến sắc mặt Trương Tập thay đổi mà Trương Toại Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tể Tể cùng với Tương Tư Hoành, Dương Cương cùng với Cao Triệu Ba đều bị kích thích.

Lần trước bọn họ bị hai đứa nhóc này ném thẳng qua cửa sổ tầng hai xuống dưới. Tuy không sứt mẻ chỗ nào nhưng giữa ban ngày ban mặc, bọn họ chỉ mặc mỗi cái quần che nỗi xấu hổ, lại đúng lúc có người nổi tiếng đang phát sóng trực tiếp nên là nổi tiếng toàn cõi mạng trong nháy mắt.

Hơn nữa con khốn Tôn Hân Hân kia còn báo cảnh sát khiến cho bọn họ không những phải nộp tiền bồi thường mà còn bị tạm giữ tận mười lăm ngày.

Nhưng khi đó bọn họ lại không hề biết bối cảnh của đối phương là như thế nào!

Trương Toại Phong vội nhìn về phía cha ruột Trương Tập: “Cha, tên khốn lần trước không phải tên này. Người kia lớn tuổi hơn nhưng nhìn qua cũng giống nhau lắm. Tên này chắc hẳn là con của tên khốn kia! A ui!”

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free