Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chương 8 : Sống sót

Tuy ngoài mặt cười nhưng trong lòng ông ta rất rung động, sức chiến đấu của tên nhóc này hoàn toàn vượt xa dự liệu của bản thân.

Bất quá nhìn đối phương đã ngấm độc gần như không còn sức phản kháng, ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy vậy Các lão vẫn không vội động thủ cận thân, ông ta lấy ra mấy cây phi tiêu tẩm độc ưa thích của bản thân, híp mắt nhìn Trần Hải.

“Nhận lấy quà của ta này”

Phi tiêu lướt gió bay v·út đi, ba cây phi tiêu phân biệt ba vị trí khác biệt trên cơ thể Trần Hải, chuẩn xác ác độc khóa chặt mọi phương vị chạy trốn của hắn.

Nhìn phi tiêu bay tới, Trần Hải cơ thể mệt mỏi vừa phải chống trả độc tố ăn mòn trong cơ thể vừa phải phân một phần lực chú ý.

Lách người né tránh hai thanh phi tiêu giữa ngực và trên đầu, nhưng hắn lại bất lực trước thanh phi tiêu sau cùng, đón gió bán sượt qua chân hắn.

Cảm giác chân tê rần, độc tố thấm vào làm cả chân gần như mất cảm giác, lòng hắn thoáng chốc trầm xuống.

Nhìn lão già kia lại tiếp tục lấy ra phi tiêu, Trần Hải trong long tính toán, hiện giờ hắn chỉ đủ lực tung ra một kiếm quyết định, nếu không thể giải quyết đối phương.

Trần Hải rất có thể sẽ c·hết lần nữa.

Bản năng sinh tồn trong hiểm cảnh kích phát trí não hắn hoạt động tối đa công suất.

Mắt đảo qua xung quanh, dừng lại bên người bạch mã đang hôn mê.

Trần Hải như nghĩ ra gì đó, hắn căn răng hạ quyết tâm

“Liều thôi”

Bên kia Các lão chuẩn bị tiếp tục công kích thì bỗng thấy đối phương chống kiếm đứng dậy.

Lấy tính tình cẩn thận của mình, ông ta hơi lùi lại, tay cầm thương đề phòng, hiển nhiên rất sợ Trần Hải chó cùng đường liều mạng dùng tuyệt chiêu gì đó.

Dưới góc độ của ông ta, tên nhóc trước mặt đã trúng hai loại độc tố, dù có là siêu nhiên giả cũng chưa chắc chịu nổi huống chỉ hắn chỉ mới là thích ứng cảnh mà thôi.

Chỉ cần đợi độc tố phát huy đến tận cùng, tên nhóc kia dù may mắn không c·hết cũng sẽ không còn chút sức lực nào, khi đó còn không phải là thịt cá nằm trên thớt.

Mặc cho người khác giày xéo sao, đến khi đó chẳng phải còn không dễ dàng cho lão, lão ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Trần Hải.

“Dám g·iết đám thuộc hạ của ta, ta phải cho ngươi sống không bằng c·hết”.

Trong lúc Các lão còn chìm trong suy nghĩ miên mang, bên này Trần Hải chợt động, tốc độ vốn không nên có của một kẻ kiệt sức bộc phát ra.

Các lão nhìn vào trong mắt, tròng mắt co rụt lại, lão không dám cứng đối cứng, vội bước chân né đi.

Đùa sao, ai lại đi liều mạng với kẻ sắp c·hết chứ.

Trần Hải vồ hụt cũng không mất kiên nhẫn, lần nữa tăng tốc truy theo, hai người cứ thế một đuổi, một chạy.

Đúng lúc này, một thanh kiếm phi ra, xé gió lao đi, Các lão ngơ ngác nhìn kiếm bay lệch sang một bên.

Sau giây phút ngẩn người, ông ta bỗng cười to

“Ha, ha tên nhóc ngươi hẳn là không còn sức rồi hả, đến kiếm cũng phi hụt”

Lão còn tính nói tiếp, phía sau đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí to tràn ngập phẫn nộ xen lẫn đau đớn.

Tiếng vó giẫm trên mặt đất đầy cuồng nộ, trước mặt Trần Hải đã lăn người né tránh, Các lão chỉ kịp quay đầu, một bóng hình to lớn chiếm hết tầm mắt lão.

Lão đưa thương muốn đỡ bất quá đã quá trễ, hai vó to khỏe đạp thẳng vào lồng ngực, đá bay lão ra xa, thương trên tay bay lên trời cắm vào vách động, cơ thể theo quán tính bay đi, đập mạnh xuống đất kéo theo một vết rãnh thật dài.

Các lão đáng thương vốn mượn nhờ độc tố cùng tổ đội năm người mới miễn cưỡng chế phục đầu dị thú này, lúc này tổ đội không còn, bản thân lại b·ị đ·ánh lén.

Trước đầu dị thú đang vô cùng phẫn nộ, thoáng chốc đã bị vó ngựa đạp cho máu me be bét, còn chưa kịp rên lên một tiếng đã hồn quy thiên ngoại, ngay cả cơ thể cũng không còn hoàn chỉnh.

Trần Hải líu lưỡi nhìn lão già vài phút trước còn uy phong lẫm liệt, giờ đây chỉ còn là bãi máu thịt bùi nhùi, lòng có dư vị không rõ.

Trần Hải chỉ nhìn một chút rồi cắn răng kéo cơ thể đau đớn bò ra bên ngoài cửa vào thông đạo.

Đối với con dị thú đang cuồng nộ, Trần Hải không dám đánh liều, dù sao v·ết t·hương trên đùi nó còn đang rỉ máu, đó chính là thành quả từ một kiếm hắn phóng đi lúc nãy.

Kế hoạch này chỉ là ý nghĩ lóe lên trong đầu Trần Hải, vốn hắn cũng không có quá nhiều sự tự tin, dù sao Bạch Mã đã bị trúng độc, đau đớn đánh thức nó liệu nó có còn mấy phần sức lực để phản công.

Nhưng sự thực chứng minh cơ thể dị thú rõ ràng không thể lấy suy nghĩ nhân loại để đánh giá.

Kế hoạch mặc dù đã thành công, tuy là đã cứu cả hai nhưng dị thú linh tính chưa thông nào có suy nghĩ sâu xa như vậy, tám chín phần hẳn là xem hắn là đồng bọn của lão già.

Đến lúc đó có muốn chạy cũng đã quá muộn, Trần Hải còn chưa dám lấy tính mạng của mình đi đánh cuợc.

Mắt thấy thông đạo đen nhánh ngày càng gần, chưa bao giờ Trần Hải cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.

Đến khi tay hắn đã chạm vào bóng tối của thông đạo, nụ cười trên mặt vừa thoáng hiện lên ngay lập tức đọng lại.

Một bóng dáng to lớn ung dung xuất hiện trước mặt hắn, ánh sáng trắng nhu hòa xua tan bóng đêm sau lưng.

Bạch mã oai vệ hí lên một tiếng, nó thả thanh kiếm đang ngậm trước miệng xuống.

“Koang”

Kiếm rỉ sét quen thuộc chạm vào nền đất, dội lại tiếng vang vang dội, Trần Hải miệng méo xẹo, nụ cười bên mặt vô cùng khó coi.

Thân thể đã không còn sức lực, nhưng cho dù thế, ở trạng thái toàn thịnh Trần Hải vẫn không dám chắc mình có thể đánh thắng nó, cùng lắm chỉ có thể chạy trốn khỏi vó của nó thôi.

Từ từ nhắm mắt lại chờ đợi phán quyết sắp đến, nhưng mãi một lúc lâu vẫn không thấy có gì phát sinh, đau đớn vì bị dẫm bẹp không xuất hiện như trong dự liệu.

Hắn từ từ mở mắt ra, bạch mã đã đi từ lâu chỉ còn in trên đất những vó ngựa rất mờ, dẫn vào sâu trong thông đạo.

“Nó, nó cứ vậy tha cho mình rồi” Trần Hải sửng sốt giây lát, cảm giác vui mừng sau c·ái c·hết lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là cảm giác đau đớn ngày càng mãnh liệt.

“Không ổn, phải mau tìm thuốc giải” Lúc còn bạch mã hắn chỉ lo trốn đi trước, giờ nguy cơ giải trừ, Trần Hải lại muốn quay lại tìm thuốc giải cho mình.

Tâm lý con người thật sự đôi khi thật khó hiểu.

“Đây là” Ngẫu nhiên liếc xuống mặt đất, hắn phát hiện bên dưới còn một cái túi nhỏ đang bịt dây kín, quanh thân túi thấm ướt máu tươi, không ít máu còn chưa khô chảy xuống mặt đất, đông đặc lớp cát bên dưới.

“Thuốc giải sao” Trần Hải trăm mối không rõ, cầm lên xem thử, hắn mở túi từ bên trong lấy ra mấy lọ thuốc, trên đó quả nhiên có ghi chú.

“Thật là thuốc giải, là con bạch mã kia cho mình”

Thứ này hẳn là trong người Các lão, bạch mã vẫn vô cùng nhân tính, giẫm c·hết lão vẫn chừa lại túi đồ của đối phương.

Không thể lý giải hành vi của nó, Trần Hải cũng lắc đầu bỏ qua, hắn phục dụng thuốc, cảm giác độc tố trong cơ thể dần tan ra.

“Sống, sống rồi” Ngồi xếp bằng trên đất, hắn nhẹ nhàng thở ra, cảm giác thoải mái khi đau đớn theo độc tố tan biến.

Dù cơ thể còn suy yếu nhưng tổng thể đã không có vấn đề gì, lúc này hắn đưa mắt nhìn mấy t·hi t·hể trên mặt đất, lực chú ý tập trung lên túi đồ của bọn họ, hai mắt sáng lên.

“Tới giờ thu hoạch rồi”.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free