Chương 25 : Ông Lão Thần Bí
Những bậc thang tưởng chừng như vô tận, tựa lưỡi dao mài mòn đi ý chí con người.
Và rồi khi Trần Hải bước một bước cuối cùng chạm vào mặt cỏ dưới chân, bước tiếp theo như quán tính tiếp tục nâng bước.
Thế nhưng vốn chẳng còn bậc thang để bước tiếp, hắn hố đà cả người mất thăng bằng.
Cơ thể loạng choạng rồi ngã nằm ra đất, mặt cỏ tươi mát mang mùi hương của đất khiến hắn như say mê.
Trong ánh mắt mơ hồ, cả người như liệm đi, hắn trông thấy vài bóng người nâng cơ thể mình lên.
Đến đây tầm nhìn chính thức khép lại, màn đêm bao phủ tâm trí của hắn.
**
Trần Hải tỉnh dậy, phát hiện bản thân nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ.
Nhà nhỏ đơn sơ ngoài chiếc giường gỗ hắn đang nằm chỉ có một chiếc bàn cùng hai cái ghế đơn giản.
Khung cửa để mở, mặc cho gió từ bên ngoài lùa vào, lưu thông khắp phòng tạo thành không khí thoáng mát dễ chịu.
Lúc Trần Hải bước chân xuống giường, từ bên ngoài cửa gổ bị người đẩy ra, một thanh niên mặc trường bào màu xanh bước vào.
Hắn nhìn thấy Trần Hải đã tỉnh thì hơi bất ngờ, mở miệng cười vui vẻ.
“Không cần lo lắng, nhóc đã vượt qua đợt thử thách đầu tiên”
Nói rồi ánh mắt hắn nhìn chăm chú Trần Hải tấm tắt lấy làm lạ.
“Đã bao lâu rồi không có người nào có thể vượt qua được Nại Bộ Trường Hà”
Trần Hải nghe đối phương như tự nói thì không hiểu ra sao, hắn gãi đầu cười ngây ngô.
Bên này thanh niên bước tới, từ bên người đưa cho Trần Hải một bộ trang phục.
“Đây là” Trần Hải đưa tay tiếp nhận, mở ra xem thì là một bộ trường bào có bảy tám phần tương tự như của thanh niên.
Như nhìn ra nghi ngờ của Trần Hải, Thanh niên hòa nhã cười cười, bắt đầu giải thích.
“Đây chỉ là bộ trường bào phổ thông mà thôi, mặc vào đi, chúng ta phải mau chóng tới Hồ Nhật Nguyệt mau kẻo trễ”
Nói rồi hắn bước ra, để lại Trần Hải một mình trong phòng.
Vì là lần đâu tiên nhìn thấy trang phục loại này, loay hoay một lúc Trần Hải mới mặc xong, lúc bước ra cửa đã thấy thanh niên đợi sẵn.
“Đi thôi” hắn ta ra hiệu rồi từ tốn bước đi, đi được vài bước từ trên trời một con chim màu trắng to lớn hạ xuống.
Thanh niên đưa tay, chim lớn hơi cúi đầu, hắn ta nhẹ nhàng nhún người đã nhảy lên thân chim rồi quay sang nói với Trần Hải.
“Mau lên đi”
“Được, được” Trần Hải sau giây lát hơi ngỡ ngàng cũng phục hồi tinh thần, hắn học theo thanh niên nhún người nhảy lên.
Lấy thân thủ hiện giờ của hắn, rất dễ dàng an tọa trên lưng chim.
Lông chim mềm mại tựa như một chiếc đệm cao cấp khiến toàn thân hắn rất thoải mái.
Đưa tay sờ lông chim, lông mềm mại như tơ, còn kèm theo chút hơi ấm khiến người ta cảm giác rất dễ chịu.
“À quên chưa giới thiệu, tôi là Lý Bảo Nguyên, đệ tử đời thứ 98 của Tứ Thần điện, làm nhiệm vụ dẫn đường lần này”
“À, à, tôi là Trần Hải, rất hân hạnh gặp đạo hữu” Trần Hải thấy đối phương chào hỏi cũng vội đáp lễ, muốn đưa tay ra lại nhớ đến phản ứng của Hà Tuấn thế là lại rụt trở về.
“Ngồi vững” Lý Bảo Nguyên gật đầu coi như đã hiểu thế là đưa tay vỗ vào cổ chim, chim trắng như hiểu ý vỗ cánh bắt đầu bay lên.
Trần Hải cảm giác cơ thể hơi chấn động, sau giây lát đã ở trên bầu trời, nhìn mặt đất bắt đầu co lại, lòng hơi run rẩy.
Dù sao đây là lần đầu tiên hắn cưỡi chim bay đi như thế này, theo chim bay đi cuồng phong kéo ngược về sau, thổi cả tóc, áo Trần Hải tung bay phấp phới.
Cảm nhận gió lạnh thấm vào cơ thể, cả người hắn căng cứng, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.
“Không cần căng thẳng” Nhìn thấy bộ dạng của Trần Hải, Lý Bảo Nguyên bỗng bật cười, hắn nhiệt tình vỗ vào vai Trần Hải, từ trên người hắn dị lực kích phát ra hình thành một quang tráo hình tròn.
Gió theo chim trắng tăng tốc ma sát với lồng năng lượng phát ra vài tiếng rít, ngoài lồng cũng hơi lung lay, bất quá cuối cùng vẫn giữ vững.
“Cảm ơn” Nhìn gió bên ngoài bị ngăn trở Trần Hải thả lỏng, tháp giọng nói cảm tạ, lúc này tầm nhìn của hắn bắt đầu rộng mở.
Xung quanh mây trắng lượn lờ, xuyên qua tầng mây có thể trông thấy rất nhiều tòa cô phong đang lơ lửng trên bầu trời, tựa như các tòa phù không đảo đang trôi lơ lửng.
Quanh các tòa cô phong này đều có các cây cầu bằng gỗ kết nối, tổng thể tạo thành một khung cảnh hài hòa.
Mà ở chính giữa là một đỉnh núi cao lớn, trên đó đình đài lầu các phân bố rộng khắp, ẩn trong tầng mây vẫn phát tán ra kim quang nhạt nhòa.
Nhất là trên đỉnh núi cao nhất, ở đó có một tòa cung điện lộng lẫy, cung điện có bốn cột cao bằng đá bao quanh.
Trên cột dường như có bốn đầu dị thú kỳ lạ đang chuyển động, phát tán ra khí thế kinh thiên, ẩn ẩn chứa đựng uy áp cực lớn.
Chỉ vừa nhìn vào Trần Hải đã cảm thấy khó thở, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Vội vàng dời đi ánh mắt, Trần Hải nhìn thấy một tòa cô phong ngày càng gần, dường như đích đến của bọn hắn là ở nơi này.
Chim trắng lượn quanh mây mù, đạp gió rẽ mây đáp xuống một khoảng sân rộng.
Lý Bảo Nguyên vỗ đầu chim trắng, nó vui vẻ ngửa cổ hót lên một tiếng thanh thủy.
Trần Hải nhảy xuống, đi theo Lý Bảo Nguyên bước trên một con đường nhỏ rải sỏi, bên đường cây cối hoa cỏ đua nhau khoe sắc.
Các loài cây kỳ lạ đủ mọi màu sắc đang hưởng thụ ánh nắng mang theo mùi thơm phát tán ra bên ngoài, rồi gió nhẹ thổi qua đem những cánh hoa nhỏ nhắn theo chiều gió uốn lượn trên không.
Tựa như những bông bồ công anh nhỏ, lượn lờ phấp phới dạo chơi khắp nơi, tạo thành một khung cảnh mỹ lệ tuyệt luân.
Trần Hải như đắm chìm bên trong làn hương hoa thơm ngát, cứ thế dạo qua những hàng cây bảy màu tuyệt mỹ.
Không lâu sau ở cuối con đường có một hồ nước xanh tinh khiết, nước trong thấy đáy lại mang màu xanh ngọc bích tinh khiết hoàn mỹ.
Bên dưới có thể trông thấy một vài con cá nhỏ đang tung tăng bơi lội, chúng trông thấy bóng người lại gần theo bản năng sợ hãi vẫy đuôi lần nữa bơi xa, bóng dáng biến mất trong tầm mắt Trần Hải.
Trần Hải dời mắt khỏi hồ nước, lúc này bên bờ có một bến đò nhỏ, trên đó đậu một chiếc thuyền gỗ đơn sơ.
Đúng trên thuyền có một ông lão chèo thuyên đầu đội nón rộng vành không nhìn thấy gương mặt.
Thân khoác một tấm áo rơm thật dày, chân cũng mang dép rơm, trên tay bao lấy bao tay cũng bằng rơm nốt.
Lúc này ông lão đang cầm một cây sào thật dài, sào cắm xuống nước, chọc cho vài con cá hiếu kỳ bâu vào, nổi lên vài bọt khí nhỏ li ti.
“Đã đủ người rồi” Ông lão cũng không ngẩng đầu, giọng nói hư ảo như có như không truyền ra khắp không gian, giọng thì thào làm mặt nước hơi động lăn tan từng dòng sóng nhỏ lan ra giữa hồ.
“Đây là người vượt qua Nại Bộ Trường Hà” Lý Bảo Nguyên tựa như biết thân phận ông lão, rất cung kính cúi đầu.
Trần Hải thấy thế cũng học theo, hai người đứng cánh ông lão một khoảng, cảm giác áp bách gì cũng không có, tựa như ông lão chỉ là một lão già nhà quê bình thường
Nhìn kiểu nào cũng không giống cao thủ cho lắm, thế nhưng Trần Hải cũng không dám thất lễ, hắn đứng rất nghiêm túc, đầu hơi cúi xuống.
“Thật sao” Hình như lời nói của Lý Bảo Nguyên khiến ông lão hơi bất ngờ, ông ta ngẩng đầu lên, đó là một gương mặt già nua rất hiền hòa.
Ông lão híp mắt nhìn chăm chú Trần Hải, trên mặt nhăn nheo làm hai mắt ông ta chỉ như một đường kẽ chỉ.
“Đúng vậy, đệ tử nào dám nói dối” Lý Bảo Nguyên vội vàng trả lời ông lão, cơ thể hắn ta hơi run, hiển nhiên có chút khẩn trương.
“Lên thuyền đi” Sau một lúc, ông lão mở miệng cười hòa ái, hơi dịch người nhường ra một khoảng trống, ra hiệu cho hai người lên thuyền.