Chapter 7: Chương 7
Rất nhanh, ngày khai trương đã đến.
Tề Mạnh không tổ chức rình rang, chỉ treo một tấm biển đơn giản trước cửa:
“MỲ MỸ VỊ – Chính thức khai trương!”
Từ sáng sớm, anh đã tất bật chuẩn bị nguyên liệu, sắp xếp lại mọi thứ lần cuối cùng.
Tề Dịch cũng mặc một bộ quần áo gọn gàng, đứng bên cạnh giúp đỡ cha những việc nhỏ.
Dù không làm được gì nhiều, cậu vẫn cảm thấy mình đang góp một phần sức lực cho quán ăn này.
Buổi trưa, khách bắt đầu kéo đến.
Phần lớn là những người quen biết từ khi Tề Mạnh còn bán hàng trên xe đẩy, một số khác là khách vãng lai thấy quán mới mở thì ghé thử.
Tề Mạnh đứng trong bếp, nhanh tay trụng mì, xào nhân, chan nước dùng.
Tề Dịch thì chạy qua chạy lại giúp cha.
“Một tô mì bò cay!”
“Có ngay!”
Không khí trong quán nhanh chóng trở nên nhộn nhịp.
Tề Dịch bận rộn chạy tới lui, dù mệt nhưng trên mặt vẫn tràn đầy hứng khởi.
Cậu cảm thấy có chút tự hào khi thấy khách ăn ngon lành, còn khen mì của cha rất ngon.
Buổi tối, khi quán đóng cửa, hai cha con đều thở phào nhẹ nhõm.
“Mệt quá!” Tề Dịch dựa vào ghế than thở.
Tề Mạnh bật cười, xoa đầu con: “Hôm nay làm tốt lắm.”
Tề Dịch ngẩng đầu nhìn cha, ánh mắt đầy mong chờ: “Vậy mai con có thể tiếp tục giúp cha chứ?”
Tề Mạnh hơi bất ngờ, rồi cười gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Thời gian trôi qua, công việc kinh doanh của Mỳ Mỹ Vị ngày càng ổn định.
Tề Dịch cũng đã quen với nhịp sống hiện tại.
Mỗi ngày sau giờ tan học, cậu sẽ đến quán giúp cha một tay, khi rảnh rỗi thì ngồi làm bài tập ở góc quầy.
Một buổi tối, sau khi đóng quán, Tề Mạnh xách một túi đồ đến trước mặt con trai: “Dịch Dịch, lại đây.”
Tề Dịch tò mò bước đến: “Gì vậy cha?”
Tề Mạnh mỉm cười, mở túi ra.
Bên trong là một đôi giày thể thao mới.
Tề Dịch sững sờ, ngây người nhìn chằm chằm vào đôi giày.
“Con vẫn đi đôi giày cũ từ đầu năm học đúng không? Nó sắp rách rồi, cha thấy cửa hàng có chương trình giảm giá nên mua cho con một đôi mới.”
Tề Dịch lập tức cúi đầu nhìn xuống.
Đôi giày cậu đang mang, đế đã mòn vẹt, mũi giày cũng sờn cả vải.
Cậu cắn môi, nhỏ giọng nói: “Cha không cần mua đâu… Đôi này vẫn còn mang được.”
Tề Mạnh xoa đầu con: “Đừng tiết kiệm như vậy. Con đang tuổi lớn, đi giày quá cũ sẽ làm đau chân.”
Tề Dịch im lặng một lúc lâu.
Tề Mạnh thấy con không phản ứng gì, liền lên tiếng: “Không thích à?”
Tề Dịch vội lắc đầu, ôm chặt đôi giày vào long: “Con thích lắm! Cảm ơn cha!”
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Tề Dịch đã lên cấp hai.
Từ một cậu bé nhút nhát, cảnh giác với mọi thứ xung quanh, Tề Dịch dần thay đổi.
Mỗi ngày, ngoài thời gian phụ cha ở quán “Mỳ Mỹ Vị”, cậu đều tập trung vào việc học.
Nhờ sự quan tâm chăm sóc của Tề Mạnh, cậu không còn là một đứa trẻ hay nổi loạn, trốn học hay bị giáo viên phê bình nữa.
Cậu bắt đầu thích học, thích được khen ngợi vì điểm số cao, thích cảm giác đạt được thành tích bằng chính nỗ lực của mình.
“Cha, con đứng thứ ba toàn khối!”
Một ngày nọ, Tề Dịch vui vẻ mang bảng điểm về khoe với Tề Mạnh.
Tề Mạnh đang bận rộn trong bếp, nghe vậy liền đặt đũa xuống, lau tay rồi bước ra: “Thật sao? Đưa cha xem nào.”
Tề Dịch lập tức đưa bảng điểm ra.
Tề Mạnh nhìn lướt qua, nụ cười hiện rõ trên mặt: “Con trai của tôi giỏi quá!”
Tề Dịch hớn hở: “Lớp con nhiều bạn giỏi lắm, con còn phải cố gắng thêm!”
Tề Mạnh vỗ vai con, giọng đầy tự hào: “Cứ tiếp tục như vậy, cha tin con nhất định sẽ thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm.”
Tề Dịch gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên!”
Kể từ hôm đó, cậu càng chăm chỉ hơn.
Ngoài việc học trên lớp, về nhà cậu còn tự ôn luyện, làm bài tập, thỉnh thoảng còn nhờ cha giảng lại những chỗ không hiểu.
Mỗi ngày đều là một bước tiến.
Tề Dịch của hiện tại, không còn là cậu bé bị người khác chê cười nữa.
Cậu đang dần chứng minh bản thân, cậu muốn trở thành niềm tự hào của cha mình.