Chapter 15: Chương 15
Sau khi Hạ Tuấn bị đưa vào trại giáo dưỡng, mọi chuyện dường như đã thực sự kết thúc.
Triệu Nhất Hàn sau khi biết tin thì chúc mừng Tề Dịch, cậu ấy tạm biệt Tề Dịch vì phải đi du học theo sự sắp xếp của gia đình.
Tề Dịch có chút buồn vì người bạn duy nhất của cậu ở trường lại phải đi.
Khi bị Hạ Tuấn và đàn em của cậu ta gây rối ở trường, Triệu Nhất Hàn đã giúp đỡ cậu rất nhiều, từ đó hai người trở nên quen thuộc hơn.
Gia đình Triệu Nhất Hàn cũng thuộc dạng máu mặt ở thành phố này, Hạ Tuấn không dám đụng vào cậu ấy.
Nhưng không sao, một ngày nào đó hai người sẽ gặp lại nhau.
Cuộc sống của hai cha con Tề Mạnh cũng dần trở lại bình thường.
Buổi sáng cuối tuần tại quán “Mỳ Mỹ Vị”
Tề Dịch ngồi ở quầy tính tiền, tay cầm sách vở ôn bài.
Kể từ khi lên cấp ba, cậu càng ngày càng chăm chỉ học hành hơn.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cậu trông rất điềm tĩnh, hoàn toàn khác với đứa trẻ từng khép kín, trầm lặng ngày nào.
Quán ăn lúc nào cũng đông khách, công việc bận rộn nhưng anh không thấy mệt, chỉ thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Hai cha con vừa làm việc vừa trò chuyện, không khí ấm áp bao trùm quán ăn nhỏ.
Buổi tối.
Sau khi đóng cửa quán, Tề Mạnh rót hai cốc trà nóng, đặt một cốc trước mặt Tề Dịch rồi ngồi xuống ghế đối diện: “Sắp thi giữa kỳ rồi phải không?”
Tề Dịch gật đầu: “Dạ, con sẽ cố gắng đạt điểm cao.”
Tề Mạnh cười hài lòng: “Không cần áp lực, cứ làm hết sức mình là được.”
“Có cần cha giúp không?” Anh hỏi.
Tề Dịch lắc đầu: “Mấy bài này con tự làm được.”
Tề Mạnh khẽ gật đầu. Nhìn con trai chăm chỉ học tập, anh không khỏi cảm thấy tự hào.
“Con có nghĩ đến chuyện sau này sẽ làm gì chưa?”
Tề Dịch suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Con muốn học ngành công nghệ thông tin. Sau đó sẽ tự mở công ty làm ông chủ, lúc ấy cha không cần bán mỳ nữa, chỉ cần ở nhà hưởng thụ thôi!”
Tề Mạnh bật cười xoa đầu con trai.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, kỳ thi giữa kỳ của Tề Dịch cuối cùng cũng đến.
Trong khoảng thời gian này, cậu gần như dành toàn bộ thời gian cho việc học, hiếm khi ra quán giúp Tề Mạnh.
Buổi sáng trước ngày thi.
Tề Mạnh dậy sớm nấu bữa sáng cho con trai.
Một tô mì nóng hổi được đặt ngay ngắn trên bàn.
Tề Dịch ngồi xuống, cầm đũa lên nhưng vẫn không giấu được vẻ căng thẳng.
Cậu hít sâu một hơi rồi nhìn Tề Mạnh: “Cha, nếu con không làm bài tốt thì sao?”
Tề Mạnh nhướng mày, cười cười: “Chả sao cả, cha chỉ cần con lớn lên khỏe mạnh là hạnh phúc rồi.”
Cậu cúi đầu ăn nhanh, sau đó vội vàng xách cặp đi thi.
Ba ngày sau.
Kết quả thi được công bố.
“Cha! Con đứng thứ 3 toàn khối!”
Tề Mạnh đang rửa bát trong bếp, nghe vậy liền ngoảnh đầu ra.
“Thật à? Đưa cha xem nào.”
Cầm tờ phiếu điểm, anh mỉm cười đầy tự hào: “Giỏi lắm! Có tiến bộ nhiều rồi.”
Tề Dịch vui vẻ gật đầu, hai mắt sáng rực.
Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày thi đại học chuẩn bị diễn ra.
Quán ăn của Tề Mạnh kinh doanh rất tốt, hai cha con đã chuyển tới một căn chung cư tốt hơn.
Cậu thiếu niên mười tám tuổi, gương mặt thanh tú ngồi trước bàn học, tay cầm bút, chăm chỉ giải đề, nỗi lực chăm chỉ chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng sắp tới.
Tề Mạnh gõ cửa bước vào phòng, trên tay cầm một ly sữa nóng chuẩn bị cho Tề Dịch, anh đặt cốc sữa xuống mỉm cười nhìn con trai: “Dịch Dịch, nghỉ ngơi một lát đi.”
Anh ngồi xuống giường dịu dàng nói: “Thi cử là chuyện quan trọng, thấy con nỗ lực cha rất vui, nhưng đừng áp đặt bản than quá. Dù kết quả thế nào, cha vẫn sẽ ủng hộ con.”
Tề Dịch ngẩng đầu, đôi môi nở nụ cười nhẹ: “Con biết mà cha, nhưng con vẫn muốn tự thử sức mình.”
“Nhà mình hiện tại không thiếu thứ gì, chỉ cần con sống vui vẻ là được.” Tề Dịch động viên con trai.
Ngày thi đến.
Ánh nắng chan hòa chiếu xuống cổng trường lớn.
Tề Dịch đứng giữa đám phụ huynh, tay cầm chai nước, ánh mắt thấp thỏm hướng về cổng trường.
Khi tiếng chuông vang lên, một lúc sau, Tề Dịch xuất hiện, áo đồng phục ngay ngắn gọn gang, nở nụ cười tươi tắn vẫn tay với anh.
Tề Dịch tiến lên đón con, anh không hỏi cậu làm bài thế nào, chỉ đưa chai nước mát rồi nói: “Về thôi con trai, con muốn ăn gì để cha nấu?”
Trong mắt anh tình thương sâu thẳm như núi, chẳng cần lời hoa mỹ để bày tỏ.
Ngày biết điểm thi đại học, Tề Dịch ngồi trước máy tính, hơi thở dồn dập, tay run run nhấp chuột.
Tề Dịch đĩnh đạc đứng đằng sau lưng con trai, tay chống nhẹ lên ghế, ánh mắt hồi hộp không kém.
Không gian căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tích tắc treo trên tường hòa cùng nhịp tim của hai cha con.
Tề Dịch nhấp chuột, màn hình sáng lên.
Số điểm hiện rõ.
Tổng điểm: 697
Cậu bật dậy, đôi mắt long lanh, hét lên: “Cha! Con làm được rồi!”
Tiếng cười hạnh phúc vang lên trong trẻo.
Tề Mạnh ngẩn người, rồi gương mặt nở một nụ cười hạnh phúc. Anh dang rộng tay ôm chặt lấy Tề Dịch.
“Con trai của cha, giỏi lắm!” Giọng anh nghẹn ngào, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng con, vừa tự hào vừa xúc động.
Vài ngày sau.
Tề Mạnh cười bí hiểm, lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa rồi đặt vào tay cậu: “Đây là quà chúc mừng con.”
Tề Dịch nhìn chiếc chìa khóa trong tay, nhất thời không hiểu: “Gì đây cha?”
“Căn hộ gần trường con, sau này con sẽ ở đó cho tiện việc học.”
“Cái gì? Căn hộ?”
Tề Dịch sững sờ, cậu vốn nghĩ cha sẽ cho mình thêm tiền sinh hoạt hoặc một món quà nhỏ, ai ngờ lại là một căn hộ ngay gần trường đại học!
“Cha, cha mua nhà từ bao giờ? Không phải cha bảo quán ăn kiếm cũng chỉ đủ sống sao?”
Tề Mạnh cười, không trả lời thẳng mà chỉ nói: “Cha đã chuẩn bị từ lâu rồi. Con học hành vất vả, vào đại học rồi phải có chỗ ở tốt chứ.”
Tề Dịch còn muốn hỏi tiếp nhưng bị cha lảng sang chuyện khác.
Dù trong lòng đầy nghi vấn, cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cha đã tiết kiệm rất lâu mới mua được nhà.
“Cha, cảm ơn cha! Con nhất định sẽ cố gắng!”
Tề Mạnh nhìn con trai mình, trong mắt đầy sự dịu dàng.
Kiếp trước, cậu bé này đã trải qua quá nhiều đau khổ, nhưng kiếp này, anh sẽ không để điều đó lặp lại nữa.
“Ngoan!”
Nhìn con trai vui vẻ, Tề Mạnh khẽ thở phào.
Bí mật của anh vẫn chưa bị phát hiện…