Chapter 11: Chương 11
Trời đã tối muộn, quán “Mỳ Mỹ Vị” cuối cùng cũng dọn dẹp xong.
Tề Mạnh cởi tạp dề, vươn vai thư giãn sau một ngày dài bận rộn.
Tề Dịch ngồi bên cạnh, cặm cụi làm bài tập, thỉnh thoảng liếc nhìn cha mình.
Một tin nhắn lạ gửi đến điện thoại Tề Mạnh.
“Gặp nhau đi!”
Một con hẻm nhỏ, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống lớp bê tông ẩm ướt.
Tề Mạnh khoanh tay đứng tựa vào bức tường cũ kỹ, bình thản nhìn người đàn ông đang chậm rãi bước về phía mình.
Hạ Chí vẫn giống như kiếp trước—một nụ cười nửa miệng, dáng vẻ ung dung nhưng nguy hiểm.
“Anh Tề, lâu rồi không gặp.”
Tề Mạnh không đáp, chỉ nhìn ông ta chằm chằm.
Hạ Chí nhướng mày, tặc lưỡi: “Bộ dạng này của anh trông xa cách quá đấy. Không phải trước đây chúng ta rất thân thiết sao?”
Tề Mạnh cười lạnh: “Thân thiết? Tôi không nhớ mình có một người bạn như ông.”
Hạ Chí bật cười, nhưng trong mắt lại ánh lên tia sắc bén.
“Vậy sao? Nhưng tôi nhớ anh rất rõ.”
Ông ta chậm rãi tiến lại gần, giọng nói trầm thấp như đang dụ dỗ.
“Anh có biết vì sao tôi tìm anh không?”
Tề Mạnh không đáp.
Hạ Chí khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Bởi vì tôi quan tâm đến con trai anh.”
Ánh mắt Tề Mạnh tối sầm, bàn tay bên hông siết chặt.
Hạ Chí cười khẽ: “Đừng nhìn tôi như thế. Tôi chỉ tò mò thôi. Một đứa trẻ như nó, rốt cuộc có thể trở thành người như thế nào trong tương lai?”
Tề Mạnh hít một hơi sâu, kìm nén cơn giận đang bùng lên trong lòng.
Hạ Chí chưa biết gì về kế hoạch của anh.
Vậy thì, cứ để ông ta tiếp tục nghĩ rằng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
“Quan tâm làm gì?” Tề Mạnh thản nhiên nói: “Nó chỉ là một đứa trẻ bình thường.”
Hạ Chí nhướng mày. “Thật không? Tôi thì nghĩ khác.”
Hạ Chí nhớ lại mấy bức ảnh về Tề Dịch khi nói chuyện với con trai mình, ánh mắt của thằng nhóc đó giống như con thú muốn xé nát đối phương vậy.
Rất thú vị, ông ta muốn nó trở thành thuộc hạ con trai mình.
Tề Mạnh rời khỏi con hẻm với vẻ mặt trầm tư.
Kiếp trước, Tề Dịch đã chọn Hạ Chí.
Không phải vì Tề Mạnh không cố giữ con lại, mà bởi vì khi đó, anh chưa từng thật sự yêu thương Tề Dịch.
Cậu bé sống trong một gia đình không có tình cảm, lớn lên dưới sự lạnh lùng và thờ ơ, bị đánh đập mỗi khi làm sai.
Đến khi gặp Hạ Chí-một kẻ khéo léo, giỏi thao túng, ông ta nhanh chóng dụ dỗ Tề Dịch vào con đường không lối thoát.
Nhưng kiếp này đã khác.
Tề Mạnh không còn là kẻ mù quáng nữa.
Anh sẽ không để Hạ Chí có cơ hội tiếp cận con trai mình.
Hạ Chí, muốn giành lấy Tề Dịch ư? Không dễ vậy đâu.
Về đến nhà, Tề Mạnh mở cửa, ánh đèn vàng trong phòng khách hắt ra. Tề Dịch đang ngồi trên bàn học, chăm chú làm bài tập.
Nghe thấy tiếng động, cậu ngẩng đầu lên: “Cha về rồi à?”
Tề Mạnh gật đầu, đi vào bếp rót một ly nước: “Hôm nay thế nào?”
“Không có gì đặc biệt ạ.” Tề Dịch gấp sách lại, đứng dậy vươn vai: “Chỉ là bài tập nhiều quá thôi.”
Tề Mạnh nhìn con trai, ánh mắt trở nên mềm mại hơn.
Trong mắt anh, Tề Dịch vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cậu không biết những gì đang diễn ra bên ngoài, càng không biết có một con sói đang rình rập mình trong bóng tối.
Cậu bé này là tương lai của anh.
Là tất cả những gì anh muốn bảo vệ.
Sáng hôm sau, khi Tề Dịch vừa rời khỏi nhà, Tề Mạnh cũng không chậm trễ.
Quán ăn dần trở nên đông khách và được nhiều người biết tới, một mình anh không thể ôm hết mọi thứ được nên đã thuê thêm nhân viên để phụ giúp.
Anh không trực tiếp đến quán “Mỳ Mỹ Vị” mà thay vào đó, lái xe đến một tòa nhà văn phòng.
Tầng 18 của tòa nhà này là nơi đặt trụ sở của một công ty luật tư nhân.
Luật sư mà anh hẹn gặp là Trần Kha.
Trong kiếp trước, Trần Kha từng đảm nhận nhiều vụ kiện phức tạp, ngay cả những tranh chấp lớn cũng có thể giải quyết gọn gàng.
Anh ta còn làm cả công việc của thám tử, chỉ cần có cái giá hợp lý, mọi thứ bạn muốn anh ta sẽ đáp ứng được.
Nếu có ai có thể giúp anh tìm hiểu thông tin về Hạ Chí, đó chính là Trần Kha.
Bên trong văn phòng, Trần Kha đặt tách cà phê xuống bàn, nhìn Tề Mạnh với ánh mắt đầy tò mò.
“Anh muốn tôi điều tra một người sao?”
Tề Mạnh gật đầu: “Đúng vậy. Ông ta tên là Hạ Chí. Tôi muốn biết tất cả những gì có thể về người này, quan hệ xã hội, công việc, lịch sử pháp lý, tất cả.”
Trần Kha khẽ nhướng mày. “Cái tên này… Nghe quen quen.”
“Ở thành phố này, nếu anh tìm hiểu giới ngầm, chắc chắn từng nghe đến tên ông ta.”
Nghe vậy, Trần Kha trầm mặc trong chốc lát, rồi gật đầu.
“Được thôi. Tôi sẽ cho người đi thu thập thông tin. Nhưng anh cũng biết đấy, những việc như thế này cần thời gian.”
“Tôi có thể đợi.” Tề Mạnh đáp: “Nhưng tôi muốn càng sớm càng tốt.”
"Anh đã đến đây thì cũng biết thứ tôi cần là gì." Trần Kha nhấp một ngụm trà nói.
"Cho tôi một con số." Tề Mạnh nói.
Anh không thể để những bi kịch lặp lại một lần nữa.