Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Kiếm Trang - Chương 431 : &gt434

"Hồng Liên, sao có thể là nàng!" Bạch Thương Đông chấn động khi thấy cái tên Hồng Liên trên Bài Hành Bảng. Hồng Liên phu nhân rõ ràng đã bị hắn giam lỏng tại Thiên Ma Thành, hơn nữa nàng chỉ là Bá tước, chưa tấn chức Hầu tước.

Thế nhưng trên Bài Hành Bảng, danh hiệu lại rõ ràng viết là Hồng Liên Hầu tước. Bạch Thương Đông biết rõ danh hiệu thật của Hồng Liên phu nhân chính xác là Hồng Liên, không sai.

"Chẳng lẽ Thiên Ma Thành đã xảy ra chuyện gì!" Trong lòng Bạch Thương Đông kinh nghi bất định, hận không thể lập tức bay trở về Thiên Ma Thành để xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

"Có lẽ Hồng Liên trên bảng, cũng giống như Diện Cụ của ta, không phải danh hiệu thật." Bạch Thương Đông tự trấn an mình như vậy, nhưng vẫn quyết định đi xem trước, Hồng Liên Hầu tước kia, rốt cuộc là người thế nào.

Bạch Thương Đông đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt lướt qua Bài Hành Bảng, rồi lại ngây người tại chỗ, một cái tên quen thuộc khác đập vào mắt.

"Lý Hương Phỉ, sao có thể là nàng!" Bạch Thương Đông nhìn thấy danh hiệu kia trên Bài Hành Bảng, rõ ràng là Lý Hương Phỉ, cái này lại càng không sai được.

Sắc mặt Bạch Thương Đông càng thêm âm trầm. Nếu Lý Hương Phỉ thật sự ở Quân Vương Cung, vậy Hồng Liên Hầu tước kia, rất có thể chính là Hồng Liên phu nhân.

Bạch Thương Đông vội vàng đi v��� phía diễn võ trường, bởi vì những người xung quanh đều đang nghị luận, Hồng Liên Hầu tước đang quyết đấu với vị Hầu tước xếp thứ sáu.

Nhanh chóng xông vào diễn võ trường, đứng trên bậc thang nhìn xuống đài đấu, đồng tử Bạch Thương Đông co rút mạnh: "Thật sự là Hồng Liên phu nhân, nàng lại ở đây, chẳng lẽ Thiên Ma Thành thật sự gặp chuyện bất trắc?"

Thần sắc Bạch Thương Đông biến ảo bất định, càng lúc càng khó coi, hận không thể trận quyết đấu trước mắt lập tức kết thúc, để hắn có thể túm lấy Hồng Liên phu nhân hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt rơi trên diễn võ trường. Biểu hiện của Hồng Liên phu nhân lại càng khiến Bạch Thương Đông kinh ngạc. Từ Bổn Mạng Thần Quang của nàng mà xem, Hồng Liên phu nhân không chỉ tấn chức tước vị Hầu tước, hơn nữa tuyệt đối không phải chỉ thắp một ngọn Mệnh Đăng, nàng lại có thể giao chiến bất phân thắng bại với vị Hầu tước xếp thứ sáu đã thắp chín ngọn Mệnh Đăng.

Bạch Thương Đông đang định nheo mắt nhìn kỹ. Ánh mắt lại bị một bóng dáng xinh đẹp chợt xuất hiện trước mặt che khuất.

"Hương Phỉ tiểu thư." Trong lòng Bạch Thương Đông cười khổ.

"Ngươi chính là Diện Cụ?" Lý Hương Phỉ lạnh lùng nhìn Bạch Thương Đông hỏi.

"Vâng." Bạch Thương Đông biết rõ bây giờ đã không thể phủ nhận.

"Bốp!" Lý Hương Phỉ tát mạnh vào mặt Bạch Thương Đông một cái, sau đó đột nhiên xoay người không quay đầu lại mà rời đi.

Bạch Thương Đông chỉ biết cười khổ, nợ tình phải trả. Hắn dùng thân phận Diện Cụ chọc ghẹo mối tình của Lý Hương Phỉ, bản thân lại bị Lý Hương Phỉ ghét bỏ, loại tình cảm phức tạp này thật sự khó có thể nói rõ.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Vì sao Lý Hương Phỉ cũng tấn chức Hầu tước?" Bạch Thương Đông cảm nhận được, Lý Hương Phỉ cũng đã là thân phận Hầu tước, chỉ là không biết thắp mấy ngọn Mệnh Đăng, nhưng có thể xông vào hàng ngũ top mười của bảng xếp hạng, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ thắp một hoặc hai ngọn Mệnh Đăng.

"Mới có vài năm, vì sao Hồng Liên phu nhân và Lý Hương Phỉ lại đều tấn chức Hầu tư��c. Còn thắp không chỉ một ngọn Mệnh Đăng, điều này rất kỳ lạ, căn bản không phù hợp lẽ thường." Trong lòng Bạch Thương Đông chuyển qua hàng trăm ngàn ý niệm, nhưng lại không thể nghĩ ra một lời giải thích hợp lý.

"Chỉ có nàng mới có thể giải đáp nghi hoặc của ta." Ánh mắt Bạch Thương Đông nhìn Hồng Liên phu nhân trên đài, tựa như một nữ Thiên Ma xinh đẹp, mọi cử chỉ đều tỏa ra sức hấp dẫn kỳ dị, khiến tâm thần người rung động, mị lực mạnh mẽ hơn so với trước kia càng không thể ngăn cản.

Vị Hầu tước xếp thứ sáu bại trận rất oan uổng. Mặc dù hắn đã dốc hết toàn lực, nhưng trong lòng hắn bất kể thế nào cũng không nảy sinh ý niệm tổn thương Hồng Liên phu nhân, mỗi lần đều ở thời khắc mấu chốt thu lực, khiến người ta nhìn không hiểu, nhưng lại không ai cho rằng hắn đang nương tay, bởi vì tình huống này, từ khi Hồng Liên phu nhân xuất hiện tại Quân Vương Cung, đã liên tục tái diễn, người quen biết đã sớm quen, biết rõ đây là một loại lực lượng kỳ dị của Hồng Liên phu nhân. Chỉ là không ngờ ngay cả người trong top mười cũng không thể ngăn cản loại lực lượng này.

Hồng Liên phu nhân với tư thái người thắng bước ra diễn võ trường, lập tức bị một đám nam nhân vây quanh, giống như quần tinh vây nguyệt mà chậm rãi rời đi.

Bạch Thương Đông cũng bất chấp nhiều, trực tiếp bước nhanh đi về phía Hồng Liên phu nhân. Bởi vì hiện tại hắn không sử dụng Diện Cụ, không có nhiều người quen thuộc chân diện mục của hắn, hơn nữa hơn hai năm yên lặng, nhất thời cũng không ai nhận ra hắn.

"Ta muốn nói chuyện với ngươi." Bạch Thương Đông đi đến trước mặt Hồng Liên phu nhân, trầm giọng nói. Hắn biết rõ ở Quân Vương Cung căn bản không thể động thủ với Hồng Liên phu nhân, hắn chỉ muốn từ Hồng Liên phu nhân biết Thiên Ma Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Được." Hồng Liên phu nhân cười tươi như hoa, phong tình vạn chủng đi đến trước mặt Bạch Thương Đông từ trong đám người, trên mặt nàng hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc thật.

Những nam nhân có ý nghĩ với Hồng Liên phu nhân, đều mang vẻ mặt căm thù nhìn chằm chằm Bạch Thương Đông, chỉ là thời gian đã quá lâu, người từng gặp chân dung của Bạch Thương Đông lại thật không nhiều, nên vẫn không ai nhận ra hắn.

Bạch Thương Đông căn bản không chờ được về đến nhà, trực tiếp tìm một gian phòng riêng trong một tửu lâu gần đó mà ngồi xuống.

"Hồng Liên phu nhân, Thiên Ma Thành đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Thương Đông nhìn chằm chằm mặt Hồng Liên phu nhân, âm trầm hỏi.

"Ta đã ở đây, ngươi nói Thiên Ma Thành đã xảy ra chuyện gì chứ?" Hồng Liên phu nhân khẽ cười, ngồi xuống ghế đối diện Bạch Thương Đông, vươn tay lấy bầu rượu trên bàn, rót ra hai chén, một chén nàng tự mình cầm, một chén đưa đến trước mặt Bạch Thương Đông.

"Ta không biết, mời ngươi nói cho ta biết." Bạch Thương Đông không nhận chén rượu, lạnh mặt nói.

"Ngươi đây là đang sợ hãi sao?" Hồng Liên phu nhân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bạch Thương Đông, vòng ra sau lưng hắn, môi ghé sát tai Bạch Thương Đông, một cánh tay vòng qua cổ Bạch Thương Đông, đưa chén rượu đến miệng hắn.

"Thu lại chút thủ đoạn mị hoặc của ngươi đi, ngươi biết, đối với ta nó không có tác dụng." Bạch Thương Đông nắm lấy tay Hồng Liên phu nhân, trực tiếp kéo nàng từ phía sau lưng lên, ngã về phía ghế đối diện.

Hồng Liên phu nhân trên không trung nhẹ nhàng linh hoạt xoay người, như một con hồ ly mà rơi xuống mặt ghế, khẽ nói với Bạch Thương Đông: "Quả nhiên đối với ngươi vẫn không có tác dụng, đúng là một nam nhân nhẫn tâm."

"Ta hiện tại thật rất sợ hãi, phi thường sợ hãi, ngươi tốt nhất đừng làm những chuyện khiến ta hiểu lầm, nếu không cho dù đây là Quân Vương Thành, ta cũng không dám đảm bảo sẽ làm ra những chuyện ngay cả chính ta cũng không thể khống chế." Bạch Thương Đông lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồng Liên phu nhân nói.

"Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?" Hồng Liên phu nhân thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn Bạch Thương Đông nói.

"Ngươi hiểu thế nào cũng được, ta hiện tại chỉ muốn biết Thiên Ma Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mời ngươi nói cho ta biết." Bạch Thương Đông mặt không biểu cảm nói.

"Ta nếu như nói những thủ hạ và thê tử của ngươi đều chết rồi thì sao?" Hồng Liên phu nhân cười lạnh nói.

"Người giết người, nhất định sẽ phải trả cái giá ngay cả chính hắn cũng không tưởng tượng nổi." Trái tim Bạch Thương Đông đập loạn, hắn biết đây còn không phải câu trả lời của Hồng Liên phu nhân, nhưng đã khiến hắn không cách nào trấn tĩnh.

"Không cần khẩn trương như vậy." Hồng Liên phu nhân đột nhiên phong tình vạn chủng cười: "Thiên Ma Thành cũng không có xảy ra chuyện gì, chỉ là ta tự mình đi tới."

"Đi tới? Không ai ngăn cản ngươi?" Bạch Thương Đông cau mày nói.

"Bọn họ có thể ngăn cản được một vị Hầu tước sao?" Hồng Liên phu nhân nói.

"Không thể nào, ngươi ở trong Thiên Ma Thành sao có thể tấn chức Hầu tước, hơn nữa còn là trong lúc bị giam lỏng?" Bạch Thương Đông không tin nói.

"Điều này còn phải cảm ơn ngươi, ta cũng thật không ngờ, sau khi "Vô Lượng Thiên Giai Bí Pháp" của ta bị phá, lực lượng trong cơ thể ngươi vẫn còn tác dụng. Không biết ngươi rốt cuộc đã làm gì, lực lượng của ta đột nhiên tăng vọt, mặc dù không thể tấn chức Hỗn Độn Cảnh, nhưng lại trực tiếp thăng cấp đến Hầu tước, mà vẫn còn đang không ngừng đột phá, trực tiếp thắp toàn bộ chín ngọn Mệnh Đăng. Điều này thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi, lại không cần chém giết Bất Tử tộc, có thể trực tiếp tấn chức tước vị thắp Mệnh Đăng, vẫn là Hoàng Kim Cửu Mệnh Đăng. Tất cả điều này đều phải cảm ơn ngươi, cho nên ta làm sao đành lòng làm khổ ngươi, đi giết thủ hạ của ngươi chứ." Ánh mắt Hồng Liên phu nhân sáng ngời nói.

Trong lòng Bạch Thương Đông đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhất định là dục niệm và tinh khí dục vọng còn lưu lại trong cơ thể hắn sau khi dung hợp, ngược lại trở thành trợ lực cho Hồng Liên phu nhân, mới khiến nàng liên tiếp đột phá.

"Ngươi thật sự không có làm hại bất kỳ ai?" Ánh mắt Bạch Thương Đông sáng quắc nhìn chằm chằm Hồng Liên phu nhân hỏi.

"Thủ hạ Hầu tước của ngươi cũng không ít, thắp chín ngọn Mệnh Đăng cũng có mấy người. Ta cho dù muốn tổn thương bọn họ, cũng khó lắm. Có thể đi tới, chẳng qua là dựa vào "Vô Lượng Thiên Giai Bí Pháp" và thể chất đặc biệt của ta, khiến bọn họ không cách nào động thủ với ta thôi." Hồng Liên phu nhân cũng không muốn đối đầu với Bạch Thương Đông. Nàng càng gần Bạch Thương Đông, càng cảm thấy lực lượng của mình tăng cường nhanh chóng. Con đường sau này của "Vô Lượng Thiên Giai Bí Pháp" phải đi thế nào, bởi vì không có tiền nhân nào có thể tham chiếu, ngay cả nàng cũng không biết phải làm sao để tiếp tục, nhưng Bạch Thương Đông có thể khiến nàng thăng cấp, điều này là không hề nghi ngờ.

Bạch Thương Đông có chút thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại Hồng Liên phu nhân tuy lợi hại, nhưng đó chỉ là Bổn Mạng Thần Quang mạnh mẽ sau khi dung hợp với thể chất đặc quyền của nàng. Trong các phương diện vũ kỹ và võ trang, Hồng Liên phu nhân vẫn còn kém rất nhiều, dù sao nàng chưa từng tiếp xúc qua vũ kỹ quá cao thâm, luôn bị giam lỏng, cũng không có cơ hội có được võ trang cao cấp. Các kỵ sĩ Thiên Ma Thành mới có thể đối phó nàng mới đúng.

"Sao ngươi lại đến Quân Vương Thành, còn Hương Phỉ tiểu thư thì sao?" Bạch Thương Đông lại hỏi.

"Hương Phỉ đã thức tỉnh Ngọc Nữ Ma Thể." Lời của Hồng Liên phu nhân khiến Bạch Thương Đông chấn động.

"Không phải nói chỉ có hậu duệ của ngươi mới có thể thức tỉnh Ngọc Nữ Ma Thể sao?" Bạch Thương Đông không tin hỏi.

"Hương Phỉ là một trường hợp đặc biệt, ta cũng không biết nàng thức tỉnh rốt cuộc có phải Ngọc Nữ Ma Thể hay không, có chút tương tự, nhưng có nhiều chỗ lại có chút không đúng." Hồng Liên phu nhân mỉm cười: "Tuy nhiên, những điều này đều không quan trọng, quan trọng là Hương Phỉ hiện tại đã là đệ tử của Vô Cấu Hiền Giả đại nhân, cho nên chúng ta mới có thể đến Quân Vương Cung."

Bạch Thương Đông cuối cùng cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả của sự việc, chỉ là vẫn có chút đau đầu. Hồng Liên phu nhân biết quá nhiều bí mật của hắn, mà hắn hiện tại nhất định không có cách nào động đến Hồng Liên phu nhân, điều này khiến hắn thật khó khăn. Hồng Liên phu nhân sở dĩ nhắc đến Vô Cấu Hiền Giả, e rằng chính là để hắn phải kiêng dè.

"Ngươi có hay không tiết lộ chuyện Ngọc Giáp Thiên ra ngoài?" Bạch Thương Đông trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn hỏi.

Bản dịch này là tài sản riêng của truyen.free, không sao chép dưới mọi hình thức.

Chương 432: Nam nhân thì sao có thể nói không được

"Điều này còn phải xem sau này ngươi có ngoan ngoãn hay không." Hồng Liên phu nhân véo cằm Bạch Thương Đông, nũng nịu cười rồi lắc lư vòng mông kiêu hãnh rời đi.

Bạch Thương Đông cũng không có ý định giữ nàng lại, hiện tại giữ nàng lại căn bản không có chút tác dụng nào. Cho dù là Vương giả, ở trong Quân Vương Cung cũng không dám tùy tiện động thủ làm thương người, huống chi hiện tại Hồng Liên phu nhân còn có quan hệ với Vô Cấu Hiền Giả. Bạch Thương Đông lúc này chỉ muốn nhanh chóng trở về Ngọc Giáp Thiên xem thử, Phong Tiên và những người khác có thật sự không sao không.

"Chỉ là muốn biết bọn họ có an toàn hay không, không cần thiết phải chạy xa như vậy." Bắc Minh Kiều nghe xong Bạch Thương Đông thuật lại, đưa cho Bạch Thương Đông một món võ trang.

Món đồ đó tên là "Bỉ Dực Đồng Tâm Kết" vòng cổ, có thể giúp Bạch Thương Đông và Phong Tiên trực tiếp đối thoại, đáng tiếc vòng cổ này chỉ có thể dùng cho vợ chồng đã kết hôn ước, hơn nữa việc sử dụng cũng có những hạn chế nghiêm ngặt về thời gian. Bạch Thương Đông chỉ kịp nói vài câu với Phong Tiên thì đã mất liên lạc, lần sử dụng tiếp theo chỉ có thể đợi đến một tháng sau.

May mắn là Bạch Thương Đông đã xác nhận được, Phong Tiên và những người khác xác thực an toàn vô sự, Hồng Liên phu nhân cũng không có lừa hắn, nàng chỉ là bỏ trốn, chứ không hề làm hại những người khác.

"Thật sự là đau đầu, Hồng Liên phu nhân biết quá nhiều bí mật, cứ để nàng ở bên ngoài như vậy, cuối cùng vẫn là một mối lo." Bạch Thương Đông vô cùng bất đắc dĩ, ở Quân Vương Cung hắn chẳng làm được gì.

Tuy nhiên, Bạch Thương Đông cũng biết, Hồng Liên phu nhân trong thời gian ngắn chắc sẽ không truyền bí mật của Ngọc Giáp Thiên ra ngoài, dù sao sức mạnh của nàng tăng lên là nhờ Bạch Thương Đông, đắc tội Bạch Thương Đông đối với nàng cũng chẳng có lợi gì.

Chỉ là điều khiến Bạch Thương Đông không ngờ là, Hồng Liên phu nhân và Lý Hương Phỉ trên Bài Hành Bảng liên tục tăng hạng, liên tiếp chiến thắng, đạt tới vị trí đứng đầu bảng mà không hề có một trận bại nào, hai người lại lần lượt chiếm giữ hai vị trí dẫn đầu.

"Mạnh như vậy cũng có chút quá đáng rồi!" Bạch Thương Đông thật sự không thể tưởng tượng nổi. Hồng Liên phu nhân và Lý Hương Phỉ tại sao lại có thể mạnh lên nhanh chóng như vậy trong thời gian ngắn như vậy.

"Tuy��t không quá đáng, Hồng Liên Hầu tước và Lý Hương Phỉ là Cực Nhạc Thánh Nữ Chí Chân Thể nghìn năm khó gặp." Bắc Minh Kiều đi tới, vừa cười vừa nói.

"Cái gì Cực Lạc gì Thể chất, đây là thứ gì?" Bạch Thương Đông chỉ biết Hồng Liên và những người khác là Ngọc Nữ Ma Thể, vì sao Bắc Minh Kiều lại đột nhiên nói ra một loại thể chất mà hắn căn bản chưa từng nghe qua.

"Ta cũng vừa mới từ chỗ phụ vương biết được. Các nàng là Cực Nhạc Thánh Nữ Chí Chân Thể, loại thể chất này ngay từ thời Thượng Cổ đã cực kỳ hiếm thấy, phần lớn ghi chép đều nằm trong các sách cổ, không ai biết loại thể chất này được sinh ra như thế nào, cũng không biết người nào có thể sinh ra loại thể chất này, nhưng mỗi khi Cực Nhạc Thánh Nữ Chí Chân Thể xuất hiện. Nhất định là hai cô gái tuyệt sắc cùng sở hữu loại thể chất này, một nữ là thể chất chí dâm chí tà, còn một nữ là thể chất chí chân chí thuần. Hai thể chất cực đoan này có một loại liên kết đặc biệt thần bí, một người tấn chức tước vị, người còn lại căn bản kh��ng cần tu luyện, cũng có thể đạt tới tước vị tương tự, hơn nữa Bổn Mạng Thần Quang của các nàng trời sinh đã vô cùng đặc biệt. Bổn Mạng Thần Quang của thể chất chí dâm chí tà có lực lượng dâm tà, còn người kia lại có lực lượng thanh tẩy, hai loại lực lượng tương sinh tương khắc. Khi các nàng đạt tới cấp Vương giả, liên thủ. Cho dù là Quân vương muốn giết các nàng, cũng là cực kỳ khó khăn. Thật không ngờ, loại thể chất nghịch thiên này, lại trong đời này tái hiện hậu thế."

Bạch Thương Đông há hốc mồm, hơi giật mình nhìn Bắc Minh Kiều hồi lâu, mới với vẻ mặt cổ quái mở miệng nói: "Sẽ không nhầm chứ?"

"Sẽ không sai, Vô Cấu Hiền Giả tiền bối, đã từng cùng Cực Nhạc Thánh Nữ Chí Chân Thể chinh chiến thiên hạ, lưu lại rất nhiều tư liệu về Cực Lạc Thánh Nữ Chí Chân Thể. Cũng chính vì thế, Vô Cấu Hiền Giả mới thu Lý Hương Phỉ làm đệ tử, còn về Hồng Liên Hầu tước, vì là cô cô của Lý Hương Phỉ, mặc dù không bái Vô Cấu Hiền Giả làm sư. Nhưng cũng không khác gì đệ tử, đây quả nhiên là một thời đại yêu nghiệt tề xuất, đủ loại thể chất kỳ lạ đồng loạt giáng lâm. Đến lúc Chư Vương Đoạt Quân, thật không biết ai có thể trấn áp đương đại, đoạt được ngôi vị Quân Vương này." Bắc Minh Kiều thở dài nói: "Loại thịnh thế này, đối với nhân loại chúng ta mà nói, là may mắn cũng bất hạnh. May mắn là nhân tài xuất hiện lớp lớp, Nhân tộc hưng thịnh, bất hạnh là, càng ở đại thế gian như vậy, càng khó có thể sinh ra Quân Vương, nhưng kéo dài thời gian càng lâu, sự đả kích hủy diệt mà Bất Tử tộc gây ra cho nhân loại sẽ càng đáng sợ."

"Kiều ca, tâm thái của huynh như vậy không đúng rồi, tương lai huynh nhất định sẽ tham gia đại chiến Chư Vương Đoạt Quân, nếu mang tâm tư này, e rằng sẽ rất nguy hiểm." Bạch Thương Đông lo lắng nói.

"Cho dù là vì Nhân tộc sớm ngày vượt qua đại kiếp nạn, ta cũng sẽ sớm ngày đoạt được ngôi vị Quân Vương." Bắc Minh Kiều cười hắc hắc nói.

"Huynh đúng là lạnh nhạt." Bạch Thương Đông bật cười.

"Cực Nhạc Thánh Nữ Chí Chân Thể thật sự lợi hại như vậy sao? Những Hầu tước mà ngay cả Kiều ca huynh cũng không thể dễ dàng chiến thắng đều bị các nàng đánh bại?" Bạch Thương Đông có chút buồn bực hỏi.

"Cực Nhạc Thánh Nữ Chí Chân Thể kỳ thật bây giờ còn chưa tính là lợi hại, nhưng vô luận là cô gái dâm đãng kia, hay là cô gái thánh khiết kia, cũng đều khiến người ta khó lòng ra tay độc ác, không thắng tức là bại. Thần Phong Hầu tước và những người khác không phải là không địch lại thật sự, chỉ là không nỡ lòng ra tay, tự động nhận thua mà thôi. Đây cũng là điểm mạnh nhất của Cực Nhạc Thánh Nữ Chí Chân Thể. Những Cực Nhạc Thánh Nữ Chí Chân Thể xuất thế trước đây, cuối cùng phần lớn đều trở thành vợ của những người mạnh nhất thế gian, đại đa số đã trở thành Quân Vương Phi Tử, cho nên Cực Nhạc Thánh Nữ Chí Chân Thể còn có biệt danh là Song Phi Thể."

"Thì ra là thế." Bạch Thương Đông lúc này mới thở phào một hơi. Hồng Liên và Lý Hương Phỉ cũng không phải tuyệt cường như hắn tưởng tượng, chỉ là vì thể chất đặc biệt, nên mới có thể đứng trên đỉnh cao bảng xếp hạng.

Hai người đang trò chuyện, thì thấy Bắc Minh công chúa đi tới.

"Không phải nói muốn ở thêm vài ngày sao? Sao nhanh vậy đã trở lại?" Bạch Thương Đông có chút kỳ quái nhìn sắc mặt không tốt của Bắc Minh công chúa.

Bắc Minh công chúa chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngày mốt là ngày đại hôn của Mạc tỷ, đến lúc đó chúng ta phải đi tham gia hôn lễ."

Bạch Thương Đông còn có chút kỳ quái, hôn lễ của Bắc Minh Mạc thì có liên quan gì đến Bắc Minh công chúa, sao Bắc Minh công chúa lại không vui như vậy. Một bên Bắc Minh Kiều lại rất hiểu rõ: "Nhất định là bị Bắc Minh Mạc nói vài lời khó nghe rồi. Ta trước kia đã nói với muội rồi, tâm cơ của Bắc Minh Mạc quá sâu, tốt nhất không nên thâm giao, muội lại cứ không tin, bây giờ đã biết thì cũng chưa muộn."

Bắc Minh công chúa nhẹ nhàng thở dài: "Mạc tỷ bảo ta đi tham gia hôn lễ nhất định phải dẫn Thương Đông theo."

"Ta sớm đã nghĩ đến, với tính cách của Bắc Minh Mạc, cơ hội tốt như vậy sao lại buông tha. Đáng tiếc a, lần này lại khó lòng khiến nàng như ý, Tiểu Bạch đã sớm hồi phục thanh tỉnh, đáng tiếc đạo tâm vẫn chưa hoàn toàn chữa trị, nếu không nhất định sẽ cho nàng xem mặt." Bắc Minh Kiều có chút khinh thường hừ lạnh nói.

"Cho dù là hiện tại, cũng sẽ không để Tiểu Tuyết mất mặt đâu." Bạch Thương Đông nhún vai, đạo tâm của hắn tuy chưa hồi phục, nhưng cũng đã có thể phát huy ba bốn phần chiến lực, cộng thêm Kiếm Chi Lĩnh Vực thần kỳ, cũng không sợ hãi Hầu tước bình thường.

"Ngươi thật sự muốn đi sao?" Bắc Minh công chúa có chút giật mình nhìn Bạch Thương Đông, nàng cho rằng Bạch Thương Đông còn muốn tiếp tục che giấu.

"Người ta đều khi dễ đến trên đầu thê tử ta, ta làm sao còn có thể giả câm giả điếc. Hơn nữa ta vốn đã định sau khi trở về Đại Luân Hồi Thiên Giới xem Hư Không Thánh Giả có thành công phá toái hư không tiến vào quang cấp thứ hai hay không, sẽ cùng Kiều ca đi Bất Tử Vương Thành, hiện tại cũng không cần phải giấu giếm cái gì." Bạch Thương Đông cười nói.

Bắc Minh công chúa mỉm cười: "Đã muốn đi, vậy thì chuẩn bị một phần lễ vật thật tốt cho Mạc tỷ đi."

Bạch Thương Đông và Bắc Minh Kiều liếc nhau, đ���u bật cười.

Khi Bắc Minh công chúa và Bạch Thương Đông đại hôn, không quá phô trương. Mặc dù thông cáo thiên hạ, nhưng trong ngày hôn lễ, thật ra không có mời nhiều người đến xem, dù sao Bắc Minh công chúa kết hôn với một người si ngốc, cũng không phải chuyện gì vẻ vang, tất cả đều qua loa kết thúc.

Hôn lễ của Bắc Minh Mạc thì khác. Cảnh tượng long trọng tự nhiên không cần phải nói, yến hội còn mời gần như tất cả các cường giả cấp Vương giả và Công tước có thể đến ở Quân Vương Thành, ngay cả những Hầu tước có chút danh tiếng trong thế hệ trẻ cũng đều được mời.

Bạch Thương Đông và Bắc Minh công chúa xuất hiện lúc yến hội đã bắt đầu.

"Tiểu muội, cuối cùng muội cũng đến, ta còn sợ muội có việc bận nên không tới được." Bắc Minh Mạc với trang phục hoa lệ lộng lẫy nghe thấy người dẫn chương trình báo tên Bắc Minh công chúa, lập tức nghênh đón.

"Sao lại thế được, hôn lễ của Mạc tỷ, sao cũng phải tới." Bắc Minh công chúa kéo cánh tay Bạch Thương Đông nói. Bạch Thương Đông vẻ mặt mờ mịt, ánh m���t không nhìn Bắc Minh Mạc.

"Muội phu bệnh đã đỡ hơn chút nào chưa, mấy ngày trước đây ta có được một chuỗi La Ma Quả, cực kỳ hiệu quả đối với người đầu óc hỗn độn không minh mẫn, để người đưa cho tiểu muội rồi." Bắc Minh Mạc mỉm cười nói.

"Đa tạ Mạc công chúa, tại hạ đã đỡ rất nhiều rồi." Bạch Thương Đông trên mặt đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Lời này vừa nói ra không chỉ khiến Bắc Minh Mạc kinh ngạc, mà rất nhiều Vương giả và Công tước có mặt, cùng với rất nhiều Hầu tước đều liếc mắt nhìn.

"Lại tỉnh táo lại rồi!"

"Đạo tâm vỡ nát lại vẫn có thể tỉnh táo, tiểu tử này mệnh thật đúng là tốt."

"Cho dù là tỉnh táo lại, đạo tâm e rằng cũng không thể hồi phục hoàn toàn, dù sao cũng là hoàn toàn nghiền nát."

"Thì ra muội phu đã hồi phục thanh tỉnh, thật sự là đáng mừng." Bắc Minh Mạc cười có chút gượng gạo: "Không biết đạo tâm vỡ nát phải chăng đã hồi phục, La Ma Quả đối với việc hồi phục đạo tâm cũng rất có ích."

"Đạo tâm của hắn hoàn toàn nghiền nát, sao có thể dễ dàng hồi phục như vậy, cả đời này không biết còn có hy vọng hay không." Bắc Minh công chúa tiếp lời nói.

"Tiểu muội muội cần gì phải bi quan như vậy, đạo tâm hoàn toàn nghiền nát đều có thể tỉnh lại, muốn hồi phục cũng rất có hy vọng, cho dù là thật sự không hồi phục được, cũng không có gì trở ngại. Với năng lực của tiểu muội, còn sợ muội phu sẽ bị người bên cạnh khi dễ sao, cho dù tiểu muội không được, không phải còn có tỷ tỷ ta ở đây sao, chỉ cần ta còn một ngày, sẽ không để người ta khi dễ các ngươi." Bắc Minh Mạc vẻ mặt trịnh trọng nói.

"Đa tạ Mạc tỷ, Thương Đông vừa mới hồi phục thanh tỉnh, còn chưa từng gặp qua phụ vương và mẫu hậu, chúng ta đi trước bên phụ vương trò chuyện."

Bắc Minh công chúa và Bạch Thương Đông thoát thân sau, Bạch Thương Đông ghé tai Bắc Minh công chúa cười nói: "Tỷ tỷ muội đối với muội thật đúng là tốt."

"Đây chỉ là món khai vị, nhất định còn có bữa tiệc lớn đang chờ ngươi, ngươi rốt cuộc có được không, nếu không được ta sẽ nghĩ cách sớm chút rời đi, cũng miễn cho đến lúc đó ngươi xấu mặt." Bắc Minh công chúa liếc hắn một cái.

"Nam nhân, sao có thể nói không được." Bạch Thương Đông ưỡn ngực.

Lời dịch độc bản này được bảo hộ bởi truyen.free, nghiêm cấm sao chép.

Chương 433: Văn đấu

Khi công chúa đại hôn, có một tập tục rất đặc biệt, nơi đây tự nhiên không có các tập tục ồn ào động phòng, mà sau khi tiệc rượu kết thúc, chính là lúc Phò mã tiếp nhận khiêu chiến của những người trẻ tuổi cùng cấp bậc, dùng điều này để biểu hiện sự trác việt phi phàm và vũ lực cường đại của Phò mã.

Vốn dĩ loại tỷ thí này, cũng chỉ là một màn diễn kịch, nếu không phải có thù hận sâu nặng, ai lại ngay lúc này làm mất thể diện của công chúa, Phò mã. Cho dù có người lên khiêu chiến, bình thường cũng đều là bạn bè thân thiết của công chúa và Phò mã, chỉ là đi qua sân khấu một chút, cuối cùng đều nhận thua xuống đài, để chúc tụng công chúa, Phò mã một điềm lành.

Nếu thật sự có kẻ nào đui mù, ngay lúc này thắng Phò mã, điều này không chỉ làm mất thể diện của công chúa và Phò mã, mà còn làm mất thể diện của Quang Đệ Nhất Quân Vương, loại chuyện tốn công không lấy lòng này, tự nhiên không ai muốn làm.

Khi Bạch Thương Đông và Bắc Minh Tuyết đại hôn, quá trình này trực tiếp được bỏ qua, đó là bởi vì tình trạng của Bạch Thương Đông căn bản không cho phép hắn làm chuyện này, cho nên Bắc Minh Quân Vương tự mình phân phó hủy bỏ hạng mục này, để tránh khiến Bắc Minh Tuyết khó xử.

"Tiểu muội, muội phu cũng lên đi chơi đi." Bắc Minh Mạc vừa trò chuyện với Bắc Minh Tuyết vừa cười nói.

"Vẫn là thôi đi, thân thể của hắn không tốt, lên cũng chẳng có tác dụng gì." Bắc Minh Tuyết nói.

"Không sao cả, dù sao cũng chỉ là làm náo nhiệt một chút thôi mà." Bắc Minh Mạc cười nói.

Bắc Minh Tuyết nhìn về phía Bạch Thương Đông nói: "Thân thể ngươi thế nào, có thể lên đài không?"

"Chắc là không có vấn đề gì, dù sao cũng chỉ là đi qua sân khấu thôi mà." Bạch Thương Đông mỉm cười nói.

"Vậy ngươi cứ lên đi một lần đi." Bắc Minh Tuyết gật đầu nói.

Nhìn xem Bạch Thương Đông đi lên đài, Bắc Minh Mạc mặt cười như hoa, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo ánh hàn quang.

"Bạch Phò mã, thân thể ngươi hiện tại thế nào rồi?" Minh Ngọc Thanh nhìn Bạch Thương Đông, ôn hòa hỏi.

"Đã đỡ hơn rất nhiều. Làm phiền quan tâm." Bạch Thương Đông cười nói.

"Bạch Phò mã đã mang bệnh trong người, vậy chúng ta không cần thật sự động thủ, để tránh có tổn thương gì sẽ không tốt. Chúng ta đấu văn như thế nào?" Minh Ngọc Thanh cười nói.

"Minh Phò mã nói phải, không biết đấu văn theo cách nào?" Bạch Thương Đông hỏi.

"Ta và ngươi chỉ nói chuyện không động thủ. Mỗi người nói ra chiêu thức vũ kỹ, đặc quyền các loại thủ đoạn, như vậy không làm tổn thương hòa khí lại có thể phân ra thắng bại, Bạch Phò mã thấy thế nào?" Minh Ngọc Thanh tiêu sái thong dong nói, rất có phong thái đại gia, khiến đám đông cường giả vây xem đều âm thầm gật đầu.

"Tốt, hôm nay là ngày đại hỷ của Minh Phò mã. Mời Minh Phò mã ra chiêu trước đi." Bạch Thương Đông gật đầu nói.

"Vậy ta đây không khách khí, tuy nhiên đã là đấu văn, lại là trận chiến cuối cùng, mọi người đều không có tổn thương gì, thì không cần có gì kiêng dè. Bạch Phò mã hãy toàn lực ra tay. Cũng là để ta hôm nay có một trận chiến tận hứng." Minh Ngọc Thanh còn nói thêm.

"Đã Minh Phò mã có nhã hứng này, tại hạ tự nhiên dốc hết sức, nếu có chỗ đắc tội, xin Minh Phò mã thứ lỗi." Bạch Thương Đông cũng không khách khí. Hiện tại chỉ là một khởi đầu nhỏ, hắn biết rõ Minh Ngọc Thanh và Bắc Minh Mạc khẳng định không dễ dàng như vậy để hắn qua cửa.

"Như thế rất tốt, chiêu thứ nhất của ta là Phong Đấu Kình." Minh Ngọc Thanh nói xong. Cầm Phong Đấu Kình khẽ biểu diễn một lần, cũng không thật sự đánh ra, chỉ là để mọi người biết Phong Đấu Kình là loại vũ kỹ như thế nào, dù sao vũ kỹ có thiên thiên vạn vạn, không phải ai cũng biết Phong Đấu Kình là vũ kỹ ra sao.

"Ta đối lại là Một Kiếm Kinh Thiên." Bạch Thương Đông mỉm cười nói.

Minh Ngọc Thanh khẽ nhíu mày, những người đang xem cũng không nhịn được nhỏ giọng nghị luận. Phong Đấu Kình của Minh Ngọc Thanh là chiêu tấn công, mà Một Kiếm Kinh Thiên loại vũ kỹ khá phổ biến này, hầu như ai cũng biết, cũng là một loại chiêu tấn công. Bạch Thương Đông đối công bằng công như vậy, không thể coi là phá giải Phong Đấu Kình của Minh Ngọc Thanh, chỉ là phương pháp đối đầu hoặc nhìn ai nhanh hơn mà cắn xé lẫn nhau thôi.

"Khí độ của Bạch Thương Đông có chút không phóng khoáng, sao có thể dùng Một Kiếm Kinh Thiên đối Phong Đấu Kình chứ, điều này có vẻ hơi chơi xấu."

"Ta thấy Bạch Thương Đông là cố ý như vậy. Đây là đang thể hiện lập trường của hắn, hắn đang đối đầu gay gắt với Minh Ngọc Thanh. Hôm nay có trò hay để xem rồi."

"Minh Ngọc Thanh là người được Bắc Minh công chúa tiến cử vào Quân Vương Cung, vốn dĩ có lòng ái mộ Bắc Minh công chúa. Ai ngờ Bắc Minh công chúa lại chọn Bạch Thương Đông lúc đó đã si ngốc, tuy rằng lúc đó là vì sư phụ Bạch Thương Đông là Đô Linh Vương, và sư công Tuyệt Đạo Thánh Giả, nhưng tiểu tử Minh Ngọc Thanh kia khẳng định trong lòng không cam lòng, mượn cơ hội muốn làm mất mặt Bạch Thương Đông, cũng là chuyện tất nhiên."

"Nói có lý, thật sự là hồng nhan họa thủy. Tuy nhiên nói đến kẻ gây họa, đệ tử mới thu của Vô Cấu Hiền Giả là Lý Hương Phỉ, và cả Hồng Liên Hầu tước, đều là những kẻ gây họa cấp thần. Đặc biệt là Hồng Liên Hầu tước, nam nhân chỉ cần nhìn một cái, xương cốt đã muốn tan chảy rồi, nếu thật sự làm càn, cho dù chết cũng đáng."

"Hắc hắc, ngươi không sợ chết cứ việc đi đụng Hồng Liên Hầu tước kia đi, ngươi cho rằng Cực Nhạc Thánh Nữ Chí Chân Thể là giả ư, người bình thường chính là không chịu nổi."

Dưới khán đài còn đang nghị luận xôn xao, Minh Ngọc Thanh đã nói ra chiêu thứ hai: "Chiêu thứ hai của ta dùng Thiên Nhược Hữu Tình Thiên Diệc Lão."

Minh Ngọc Thanh lại biểu diễn một lần. Chiêu Thiên Nhược Hữu Tình Thiên Diệc Lão này, chiêu thức liên miên bất tuyệt, một chưởng ra mà kình lực liên miên, biến hóa tiếp theo vô cùng, khiến người ta khó lòng phòng bị.

"Chiêu thứ hai của ta dùng Một Kiếm Kinh Thiên." Bạch Thương Đông lại khẽ cười nói.

Dưới đài ồn ào. Thiên Nhược Hữu Tình Thiên Diệc Lão biến ảo bất định, nếu dùng Một Kiếm Kinh Thiên đối lại, thì phải là xuất kiếm có thể lập tức làm tổn thương người, khiến Minh Ngọc Thanh không thể sử dụng biến hóa tiếp theo, mới có thể phá vỡ Thiên Nhược Hữu Tình Thiên Diệc Lão, nếu không cũng sẽ bị biến hóa tiếp theo gây thương tích, một kiếm này sẽ phân định thắng bại.

Chính là Bạch Thương Đông làm sao có thể xác định, kiếm này của hắn nhất định có thể nhanh chóng vượt qua Minh Ngọc Thanh, mà sẽ không bị Minh Ngọc Thanh né tránh đâu, điều này hoàn toàn là tưởng tượng hão huyền, liền đem tốc độ của mình đặt lên trên Minh Ngọc Thanh, nếu không chiêu Một Kiếm Kinh Thiên này sẽ không thành lập.

Minh Ngọc Thanh trong lòng giận dữ, nhưng không thật sự nói gì. Bạch Thương Đông ngang ngược như vậy, là tự hắn làm mất mặt mình, Minh Ngọc Thanh cảm thấy nếu hắn so đo với Bạch Thương Đông, thì hắn cũng sẽ mất đi phong độ.

"Tốt, vậy chiêu thứ ba của ta dùng Phong Hành Vũ Tật." Minh Ngọc Thanh lại biểu diễn một lần chiêu Phong Hành Vũ Tật.

Chiêu Phong Hành Vũ Tật này, lấy nhanh làm chủ. Minh Ngọc Thanh biểu diễn ra, càng phiêu dật nhanh tuyệt luân, ngay cả rất nhiều Hầu tước đỉnh tiêm cũng không nhìn rõ hắn ra tay rồi rút về chỗ cũ như thế nào, chỉ có Công tước và Vương giả mới có thể nhìn rõ ràng, nhưng cũng đều âm thầm tán thưởng Minh Ngọc Thanh.

Tất cả mọi người đều biết, Minh Ngọc Thanh sử dụng chiêu này có ý châm chọc Bạch Thương Đông ở chiêu trước vẫn dùng Một Kiếm Kinh Thiên, hắn đang dùng hành động thực tế nói cho mọi người biết, chiêu Một Kiếm Kinh Thiên của Bạch Thương Đông tuyệt đối không đâm trúng hắn, cho nên Bạch Thương Đông ở chiêu trước đã thua rồi.

Ánh mắt đám đông đều tập trung vào Bạch Thương Đông, xem hắn lần này sẽ ứng đối thế nào.

Bạch Thương Đông mặt không đổi sắc, lần nữa nhổ ra bốn chữ: "Một Kiếm Kinh Thiên."

"Cái gì, vẫn là Một Kiếm Kinh Thiên, cái này có chút quá đáng rồi, Phong Hành Vũ Tật loại thân pháp rất nhanh này, Một Kiếm Kinh Thiên loại kiếm từ dưới lên cao, hầu như không có khả năng trúng mục tiêu, cho dù dùng Hoành Tảo Thiên Quân, cũng còn hơn cái Một Kiếm Kinh Thiên quỷ quái kia rất nhiều. Bạch Thương Đông lại đang giả định kiếm của mình nhất định có thể trúng mục tiêu Minh Ngọc Thanh sao? Cái này cũng quá vô lại." Lần này ngay cả rất nhiều Vương giả cũng khẽ nhíu mày, cảm thấy Bạch Thương Đông biểu hiện như vậy thật sự có chút quá đáng.

Minh Ngọc Thanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Bạch Phò mã, ngươi ứng đối chiêu thức như vậy, tựa hồ có chút không ổn đâu."

Để giữ phong độ, Minh Ngọc Thanh vẫn cố kiềm chế bản thân, không nói lời ác ý.

"Ta cảm thấy ứng đối rất tốt, không có gì không ổn, Minh Phò mã nếu cảm thấy ta ứng đối không tốt, vậy thì phán ta thua đi." Bạch Thương Đông không quan tâm nói.

Minh Ngọc Thanh trong lòng phẫn nộ, hắn nếu cứ thế này phán Bạch Thương Đông thua, thắng hay không thắng thì có gì khác biệt. Mạnh mẽ kiềm chế cơn giận trong lòng, Minh Ngọc Thanh chậm rãi mở miệng nói: "Chúng ta tỷ thí như vậy, e rằng rất khó phân ra thắng bại, không bằng chúng ta tìm một người trọng tài, như vậy cũng tương đối công bằng, Bạch Phò mã nghĩ sao?"

"Cứ theo ý Minh Phò mã." Bạch Thương Đông cười nói.

Loại khiêu chiến này vốn là một tập tục giải trí, căn bản không có sắp đặt trọng tài, cũng sẽ không có người thật sự liều mạng với Phò mã, nhưng vì tình huống đặc biệt hôm nay, Minh Ngọc Thanh không thể không mời một trọng tài ra.

"Không biết vị đại nhân nào nguyện ý chủ trì cuộc quyết đấu này?" Minh Ngọc Thanh nhìn về phía chỗ ngồi của Quang Đệ Nhất Quân Vương, nơi đó ngồi đều là những nhân vật cấp Vương giả, ngoài Quang Đệ Nhất Quân Vương, còn có rất nhiều Thánh Hiền.

"Chuyện thú vị như vậy, cứ để ta làm trọng tài đi, các ngươi có ý kiến gì không?" Một người từ trên bàn tiệc đứng dậy, nhìn có vẻ không hề dùng sức, nhưng khi hắn đứng dậy, người đã ở trên đài luận võ. Đoạn giữa này không ai nhìn rõ hắn đến đó bằng cách nào, cứ như thể hắn vốn đã ngồi ở trên đài tỷ võ, chỉ là đứng lên mà thôi.

"Cổn Long Vương kẻ sợ thiên hạ bất loạn này đi lên, e rằng lại có trò hay để xem rồi." Những người nhận ra người đàn ông trên đài, trên mặt đều lộ ra nụ cười kỳ quái.

"Cổn Long Vương đại nhân nguyện ý chủ trì cuộc quyết đấu này, điều này tự nhiên là không còn gì tốt hơn." Minh Ngọc Thanh vội vàng nói.

Cổn Long Vương cười gật đầu với Minh Ngọc Thanh, sau đó nhìn về phía Bạch Thương Đông nói: "Bạch tiểu tử, do ta làm trọng tài, ngươi có ý kiến gì không?"

"Không có ý kiến." Bạch Thương Đông lắc đầu nói.

"Không có ý kiến là tốt rồi, ngươi phải biểu hiện tốt, bổn vương rất xem trọng ngươi." Cổn Long Vương, vị trọng tài này, lại trước mặt mọi người nói mình coi trọng một trong hai người quyết đấu, khiến trong lòng những người xem đều đổ mồ hôi lạnh.

"Tại hạ sẽ cố gắng hết sức." Bạch Thương Đông cười khổ nói, hắn đây còn là lần đầu tiên nhìn thấy Cổn Long Vương, thật sự không biết lời của đối phương rốt cuộc là xuất phát từ ý tốt hay có ý nghĩa gì khác.

"Các ngươi đã cũng không có ý kiến, vậy cuộc quyết đấu cứ tiếp tục đi." Cổn Long Vương đứng giữa hai người, phất tay nói.

"Lần này ta ra chiêu kiểu là Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu." Lần này Minh Ngọc Thanh ra chiêu kiểu, trong đó hàm ẩn phương pháp mượn lực dùng sức, lại là thuật bay lượn trên không, Bạch Thương Đông nếu vẫn dùng Một Kiếm Kinh Thiên ứng đối, thì ở điểm thứ nhất hắn có thể mượn lực từ kiếm của Bạch Thương Đông, sau đó hai điểm còn lại có thể phá vỡ phòng ngự của Bạch Thương Đông muốn lấy mạng hắn. Dù sao Một Kiếm Kinh Thiên là chiêu tấn công không hề giữ lại, sau khi bị phá, hầu như không có năng lực phòng ngự, chỉ có thể dựa vào Bổn Mạng Thần Quang cứng rắn chống đỡ, nếu Bạch Thương Đông sử dụng đặc quyền ngăn lại Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu, vậy thì thua một bậc.

Sau khi Minh Ngọc Thanh biểu diễn xong, tất cả mọi người đồng loạt nhìn Bạch Thương Đông, thầm nghĩ trong lòng: "Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu hoàn toàn khắc chế Một Kiếm Kinh Thiên, lần này hắn chắc sẽ không lại dùng Một Kiếm Kinh Thiên nữa chứ."

Khúc ca thần tiên này chỉ dành riêng cho truyen.free, vĩnh viễn không thuộc về nơi nào khác.

Chương 434: Một kiếm kinh thiên lui Đại Tôn

"Một Kiếm Kinh Thiên." Khi Bạch Thương Đông lần nữa phun ra bốn chữ này, tất cả mọi người đều cảm thấy muốn thổ huyết.

"Một Kiếm Kinh Thiên sao có thể đối Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu, Bạch Phò mã ngươi thật sự hiểu vũ kỹ sao?" Minh Ngọc Thanh cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng nhìn Bạch Thương Đông giễu cợt nói.

Bạch Thương Đông còn chưa nói gì thêm, bên kia Cổn Long Vương lại mở miệng nói: "Không phải, không phải, dùng Một Kiếm Kinh Thiên đối Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu đó là lại phù hợp không gì bằng. Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu hàm lực không phát, mà đem lực lượng chia làm ba đoạn, một đoạn mạnh hơn một đoạn, lại có phương pháp mượn lực Tường Không, quả thực là một môn vũ kỹ rất lợi hại. Tuy nhiên đối với Một Kiếm Kinh Thiên, Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu lại nhất định."

Lời này của Cổn Long Vương nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Minh Ngọc Thanh càng vẻ mặt cổ quái nhìn Cổn Long Vương: "Cổn Long Vương đại nhân lời ấy, tại hạ không hiểu rõ lắm."

"Một Kiếm Kinh Thiên đem tất cả Bổn Mạng Thần Quang ngưng tụ trong một kiếm, kiếm quang kinh thiên động địa có thể phá vạn vật. Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu lại đem lực lượng chia làm ba đoạn, đoạn thứ nhất cùng Một Kiếm Kinh Thiên tương đối, lực lượng quá mức cách xa, đừng nói là mượn lực, trực tiếp đã bị một kiếm chém ra, liền cơ hội thi triển đoạn thứ hai và đoạn thứ ba cũng không có, tự nhiên là bị phá sạch sẽ." Cổn Long Vương vẻ mặt đứng đắn nói.

Trên khán đài các Thánh Hiền Vương giả cũng không khỏi mỉm cười. Lời này của Cổn Long Vương nói quả thật có chút đạo lý, nhưng cũng có phần gượng ép. Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu tuy chia lực lượng làm ba đoạn, nhưng vì hàm ẩn phương pháp mượn lực Tường Không, nếu là hai người có Bổn Mạng Thần Quang mạnh gần như nhau so đấu, Một Kiếm Kinh Thiên rất khó phá vỡ phương pháp mượn lực Tường Không của Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu, tự nhiên không thể nào như Cổn Long Vương nói, trực tiếp quét ngang người sử dụng Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu ra ngoài.

Giả thiết này của Cổn Long Vương, là thành lập trên cơ sở người sử dụng Một Kiếm Kinh Thiên, kiếm quang đủ mạnh để phá vỡ phương pháp mượn lực Tường Không của Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu, nói cách khác. Người sử dụng Một Kiếm Kinh Thiên, kiếm quang nhất định phải đủ mạnh và nhanh, ít nhất phải mạnh gấp đôi so với người sử dụng Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu, mới có thể đạt được hiệu quả như vậy.

Mặc dù biết Cổn Long Vương giải thích có phần gượng ép, nhưng Cổn Long Vương dù sao cũng là một vị Vương giả. Minh Ngọc Thanh cũng không phản bác được, chỉ là lần nữa nói: "Lần này ta dùng Địa Long Phiên Thiên, ta không tin ngươi còn có thể dùng Một Kiếm Kinh Thiên phá ta."

Khí trong lời nói của Minh Ngọc Thanh rõ ràng đã mang theo oán khí và tức giận.

Địa Long Phiên Thiên là chiêu thức tấn công hạ bàn, theo lý thuyết mà nói, Một Kiếm Kinh Thiên là xuất kiếm từ dưới lên trên, vị trí chủ yếu kiếm quang tấn công là phần eo trở lên. Căn bản không cách nào ứng đối Địa Long Phiên Thiên loại chiêu thức tấn công trực tiếp bám đất này.

"Lần này Bạch Thương Đông nếu còn dám dùng Một Kiếm Kinh Thiên, ta liền thật sự phục hắn." Lời của những người vây xem còn chưa dứt, bên kia Bạch Thương Đông đã lớn tiếng nói ra bốn chữ Một Kiếm Kinh Thiên.

"Cổn Long Vương đại nhân, Một Kiếm Kinh Thiên của hắn còn có thể phá Địa Long Phiên Thiên của ta sao?" Lần này Minh Ngọc Thanh trực tiếp nhìn về phía Cổn Long Vương hỏi.

"Đương nhiên, Địa Long Phiên Thiên tấn công là hạ bàn, Một Kiếm Kinh Thiên nâng tay chính là từ dưới lên trên. Người ta vừa mới nâng tay, chính là thời điểm lực lượng mạnh nhất, ngươi liền trực tiếp đụng vào, tự nhiên là không bại không thể." Cổn Long Vương nghiêm túc nghiêm nghị nói.

Minh Ngọc Thanh cuồng nộ, trên đài chư Vương đã bật cười. Cổn Long Vương nổi tiếng là người không nói lý lẽ, tùy hứng làm theo ý mình. Mặc dù không có sát khí lớn như Đô Linh Vương, nhưng lại càng khiến người ta khó chịu hơn, ngay cả rất nhiều Thánh Hiền đối với hắn cũng muốn nhượng bộ, sợ dính líu đến người không nói lý lẽ này.

"Long Phi Phượng Vũ."

"Một Kiếm Kinh Thiên."

"Kim Cương Trừng Mục."

"Một Kiếm Kinh Thiên."

"Đại Hải Đổ Diêm."

"Một Kiếm Kinh Thiên."

"Phong Khởi Vân Dũng."

"Một Kiếm Kinh Thiên..."

Vô luận Minh Ngọc Thanh dùng chiêu kiểu nào, B���ch Thương Đông đều là Một Kiếm Kinh Thiên. Điều càng làm Minh Ngọc Thanh thổ huyết là, Cổn Long Vương, người làm trọng tài ở bên cạnh, cũng có thể dùng những lời giải thích gượng ép để đối phó. Thần sắc của những người xem dưới đài đều vô cùng kỳ quái nhìn cuộc quyết đấu này.

"Hai người này quả nhiên là tuyệt phối, một người da mặt dày, vẫn cứ tiếp tục đấu. Một người thì căn bản không biết xấu hổ, đường đường một vị Vương giả, lại như vậy khi dễ tiểu bối."

"Ha ha, Cổn Long Vương chính là tính tình như vậy, chỉ cần hắn muốn làm việc. Ai mà quản sống chết của người khác chứ, phỏng chừng vừa rồi Cổn Long Vương sở dĩ chủ động xuống sân làm trọng tài, chính là vì chiêu Một Kiếm Kinh Thiên mà Bạch Thương Đông cứ dùng mãi kia, cảm thấy thú vị mới đi tới, đây căn bản là kế hoạch của hắn."

"Minh Ngọc Thanh thật bi thảm a, cứ thế này bị hai kẻ vô sỉ đùa giỡn, nhìn bộ dáng của Bạch Thương Đông, nếu Minh Ngọc Thanh không tự động nhận thua, e rằng hắn sẽ cứ dùng Một Kiếm Kinh Thiên chơi tiếp, dù sao có Cổn Long Vương giúp hắn giải thích, hắn liền không cần giải thích gì, chỉ cần ngây ngốc hô lên Một Kiếm Kinh Thiên là được."

"Đã từng thấy kẻ vô sỉ, chưa từng thấy kẻ vô sỉ đến mức này."

Bắc Minh Mạc càng đã sớm tức giận sôi lên: "Tiểu muội, sao nam nhân của muội lại vô lại như vậy, lại làm ra chuyện không mặt mũi không da này, muội còn không đi kéo hắn xuống, đỡ phải hắn tiếp tục ở đó mất mặt."

"Ta cảm thấy hắn đối rất tốt, tại sao phải kéo hắn xuống?" Bắc Minh Tuyết mỉm cười nói.

"Muội..." Bắc Minh Mạc nhìn Bắc Minh Tuyết ngẩn ngơ, hoàn toàn không nghĩ tới Bắc Minh Tuyết cao ngạo lại có lúc trở nên vô lại như vậy.

"Cổn Long Vương, ngươi chơi đủ rồi đó." Đại Tôn Thánh Giả lạnh giọng nói, âm thanh tuy nhẹ, nhưng lại khiến người ta màng tai đau nhức.

Cổn Long Vương cười to nói: "Còn chưa chơi đủ, chơi thêm nửa canh giờ nữa chắc là không sao cả."

Cổn Long Vương nói được thì làm được, lại không thèm để ý vẻ mặt tái nhợt của Đại Tôn Thánh Giả, cứng rắn trên đài tỷ võ giúp Bạch Thương Đông giải thích nửa canh giờ về Một Kiếm Kinh Thiên.

Tất cả mọi người đều cảm thấy thú vị lắm, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Đại Tôn Thánh Giả, rồi lại nhìn Cổn Long Vương nước miếng bay tứ tung, những nhân vật dưới cấp Công tước đều cố gắng nhịn không dám cười ra tiếng, nhưng ai nấy đều nghẹn rất vất vả. Còn những người trên cấp Vương giả, ai nấy đều mặt tươi cười, một số người không ưa Đại Tôn Thánh Giả thì đều cười ha hả.

"Được rồi, chơi đủ rồi, không có ý nghĩa, cuộc quyết đấu đến đây thôi, ngươi tiểu tử này rất hợp khẩu vị của ta, sau này có thể đến phủ ta uống rượu." Cổn Long Vương nói một câu với Bạch Thương Đông, phi thân trở lại ngồi vào bàn tiệc.

"Bạch Phò mã, ngươi còn muốn tiếp tục nữa sao?" Sắc mặt Minh Ngọc Thanh âm trầm vô cùng, lạnh đến mức hắn thật sự muốn đấm một quyền qua, biến Bạch Thương Đông vô sỉ thành cặn bã. Nếu lúc đầu hắn có thể dự liệu được tình huống hiện tại, tuyệt đối sẽ không đề xuất văn đấu. Nếu là vũ đấu, hắn đã sớm diệt Bạch Thương Đông rồi.

"Vì sao không tiếp tục?" Bạch Thương Đông nhìn Minh Ngọc Thanh kỳ quái nói.

"Ngươi còn mu���n lấy Một Kiếm Kinh Thiên phá giải chiêu thức của ta?" Minh Ngọc Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đương nhiên." Bạch Thương Đông đương nhiên nói.

"Không có Cổn Long Vương. Ngươi cho rằng Một Kiếm Kinh Thiên của ngươi thật sự phá được chiêu thức của ta?" Minh Ngọc Thanh mỗi chữ đều như từ kẽ răng nặn ra.

"Vì sao không thể?" Bạch Thương Đông như một đứa trẻ mờ mịt không biết gì, vô tội nhìn Minh Ngọc Thanh.

"Được, ngươi thật sự cảm thấy Một Kiếm Kinh Thiên của ngươi có thể phá chiêu thức của ta cũng được, vậy chúng ta liền thật sự quyết đấu, xem Một Kiếm Kinh Thiên của ngươi. Rốt cuộc có thể phá chiêu thức của ta hay không." Minh Ngọc Thanh mang đầy oán khí và căm hận nói.

"Đã như vậy, cần gì phải nói gì văn đấu, trực tiếp vũ đấu chẳng phải tốt hơn sao." Bạch Thương Đông bĩu môi nói.

"Ngươi không dám?" Minh Ngọc Thanh mặc dù biết đạo tâm của Bạch Thương Đông không hồi phục, nhưng lúc này cũng bất chấp nhiều. Nếu không phải có thể tự mình chứng thực mình có thể phá vỡ Một Kiếm Kinh Thiên của Bạch Thương Đông, hôm nay chính hắn cũng sẽ trở thành một phần của câu chuyện cười.

"Có gì không dám. Văn đấu hay Vũ đấu, đều tùy ý ngươi, chỉ cần ngươi đề xuất, ta đều có thể tiếp chiêu." Bạch Thương Đông sảng khoái nói.

Bao gồm Cổn Long Vương, chư vị cường giả đều có chút kinh ngạc nhìn Bạch Thương Đông, hắn lại thật sự đồng ý muốn cùng Minh Ngọc Thanh Vũ đấu. Về cơ bản tất cả Vương giả đều cảm ứng ra được, đạo tâm của Bạch Thương Đông ảm đạm mịt mờ, rõ ràng là trạng thái suy yếu đến cực điểm, trạng thái như vậy lại làm sao có thể đấu thắng Minh Ngọc Thanh.

Cho dù là văn đấu, cũng là vì quan hệ của Cổn Long Vương, mới có thể kéo dài đến bây giờ, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng chiêu Một Kiếm Kinh Thiên của hắn có thể thắng Minh Ngọc Thanh sao?

Cổn Long Vương khẽ nhíu mày. Vừa rồi hắn đối với Bạch Thương Đông còn có chút hảo cảm, nhưng bây giờ cảm thấy Bạch Thương Đông có chút quá mức tự đại. Vừa rồi khi hắn rời đài, đã cho Bạch Thương Đông cơ hội xuống đài, bảo hắn trực tiếp nhận thua kết thúc quyết đấu là được, lại không ngờ Bạch Thương Đông lại vẫn muốn tiếp tục chơi, như vậy có chút quá mức vô độ.

"Tốt, ta liền xem xem, ngươi rốt cuộc làm sao phá chiêu thức của ta." Minh Ngọc Thanh biết rõ hiện tại không cần nói thêm gì, chỉ cần dùng thực lực chứng minh chính mình. Đem Bạch Thương Đông trực tiếp đánh ngã là được.

Chiêu thức Minh Ngọc Thanh dùng chính là chiêu "Phong Đấu Kình" mà hắn đã nói khi văn đấu với Bạch Thương Đông lúc ban đầu. Hắn bắt đầu từ chiêu này, ý đồ cũng rất rõ ràng, hắn chẳng những muốn đánh bại Bạch Thương Đông, còn muốn dùng hết tất cả các chiêu thức đã nói trước đó. Mỗi một chiêu đều muốn phá vỡ Một Kiếm Kinh Thiên của Bạch Thương Đông, chỉ có như vậy mới có thể xoa dịu lửa giận trong lòng.

Chứng kiến Minh Ngọc Thanh dùng Phong Đấu Kình, tuyệt đại đa số mọi người đều hiểu rõ tâm tư của Minh Ngọc Thanh, đều ôm tâm trạng xem kịch vui mà nhìn về phía Bạch Thương Đông, xem hắn có thật sự biết dùng Một Kiếm Kinh Thiên hay không.

Đây là sản phẩm dịch thuật độc đáo của truyen.free, không sao chép dưới mọi hình thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free