(Đã dịch) Kiếm Đến - Chương 173: Lữ quán
Một con sông lớn bắt nguồn từ Hoàng Đình Quốc trong cảnh Đại Ly, nơi Trần Bình An đã câu được một con cá trắm đen to lớn ngoài dự liệu. Cô bé váy hồng liền nấu ngay một nồi canh cá mỹ vị.
Ba người, một người và hai yêu quái, sau khi ăn uống no đủ thì bắt đầu trò chuyện.
Trần Bình An hỏi họ về chuyện thần tiên trong sách thường “xan hà ẩm lộ”, hấp thu sương khí cùng nhật nguyệt tinh hoa, liệu có thật sự có nhiều tác dụng không.
Cô bé váy hồng, vốn là một con hỏa mãng, gật đầu lia lịa.
"Có còn hơn không, nhưng tác dụng rất nhỏ."
Cậu bé áo xanh vừa xoay người ném đá đánh bóng trên mặt nước, vừa lắc đầu nói: "Những kẻ thuộc họ giao long như chúng ta, vẫn phải lên núi kiếm ăn, dựa vào nước mà sống, thu nạp thủy vận từ chân núi mới là căn bản Đại Đạo. Mấy thứ ba hoa chích chòe khác thì chẳng có ý nghĩa gì."
Trần Bình An cười hỏi: "Tất nhiên vẫn có chút ích lợi, vậy tại sao không tận dụng triệt để? Hai người các ngươi đều muốn hóa rồng, sau này còn phải chọn một thân hình to lớn vạn dặm, đi sông vào biển, mới thành tựu Chân Long. Chẳng lẽ không nên chăm chỉ tu hành hơn sao?"
Cậu bé áo xanh nhẹ nhàng ném viên đá cuối cùng, phủi tay cười nói: "Tu hành ấy à, dựa vào thiên phú, chứ không dựa vào cố gắng."
Trần Bình An lại hỏi: "Nếu đã có thiên phú, chẳng phải càng nên cố gắng hơn sao?"
Cậu bé áo xanh sửng sốt một chút, sau đó giả vờ nói: "Lão gia ơi, tự nhiên ta thấy hơi đau đầu, chắc là bị phong hàn ẩm ướt, ta đi ngủ đây."
Trần Bình An cười bảo: "Ngươi là một con rắn nước..."
Cậu bé áo xanh nhảy vọt một cái, lao mình xuống sông, bóng người chợt biến mất.
Một con rắn nước khổng lồ tùy tiện bơi lượn dưới đáy sông đục ngầu, như quân vương tuần tra lãnh thổ.
Cô bé váy hồng khe khẽ nói: "Lão gia, hắn ấy mà, chỉ là lười biếng thôi. Nhưng tư chất và xuất thân của hắn đều tốt hơn con, bẩm sinh nhục thân cũng kiên cố hơn. Dù con có khổ tu thêm hai ba trăm năm, cũng không sánh bằng hắn được."
Trần Bình An an ủi: "Vậy thì đừng so với hắn, trước tiên hãy so với chính mình. Cố gắng để hôm nay tốt hơn hôm qua một chút, sáng mai tốt hơn hôm nay một chút."
Nàng lập tức ý chí chiến đấu sục sôi: "Lão gia nói chí phải!"
Cô bé váy hồng thành tâm thành ý nói: "Chẳng trách lão gia dù mới chỉ là võ phu cảnh giới thứ hai mà vẫn cần cù luyện quyền như vậy, không hề lười biếng. Hóa ra người chậm thì phải cố gắng hơn đấy à..."
Nói đến đây, cô bé váy hồng vội vàng bịt miệng lại.
Nói nhi��u ắt nói hớ.
Trần Bình An bật cười: "Ngươi nói không sai, ta quả thật là đần độn, cho nên mới càng phải dụng công."
Sau đó Trần Bình An dọc bờ sông bắt đầu chạy cọc.
Ngay cả cô bé váy hồng với tính tình yên ổn, nhìn nhiều lần như vậy cũng cảm thấy có chút buồn tẻ, nhàm chán.
Mấy ngày sau, Trần Bình An chống một chiếc gậy trúc chậm rãi leo núi, trong lúc đó cẩn thận bới đất, tỉ mỉ cho vào một chiếc túi vải nhỏ đã chuẩn bị sẵn. Từng túi đất đủ loại, tích tụ lại một chỗ, dần trở thành phần nặng nhất trong chiếc gùi. Về chuyện này, cậu bé áo xanh và cô bé váy hồng đều ngầm hiểu mà không hỏi, chỉ coi đó là một chuyện tu hành bí mật không thể cho ai biết.
Ban đầu cậu bé áo xanh còn cảm thấy không cần hiện nguyên hình để mở đường nên hết sức hài lòng, thong dong. Nhưng đi chậm rãi lâu ngày như vậy, khó tránh cũng thấy chán nản. Nhưng lại không dám chỉ trỏ vào hành trình của lão gia mình, đành lải nhải nói: "Lão gia, sao lúc đi ngang qua tòa quận thành đó, chúng ta không tiêu xài một chút nhỉ? Lão gia không có nhiều tiền, nhưng ta có tiền mà, đừng sợ vung tiền quá trán. Dù bây giờ ta có tiêu hết tiền trên người, ta chỉ cần tùy tiện tìm một con sông lớn, rất nhanh sẽ vớt được ít bảo bối, đó cũng đều là tiền cả."
Trần Bình An nói: "Ta từng nghe người ta nói, chuyện tu hành này hao tốn tiền bạc nhất..."
Cậu bé áo xanh lập tức đổi giọng: "Lão gia, ta là kẻ nghèo hèn mà, ban nãy ta khoe khoang đấy!"
Để tránh nghe những lý lẽ nhà quê của Trần Bình An, cậu bé không từ thủ đoạn.
Cuối cùng, cậu bé áo xanh vốn là người không chịu nổi sự cô quạnh, thấy Trần Bình An im lặng bèn chủ động khuyên nhủ: "Lão gia à, không phải ta nói người, chúng ta tu hành ấy mà, vì sao lại là 'thiên kim tan hết còn phục đến', 'một lời không hợp đại sát tứ phương'? Biết bao anh hùng hào kiệt, khí khái phi phàm, chứ đâu phải để cúi đầu, uất ức, không phóng khoáng..."
Trần Bình An không phản bác gì, chỉ chậm rãi bước đi trên đường núi.
Mỗi người mỗi khác.
Dù đi trên cùng một con đường, chắc chắn sẽ có lúc rẽ lối chia ly.
Đây là một trong những điều Trần Bình An tâm đắc nhất sau chuyến đi tiễn Lý Bảo Bình cầu học xa.
—— ——
Tại vùng biên giới giữa Hoàng Đình Quốc và Đại Ly, Trần Bình An gặp phải một hiện tượng địa chấn kinh thiên động địa. Từ một đỉnh núi, anh nhìn thấy nơi xa bụi đất nổi lên bốn phía. Vì vậy, Trần Bình An đã lôi kéo bọn họ đi về phía đó, kết qu��� tại một trấn nhỏ thuộc Hoàng Đình Quốc, anh chứng kiến một cảnh tượng thê lương: tường thành, nhà cửa và từ miếu đổ nát vô số, gần như nửa thành người dân đều mặc đồ trắng, từng nhà bi thương. Không ngừng có những đạo sĩ già trẻ ra vào, bước chân vội vàng. Có những đạo đồng thương xót dân chúng, cũng có những lão đạo sĩ tiền bạc tới tay, vẻ mặt hớn hở vì ví tiền đầy ắp, chúng sinh muôn màu muôn vẻ.
Cũng may trật tự trong thành không quá hỗn loạn. Trần Bình An chỉ tình cờ gặp một đám du côn lưu manh muốn ức hiếp hai anh em thiếu niên mà cha mẹ vừa mất do dị tượng. Trần Bình An đã ngăn cản, không cho bọn chúng cướp đoạt cô gái đem đi bán. Bọn người kia vốn là lợi dụng lúc cháy nhà mà hôi của, căn bản không chiếm lý, sau khi bị Trần Bình An đánh cho hai đấm, hai kẻ đó liền lủi thủi bỏ đi.
Trần Bình An để lại hai mươi lạng bạc cho hai anh em nghèo khó rồi rời đi, cuối cùng dừng chân tại một miếu Vũ Thánh hoang phế ít người thăm viếng. Anh phát hiện ngôi miếu nhỏ bé, đơn sơ này vậy mà lại sừng sững không đổ trong trận đại địa chấn, không hề suy suyển.
Một bức tượng Võ Thánh bằng đất nung vẽ hoa văn màu, cao ngất uy nghi, râu tóc dựng ngược, nhìn chằm chằm nhân gian.
Cậu bé áo xanh chỉ liếc mắt nhìn tượng Võ Thánh liền nhìn thấu huyền cơ: "Hương hỏa ở đây không trong sạch, nơi này lại nhỏ bé, lượng hương hỏa rõ ràng không đủ. Không ăn no sẽ chết đói, thần và người đều như vậy. Cho nên vị thần cai quản nơi này đã sớm không còn, tự nhiên không thể che chở cả huyện thành, chỉ miễn cưỡng giữ được sự bình yên cho mảnh đất nhỏ bé này."
Cô bé váy hồng không có nhãn lực và kinh nghiệm như cậu bé áo xanh, tâm tính càng trong sáng hồn nhiên. Nàng ngược lại cung kính cúi đầu vái lạy pho tượng Võ Thánh. Sau đó thấy Trần Bình An đã bắt đầu quét dọn nền nhà, nàng liền giúp lau bụi bám trên bệ thờ.
Cậu bé áo xanh không dám trào phúng lão gia nhà mình, đành trêu chọc cô bé: "Ngươi là một con mãng xà đọc mấy cuốn sách vớ vẩn, lại định bắt chuyện gì với vị thần này? Hơn nữa, trận đại chiến long trời lở đất năm đó liên lụy khắp thiên hạ, bọn ta thuộc họ giao long, chính là phản đồ thực sự đấy. May mà vị thần nhỏ bé này không có ở đây, bằng không cúi đầu như ngươi chắc chắn sẽ bị coi là khiêu khích. Biết đâu thần linh lão gia sẽ xuất khiếu, dùng kim thân vân du nhân gian, rồi một quyền đập nát đầu ngươi, 'phanh' một tiếng, ta khi đó nhất định vỗ tay khen hay."
Trần Bình An hiếu kỳ hỏi: "Vì sao bọn ngươi thuộc họ giao long lại là phản đồ?"
Cậu bé áo xanh tự biết mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, lắc đầu lia lịa.
Cô bé váy hồng càng bịt chặt miệng, tội nghiệp nhìn về phía Trần Bình An, bộ dáng như muốn nói "Lão gia ngàn vạn lần đừng hỏi con, con có biết cũng không dám nói đâu".
Chân trời rực đỏ mây chiều, Trần Bình An cùng cô bé váy hồng tiếp đó nhóm lửa nấu cơm trong miếu. Cậu bé áo xanh buồn chán chờ đợi bữa ăn, đi đi lại lại trên ngưỡng cửa cao. Hắn đột nhiên nhảy xuống, bước nhanh đến trước mặt đôi huynh muội, hắng giọng, ra vẻ bề trên nói: "Tìm lão gia nhà ta có chuyện gì à? Nói đi, chuyện gì? Nếu là mong lão gia giúp đỡ nhiều hơn thì ta khuyên các ngươi mau về đi. Nếu là..."
Cậu bé áo xanh cười nhếch mép, liếc nhìn cô gái trẻ, ăn mặc đơn sơ, giống hệt lão gia nhà mình. Nhan sắc nàng tầm thường, nhưng dáng người thiếu nữ lại rất tốt, tuổi còn nhỏ đã có vẻ đằm thắm của phụ nữ, thật hiếm thấy. Cậu bé áo xanh thu liễm ý cười, tiếp tục chững chạc nói bậy nói bạ: "Nếu cảm thấy đại ân cứu mạng khó báo đáp, có người muốn tự nguyện dâng thân cho lão gia nhà ta, ta sẽ giúp các ngươi đi bẩm báo..."
Thiếu niên lớn tuổi hơn sắc mặt tối sầm, định phẫn nộ quay người, nhưng bị thiếu nữ nhẹ nhàng giữ tay áo lại. Lúc này cậu mới phát hiện ân nhân đã ra khỏi miếu Vũ Thánh, sau khi cốc đầu cậu bé áo xanh một cái, Trần Bình An áy náy nói: "Các ngươi đừng tin lời nó, nó chỉ thích nói đùa hù dọa người thôi."
Thiếu nữ ngại ngùng nói: "Không sao ạ, ca ca và con sẽ không tin đâu."
Hóa ra hai anh em mang đến một ít thức ăn. Sau khi Trần Bình An nhận lấy, cả hai bên đều không giỏi ăn nói, thiếu niên rất nhanh quay về. Thiếu nữ khó nhọc làm một cái vái lạy, rồi mới chào từ biệt ân nhân tình cờ gặp gỡ.
Trần Bình An thở dài, quay trở lại miếu Vũ Thánh, nhìn thấy cậu bé áo xanh lanh lợi đang đứng trên ngưỡng cửa, khẽ nói: "Ta biết ngươi không có ý xấu, nhưng sau này đừng nói năng vớ vẩn với tất cả mọi người. Một vài lời nói vô tâm sẽ làm tổn thương người khác, có những người sẽ nhớ mãi nhiều năm."
Đôi mắt xanh thẳm, lạnh như sương khói của cậu bé áo xanh toát ra một chút không kiên nhẫn, nhưng che giấu rất tốt. Hắn cúi đầu 'ồ' một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.
Trần Bình An cũng không nói gì thêm, ngồi trong miếu Vũ Thánh luyện tập kiếm lô đứng cọc.
Cố Sán sống ở cuối con hẻm Nê Bình, dù tuổi còn nhỏ, đã nhớ kỹ vô số "kẻ thù". Những lúc lén lút ở bên Trần Bình An, nhắc đến những cái tên đó, Cố Sán lại luôn nghiến răng nghiến lợi, sát khí đằng đằng, đứa trẻ hơi lớn như vậy đã có ý nghĩ đào mồ cuốc mả người ta.
Chuyện đúng sai phải trái ở đây rất khó nói rõ ràng.
Nhưng nếu theo lời Văn Thánh lão gia mà nói, nếu xét theo trình tự, kỳ thực rất nhiều khúc mắc của Cố Sán, khởi nguồn đều đến từ những lời châm chọc khiêu khích tuy nhỏ nhặt nhưng lại tích tụ.
Cậu bé áo xanh nhìn cô bé váy hồng đang bận rộn trong phòng, và Trần Bình An đang ngưng thần luyện kiếm lô, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt lời vào bụng. Chỉ có điều hắn có vẻ khó chịu trong lòng, bước chân đi lại trên ngưỡng cửa bỗng gấp gáp hơn. Cuối cùng hắn thật sự cảm thấy không nói ra sẽ khó chịu, hai chân níu vào khung cửa, thân hình thấp bé đu đưa như chiếc xích đu. Lập tức nghiêng vào trong miếu, lập tức ngửa ra ngoài miếu, nói với Trần Bình An: "Cái thằng thiếu niên ở hẻm nhỏ đó quá không biết điều, vài câu nói đùa cũng không chịu nổi, chết đi cho rồi! Chẳng có bản lĩnh gì mà tâm khí lại cao ngất, đáng đời thằng thiếu niên đó cả đời chịu khổ gặp nạn!"
Trần Bình An vẫn ngồi trên mặt đất, nhắm mắt luyện tập kiếm lô, vẫn thờ ơ, không nói gì.
Cậu bé áo xanh trầm mặc một lát, giọng nói trầm thấp, đôi mắt xanh thẳm, lạnh như sương khói của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Trần Bình An, cố gắng dùng giọng đùa cợt nói: "Lão gia, chúng ta đi ra giang hồ lăn lộn, muốn bênh người thân thì không cần đạo lý, như vậy mới có thể sống tốt được chứ. Huống chi ta đâu phải anh em với bọn họ, lão gia ban ân lớn như vậy, cùng là anh em mà, cô em gái kia lại hiểu chuyện. Còn về phần thằng thiếu niên kia sở dĩ biểu lộ vẻ phẫn uất ra mặt, một mặt là vì cảm thấy ta trêu ghẹo em gái hắn, ta khiến hắn mất mặt, kỳ thực càng nhiều vẫn là bản chất tự ti quấy phá, bởi vì trong lòng hắn biết mình chính là kẻ phế vật, dù không phải thân ở loạn thế, cũng không bảo vệ được em gái hắn. Loại người này nếu như sau này vẫn cứng đầu như vậy, không chịu cúi đầu một chút nào, sau này sẽ chỉ chịu thiệt thòi lớn hơn. Cho nên lão gia à, ta đây là vì tốt cho hai anh em bọn họ."
Trần Bình An mở mắt ra, sau khi nghiêm túc tự định giá trong lòng, gật đầu một cái, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi nói không sai, nhưng đúng sai phải có trước sau. Ngươi không thể dùng một cái đúng sau để phủ nhận cái đúng trước. Sai lầm càng là như vậy."
Cậu bé áo xanh nắm chặt song quyền trong tay áo, mày thấp liễm, tựa hồ sợ thần niệm bị lộ, bị Trần Bình An nhìn thấu tâm tư đang dậy sóng qua "giếng nước". Con thủy yêu từng "dưới một người, trên vạn người" ở Ngự sông này, chỉ cảm thấy nội tâm lửa giận thiêu đốt, hận không thể một quyền đấm chết vị "lão gia nhà mình" vô vị kia, rồi ăn luôn con hỏa mãng kia để bồi bổ tu hành, trở thành bàn đạp trên Đại Đạo của mình.
Cậu bé áo xanh xoay người lại, nhảy xuống bậc cửa, cười hì hì nói: "Thiếu gia, vậy ta đi xin lỗi đây."
Tiếng cười đã truyền vào miếu Vũ Thánh, nhưng cậu bé áo xanh quay lưng về phía từ miếu thì lại đầy mặt ngang ngược sát khí.
Sau khi cậu bé áo xanh đi xa, cô bé váy hồng rụt rè nói: "Lão gia, hắn thật sự rất tức giận. Nếu như ở Ngự sông, với tính cách của hắn, không chừng sẽ khiến nước ngập tràn hai bên bờ. Theo ghi chép trong địa chí quận huyện, mấy trăm năm nay, đã từng xuất hiện rất nhiều trận lụt lội 'thiên tai', nhưng Thủy Thần Ngự sông không những sẽ không áp chế, ngược lại còn sẽ trợ giúp."
Tr���n Bình An xoa đầu nàng: "Tất nhiên không muốn nghe, sau này không nói đạo lý với hắn nữa là được."
Trần Bình An nói không còn giảng đạo lý, đó chính là thật sự không còn cùng cậu bé áo xanh giảng những đạo lý nhàm chán ấy nữa.
Vốn cho rằng đi cùng đường, quan hệ thân mật, Trần Bình An mới nguyện ý nói một ít. Tất nhiên hắn không thích nghe, vậy thì Trần Bình An tuyệt đối sẽ không tự làm mất mặt, trở lại điểm ban đầu là được. Sau này, cậu bé áo xanh chỉ cần không làm chuyện vượt quá giới hạn của Trần Bình An, mọi chuyện đều mặc kệ. Giống như chuyện nhỏ nhặt hôm nay, nếu như lúc mới quen, Trần Bình An khẳng định sẽ lạnh nhạt, đâu ra mà nói những lời thật lòng này. Trần Bình An đi đường xa với Thôi Đông Sơn, lại nói được bao nhiêu?
Cô bé váy hồng một mặt ngây thơ trong sáng: "Lão gia vậy người có thể giảng cho con nghe, con thích nghe những chuyện này."
Trần Bình An hiểu ý mỉm cười: "Nếu ta nói sai chỗ nào, ngươi phải nói cho ta biết."
Nàng vào lúc này bỗng nhiên đột nhiên nảy ra ý tưởng, thốt lên: "Lời lão gia nói, khiến tôi bỗng nhiên thông suốt, thật chí lý!"
Nàng rất nhanh có chút đỏ mặt, vội vàng nói rõ: "Lão gia, con không phải học theo hắn, không phải nịnh bợ đâu!"
Trần Bình An nhìn lửa, cơm sắp chín. Cô bé váy hồng tức giận nói: "Lão gia, chúng ta không để dành cho hắn, để hắn đói đi. Lão gia một lòng vì hắn, vậy mà còn tức giận! Nếu như không phải thật sự bị giam cầm trong nghiên mực đó, hắn hôm nay thật sự sẽ ra tay với lão gia, ban nãy con đã sợ chết khiếp rồi."
Trần Bình An lắc đầu cười nói: "Cái này không được, cơm vẫn phải để dành."
Cô bé váy hồng tươi cười rạng rỡ: "Con nghe lời lão gia."
Trần Bình An xoa đầu nhỏ của nàng.
Tất nhiên cậu bé áo xanh không phải đi xin lỗi những con kiến hôi. Chịu đựng được việc không vả chết đôi huynh muội đó, đã là tâm rộng như bụng tể tướng của hắn rồi.
Cậu bé áo xanh hai tay chắp sau lưng, rời xa miếu Vũ Thánh. Mũi chân nhún một cái, nhảy lên một mái nhà, bóng dáng thấp bé hóa thành một làn khói xanh nhạt, bay vút ra ngoài thành. Lần cuối cùng vút lên cao, xông vào mây xanh, vạch ra một đường cong cực lớn trên bầu trời. Rơi xuống một ngọn núi sâu sau đó, hắn khôi phục chân thân rắn nước, ầm vang nện xuống đất, chấn động lớn đến nỗi cả huyện thành cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự rung chuyển.
Rắn nước uốn lượn thân hình khổng lồ, đi qua đâu cây cối vỡ nát, đá núi lăn lộn. Sau đó dọc theo một khe nước mà ngược dòng, bọt nước tung tóe, cuối cùng đi đến một sườn núi Bạch Sơn trông như một nhánh độc lập. Thân thể nó quấn quanh vách núi, xoay tròn vươn lên. Lúc đầu rắn đã tới đỉnh vách núi, nhưng cái đuôi vẫn còn vắt ngang dưới đáy vách núi.
Toàn bộ cây cối vốn không nhiều trên vách núi đều bị quật nát, cuồn cuộn rơi xuống.
Con rắn nước đầy khí diễm bạo ngược, thân thể không ngừng tăng thêm lực đạo, cuối cùng đúng là đã ép đứt cả một sườn núi.
Lúc này, giữa bụi đất che kín bầu trời, hắn khôi phục chân thân, chậm rãi đi xuống núi, bước đi như bay, nhanh như sấm chớp.
Cậu bé áo xanh không hề biết rằng mọi hành động của hắn đều rơi vào tầm mắt của hai người. Trên một đỉnh núi cách đó trăm dặm, lão nhân áo nho đứng giữa gió, trong tay nâng một nghiên mực đang say ngủ, tiếng hô như mệt mỏi. Đó chính là lão Thị Lang của Hoàng Đình Quốc, hay nói đúng hơn là một kẻ thuộc họ giao long được tuyển chọn từ Thục Quốc Thượng Cổ.
Sau khi được Văn Thánh ban chữ vàng vào lòng bàn tay, lão giao lại cùng Quốc Sư Đại Ly đạt thành một minh ước bí mật, đưa thiếu niên Thôi Sàm túi da kia đến cảnh Đại Tùy. Sau đó, lão nhân bắt đầu quay người lại Hoàng Đình Quốc, âm thầm bắt hết thảy giao long loài tạp, toàn bộ câu vào nghiên mực. Lão quả nhiên đã dùng đại thần thông "cạo ba thước", "vào nước ngàn trượng", trừ bỏ cậu bé áo xanh và cô bé váy hồng do Thôi Sàm tự tay bắt được, giờ đây trong nghiên mực lại tăng thêm hơn mười con vật nhỏ, bò lổm ngổm trong đó.
Giờ phút này, bên cạnh lão nhân là một bà lão lưng còng gù. Chân thân bà chính là một con Xích Luyện Xà trưởng thành trong rừng núi, sau khi được một cơ duyên tu hành, lại cực nhọc khổ tu ròng rã năm trăm năm mới có được quang cảnh như ngày hôm nay. Vừa mới bước lên tu vi thất cảnh, lần này bị lão nhân tìm ra chỗ ẩn thân, trực tiếp đục mở núi lớn sâu trăm trượng, bắt được chân thân bà lão. Nàng lúc này mới không thể không ăn nhờ ở đậu, nhưng thần phục một lão nhân áo nho danh tiếng lẫy lừng, bà lão chẳng qua chỉ cảm thấy không đủ tiêu dao khoái hoạt, chứ cũng không cảm thấy ủy khuất uất ức.
Lão nhân lạnh nhạt hỏi: "Cảm thấy thế nào?"
Bà lão kính cẩn đáp: "Bẩm lão tổ, con rắn nước này, cuối cùng vẫn là tính tình ngang bướng. Bất quá căn cốt huyết mạch của nó, ngay cả con cũng có chút hâm mộ."
Lão nhân gật đầu nói: "Xuất thân tạm được, chỉ tiếc tư chất ngu dốt, tâm tính không chừng, không có tác dụng lớn, uổng phí một trận cơ duyên lột xác bí ẩn."
Bà lão kinh ngạc, không biết lão nhân vì sao lại nói như thế.
Trước đó, đầu đuôi mọi chuyện trong ngôi miếu Vũ Thánh hoang phế ở huyện thành, hai người họ ở trên mây không trung, lão giao dùng thuật pháp "bốc nước xem trời" mà nhìn thấy rõ ràng mồn một.
Nếu như cậu bé áo xanh dám can đảm ra tay với Trần Bình An, dù chỉ là khiêu khích, thì sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử. Lão giao tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
Trên thực tế, lão giao đối với cậu bé áo xanh tiên thiên có chút chán ghét, không liên quan đến tính tình, thuần túy là xung đột về huyết mạch. Trong vô số loài tạp di mạch giao long trên thế gian, mạch của cậu bé áo xanh này thường tu hành mãnh liệt, có chút được trời ưu ái, nhưng lại bị chân chính giao long bài xích nhất. Tựa như trong vọng tộc thế gia trung đẳng, bỗng xuất hiện một đứa con riêng, lại còn đỗ một chức cử nhân không cao không thấp, tiền đồ thì chẳng có, lại rất chướng mắt.
Bà lão đạo hạnh thấp, tầm mắt hẹp, cũng không nhìn ra bất cứ điều gì.
Còn về điểm tính tình táo bạo của rắn nước, bà lão càng sẽ không cảm thấy có lỗi lầm lớn. Sở dĩ bà lưng còng, là vì lần đầu tiên khai khiếu sau đó, còn yếu ớt, từng bị người bắt rắn trong rừng núi bắt được. Trong quá trình vật lộn, bà bị người đó đánh bị thương nguyên khí căn bản, lúc này mới khiến bà dù hóa thành hình người, cũng trời sinh dáng vẻ lưng còng. Sau này, bà tìm được hậu duệ của kẻ bắt rắn kia, một trận trả thù đẫm máu đến muộn hơn hai trăm năm. Một gia đình môn hộ trung đẳng ở quận thành, trong một đêm liền toàn bộ chết bất đắc kỳ tử, bất kể phụ nữ trẻ em hay người già yếu, đều không ai thoát khỏi kiếp nạn, triệt để đoạn tuyệt hương hỏa.
Bà lão sau đó vẫn cảm thấy không hả dạ, chỉ hận kẻ bắt rắn kia không phải người tu hành, nếu không nhất định sẽ cho hắn nếm trải tư vị sống không bằng chết.
Cho nên, con rắn nước có thể từ đầu đến cuối đều ẩn nhẫn không phát, đối mặt với thiếu niên lề mề chậm chạp, nghèo hèn kia, cậu bé áo xanh lúc đó không hề nói một lời độc ác, mãi đến khi xâm nhập vào hoang sơn dã lĩnh, mới bắt đầu phóng thích sát cơ hung ác. Trong mắt bà lão, đó đã được coi là công phu tu tâm dưỡng tính không tầm thường.
Lão nhân lắc đầu: "Ngươi còn kém căn cốt so với con rắn nước nhỏ đó, kém cả ngộ tính và tuệ tâm so với con mãng xà nhỏ kia, kém xa lắc."
Bà lão hoảng hốt thất sắc.
Sợ rằng lão nhân không vui vẻ, liền sẽ giết chết mình.
Dù sao, những kẻ đồng hành trên đường này, không phải kẻ mù không biết điều, không muốn chấp nhận ước thúc, đều không ngoại lệ toàn bộ bị lão nhân ra tay đánh chết. Sau khi chết, tất cả tinh nguyên hồn phách, không có chỗ nương thân, toàn bộ bị cướp đoạt dung nhập vào cổ nghiên mực, biến thành một tầng "mực nhạt" mỏng manh mà thôi.
Lão nhân cảm khái nói: "Trên đại đạo, người người tranh tiến lên, nhưng một bước chậm thì bước bước chậm. Kẻ cố gắng người khác vẫn ngủ gà ngủ gật lười biếng, lại có cảnh giới tiến triển cực nhanh. Ngươi không biết ngày đêm khổ tu, kết quả vẫn là kẻ phế vật, tu hành chính là như thế bất đắc dĩ."
Bà lão vội vàng nói sau khi nhận ra: "Lão tổ, vậy thiếu gia kia đáng gờm đến vậy sao?"
Lão nhân bật cười nói: "Không phải bản thân thiếu niên lợi hại đến mức nào, mà là người dẫn đường của thiếu niên, quá thần kỳ. Nếu như thiếu niên chỉ là thiếu niên, mặc kệ hắn cố gắng chăm chỉ thế nào, cảnh giới võ đạo vẫn sẽ không quá cao, đại khái cùng lắm là cảnh giới thứ sáu, thứ bảy mà thôi."
Đi sông hóa rồng, vào biển thành rồng, là hai cuộc đại ma luyện mà họ giao long tha thiết ước mơ. Trong quá trình này, tất nhiên sẽ cực kỳ gian nan khổ sở, máu thịt be bét không nói, còn phải chịu đựng sự dày vò lột xác. Lột xác để thăng cảnh giới trước đó, là tiểu thuế, diễn ra nhiều lần. Còn hai lần sau này mới được ca tụng là "đại thuế".
Lão nhân cưỡi gió mà đi, từng bước một lên đến đỉnh núi. Bà lão đành phải hiện ra chân thân mới có thể theo kịp, một con Xích Luyện Xà dài bảy tám trượng lắc lư bên cạnh lão nhân áo nho.
Lão giao cười nói: "Ta không nói con đường của thiếu niên nhất định là đúng, có thể là con đường thông thiên trèo lên đỉnh Đại Đạo, cũng có thể là con đường đoạn hạng nhất không có tiền đồ lớn. Nhưng như đã nói, cho dù là con đường đoạn hạng nhất, cũng tuyệt đối đủ để con rắn nước nhỏ kia hóa rồng. Chỉ tiếc thân trong phúc mà không biết phúc, tự tuyệt đường tiền đồ, trách không được trời không ban cơm ăn, chỉ là ban rồi, chính m��nh không tự mình bưng bát cơm mà thôi."
Xích Luyện Xà miệng nói tiếng người: "Lão tổ tu vi thâm hậu, sớm đã nhìn khắp sơn hà biến sắc, thương hải tang điền, nhãn quang tự nhiên sâu xa. Chúng ta chỉ cần dựa theo lời lão tổ tông phân phó mà làm, liền vừa lòng thỏa ý, đối với chúng ta mà nói, đây đã là một phúc duyên to lớn."
Lão nhân cười mà không nói.
Kỳ thực còn rất nhiều lời, lão giao không tiết lộ thiên cơ cho con Xích Luyện Xà này, thậm chí còn cố ý nói những lời không đúng với thân phận.
Thiên phú võ đạo của thiếu niên kia quả thực không tính là siêu quần bạt tụy, nhưng cái tên Trần Bình An kia, lão giao cũng không như hắn nói là "không đáng chú ý". Ban đầu ở dinh thự của mình, lần đầu tiên nhìn thấy đám học tử đi xa đó, lão giao dùng linh nhãn trong nhà vừa nhìn đã thấy. Trần Bình An là người cuối cùng lọt vào pháp nhãn, nhưng càng nhìn, lão giao liền phát hiện, tất cả mọi người đều vây quanh Trần Bình An, không đơn thuần chỉ là ngôn hành cử chỉ mà thôi.
Mà là một loại khí thế huyền diệu khó giải thích.
Trong đêm mưa đó, có thiếu niên áo trắng phong thần ngọc lãng, cô bé áo bông hồng nhỏ cõng hòm sách, thiếu niên lạnh lùng đã đi trên con đường tu hành, thiếu nữ mảnh mai cốt cách đặc sắc, thiếu niên cao lớn tu vi bí ẩn mà khí long càng thêm mịt mờ, đứa trẻ khỏe mạnh kháu khỉnh.
Rõ ràng cuối cùng mới là thiếu niên áo cỏ cầm rìu bổ củi, dẫn đầu dẫn đường. Thoạt nhìn, quả thật là tồn tại tầm thường nhất.
Thế nhưng lão giao ngưng thần nhìn lại từng lần một, lại nhìn ra điều khác biệt lớn lao.
Như chúng tinh củng nguyệt, lại như những ngọn núi triều bái núi lớn.
Thiếu niên kia đi đầu, như thể đang nói: các ngươi cứ yên tâm đi theo sau.
Bởi vì trời đất bao la, ta đã một mình gánh vác.
—— ——
Sau khi cậu bé áo xanh trở lại miếu Vũ Thánh, hắn lại khôi phục tính tình cười đùa tí tửng. Trần Bình An vẫn bình thản đối đãi.
Ban đầu cậu bé áo xanh còn có chút bận tâm Trần Bình An sẽ đổi ý, khiến hai viên xà đởm thạch đã hứa cho mình bị hủy mất. Hắn thăm dò hai lần, sau khi nhận được lời khẳng định chính xác, cậu bé áo xanh cũng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Chỉ là trong quá trình ở chung sau đó, dù Trần Bình An không hề có chút khác thường, nên để hắn ăn đấm để mài võ đạo thì vẫn cứ để hắn ăn, nên cưỡi hắn đi đường thì vẫn cứ để hắn hiện nguyên hình. Đối với những lần hắn khóc lóc, ăn vạ và cố tình gây sự, Trần Bình An vẫn bất đắc dĩ, không hề phiền chán chút nào.
Thế nhưng cậu bé áo xanh luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, rốt cuộc là gì, hắn còn chưa nói ra được.
Càng gần quê hương lão gia, cậu bé áo xanh càng biết rõ cô bé váy hồng càng ngày càng vui vẻ, điều này khiến hắn càng ngày càng không vui.
Thế là, sau khi vượt đèo lội suối chính thức tiến vào cảnh giới Đại Ly, cậu bé áo xanh đã sử dụng chiêu độc đáo cuối cùng.
Trong hoàng hôn, trên một con đường sạn đạo trên vách núi đã hoang phế vô số năm, ba người ở trong một hang hốc thoáng rộng rãi có đất đá nung nóng. Hắn cẩn thận tế ra một chiếc bát sứ lớn từ vật tùy thân, trong bát có non nửa bát nước trong xanh, linh khí tràn ngập, không giống nước không nguồn gốc thông thường trên thế gian.
Cô bé váy hồng chớp chớp đôi mắt long lanh, lập tức nhìn ra môn đạo, nhưng lại không tiện lại gần nhìn. May mà cậu bé áo xanh đã hấp tấp hai tay bưng bát, đến bên cạnh Trần Bình An ngồi xuống, bí mật nói: "Lão gia, cho người xem chút đồ tốt, cũng nhanh thôi, còn chưa tới một phút."
Cậu bé áo xanh quay đầu lại cười nhếch mép với cô bé váy hồng, xòe tay ra: "Loại nước này, bây giờ ta còn năm bát, đến từ năm phủ đệ tiên gia khác nhau, trong đó còn có một bầu nước từ Cổn Lôi Đàm trên Chính Dương Sơn. Ngươi có biết tốn bao nhiêu tiền không? Bán cả con ngốc nhà ngươi cũng không đủ. Lúc nhiều nhất, ta có bảy bát lớn! Đương nhiên, ngươi là hỏa mãng, những thứ tương tự với ngươi, lẽ ra phải là một đoạn củi đặc biệt, một nén hương mới đúng. Bất quá ngươi khẳng định đều không có đúng không?"
Trần Bình An nhìn cậu bé áo xanh đắc ý vênh váo, cùng cô bé váy hồng tự mình hổ thẹn, hỏi: "Nhìn vào chén nước nhỏ này có thể thấy gì?"
Cậu bé áo xanh chỉ cười nhếch mép, cố ý treo đầu dê bán thịt chó.
Cô bé váy hồng nhỏ giọng giải thích: "Lão gia, con từng thấy trong sách của một vài tiền nhân ở thư lâu. Trên núi tu hành, đòi hỏi tiêu hao quá nhiều tiền tài, rất nhiều tông môn tiên gia liền phát tài có đạo, thích hợp mở ra một số hình ảnh thú vị ra bên ngoài. Ví dụ như một vài cảnh kỳ lạ của môn phái khó gặp, còn có một số cuộc sống hằng ngày của những thiên tài tu đạo nổi tiếng, hoặc là một vài trưởng bối tu hành với phong thái ngự không. Người ngoài không cần đi đến những đỉnh núi môn phái đó, có thể nhìn thấy rõ ràng từ cách xa vạn dặm, ít lo lắng, ít tốn sức. Ừm, chính là chẳng tiết kiệm được chút nào."
Cô bé váy hồng lẩm bẩm, kỳ thực vẫn lén lút nhìn chén nước đó, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ tột cùng, nắm chặt đầu ngón tay khẽ nói: "Lão gia, chuyện này thật sự rất thần kỳ. Đòi hỏi những tiên gia đó phải lấy một chút sơn thủy khí vận kết hợp thành vật nhỏ, ví dụ như tạc một khối đá nhỏ làm bình phong trước cổng, chặt những cây linh tú trong sơn môn, hoặc là chén trắng này chứa nước hồ sâu Chính Dương Sơn. Trước khi kỳ cảnh dị sĩ mở ra cho bên ngoài, sẽ xuất hiện một dòng chữ nhắc nhở người mua. Còn việc có muốn tiêu hao linh khí để xem từ xa hay không, người mua tự quyết định. Nếu như nguyện ý, chỉ cần rót vào một chút linh khí, liền có thể thông qua thuật pháp thần thông do tông môn đối phương mở ra, để những người mua nhìn thấy rất nhiều hình ảnh mà dòng chữ hiển thị, thú vị vô cùng!"
Cô bé váy hồng càng nói càng thất vọng: "Sau khi con nhìn thấy trong sách năm đó, từng khẩn cầu Chi Lan Tào thị giúp con trả giá cao tìm kiếm một mảnh gỗ như vậy. Chỉ là sau khi con đưa lợi lộc trước cho họ theo ước định, sau đó Tào thị cứ qua loa thoái thác con, viện đủ lý do trì hoãn. Cuối cùng con liền không tiện mở miệng nữa, chỉ coi như không có chuyện này."
Cậu bé áo xanh dương dương tự đắc nói: "Đó là do bản lĩnh ngươi kém, đổi lại là ta, ngươi xem Chi Lan Tào thị có dám không nhận tiền mà không làm không?"
Sắc mặt nàng ảm đạm.
Trần Bình An vỗ vỗ búi tóc nhỏ của nha hoàn, ôn nhu an ủi: "Ăn thiệt thòi là phúc, chịu thiệt trước rồi sẽ không phải chịu thiệt mãi đâu, phải tin tưởng như vậy."
Cô bé váy hồng ngẩng đầu lên, gật đầu mỉm cười.
Cậu bé áo xanh liếc xéo một cái, hai cái đồ ngốc, một lớn một nhỏ.
Một lát sau, hắn kinh hỉ nói: "Màn kịch hay sắp bắt đầu!"
Trong chén nước trong xanh, nổi lên gợn sóng.
Cậu bé áo xanh vỗ tay cái tách, nước trong chén từ từ bay lên không, như suối nước dâng trào, cuối cùng biến thành một bức tranh màn nước lớn như núi.
Trên bức tranh màn nước, đầu tiên là xuất hiện một ngọn núi cao vót mây, bốn phía có quần phong vờn quanh.
Sau đó là một nữ tử áo trắng ngự kiếm bay tới, bóng hình uyển chuyển bất ngờ xuất hiện trong tranh. Bên hông nữ tử buộc một chiếc hồ lô cổ kính, điều khiển phi kiếm vút lên cao bay về phía đỉnh núi. Ban đầu trong màn nước chỉ là bóng người nhỏ bé như hạt gạo, dần dần biến thành bóng hình người chỉ bằng lòng bàn tay, dung nhan thanh lãnh, khí chất thoát tục.
Cách đỉnh núi còn một đoạn ngắn, kiếm khí ngưng tụ thành hình, tựa mây không phải mây, tựa sương không phải sương, kỳ ảo khó tả. Nữ tiên nhân không còn ngự kiếm bay lên cao nữa, mà đứng trên phi kiếm, bắt đầu nhìn ra xa những ý vị kiếm khí hàm súc dồi dào bên trong. Dù cách ngàn vạn dặm, cách bức tranh màn nước này, kiếm ý trên đỉnh núi ẩn chứa đủ loại ý vị vẫn đập vào mặt: hoặc cổ lão tang thương, hoặc khí thế hừng hực như một vầng mặt trời mới mọc trên biển Đông, hoặc dày đặc tích tụ như một trận mưa lớn trút nước.
Cậu bé áo xanh nào phải xem những khí thế kiếm đạo hỗn tạp kia, chỉ chảy nước miếng thèm thuồng nhìn vị nữ tử ngự kiếm, nhìn không chớp mắt, cười nhếch mép nói: "Vị tiên tử Tô Giá của Chính Dương Sơn này, chính là người ta tâm đầu ý hợp nhất, xếp sau một vị tiên tử khác thôi. Ngươi nhìn xem, cái tư thái, cái khí chất này, thằng huynh đệ Thủy Thần của ta kia, thô tục không thể chịu nổi, tuy cũng ngưỡng mộ tiên tử Tô Giá, nhưng vẫn thích tiên tử có thân hình đầy đặn hơn. Ăn thịt người ta, nói chuyện đúng tim đen."
Hắn búng tay một cái, còn xoay hình ảnh một chút, biến thành bóng lưng Tô Giá của Chính Dương Sơn. Sau đó nhẹ nhàng vồ một cái, bóng lưng tiên tử liền bỗng nhiên phóng lớn. Cậu bé áo xanh khúc khích cười ha ha, đưa tay lau miệng, hận không thể dán cả mặt mình vào lưng Tô Giá, nếu không có người ngoài ở đó, đoán chừng hắn đã sớm làm vậy rồi.
Cậu bé áo xanh hớn hở nói: "Nhưng bảo bối số một của ta, vẫn là đạo cô Hạ Tiểu Lương! Đây chính là tiên tử của tiên tử, thần tiên của thần tiên. Nếu nàng cho ta chạm vào tay nhỏ một chút, ta có giảm thọ trăm năm cũng cam lòng, tuyệt đối không lừa người. Ai nếu có thể giúp ta giới thiệu, để ta được nói chuyện với Hạ Tiểu Lương một câu, ta cho hắn làm con trai, làm cháu trai cũng được..."
Trần Bình An nhìn những khí thế kiếm đạo hóa thành mây mù, bất kể dùng tâm sức thế nào đi nhìn, chỉ cảm thấy vô vàn hình thái, nhưng đều không thể nhìn thấu bí ẩn. Trần Bình An rất nhanh liền thu hồi tâm tư, hy vọng từ màn nước tìm kiếm được một bóng hình, con Bàn Sơn Viên từng gây sự ở trấn nhỏ quê hương. Chỉ tiếc trên bức tranh, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tô Giá. Nếu không nhớ lầm, tên Lưu Bá Kiều ở Phong Lôi Viên vẫn lén lút thầm yêu Tô Giá phải không?
Sau thời gian một nén nhang, màn nước mờ dần, ngưng tụ lại, cuối cùng một lần nữa biến thành một chén nước trong xanh nhỏ.
Nhưng mực nước trong chén rõ ràng đã giảm đi một chút.
Cậu bé áo xanh thu hồi chén trắng và nước trong xanh, xoa tay đi đi lại lại, vui vẻ ha ha nói: "Lần thưởng thức này, vì có cảnh kiếm khí trên đỉnh Chính Dương Sơn, nên hao tốn rất nhiều, nhưng tuyệt đối không lỗ! Trước đây nhiều lần nghiêng nhìn đủ loại phong cảnh Chính Dương Sơn, tiên tử Tô Giá chỉ thoáng xuất hiện vài lần, lần này... Chậc chậc, tiên tử Tô Giá không ngờ lại là người sinh nở tốt, trước đây đâu có nhìn ra được..."
Trần Bình An lặng lẽ đứng dậy, đi đến sạn đạo ngoài động. Gió núi từng đợt gào thét, thổi tung vạt áo hắn.
Chỉ là bây giờ với tu vi vững chắc cảnh giới thứ hai, thêm vào những lần vượt đèo lội suối, những lần thu đất vào túi, khiến Trần Bình An giờ phút này thân hình vững như núi. Mờ ảo như hòa vào vách núi dựng đ��ng phía sau.
Trần Bình An đột nhiên kinh hỉ nói: "Tuyết rơi!"
Hắn vươn tay ra, chờ tuyết lớn rơi vào lòng bàn tay, giữ nguyên tư thế đó, chỉ là đột nhiên quay đầu lại, vui sướng báo tin cho cậu bé áo xanh và cô bé váy hồng: "Hai ngươi mau đến xem, tuyết rơi!"
Một trận tuyết lông ngỗng lớn, bất ngờ rơi xuống.
Cuối năm nay, hai mươi bốn tiết khí đã lần lượt trôi qua, ngay cả trên đường ba người trở về quê, tiết Tiểu Tuyết cũng chỉ có gió mưa.
Nhưng hôm nay vừa đúng là tiết Đại Tuyết, thật có tuyết lớn.
Trần Bình An chào hỏi bọn họ xong, tiếp tục đưa tay hứng bông tuyết, ngẩng đầu lên, vui vẻ thì thầm: "Tuyết rơi, tuyết rơi."
Cô bé váy hồng chưa bao giờ thấy lão gia vui vẻ đến vậy, nàng vui vẻ chạy nhảy tới gần.
Cậu bé áo xanh chưa bao giờ thấy một kẻ ngây thơ đến thế, hắn đứng nguyên tại chỗ, lẩm bẩm, cảm thấy nhân sinh thật vô vị.
Bản quyền dịch thuật và nội dung này thuộc về truyen.free, xin đừng mang đi nơi khác khi chưa được phép.