(Convert) Chương 544: Không muốn chết
Cái đầu bây giờ còn to hơn con bê, cân nặng cũng đạt tới con số khủng bố hơn 100kg. Đương nhiên, Độc Lang không mập mà là cường tráng, là một con sói uy mãnh có đường cong cơ thể rõ ràng. Không biết làm sao, Phương Chính ngồi trên băng ghế, có ghế cao, cũng có một cái ghế xếp. Con hàng này thấy sóc nhảy lên ghế, nó chưa từng ngồi ghế nên cũng ngứa mông, vừa vui mừng vừa đặt mông lên ghế xếp, thử cảm giác lạ... sau đó...
"Đồ béo, đệ nên giảm cân đi!"
Sóc tức giận ngẩng đầu nhìn Độc Lang. Độc Lang quay đầu đi, chẳng thèm để ý đến con vật nhỏ này.
Phương Chính nhìn chằm chằm Độc Lang, nói:
"Vi sư muốn nói gì, con biết chứ?"
Độc Lang cúi đầu:
"Nếu con khỏe mạnh, thì trời sẽ đẹp..."
Phương Chính gật gật đầu:
"Sau đó thì sao?"
Độc Lang nghẹn ngào:
"Sư phụ, con làm không được đâu."
Phương Chính cười khổ:
"Cái đầu này của con làm sao lớn được vậy, con nặng như thế, sao không ngồi một cái ghế to hơn, chắc chắn hơn chứ?"
Độc Lang khều khều một cái ghế cao một mét, lại nhìn nhìn mông mình, rồi bất lực nhìn Phương Chính.
Phương Chính thở dài:
"Được rồi, biết rồi, lát nữa làm một cái ghế to cho con, con chỉ cần nhảy lên nằm sấp là được."
Độc Lang liền hớn hở, trong họa có phúc nha.
Bốp!
Sau đó Phương Chính vỗ vào đầu nó:
"Đây là phạt con tội phá hoại của công!"
Chẳng qua Độc Lang vẫn hí hửng như cũ.
"Tịnh Tâm, cái ghế này hỏng thành như vậy rồi, bổ làm củi đốt đi."
Phương Chính mặc dù có thể sửa được, nếu để tâm một chút còn có thể làm tốt hơn, nhưng vật liệu nhiều như thế nên hắn chẳng có ý thức tiết kiệm. Hàn Trúc mọc rất nhanh, một mình hắn dùng thế nào cũng đủ. Nói xong, Phương Chính liền ra sân sau, đi tới dưới cây Bồ Đề xem kinh thư.
Hồng Hài Nhi cũng mang ghế xếp ra, hỏi lại:
"Sư phụ, cứ vậy bổ ra ạ? Thật sự không sửa ạ?"
Phương Chính nổi tiếng là keo kiệt, cậu không muốn bị tính sổ sau này đâu.
Phương Chính nói:
"Bổ đi, vi sư còn lừa con làm gì?"
Hồng Hài Nhi lúc này mới yên tâm, để ghế xếp xuống, lôi ra dao chẻ củi, chuẩn bị bổ làm củi...
Mười mấy phút trước, mấy người lên đến đỉnh núi, dẫn đầu chính là Quản Tường Phong. Quản Tường Phong và Phàn Thanh hợp lực khiêng Khương Chu, đi phía sau là Khâu Tiểu Diệp.
"Sư phụ, Hàn Trúc cao cấp nhất mà con nói ở phía trước. Hàn Trúc bình thường người cũng thấy rồi, đó đã là vật liệu tre cực phẩm, nhưng so với tre trên đỉnh núi này thì quả thật không đáng nhắc tới."
Quản Tường Phong kích động nói.
Khương Chu nhìn ra xa, Hàn Trúc dưới ánh nắng xanh biếc óng ánh như ngọc bích, quả thực đẹp vô cùng, không nhịn được tán thán:
"Trời đất tạo hóa!"
Khâu Tiểu Diệp càng xúc động hơn:
"Đây không phải là phỉ thúy thật chứ?"
Phàn Thanh cũng kinh ngạc không thôi:
"Cái này... cái này quả thật không thể tin nổi!"
"Thần tăng có thể dạy dỗ sói, khỉ, sóc nghe lời như vậy sao có thể là người bình thường được?"
Khương Chu cảm thán. Nói thật lòng, trước đây ông đánh giá cao Lạc Thiên chân nhân hơn, phong thái vui vẻ, thoải mái kia là điều mà lòng ông vẫn luôn hướng tới. Còn có một sân nhân sâm kia quả là số một trong giới nhà giàu. Còn Phương Chính, ông chỉ xem là một hòa thượng bình thường có tấm lòng lương thiện mà thôi.
Bây giờ xem ra, sợ rằng ông đã nhìn nhầm...
Khương Chu nói:
"Đi thôi, vào xem sao, dù nói thế nào thì cái ơn cứu mạng này không thể chỉ dăm ba câu cảm ơn là xong được. Tiểu Diệp, việc thầy bảo con làm xong chưa?"
Khâu Tiểu Diệp nói:
"Con đã bảo anh con đi làm rồi, có điều trong thời gian ngắn e là không mang tới được."
"Ừ, làm đi, vật liệu chuẩn bị tốt rồi, việc còn lại thầy sẽ đích thân làm."
Khâu Tiểu Diệp, Phàn Thanh hoảng sợ kêu lên:
"Cái gì? Thầy tự làm?"
Khương Chu nói một cách đương nhiên:
"Không thì sao? Nếu không phải Phương Chính pháp sư và Lạc Thiên chân nhân ra tay, bây giờ mạng thầy cũng không còn. Dùng một hai năm để báo đáp cũng không đủ à?"
Hai người cảm thấy lời này tuy có lý, nhưng vừa nghĩ tới địa vị của Khương Chu, dùng một hai năm cho chuyện này vẫn thấy không đáng. Chỉ có Quản Tường Phong là không tỏ thái độ, đối với chuyện này lại cười khổ không thôi...
Khâu Tiểu Diệp thấy Quản Tường Phong như vậy, có chút không hiểu, hỏi:
"Quản Tường Phong, nụ cười này của anh có ý gì? Thầy đích thân ra tay, điêu khắc tượng Phật Tổ cho chùa, anh còn chê sao? Hay là anh cảm thấy chùa này không xứng?"
Khương Chu cũng nhìn Quản Tường Phong, Quản Tường Phong cười khổ nói:
"Không phải, con là... thầy, nói thế nào đây, thầy à, người nhìn là biết. Con nói mọi người chắc chắn không tin, không khéo còn bị mắng."
Phàn Thanh hừ lạnh:
"Anh sẽ không nói kỹ thuật điêu khắc của Phương Chính pháp sư tốt hơn thầy chứ? Quản Tường Phong, Phương Chính pháp sư mới bao nhiêu tuổi? Hơn hai mươi tuổi đầu, ở cái tuổi này, cho dù học điêu khắc từ trong bụng mẹ đi nữa thì có thể đạt được thành tựu bao nhiêu? Coi như là thiên tài cũng không ai có thể đạt tới trình độ của thầy ở tuổi này đâu."
Tuy rằng Phương Chính từng cứu bọn họ, Phàn Thanh cảm kích trong lòng, nhưng nếu nói Phương Chính tuổi không lớn hơn hắn bao nhiêu lại có tay nghề điêu khắc giỏi hơn cả Khương Chu, đánh chết hắn cũng không tin.
Quản Tường Phong nói:
"Đừng nói mạnh miệng như vậy, lúc trước tôi nói trên núi có Hàn Trúc cực phẩm, mấy người có ai tin không? Bây giờ thì sao? Thế nào? Mặt không đau, còn muốn bị tát thêm chứ gì?"
Trước đó cũng là Phàn Thanh không tin lời Quản Tường Phong nhất, kết quả bị vả mặt sưng vù, mặt đỏ lên, nóng nảy nói:
"Anh..."
Khương Chu thấy hai người sắp cãi nhau vội nói:
"Mắt thấy mới là thật, đi thôi, đi xem thử."
Quản Tường Phong gật gật đầu, trong lòng nghẹn một cục tức, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên hắn nói gì cũng không ai tin! Nhất định phải để sự thật tát vào mặt họ, bất quá... hắn thích!
Mấy người đi đến ngoài tường viện, ngẩng đầu nhìn lên, một cây cổ thụ xanh tươi, mấy nhánh cây già vươn ra ngoài tường. Dưới ánh nắng chói chang, mọi vật đều như bị thiêu đốt, nhưng kỳ lạ là cái cây này lại phát triển vô cùng tươi tốt. Lá cây dưới núi đều héo rũ, nó lại như không có chuyện gì, sức sống mãnh liệt, lá cây rậm rạp xanh óng.
Khâu Tiểu Diệp trừng mắt:
"Cái cây này tốt thật, thầy, đây là cây Bồ Đề... a, là cây Bồ Đề?!"
"Đây... đúng là cây Bồ Đề."
Khương Chu nhìn cây đại thụ trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Tre phương Nam mọc trên đỉnh núi phương Bắc đã là chuyện lạ, ông miễn cưỡng có thể giải thích là giống đặc biệt, dù sao Hàn Trúc này xác thực là giống chưa từng thấy. Nhưng cây Bồ Đề này ông không hề nhìn lầm, đích thị là cây Bồ Đề ở phương Nam. Thứ này cũng mọc ở phương Bắc được sao, chuyện này quá quỷ dị. Một cây tre đến tìm chết, còn rủ thêm bạn tới? Lập tổ đội kéo đến à? Rủ rê nhau cùng chết?
Có điều nhìn cái cây này sinh trưởng, không những không chết mà còn rất tốt. Khi mấy người đang đứng ngây ra, trong sân truyền ra tiếng của Phương Chính:
"Bổ đi, thầy còn lừa con làm gì?"
Khương Chu, Phàn Thanh, Khâu Tiểu Diệp không có phản ứng gì, nhưng Quản Tường Phong lại như bị điện giật, hét lớn:
"Không được!"
Sau đó, hắn vô phép vô tắc xông thẳng vào trong sân!