Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Convert) Chương 336: Đánh hội đồng

"Làm việc tốt thường gian nan, đồ tốt chắc chắn khó tìm, tôi đề nghị mọi người lên núi thử xem! Không chừng vị pháp sư kia đã về núi rồi."

Lạc Hoa hét lên, hắn tên là Lạc Hoa nhưng tính cách thì chẳng liên quan gì mấy.

Đám người nhao nhao hưởng ứng. Đến giờ, những vị khách đến từ thành phố đã dần coi việc tìm bánh chưng là một mục tiêu, thành phần tham gia cho vui ngày càng đông. Dù sao, ở trong thành phố, muốn có nhiều người đoàn kết, cười cười nói nói tụ tập vui vẻ thế này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bây giờ, hiếm khi có một cơ hội như vậy, ai nấy đều đang phấn chấn.

Nhất là đám trẻ con thường phải ở nhà một mình, bây giờ nhìn thấy nhiều bạn bè như vậy, chơi đến quên cả trời đất, đương nhiên là càng thích tham gia náo nhiệt.

Thế là, Lạc Hoa hô một tiếng, đám người ùn ùn kéo nhau lên núi.

Nhưng hai giờ sau, họ nhìn cánh cửa chùa đóng chặt, chỉ biết trợn tròn mắt!

Vợ Lạc Hoa nghi ngờ hỏi:

"Là cố ý đóng cửa, hay là bên trong không có người?"

Lạc Hoa nói:

"Mở cửa vào xem là biết."

"Không được!"

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên, mấy người dân làng chạy tới ngăn trước mặt mọi người. Người đi đầu chính là Vương Hữu Quý, nghe phong thanh đã vội chạy tới.

Lạc Hoa không hiểu, hỏi:

"Thôn trưởng, anh có ý gì?"

Vương Hữu Quý nói:

"Chùa không mở cửa thì không thể vào được. Chắc là trụ trì Phương Chính đi vắng rồi, mọi người trở về đi."

Đám người nghe xong, không thể vào được ư? Vậy thì đi dạo bên ngoài vậy. Họ nhìn rừng trúc ở phía xa, lại nảy sinh suy nghĩ, nhưng kết quả là Vương Hữu Quý lại chặn lại. Đùa à, nơi đó là át chủ bài của thôn, nhiều người đi qua như thế này thì không được.

Đám người chỉ đành đứng xa xa nhìn, sau đó ngồi bệt xuống, khăng khăng chờ Phương Chính trở về, ít nhất cũng phải xin được một cái bánh chưng chứ. Có vài người chưa được ăn, có vài người thì đã ăn rồi, cảm giác còn lưu lại khiến họ mê mẩn. Quan trọng là, nghe nói chỉ hôm nay mới có bánh chưng, nếu không thì phải chờ đến sang năm. Thế là từng người phấn đấu vì miếng ăn, dứt khoát ngồi chờ! Những người chưa được ăn lại càng tò mò, đã có cả đám ngồi chờ thì thôi, cùng nhau chờ luôn. Nếu không, người khác có mà mình không có, chẳng phải là thiệt thòi lớn sao?

Nhưng mà...

Cho đến khi qua trưa...

Phương Chính vẫn chưa về.

Một buổi chiều trôi qua, Phương Chính vẫn chưa trở lại...

Từ tràn đầy phấn khởi, ý chí chiến đấu sục sôi, cuối cùng mọi người đều ỉu xìu, bắt đầu suy nghĩ có nên từ bỏ, xuống núi hay không...

Mà giờ phút này Phương Chính đang làm gì?

Ở bên ngoài xem đua thuyền, rồi đi dạo cả một ngày, cả đám mới ung dung đi về.

Trên đường đi, Phương Chính cũng rất tò mò về thế giới của Hồng Hài Nhi là như thế nào, bèn hỏi:

"Tịnh Tâm à, quê hương của con giáo dục trẻ con thế nào?"

Hồng Hài Nhi có chút hoài niệm về cuộc sống quá khứ.

"Giáo dục? Giáo dục cái gì ạ? Chỗ chúng con ấy à, ai mạnh hơn thì đó là đạo lý, có thực lực là làm đại vương! Trên núi nha, con không nói khoác đâu, con nói câu nào là tiểu yêu toàn núi đều phải răm rắp nghe theo. Ai nha... Đó mới là cuộc sống chứ, đâu giống nơi này, đủ các thể loại quy tắc, hạn chế."

Con sóc tò mò hỏi:

"Sư đệ, đệ mạnh vậy hả. Thế nhưng nếu đụng phải người mạnh hơn thì làm thế nào?"

Hồng Hài Nhi nói:

"Mạnh hơn? Không sao, cha mẹ đệ giỏi lắm, mẹ đệ có một cái quạt, ai mà không phục thì quạt cho một cái, há há, người kia đã bay đi đâu mất rồi. Cha đệ còn ngầu hơn, chính là Ngưu Ma Vương, ai dám chọc vào đệ!"

Con sóc ngây thơ hỏi:

"Vậy nếu cha và mẹ đệ đánh nhau thì ai thắng?"

Hồng Hài Nhi lập tức im bặt...

Phương Chính phì cười, con sóc này thật đúng là... có một mạch suy nghĩ rất riêng!

Hồng Hài Nhi thấy Phương Chính cười thì nhăn nhăn mũi, với cái tính của nó, sao có thể bị cười mà không nói lại được? Vì vậy nó đáp:

"Cái này đệ cũng không biết."

Độc Lang cũng tò mò hỏi:

"Họ chưa từng đánh nhau bao giờ à?"

Hồng Hài Nhi lắc đầu nói:

"Rồi chứ, nhiều lần là đằng khác."

Nói đến đây, Hồng Hài Nhi ra vẻ tang thương nói:

"Không nói nữa, nói nhiều rồi lại đau lòng."

Con sóc nói:

"Đã đánh rồi thì chắc chắn sẽ có người thắng. Huynh đoán là mẹ của Tịnh Tâm sẽ thắng, dù sao cũng có quạt mà."

Độc Lang nói:

"Cha đệ ấy sẽ thắng, Ngưu Ma Vương mà, có phải giống như gấu không? Đứng đó gió thổi cũng không bay được ý?"

Độc Lang và con sóc không có cách nào giao tiếp, đều là nói với người thứ ba.

Hồng Hài Nhi nói:

"Không biết, mỗi lần họ đánh nhau đệ đều cảm thấy trò này vui, đứng bên cạnh vỗ tay khen hay, để họ đánh hăng hơn. Kết quả, mỗi lần đều bị cả hai người hợp sức lại đánh... Haiz, tuổi thơ của đệ vô cùng thê thảm..."

Phương Chính nghe vậy, không nhịn được nữa, cười phá lên. Thảo nào Hồng Hài Nhi lại đầu gấu như thế này...

Vừa đi vừa nói, về tới trên núi, còn chưa lên đến nơi đã thấy vô số ánh mắt nhìn sang, từng đôi mắt đều tỏa ra ánh sáng màu xanh lục!

Hồng Hài Nhi ngăn trước mặt Phương Chính, quát to một tiếng:

"Sư phụ, cẩn thận!"

Hô xong nó liền hối hận ngay, tên ngốc này có chết hay không thì mắc mớ gì tới nó? Chết rồi, nó mới được tự do chứ!

Phương Chính lại cười, chắp hai tay trước ngực, nói với mọi người:

"A Di Đà Phật, chư vị thí chủ, mọi người đang làm gì vậy?"

Vương Hữu Quý đi lên, giải thích rõ tình hình.

"Phương Chính trụ trì, cậu đã về rồi. Còn có thể làm gì nữa, chờ cậu thôi, đều là tại cái bánh chưng của cậu đấy... Họ đang đến cầu xin bánh chưng."

Phương Chính nghe vậy cũng thấy bất đắc dĩ, hắn biết trong thôn đang xây dựng mô hình "Nông Gia Nhạc", nhưng không ngờ mấy cái bánh chưng lại gây ra phản ứng lớn như vậy. Nhìn mọi người mắt sáng long lanh, nếu hôm nay không cho họ ăn, chắc sẽ nổ tung mất...

Sau đó Phương Chính khẽ mỉm cười, nói:

"Chư vị thí chủ, e là mọi người phải thất vọng rồi, bần tăng đã phát hết bánh chưng, không còn chiếc nào cả."

Đùa à, Phương Chính tiết kiệm được bao nhiêu chứ? Gói bánh chưng là phải tốn tiền! Tặng cho người trong thôn đã sắp táng gia bại sản rồi, giờ lại thêm những người ngoài này nữa? Thật sự coi Phương Chính là đại gia chắc?

"Phương Chính trụ trì, thầy không thể làm vậy được. Chúng tôi đã đợi cả một ngày rồi, thầy xem, cơm trưa còn chưa ăn nữa."

Lạc Hoa vội vàng nói, nhưng cũng là nói dối, họ đều đã ăn trưa rồi, mặc dù không xuống núi nhưng cũng có người mang lên cho.

Phương Chính vẫn lắc đầu nói:

"Ngại quá, thí chủ, bần tăng thật sự đã hết rồi. Hôm qua chuẩn bị cả một ngày, hôm nay đều đã đưa ra ngoài hết."

Phương Chính cũng không dám mở ra tiền lệ này, bánh chưng làm từ gạo Linh chắc chắn là ngon, nếu họ ăn rồi bị nghiện, ngày nào cũng đòi ăn thì... Hắn chỉ là một hòa thượng, định làm thương nhân chắc? Tặng cho dân làng là vì có ân tình, còn những người này? Phương Chính và họ cũng không có tình cảm gì, kinh không truyền bậy, bánh chưng cũng thế...

Nói xong, Phương Chính dẫn các đệ tử đi tới, mở cửa, rồi đóng cửa, tuyệt không dây dưa dài dòng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free