Chương 189: Yêu Nghiệt, Mau Hiện Hình?
Nhưng ngay sau đó, một trận tiếng "chi chi" của con sóc khiến người phụ nữ phải chú ý. Cô ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một con sóc nhô đầu ra, sau đó ra vẻ rất người mà quơ nắm đấm với Phương Chính, giống như đang nói:
"Kêu la cái gì? Không cho!"
Người phụ nữ lập tức trợn tròn mắt. Đây là con sóc sao? Thành tinh rồi à?
Lại nhìn tiểu hòa thượng áo trắng trước mặt, tiểu hòa thượng cũng không tức giận mà cười nói:
"Ngươi phải nghĩ kỹ nhé. Nếu ngươi tiếp tục keo kiệt như thế, bần tăng cũng sẽ keo kiệt. Gạo của bần tăng quý giá lắm, từ khi Hầu Tử tới, tốc độ vại gạo thấy đáy càng lúc càng nhanh... Bần tăng vẫn đang suy nghĩ nên tiết kiệm lương thực thế nào đây. Đây quả thật là một vấn đề khó xử."
Một khắc sau, người phụ nữ chỉ thấy hoa mắt. Con sóc kia đã nhảy lên vai Phương Chính, trong tay cầm theo hai hạt thông lớn, đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt nịnh nọt nhét hạt thông vào tay hắn. Tiểu tử này rất thông minh, vại gạo sớm đã trở thành nơi nó phải kiểm tra mỗi ngày, còn bao nhiêu gạo, nó biết rất rõ. Rõ ràng Phương Chính không nói đùa, quả thật không còn nhiều gạo.
Phương Chính thấy vậy lập tức cười, cười vô cùng vui vẻ. Mặc dù chỉ là hai hạt thông nhưng đó là tiếng cười thỏa mãn phát ra từ nội tâm, không dối trá, rất thuần khiết.
Người phụ nữ nhìn nụ cười của Phương Chính, rồi lại nhìn con sóc, trong mắt lóe lên một vẻ mê hoặc. Hai hạt thông mà thôi, sao lại vui vẻ như vậy? Nhưng mà, vì sao mình cũng đang cười? Nhất cử nhất động của hòa thượng này và con sóc đều toát ra sự nhẹ nhõm, không lo nghĩ chuyện vặt vãnh phàm trần. Nếu có, cũng chỉ đơn thuần là lo ăn gì, cười một tiếng vui vẻ mà thôi. Sự tinh khiết đó khiến nàng hâm mộ.
Đồng thời, người phụ nữ dụi dụi mắt, cố kiểm tra xem có phải mình gặp ảo giác không. Tự nhéo một cái, đau... Không phải là mơ!
Rốt cục, cô nhịn không được mở miệng:
"Vị pháp sư này, anh có thể hiểu được con sóc sao?"
Phương Chính vỗ đầu con sóc, mỉm cười nói:
"Tâm có thể giao tiếp với vạn vật."
Lời này có chút mơ hồ, tựa như trả lời là đúng, lại tựa như không phải. Có vài vấn đề, Phương Chính không thể trả lời rõ ràng, nếu không sẽ không giải thích được. Hắn vốn lười biếng, đương nhiên nếu có thể lừa gạt thì cứ lừa gạt.
Người phụ nữ lại ra vẻ như có điều suy nghĩ, sau đó lại giống như có chút hiểu ra, đứng dậy hành lễ với Phương Chính:
"Đa tạ pháp sư chỉ điểm."
Phương Chính ngạc nhiên, thế này mà cũng gọi là chỉ điểm? Hắn chỉ đơn giản là không muốn bị truy hỏi đến cùng mà thôi... Quả nhiên, có đôi khi người đi lừa cũng rất đơn thuần, chỉ là tư tưởng của người bị lừa quá phức tạp.
Phương Chính chắp tay trước ngực hoàn lễ:
"A Di Đà Phật. Thí chủ, thời gian không còn sớm, trời đã khuya, vẫn nên sớm xuống núi đi thôi. Trên núi gió lớn, về đêm còn rất lạnh."
Phương Chính không nói dối, mới đầu xuân, đây là thời điểm lạnh nhất. Mặc dù ban ngày có nắng nhưng tuyết vừa tan đã hấp thụ phần lớn nhiệt lượng, gió thổi qua lạnh thấu xương, chứ không phải cái lạnh khô của tháng chạp.
Người phụ nữ thấy ánh mắt của Phương Chính trong veo, lời nói cũng thật sự là vì tốt cho cô. Những lời thuần túy vì lo lắng cho mình như thế này, đã rất lâu rồi cô chưa được nghe. Lời nói của những người xung quanh ít nhiều đều mang theo những mục đích khác.
Nghĩ đến đây, người phụ nữ quyết định thử tiểu hòa thượng này một lần nữa. Cô bình tĩnh tháo kính râm xuống. Cô tin rằng, gương mặt này của cô, đối phương nhất định sẽ nhận ra, thậm chí sẽ thét lên, tối thiểu cũng sẽ kinh ngạc, kích động một chút! Cô có sự tự tin này, cũng có thực lực này! Không chỉ vì sắc đẹp, mà còn vì danh tiếng vang dội toàn thế giới của cô!
Nhưng sau khi tháo kính râm, người phụ nữ chờ nửa ngày cũng không nghe thấy tiểu hòa thượng kinh hô một tiếng nào. Thậm chí từ đầu đến cuối đối phương đều rất bình tĩnh, bình tĩnh như đang nhìn một người bình thường. Hoặc căn bản không phải đang nhìn người, mà chỉ là đang nhìn một gốc cây... một đóa hoa... một ngọn cỏ!
Cảm giác đó lập tức khiến cô có cảm giác như bị xem thường. Mặc dù cô vẫn luôn khát vọng tìm được một nơi thanh nhàn không ai nhận ra mình, nhưng đến khi thật sự đối mặt với một người dường như hoàn toàn không biết gì về mình, sự ngạo khí trong lòng lại khiến cô thấy uất ức. Uất ức quá, hắn vậy mà thật sự không biết mình! Chẳng lẽ tên này không lên mạng? Không xem ti vi? Không đọc tin tức? Không nói chuyện phiếm với người khác sao?
Nhưng cô nào biết, lúc Phương Chính thấy cô tháo kính râm, ý niệm duy nhất của hắn chính là:
"Xem ra không phải bệnh tâm thần, chí ít là vẫn có thể chữa được."
Nếu người phụ nữ biết chuyện này, tám phần là sẽ tức nổ phổi.
Cô hít sâu một hơi, không tin vào sự thật này, hỏi:
"Pháp sư, anh không nhận ra tôi sao?"
Phương Chính quả quyết lắc đầu:
"Không biết."
Người phụ nữ lập tức có cảm giác muốn hộc máu. Nếu đổi thành người khác, cô khẳng định sẽ cảm thấy đối phương đang chơi trò lạt mềm buộc chặt. Nhưng tiểu hòa thượng trước mắt này, ánh mắt quá trong sáng, căn bản không có ý nói dối.
Phương Chính vốn chưa trải sự đời, huống chi hắn thật sự không biết người phụ nữ này, tự nhiên là vô cùng thản nhiên. Hơn nữa, còn có hệ thống đang giám sát, không thể tán gái kết hôn; thứ hai, từ trước đến nay, mục tiêu hôn nhân của Phương Chính vẫn luôn khóa chặt trên một tiêu chuẩn gọi là "bình thường". Người phụ nữ trước mắt quá đẹp, ngược lại khiến hắn có cảm giác không chân thật, như thật như ảo, càng không dám có ý nghĩ gì khác. Với nội tâm như thế, ánh mắt làm sao có thể không trong sáng?
Người phụ nữ hít sâu một hơi, nhìn tiểu hòa thượng ngây ngô trước mắt, cô bỗng nhiên muốn cười. Trong xã hội hiện tại, lại còn có một người thuần túy như thế, có được xem là nhặt được chí bảo không? Cô không hề nghi ngờ đối phương đang diễn kịch. Bàn về kỹ năng diễn xuất, cô không cho rằng có ai có thể biểu diễn trước mặt mình lâu như vậy mà không lộ ra sơ hở. Huống chi, cho dù diễn xuất tốt đến mấy cũng chỉ là giấu đi cảm xúc, chứ không thể nào thanh trừ sạch sẽ mọi thứ, trở nên trong veo sáng tỏ như thế.
Thế là trong đầu người phụ nữ bỗng nảy ra một ý nghĩ: hay là trêu chọc tiểu hòa thượng này một chút?
Nghĩ đến đây, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nói:
"Nhắc anh một chút nhé, tôi họ Lý, có ấn tượng không?"
Nói xong, cô bày ra vài kiểu cười tiêu chuẩn. Nhưng cô đã cười đến mức cơ mặt cứng đờ mà đối phương vẫn ngơ ngác nhìn cô.
Cô làm sao biết được, mặc dù đối tượng kết hôn mà Phương Chính muốn tìm chỉ là người bình thường, nhưng suy cho cùng, hắn cũng là người bình thường! Đột nhiên một người phụ nữ xinh đẹp như vậy tiến lại gần, còn cười duyên đủ kiểu, Phương Chính đã nhìn đến ngây người. Không phải vì đối phương đẹp thế nào, mặc dù cô quả thật rất đẹp, đẹp đến nghẹt thở, cười lên lại càng đẹp hơn.
Nhưng nguyên nhân căn bản khiến Phương Chính ngẩn người là hắn đang tự hỏi một vấn đề. Đêm hôm khuya khoắt, một người phụ nữ chạy lên núi, tiến lại gần như vậy, không ngừng cười duyên, hắn nghĩ thế nào cũng thấy người phụ nữ trước mắt không khác gì yêu nghiệt trong những câu chuyện ma mà dân làng hay kể lúc bé. Có nên học tập Đại Thánh, hét lớn một tiếng hay không:
"Yêu nghiệt, còn chưa chịu hiện hình?"