Huyết kế thừa - Chapter 1:
Trước khi mọi chuyện bắt đầu… tôi vốn chỉ là một con người bình thường.
Một thằng nhóc hai mươi tuổi, sống lay lắt qua từng ngày, học hành không nổi bật, công việc làm thêm cũng chẳng có gì đáng nhớ. Cả cuộc đời tôi, nói gọn lại chỉ là hai chữ tầm thường.
Thế nhưng, sâu trong lòng, tôi chưa từng ngừng khao khát. Tôi muốn mạnh mẽ hơn. Tôi muốn một lần được đứng trên đỉnh cao, thay vì làm kẻ lẫn trong bóng mờ.
Ngày hôm đó, mưa rơi nặng hạt. Tôi vừa tan ca làm thêm, tay cầm túi mì hộp rẻ tiền. Đèn giao thông nhấp nháy đỏ, nhưng tôi lại ngẩn người nhìn bầu trời đêm, trong lòng thoáng hiện lên câu hỏi mơ hồ:
“Nếu có cơ hội làm lại từ đầu… liệu mình có thể sống một cuộc đời khác không?”
Tiếng còi xe vang lên. Tôi quay đầu lại.
Một ánh đèn chói loà xé toạc màn mưa.
Cơ thể tôi cứng đờ, mọi giác quan như ngừng hoạt động. Cả thế giới chỉ còn lại âm thanh va chạm khủng khiếp.
Và rồi, tôi cảm thấy bản thân bị hất văng, xoay tròn trong bóng tối.
Máu tanh tràn ra nơi khóe miệng, hơi thở trở nên nặng nề.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi mơ hồ nghĩ:
“Thì ra, cái chết… lại đến nhanh thế này sao? Thật vô nghĩa quá…”
Một dòng lệ nóng chảy dài nơi khoé mắt. Tôi nhắm mắt lại, chấp nhận.
---
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi không còn cảm giác lạnh lẽo, không còn tiếng mưa, cũng chẳng còn ánh đèn xe.
Thay vào đó là một trần nhà cao rộng, được chạm trổ tinh xảo bằng những hoa văn lạ lẫm. Những dải rèm trắng buông xuống, phảng phất hương thơm dễ chịu.
Tôi muốn bật dậy, nhưng toàn thân lại yếu ớt đến mức khó cử động. Cơ thể tôi… nhỏ bé, đôi tay chỉ bằng một đứa trẻ sơ sinh.
Trái tim đập loạn. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
“Mình… đã chuyển sinh rồi sao?”
Cần chỉnh sửa thêm