Chương 67
Thương sơn sau trận tuyết phủ, cảnh vật một màu trắng xóa.
Nơi đây vốn là chốn nghỉ ngơi mà Thánh Thượng khi mới đăng cơ đã ban cho trưởng công chúa. Sơn trang tuy không rộng lớn, nhưng thiết kế vô cùng tinh xảo, tạo hình tao nhã, khiến người trong kinh thành ai nấy đều tán thưởng phong cách hoàng gia.
Ngói đen san sát, che khuất nửa bầu trời trên mặt hồ, chắn gió che mưa. Đồng thời, cũng không cản trở tầm nhìn của người trong hồ, có thể thu trọn núi xanh phương xa, hoa cỏ trước mắt vào trong tầm mắt, quả thật là phong nhã thoải mái.
Theo quy định của triều đại, nữ quyến không nên tắm tiên ở hồ nước nóng ngoài trời, nhưng trưởng công chúa vốn là chủ nhân nơi này. Trong sơn trang có năm sáu hồ nước nóng lớn nhỏ, nàng cứ thích tắm tiên ở đây, ai dám can ngăn?
Tề Thục Lan thấy bà vẫn chưa khỏi phong hàn, không tiện ra ngoài gió nhiều, khi hầu hạ bà xuống hồ đã cẩn thận mang theo áo choàng da sói, giúp bà che chắn gió lạnh.
Có lẽ sau khi bệnh lâu ngày, tâm tính cũng mềm mỏng hơn, trưởng công chúa thấy vậy thì than một tiếng: "Làm khó con rồi. Chỉ là Vũ nhi không biết lại chạy đi đâu. Aiya, con nên để tâm tới nó nhiều hơn, dù sao tiền đồ của con cũng phải dựa vào phu quân."
Trưởng công chúa cơ thể yếu ớt, ngâm mình một lát đã đứng dậy rời đi, tiện thể dặn dò: "Con cũng ở lại ngâm mình đi, tối nay ta có lời muốn nói."
Mặc kệ bà nói gì, nàng cũng sẽ không thuận theo ý bà. Tề Thục Lan nghĩ vậy, ghé vào bên hồ ngây người nhìn mây trắng phương xa.
Chẳng bao lâu sau, nàng nghe thấy tiếng nước rất nhỏ phía sau lưng.
Nàng đại khái đoán được là ai, trong lòng chợt vui mừng, quay đầu lại nhìn nhưng không thấy bóng người.
Trong lòng còn đang nghi hoặc thì lại thấy vài gợn sóng lăn tăn tiến tới, ngay sau đó, giữa hai chân đột nhiên truyền đến một cảm giác quen thuộc.
"Ào" một tiếng, người dưới nước ngoi lên, gấp gáp không nhịn được nữa đè eo nàng lại, cười khẽ bên tai nàng: "Con thật nhanh trí, vốn muốn hù dọa con một trận... Quay người lại nằm úp xuống, để ta trút đi lửa nóng trong người rồi nói chuyện."
Tề Thục Lan còn đang đoán xem hắn đến đây từ khi nào, nhìn thấy hắn tất nhiên rất vui, liền thuận theo hắn quay người lại nằm úp lên vách hồ, mặc hắn túm lấy hai chân dưới nước của mình, mạnh mẽ từ phía sau đâm vào tận sâu bên trong.
Hắn tuy cắm vào đột ngột, nhưng có lẽ vì mấy ngày không gặp, động tác có hơi thô bạo. Thông đạo khít chặt bị cắm vào bất ngờ, khó tránh khỏi hơi đau nhức. Nhưng nước trong hồ ấm nóng, không chỉ nhanh chóng xoa dịu cảm giác khó chịu này, ngược lại còn vô cùng trơn trượt, khiến dương vật thô to của nam nhân thuận lợi đỉnh vào mật huyệt chặt chẽ còn chưa thức tỉnh của nàng, hắn mạnh mẽ đâm sâu vào nơi mềm mại ấy.
"Ummmm..." Nam nhân thoải mái không nhịn được thấp giọng rên rỉ: "Lan nhi, mấy ngày ta không động vào con, sao tiểu huyệt của con lại như mới vậy? Lại trở nên chặt chẽ như thế, giống như ta chưa từng tới đây vậy?"
Tề Thục Lan bị hắn cố định eo và mông, đâm cắm mạnh mẽ từ phía sau, nàng không chịu được lực đạo mạnh như vậy, chỉ đành dựa phần lớn nửa thân trên lên mép hồ.
Nước trong hồ tuy ấm, nhiệt độ cũng ngấm vào vách hồ, nhưng mép hồ lại vô cùng lạnh. Làn da đang quen với nhiệt độ nước ấm trong hồ đột nhiên dán lên mép hồ, lạnh lẽo vô cùng khiến nàng không nhịn được rùng mình một cái.
Dương vật thô to vốn chưa mở ra được cục diện bên trong thông đạo đột nhiên bị kẹp chặt lại, nam nhân sau lưng lập tức gầm nhẹ một tiếng tận sâu trong cổ họng, lập tức gia tăng tần suất luận động của thắt lưng.
Hắn kịch liệt va chạm từng hồi, mạnh mẽ thao động khiến bọt nước bắn lên tung tóe, cánh hoa được rải đầy trong hồ cũng thuận theo dòng nước mà bồng bềnh trôi nổi.
Đới Thời Phi cúi đầu thưởng thức cảnh đẹp trước mắt: eo nhỏ tinh tế, cặp mông tròn trịa đầy đặn bị nước nóng trong hồ làm ướt đẫm, hơi hơi vểnh lên trong đám hoa trôi nổi kia, sóng nước bập bềnh trên cặp mông ấy, so với khi hoan ái trong những ngày thường càng thêm mê người. Mà phía dưới cặp mông ấy, bên trong cánh hoa phấn hồng kia là cự bổng của mình đang không ngừng ra ra vào vào.
Có điều, hắn cũng chú ý tới, nửa thân trên lộ ra khỏi mặt nước của nữ nhân phiếm hồng, giống như rời khỏi nước ấm nên gặp lạnh ửng hồng. Aiya, hồ nước bên ngoài đúng là có hơi phiền phức.
Hắn bao nhiêu ngày phiền muộn, vừa thấy cơ thể nữ nhân là hứng chí vô cùng. Vốn muốn đánh một trận bắn tinh, giải quyết dục hỏa bị đè nén rồi mới chậm rãi dây dưa quấn quýt với nàng. Nhưng bây giờ sợ nàng bị lạnh, hắn chỉ đành nhẫn nhịn lại, rút ra khỏi cơ thể nàng, để nàng quay người lại đối diện với mình.
Khoái cảm trong cơ thể chậm rãi nổi lên, Tề Thục Lan còn đang không hiểu vì sao hắn lại dừng lại thì đầu vú trước ngực nàng bị hắn cúi người ngậm lấy.
Vốn là bị lộ ra khỏi mặt nước, đầu vú bị ma sát lên vách hồ lạnh lẽo lập tức bị một cỗ nóng bỏng bao vây lấy. Kích thích như thế, một tiếng rên rỉ nàng còn chưa kịp phát ra khỏi miệng thì cánh môi lại bị nam nhân ngẩng đầu phong kín.
Nam nhân ôm chặt lấy nàng triền miên dây dưa hôn say đắm một hồi rồi cười nói: "Ngốc nghếch, lạnh mà cũng không biết nói với ta? Cẩn thận bị cảm." Hắn gõ nhẹ vào trán nàng, dặn dò: "Nín thở, đừng sợ."
Tề Thục Lan còn chưa kịp nói gì, miệng đã bị ngậm chặt. Bỗng nhiên trọng tâm trượt một cái, hóa ra là hắn ôm lấy nàng rồi cùng chìm xuống dưới hồ.
May mà nam nhân đã nhắc nhở trước, nếu không nàng thật sự đã sặc nước rồi.
Trong chốn thâm cung, ái ân vụng trộm tựa đóa hoa độc, đẹp đẽ nhưng ẩn chứa hiểm nguy. Dịch độc quyền tại truyen.free