Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Endless Paradox - Chapter 6: Chương VI

"Lý trí là một pháo đài được xây nên để bảo vệ con người khỏi sự thật."

— Tập ghi chép của Theo D’Augustus.

I. Foedus Disintegrationis

Thành phố London quả thực là một nhà thờ của sự thối rữa.

Theo D’Augustus hít vào. Không khí không phải là không khí. Nó là một thực thể đặc quánh, một hỗn hợp của hàng triệu năm phân hủy. Mùi của bùn đen, của metan, của rác rưởi hóa lỏng, và mùi đồng han gỉ của những đồng xu bị đánh rơi. Đối với một bác sĩ pháp y, đây là sự ghê tởm, sự xúc phạm của con người. Đối với LOÀI A, đây là không khí gia đình. Hắn đang ở trong một con hẻm tại khu Shoreditch, dưới sự truy lùng của Lena, hắn đã ẩn náu ở đây, tại cái nơi mà chẳng ai muốn bước vào.

Hắn đã ở đây một ngày. Hay hai? Thời gian đã mất đi ý nghĩa, bị hòa tan bởi bóng tối tuyệt đối và nhịp điệu duy nhất của tiếng nước thải rỉ rả.

Bác sĩ Theo D’Augustus đã chết trong căn hộ của mình, bị tước đoạt bởi một phương trình trật tự mang tên Lena. Thứ đang thở ở đây, co ro trong một đường ống thoát nước không còn sử dụng, là một thứ gì đó khác. Một "Bóng ma". Một "biến số" đã trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm.

Cơn đói, thứ mà hắn đã gọi tên là Barbatos, không còn gầm gừ. Nó đã trở thành một phần của hệ thống thần kinh hắn. Sự quá tải giác quan từng tra tấn hắn giờ đây đã được tinh chỉnh. Chúng không còn là sự la hét; chúng là dữ liệu .

Hắn nghe thấy tiếng bê tông đang rão mình dưới sức nặng của thành phố phía trên. Hắn ngửi thấy dòng điện chạy trong các dây cáp ngầm, một mùi ozone khô khốc. Hắn có thể cảm nhận, qua lòng bàn tay đặt lên bức tường ẩm ướt, nhịp đập của một chuyến tàu điện ngầm cách đó một dặm, một cơn rung chấn vi tế.

Thế giới cũ của hắn, thế giới của Spinoza và Voltaire, được xây dựng trên logic hữu hình. Thế giới mới này được xây dựng trên cảm giác. Và cảm giác đầu tiên, cảm giác thống trị, là sự thiếu hụt.

Một ý nghĩ, không phải một tiếng nói, vang lên từ bên trong mảnh kim loại trong túi hắn, giờ đã ấm áp, rung động như một trái tim thứ hai. Nó không phải là một ý định. Nó là một sự thôi thúc về phía hơi ấm, về phía sự sống.

Cơn đói không còn là một kẻ thù nội tại. Nó là một hoa tiêu tàn nhẫn. Nó không chỉ đòi hỏi sự tồn tại mà chỉ ra con đường.

Hắn di chuyển, hắn bước từng bước nặng nhọc. Sự duy vật cũ của hắn sẽ gọi đây là một hành động vô thức. Logic mới của hắn, logic của bản năng, chấp nhận nó là sự thật.

Hắn trườn qua bóng tối, cơ thể hắn, từng là một nhà khoa học, giờ đây uyển chuyển một cách bệnh hoạn. Hắn không còn là kẻ trốn chạy. Hắn là một kẻ săn mồi đang học lại cách đi săn.

II. Conductor

Thế giới ngầm cũng có hệ sinh thái của riêng nó.

Phía trên là trật tự của Lena. Dưới này là sự hỗn loạn của những kẻ bị lãng quên. Hắn không đơn độc trong bóng tối này.

Hắn nghe thấy chúng trước khi nhìn thấy. Hai bóng người, co ro quanh một ngọn lửa nhỏ trong một thùng dầu gỉ sét, trong một khoang hầm rộng lớn. Mùi của rượu rẻ tiền, mồ hôi cũ và một nỗi sợ hãi chua loét.

Hắn quan sát từ bóng tối, các giác quan của hắn vẽ nên một bức tranh hoàn chỉnh. Một kẻ đang ho, cơn ho ướt át của bệnh viêm phổi. Kẻ còn lại đang mài một con dao nhỏ vào gờ bê tông. Âm thanh đó, thứ âm thanh sột soạt đang mài vào màng nhĩ hắn.

Tâm trí của bác sĩ pháp y trong hắn tự động phân tích môi trường. Có hai đối tượng trước mắt, có vũ khí, môi trường bất lợi, khả năng xung đột cao.

Bản năng con người hét lên: Tránh xa .

Nhưng một thôi thúc, một cơn co thắt từ lồng ngực, kéo ánh mắt hắn về phía ngọn lửa. Hắn không đói thức ăn. Hắn đói... hơi ấm, sự sống.

Con đường duy nhất dẫn ra khỏi khu vực này đi ngang qua ngọn lửa. Hắn là một "biến số", và chúng là những phương trình đơn giản đang cản đường.

Hắn bước ra, cố gắng đi vòng qua.

"Cút đi," kẻ đang mài dao gầm gừ. Hắn ta nhìn thấy bộ quần áo tơi tả của Theo, nhưng vẫn còn đủ tốt để nhận ra hắn là kẻ không thuộc về nơi này. "Đưa tao cái túi."

Theo đứng yên. Hắn nhìn con dao. Một con dao làm bếp cũ, rỉ sét. Một công cụ của sự hỗn loạn thô sơ. Bộ não của hắn ngay lập tức nhận diện loại vết thương mà nó có thể gây ra, một vết thương nham nhở, dễ nhiễm trùng.

Hắn nhìn con dao gỉ, và một cảm giác ghê tởm, không phải của hắn, dâng lên. Một sự khinh bỉ của kẻ săn mồi chuyên nghiệp dành cho một công cụ nghiệp dư.

Kẻ lang thang còn lại đứng dậy, ho sù sụ. "Nó có gì thì lấy đi. Nhanh lên."

Kẻ cầm dao bước tới, vung con dao một cách đe dọa. Ánh mắt của gã nhìn Theo chằm chằm như một con hổ đói, đi từng bước chậm rãi.

Theo gào thét, cố gắng đàm phán, lùi lại. Nhưng hắn không còn kiểm soát cơ thể mình hoàn toàn. Một sự bình tĩnh lạnh lùng, xa lạ, dâng lên từ lồng ngực. Thứ bên trong hắn không sợ hãi. Nó chỉ... đánh giá .

Một gã đô con, vạm vỡ. Tay mang vũ khí, sức mạnh chắc chắn có thể dễ dàng đè bẹp một bác sĩ pháp y yếu đuối. Còn gã bên cạnh? Tạm thời không ảnh hưởng trực tiếp, có thể xảy ra can dự nhưng theo tình hình hiện tại thì không.

Theo lùi lại một bước, tay hắn mò vào túi áo khoác. Hắn không có vũ khí. Hắn chỉ có một con dao phẫu thuật mà hắn đem theo trước lúc tẩu thoát. Một vật kỷ niệm cho cuộc đời cũ.

Cơn đói co thắt lại. Một ý nghĩ, một thứ không phải của hắn, lóe lên bên trong bộ não con người vốn đang bị đẩy vào góc đường cùng.

Sử dụng nó.

Một ý nghĩ sắc bén, một ý nghĩ rất bản năng đến từ sự sợ hãi thuần túy của một con mồi đang cố phản kháng, cố vùng vẫy trước kẻ đi săn. Thứ ý nghĩ đó thôi thúc, dẫn dụ cơ thể Theo, kiểm soát não bộ, ép nó phải tiết ra adrenalin và endorphin để chống cự.

Kẻ lang thang lao tới. Hắn đâm con dao gỉ về phía bụng Theo.

Theo không di chuyển để tránh. Hắn di chuyển để cắt . Hắn thực hiện một chuyển động mà có chết hắn cũng nghĩ sẽ không bao giờ làm được, hoặc là adrenalin đang thúc đẩy cơ bắp của hắn, khiến não bộ hoạt động tối đa công suất nhằm thoát khỏi tình huống sinh tử, hoặc là hắn đang bị thứ gì đó điều khiển.

Nhưng không còn quan trọng nữa…

Hắn giơ con dao phẫu thuật lên. Hắn không nhắm. Hắn chỉ... để yên.

Cơn đói, Khái niệm về một bản năng chảy ra khỏi cơ thể hắn, không phải như một cảm xúc, mà như một dòng điện. Nó truyền qua cánh tay hắn, vào tay cầm bằng thép lạnh, và hội tụ tại lưỡi dao số 10.

Lưỡi dao không phát sáng. Nó không rung động. Nó chỉ... thay đổi.

Trong một thoáng, lưỡi dao ấy không còn là một vật thể. Nó là một ý định . Ý định cắt . Ý định săn . Và ý định ấy xuất phát từ chính não bộ của Theo, truyền trực tiếp đến lưỡi dao.

Tay của Theo, như được dẫn dắt bởi một bàn tay vô hình, lướt qua.

Bàn tay hắn không di chuyển theo ý nghĩ. Nó di chuyển theo một đường thẳng tắp, một hình cung hoàn hảo, được dẫn dắt bởi một kiến thức giải phẫu, phi nhân tính, nhưng nhanh gọn và hiệu quả đến đáng sợ. Lưỡi dao lướt qua cổ họng, xé nát động mạch cảnh, nơi mềm nhất, yếu điểm lớn nhất của cơ thể.

Lưỡi dao phẫu thuật lướt qua cổ họng kẻ tấn công như một con sóng nhẹ nhàng, không mạnh bạo, không thù hận, chỉ đơn giản là mở toang cái cổ họng của gã đó ra.

Roẹt

Không có một sự kháng cự nào của da thịt. Tâm trí của bác sĩ Theo D’Augustus quan sát với một sự kinh hoàng, lưỡi dao thứ được tẩm khái niệm, đã tách lớp biểu bì, hạ bì, và lớp mỡ dưới da một cách hoàn hảo. Nó lướt qua cơ ức đòn chũm, và với một độ chính xác tuyệt đối, rạch một đường gọn gàng trên động mạch cảnh.

Âm thanh duy nhất là một tiếng "phụt" ướt át.

Kẻ tấn công đứng khựng lại, đôi mắt mở to, vẻ mặt không phải là đau đớn mà là sự bối rối tuyệt đối. Hắn ta đưa tay lên cổ, cố gắng giữ lại dòng máu đang phun ra theo nhịp tim.

Kẻ bị viêm phổi há hốc mồm, ho một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy vào bóng tối. Hắn chạy một cách hoảng loạn, sợ hãi, cắm đầu vào góc hẻm tồi biến mất.

Theo đứng đó, nhìn. Hắn quan sát. Đây là công việc của hắn. Hắn không đuổi theo, và cũng chẳng có ý định đuổi theo. Rồi ánh mắt hắn lại quay về gã vạm vỡ.

Hắn thấy nạn nhân co giật, não bộ thiếu oxy. Hắn thấy da nạn nhân bắt đầu tái đi. Hắn ngửi thấy mùi đồng đặc trưng của máu tươi, át cả mùi hôi thối của đường cống. Hắn nghe thấy tiếng rít cuối cùng của không khí qua thanh quản bị cắt.

Hắn là một bác sĩ pháp y. Hắn đã dành cả đời mình để đọc ngôn ngữ của cái chết, để khám nghiệm và tìm ra nguyên nhân của một cái chết.

Và đây là lần đầu tiên, hắn là tác giả. Hắn đã là tác giả của một cái chết, hắn đã từ kẻ giải đố trở thành kẻ đánh đố.

Con dao phẫu thuật trong tay hắn vẫn sạch sẽ một cách kỳ lạ, như thể máu cũng sợ hãi không dám bám vào nó. Mảnh kim loại trong túi hắn rung lên, một sự thỏa mãn ngắn ngủi.

Theo nhìn vào bàn tay mình. Sự run rẩy bắt đầu. Không phải là sự phấn khích bệnh hoạn. Đó là sự sụp đổ. Hắn vừa thực hiện một ca phẫu thuật hoàn hảo trên một cơ thể sống, và kết quả là cái chết. Một cái chết tàn nhẫn, một sự suy thoái đạo đức đến cùng cực của một bác sĩ. Và lần này, không có bất cứ cảm giác thỏa mãn hay cơn nghiện nào được lấp đầy, chỉ có sự kinh tởm .

Sự kinh tởm tột độ của một bác sĩ đã thề Hippocrates. Và một sự tò mò lạnh lùng, khoa học…

"Vậy ra, đây là cảm giác." Hắn không cảm thấy tội lỗi. Hắn không cảm thấy hối hận. Hắn chỉ cảm thấy... một sự xác nhận.

Đây là sự tha hóa. Đây là sự suy đồi. Không phải là hành động giết chóc. Mà là sự vắng mặt của cảm xúc khi làm điều đó. Hắn đã điên, một cơn điên trong sự tỉnh táo đến cùng cực. Một sự suy thoái ghê tởm của đạo đức, của một con người.

Không, hắn giờ đây có còn là con người hay không, chính bản thân hắn cũng không rõ.

Theo quỳ sập xuống, hắn nôn khan ra mặt đường, nhưng không phải vì ghê tởm cái xác. Hắn nôn vì ghê tởm chính sự bình thản của mình.

III. Prospectus ex Turri Eburnea

Tại một căn phòng vô trùng, nơi Lena Alexandra Windsor đứng trước một bức tường hiển thị, không phải bằng kính, mà bằng một loại vật chất lỏng liên tục thay đổi hình dạng. Hàng trăm cửa sổ nhỏ cho thấy các "biến số" đang hoạt động trên khắp thế giới.

Một trợ lý, mặc bộ đồ trắng giống hệt Lena, đứng cách nàng ba bước, cúi đầu.

"Công chúa." Giọng Kael vang lên phía sau, đều đều như được lập trình, nhưng có một sự do dự hiếm hoi.

"Biến số D'Augustus... đã biến mất. Hoàn toàn. Tất cả các điểm theo dõi đều tắt."

Lena vẫn dán mắt vào cuộc hỗn loạn ở São Paulo.

"Biến mất?" Giọng nàng nhẹ nhàng, như một lưỡi dao. "Không có gì biến mất cả, Kael. Nó chỉ đang ẩn mình."

"Nhưng Giao thức 5.1 yêu cầu—"

"Giao thức 5.1," Lena cắt ngang, lần này quay lại, ánh mắt bạc quét qua khiến Kael im bặt, "không áp dụng cho một Augur."Kael rõ ràng đang lo lắng, nhưng giọng nói vẫn giữ sự chính xác của máy móc. Mất một biến số Augur là một thất bại nghiêm trọng. Một sự sai lầm không thể nào chấp nhận hay cứu vãn. Kael biết rõ điều đó, Lena cũng vậy.

Sự im lặng ngột ngạt bao trùm lấy căn phòng ngay lúc này.

Một sự im lặng kéo dài. Lena đưa ngón tay, chạm nhẹ vào hình ảnh tĩnh của Theo, hình ảnh cuối cùng của hắn, hiển thị lúc hắn đang trèo ra khỏi cửa sổ căn hộ của mình.

"Không," nàng nói, giọng nói sắc lạnh, cắt đứt sự do dự của chính mình. "Giao thức 5.1 không áp dụng cho biến số này."

"Thưa Công chúa?" Kael ngẩng lên, một thoáng bối rối, một cảm xúc gần như bị cấm, lướt qua mặt của thanh niên có vẻ ngoài thanh lịch.

"Kích hoạt đội Aegis. Đội hình Delta," Lena ra lệnh, quay lại. Đôi mắt bạc của nàng lạnh lùng, nhưng có một thứ gì đó sâu hơn, một sự mỏi mệt. "Hắn đã chọn bóng tối. Hãy để hệ thống quét sạch bóng tối."

"Delta? Thưa ngài, chỉ để 'tìm kiếm'? Một cuộc truy lùng quy mô lớn bên trong London?"

"Không phải 'tìm kiếm'," Lena ngắt lời, giọng nàng hạ xuống, gần như là một lời cảnh báo. "Mà là 'thu hồi'. Khi hệ thống phát hiện ra một dấu hiệu Khái niệm phù hợp, ta muốn nó được xử lý ngay lập tức. Ta muốn... mẫu vật ... còn nguyên vẹn."

Nàng ngập ngừng một khắc gần như không thể nhận thấy ở từ "mẫu vật".

Kael cúi đầu, vội quay lưng rời đi, trên mặt hắn vẫn thoáng lộ ra một biểu cảm khó tin. "Vâng, thưa Công chúa."

Sau khi Kael rời đi, để lại Lena một mình trong sự im lặng bao trùm, nàng vẫn nhìn vào hình ảnh của Theo. Bàn tay nàng siết lại.

"Đừng bắt tôi phải chọn, Theo," nàng thì thầm với bóng hình đã biến mất. "Vì tôi sẽ luôn chọn Trật Tự."

IV. AEGIS

Sau khi loạng choạng bò ra khỏi những con hẻm ở khu Shoreditch. Theo lang thang trong một khu công nghiệp bỏ hoang gần bờ sông. Mùi rỉ sét, dầu mỡ cũ và mùi nước tù đọng. Hắn đang cố gắng thích nghi với sự tự do mới, sự tự do của một kẻ ngoài vòng pháp luật. Hắn đang học cách lắng nghe cơn đói của mình, học cách phân biệt tiếng ồn thực sự với những dữ liệu mà nó cung cấp.

Hắn vẫn còn mệt mỏi bởi cái cảm xúc ghê tởm lúc trước, cơ thể hắn chậm chạp một cách khó chịu, có thể là do tác động tâm lý, hoặc do thứ gì khác. Không, Theo chẳng còn quan tâm nữa, hắn chỉ tiếp tục di chuyển, hắn thừa biết sau khi gây án cần rời bỏ hiện trường nhanh chóng, hắn cũng chẳng buồn xử lí cái xác đang bốc lên mùi máu, mùi phân hủy của các tế bào trong con hẻm đó, hoặc là hắn đã kinh hãi, hoặc là hắn đang cảm thấy lý trí đang dần nhường chỗ cho một kẻ khác, không còn là Theo D’Augustus.

Đột nhiên mảnh kim loại trong túi hắn lại rung động.

Cơn đói của hắn đột ngột thay đổi. Nó không còn là sự đói. Nó là một lời cảnh báo. Một sự phẫn nộ không phải nhắm vào kẻ thù, mà nhắm vào phương pháp của chúng. Một sự ghê tởm dành cho một thứ gì đó... nhân tạo, phi tự nhiên, một sự gian lận trong cuộc săn.

Theo đứng bật dậy. Các giác quan của hắn, thứ đang quét qua đống đổ nát, đột nhiên bị nén lại.

Không phải là sự im lặng của Lena. Đây là một thứ khác. Một sự "nhiễu" nhân tạo. Sự quá tải giác quan của hắn, thứ hắn luôn phụ thuộc vào bỗng trở thành tiếng rít của tĩnh điện. Cơn đói của hắn, ngọn lửa dẫn đường, đột nhiên mờ nhạt, như bị một tấm chăn ướt chụp lên.

Lại một lần nữa… Lại một lần nữa Theo trải nghiệm cái cảm giác khó chịu ấy…

Theo lại một lần nữa cảm thấy trần trụi. Hắn cảm thấy mù . Hắn cảm thấy hắn đang trở lại làm một con người. Và hắn kinh hoàng, hắn cảm thấy sợ hãi, yếu đuối.

"Trường Tĩnh Khái Niệm đã được kích hoạt," một giọng nói vang lên từ bốn phía cùng một lúc, phát ra từ những chiếc loa vô hình. Âm thanh được khuếch đại, vô cảm. "Mục tiêu đã bị vô hiệu hóa Khái Niệm. Đội Delta, tiến hành bắt giữ đối tượng.”

Một nhóm người xuất hiện từ bốn góc của nhà kho, mặc giáp tác chiến màu xám than, di chuyển với sự chính xác của máy móc. Họ mang những khẩu súng trường, trên áo giáp có một huy hiệu hai khẩu súng đan vào nhau, dưới hai khẩu súng ấy có một ký hiệu: AEA .

Họ đã đợi sẵn.

Theo lùi lại, tay siết chặt con dao phẫu thuật vô dụng. Nỗi sợ hãi thực sự, cái lạnh của con người, ập đến một cách đột ngột. Sức mạnh mới của hắn, thứ duy nhất giúp hắn tồn tại, thứ đó đã bị tắt đi như một cái công tắc.

"Mục tiêu 72-08," giọng nói qua loa lại vang lên. "Theo lệnh của 'Người Giám Hộ', ngươi sẽ bị thu hồi để 'dọn dẹp'. Chống cự là vô ích."

Một đặc vụ giơ súng lên. Ánh mắt lạnh như băng, hơi thở bình tĩnh, và Theo cũng nhận ra, họ không đến để giết. Họ đến để bắt, họ sẽ vô hiệu hóa hắn rồi ném hắn lên xe, chở đến phòng thí nghiệm như một mẫu vật, một con chuột bạch không hơn không kém.

Sự tuyệt vọng bùng nổ.

Nhưng Theo là một kẻ vốn đã quen với việc quan sát, dự đoán và phân tích. Trong trường hợp này, bộ não của hắn đang làm rất tốt công việc đó. Hắn không chạy. Hắn quan sát. Mắt hắn, thứ đã quen với bóng tối, quét qua không gian một cách nhanh chóng. Bốn người gần đó tản ra, thiết lập đội hình gọng kìm hoàn hảo.

Hắn chụp lấy một mẩu gạch vỡ từ sàn nhà.

Đặc vụ đầu tiên nổ súng. Nhưng thay vì một viên đạn, một phi tiêu bạc xé gió lao đến.

Theo ném mình qua một đống thùng phuy gỉ sét. Tiếng kim loại va vào nhau chói tai. Phi tiêu cắm vào bức tường gạch.

"Mục tiêu đang chống cự. Sử dụng vũ lực cấp hai."

Thêm ba đặc vụ tản ra. Di chuyển đồng bộ một cách hoàn hảo, linh động, họ bao vây, gia tăng thêm áp lực.

Nhưng Theo không còn chiến đấu như một con người. Hắn chiến đấu như một "biến số". Hắn sợ hãi, hắn kinh hoàng nhưng không có nghĩa là hắn giơ tay chịu trói, hắn chỉ đơn giản là muốn sống, muốn thoát ra khỏi đây. Và hắn sẽ làm bất kể mọi cách, bất kể phương pháp để đạt được điều ấy.

Đội đặc nhiệm không vội, họ quan sát, giống như chờ đợi thứ gì đó hơn là dự đoán chuyển động của con mồi.

Một đặc vụ vòng qua bên phải. Theo ném mẩu gạch. Hắn không nhắm vào đặc vụ, hắn biết điều đó thật vô nghĩa trước những kẻ này, hắn ném vào một mảng tường thạch cao lở lửng phía trên.

Gạch đập vào, một cơn mưa bụi và đá nhỏ rơi xuống. Đặc vụ giật mình, giơ tay lên che mắt.

Chỉ một giây.

Theo lao ra. Hắn không dùng con dao. Hắn dùng chính cơ thể mình. Hắn đâm vai mình, một cú đâm mà hắn học được khi mổ xẻ các chấn thương do vật cùn, vào ngay khớp nối dưới cánh tay của bộ giáp.

Một tiếng "rắc" thỏa mãn. Tên đặc vụ hét lên khi vai bị trật khớp. Tiếng kêu chứa đựng sự bất ngờ và sự thỏa mãn. Con mồi đã rơi vào cái bẫy.

Một thoáng hy vọng loé lên trong tâm trí Theo. Hắn có thể—

"Tản!"

Giọng của viên chỉ huy vang lên, khô khốc giữa màn đêm lạnh.

Ngay lập tức, hai đặc vụ còn lại không lao vào. Họ lùi lại. Đội hình của họ thay đổi trong chớp mắt. Đặc vụ thứ ba trong đội hình, kẻ mang máy phát trên lưng, lùi về phía sau, được tên vừa bị trật khớp, hắn rút ra khẩu súng lục, che chắn yếu điểm một cách hoàn hảo.

Sự linh hoạt của chúng thật điên rồ.

Viên chỉ huy và một đặc vụ đồng thời nổ súng. Không phải một phát. Mà là một loạt đạn phi tiêu có kiểm soát. Chúng tạo thành một gọng kìm, dồn Theo về phía một góc tường.

Phụt. Phụt. Phụt.

Những phi tiêu bạc cắm vào đá, vào gỗ, vây quanh Theo. Đây không phải là một cuộc đấu. Đây là một cuộc săn có hệ thống, có sự tính toán.

Sự bất lực dâng lên. Hy vọng le lói của Theo đã bị dập tắt bởi sự phối hợp chuyên nghiệp của chúng. Nhưng Theo không hề ngu dốt, hắn là một kẻ quen với việc quan sát, và lúc này hắn đã nhận ra được cái lõi của toàn bộ gọng kìm.

Bộ não khoa học của hắn gào thét, ánh mắt tập trung vào tên đặc vụ đang đeo chiếc kim loại to tướng, cái balo phát ra một thứ ánh sáng trắng, một ánh sáng chói mắt đến khó chịu.

Phải phá hủy nguồn!

Theo nhìn chằm chằm vào nó. Chiếc hộp kim loại mà tên khốn đang đeo trên lưng. Thứ mà bọn chúng gọi là "Trường Giam Hãm". Đây là cơ hội duy nhất.

Hắn gầm lên, một tiếng gầm của con thú bị dồn vào chân tường, và lao ra khỏi chỗ nấp, lao thẳng về phía tên đặc vụ đeo chiếc hộp. Một hành động tuyệt vọng. Một hành động mà chính hắn cũng nghĩ là hành động tự sát, nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, có thể bởi tình huống hiện tại không cho phép hắn có thời gian để suy nghĩ, cũng có thể là bản năng chạy trốn đang gào thét với lý trí. Nhưng tất cả đã không còn quan trọng, hắn lao lên như con thiêu thân, cắm đầu vào phía nguồn sáng.

Hắn đã làm đúng như những gì chúng dự đoán. Cú lao điên cuồng của con mồi đã tạo ra một khe hở nhỏ trong đội hình hoàn hảo của họ. Chỉ một giây. Nhưng đó là một giây khiến viên chỉ huy phải thốt lên một lời nguyền rũa thầm trong miệng.

Tên đặc vụ bị thương không hề cố gắng ngăn cản hắn. Hắn ta chỉ đơn giản là né sang một bên, tạo một đường bắn rõ ràng cho viên chỉ huy.

Tên đeo hộp kim loại không di chuyển. Gã đã đợi. Gã theo dõi cú lao của Theo, tính toán quỹ đạo.

Phụt.

Một phi tiêu bạc cắm phập vào bắp đùi Theo.

Một cú sốc lạnh buốt, phi vật lý. Không phải là đau. Nó là... sự trống rỗng, sự tê dại.

Cơn đói, thứ trái tim thứ hai đang gầm gừ trong lồng ngực hắn, đột ngột... im bặt. Như thể một sợi dây vừa bị cắt đứt. Mảnh kim loại trong túi hắn, từ chỗ phẫn nộ, dần trở nên lạnh ngắt. Lạnh như một xác chết.

Theo vấp ngã, hắn cố lao về phía trước. Cú va chạm với tên đeo họp kim loại không còn là một cú tấn công. Nó là một cú ngã.

Adrenalin nhân loại của hắn đã cạn. Động cơ cố gắng chạy trốn của hắn đã bị tắt. Hắn gục xuống sàn nhà lạnh lẽo, hoàn toàn bất lực.

Con thú đã vào chuồng.

V. Cavea

Hắn nằm đó, bất động, nhưng hoàn toàn tỉnh táo.

Tiếng bước chân. Không phải vội vã. Chúng đang bước đi. Bình thản, có phương pháp, lòng vòng bên tai Theo. Bốn bóng người vây quanh hắn. Kẻ bị trật khớp, đang tự mình nắn lại vai, nghiến răng, nhưng đã trở lại vị trí. Sự tinh nhuệ của bọn chúng thật tàn nhẫn.

Viên chỉ huy bước vào tầm nhìn của hắn. Tấm che mặt bằng polymer đen của gã phản chiếu hình ảnh méo mó của nhà kho đổ nát.

"Trường tĩnh ổn định," tên đeo hộp kim loại báo cáo.

"Mục tiêu đã bị vô hiệu hóa," viên chỉ huy nói. "Đội Delta, bắt đầu quy trình thu hồi."

Gã quỳ xuống bên cạnh Theo, không một chút đề phòng. Hắn không cần. Theo là một cái xác không hơn không kém, chỉ là vẫn đang thở. Gã rút ra một ống tiêm tự động từ thắt lưng.

"Liều an thần," viên chỉ huy nói, không phải với Theo, mà là với hệ thống của gã.

Theo cố gắng nói. Cố gắng chửi rủa. Cố gắng di chuyển. Nhưng lưỡi hắn nặng trĩu. Cơn đói, thứ bản năng đã trở thành một phần của hắn, đã biến mất. Chỉ còn lại sự trống rỗng, sự sợ hãi nguyên thủy của con người.

Bác sĩ pháp y trong hắn nhận ra một cách lâm sàng: các cơ của hắn không phản ứng. Tác dụng của phi tiêu đã gây ra một sự tê liệt thần kinh, tê liệt cơ bắp một cách toàn diện.

Hắn đã trốn thoát khỏi cái lồng quan sát của Lena, chỉ để bị bắt bởi cái lồng công nghệ của nàng.

Hắn nhớ lại lời nàng. Anh là một nhà khoa học, nhưng trong bàn cờ này thì anh là ‘chuột’, Theo à.

Mũi kim áp vào. Một cái chạm lạnh lẽo, vô cảm. Rồi cơn tê dại ùa đến, không phải như một cú đánh, mà như thủy triều dâng chậm rãi, nhấn chìm hắn từ trong ra ngoài. Hắn cố gắng với lấy bóng tối, nhưng lần này, bóng tối không ôm lấy hắn. Nó nuốt chửng hắn. Tiếng bước chân của những kẻ bắt giữ hắn trở nên ì ầm, xa xôi, như thể hắn đang chìm xuống đáy của một giếng nước sâu.

Ý nghĩ cuối cùng của Theo dần tan rã, không phải là về sự tự do, hay cơn đói, hay Lena. Mà là về hình ảnh một con chuột bạch, đang co giật trong lồng, dưới ánh mắt quan sát lạnh lùng của chính hắn ngày xưa.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free