Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Endless Paradox - Chapter 4: Chương IV

Chương IV – Hoang tưởng

“Sự im lặng không phải là sự vắng mặt của âm thanh. Nó là sự hiện diện của một trật tự áp đảo, một trật tự phủ định quyền tồn tại của tiếng ồn.” — Tập ghi chép của Theo D’Augustus.

I. Vacuum

Chiếc chuông đồng vẫn còn rung.

Một âm thanh mỏng manh, khô khốc, nhưng trong không gian đặc quánh của cửa hàng "Bibliotheca Artis", nó vang lên như một tiếng nứt gãy của xương.

Không khí thay đổi.

Cơn đói của Theo—thứ đã gầm gừ, nóng rát trong lồng ngực, kéo hắn như một con thú bị xích—đã im bặt. Nó không biến mất. Nó bị dập tắt. Nó co rút lại, như một sinh vật bị ánh sáng cực mạnh chiếu vào, rúm ró trong một góc tối của tâm trí hắn, run rẩy.

Mảnh kim loại trong túi hắn, thứ vừa rung lên vì sự công nhận khi chạm vào cuốn sách cũ, giờ đột ngột lạnh như băng. Một cái lạnh vô trùng, chính xác, không phải cái lạnh của băng tuyết, mà là cái lạnh của một lưỡi dao phẫu thuật vừa được rút ra từ nitơ lỏng.

Hắn không cần quay lại. Mọi giác quan của hắn đã bị ép phải quay lại.

Mùi. Cửa hàng này, pháo đài của giấy cũ và bụi bặm hàng thế kỷ, đã mất đi mùi hương của nó. Mùi của sự phân hủy hữu cơ, mùi của da thuộc nứt nẻ, mùi mốc meo của tri thức bị lãng quên—tất cả đã bị trung hòa. Chúng bị thay thế bởi một thứ mùi gần như là phi lý: một mùi hương tinh vi của ozone, của không khí sau một cú sét đánh, và một thứ gì đó thanh khiết đến phi nhân tính.

Âm thanh. Tiếng cọt kẹt của sàn gỗ cũ đã ngừng. Tiếng ồn ào từ đường Charing Cross bên ngoài, tiếng xe buýt, tiếng nói cười, tiếng rít của thành phố, đã bị lọc đi, tất cả đều trở nên xa xăm, như thể chúng đang diễn ra sau một bức tường bằng kính dày hàng mét.

Cơn đau của hắn. Sự quá tải giác quan đã hành hạ hắn, thứ biến hắn thành một dây thần kinh trần trụi. Giờ đây, cơn đau đó cũng biến mất.

Nhưng đây không phải là một sự giải thoát. Đây là một sự áp chế.

Hắn quay lại. Chậm rãi. Chuyển động của hắn cảm thấy nặng nề, như thể không khí đã đặc lại thành thạch.

Lena Alexandra Windsor đứng đó, dưới vòm cửa, lau đôi giày cao gót của mình vào tấm thảm. Một hành động thừa thãi, bởi đôi giày của nàng đã sạch không một tì vết.

Chiếc áo măng tô trắng nàng khoác trên người dường như tự phát ra một thứ ánh sáng lạnh. Nó không phản chiếu ánh đèn vàng vọt của cửa hàng; nó phủ định thứ ánh sáng đó. Nàng là một bức ảnh âm bản của không gian này. Nàng là sự vắng mặt của sự ấm áp.

Nàng không nhìn hắn. Nàng nhìn vào sự bừa bộn của cửa hàng với một vẻ cau mày tinh tế, gần như không thể nhận thấy. Đối với nàng, nơi này không cổ xưa; nó chỉ đơn giản là sai trật tự. Sự tồn tại của nó là một sự lộn xộn cần được dọn dẹp.

Ông già bán sách, người mà vài giây trước còn mang vẻ bí hiểm, giờ chỉ là một lão già nhỏ bé, co rúm, cúi đầu nhìn sang các kệ sách, như thể không dám chứng kiến. Hắn thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh, hoảng loạn của ông ta.

"Thật trùng hợp," giọng nói của Lena vang lên. Nó không to, nhưng nó là âm thanh duy nhất có trọng lượng trong phòng. "Tôi cũng đang tìm một cuốn sách”.

Đôi mắt màu bạc của nàng—màu của thép đánh bóng—cuối cùng cũng di chuyển, khóa vào Theo. Nàng mỉm cười. Một nụ cười hoàn hảo về mặt hình học, không một cơ mặt nào bị lãng phí.

“Một cuốn sách vô cùng đặc biệt”.

Cái đói trong lồng ngực Theo, thứ vừa bị dập tắt, giờ chuyển thành một cảm xúc khác. Một sự thù hận nguyên thủy, câm lặng, đang dâng lên từ sâu trong dạ dày hắn. Nó muốn xé toạc sự hoàn hảo này. Nó muốn thấy máu vấy bẩn lên chiếc áo khoác trắng kia. Nó muốn phá vỡ sự tĩnh lặng áp đảo đang đứng trước mặt hắn.

Nhưng cơ thể Theo không di chuyển. Hắn bị ghim tại chỗ. Không phải bởi một bức tường vật lý, mà bởi ý chí của nàng. Sự hiện diện của nàng là một trường lực vô hình, một cái lồng làm bằng logic, dập tắt mọi hành động bộc phát.

Đây là một cuộc chiến không âm thanh, diễn ra trong lồng ngực của hắn. Và hắn đang thua.

"Cuốn sách đó," Lena nói, ánh mắt lướt qua cuốn sách cũ kỹ trong tay Theo. "Nó không dành cho anh."

Giọng nàng không phải là một lời cảnh báo. Nó là một sự chẩn đoán. Như thể một bác sĩ nói với bệnh nhân rằng một loại thuốc quá mạnh so với thể trạng của họ.

"Đây là một cửa hàng sách công cộng," Theo cố gắng nói. Giọng hắn khô khốc. Từ "công cộng" nghe thật nực cười, một khái niệm xã hội yếu ớt, trong cuộc đối đầu của hai lực lượng cơ bản này.

"Đúng vậy," Lena đồng ý. Nàng bước vào trong. Không khí xung quanh nàng dường như đặc lại và lạnh đi. "Nhưng tri thức, giống như năng lượng, cần một vật chứa ổn định. Nếu không, nó sẽ rò rỉ. Nó gây ô nhiễm."

Nàng dừng lại cách hắn một mét. Gần đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi tinh khiết đó. Sự tĩnh lặng của nàng đang nghiền nát cơn cuồng loạn bên trong hắn. Hắn cảm thấy lồng ngực mình bị thắt lại. Hắn khó thở.

"Anh trông không khỏe, Theo," nàng nói, lặp lại lời chẩn đoán ở Tate Modern. Nàng nghiêng đầu, một cử chỉ tò mò của máy móc. "Sự mất cân bằng. Nó đang ăn mòn anh từ bên trong. Anh là một biến số không ổn định."

Bệnh hoạn là sự hỗn loạn. Sự đói khát. Sự mất kiểm soát. Lời nói của nàng ở bảo tàng vang vọng lại.

"Và cô là gì?" hắn nghiến răng. "Sự cân bằng?"

Một tia thích thú, lạnh như một mảnh băng, lóe lên trong mắt Lena. "Tôi là trật tự."

Nàng đưa một ngón tay thon dài, đeo găng trắng, chạm nhẹ vào bìa cuốn sách hắn đang cầm. Một cái chạm nhẹ, nhưng đối với Theo, nó như một cú giật điện cực mạnh. Mảnh kim loại trong túi hắn hét lên một tiếng câm lặng.

"Sự cuồng nộ. Cái đói," nàng thì thầm, như đang đọc một bảng chẩn đoán. "Một phương trình không hoàn chỉnh." Nàng ngước nhìn hắn, nụ cười máy móc đó lại xuất hiện. "Anh định làm gì với nó, bác sĩ?"

Sự kiêu ngạo của hắn, vũ khí duy nhất của hắn, đã bị tước đoạt. Hắn chờ đợi. Hắn chờ nàng lấy cuốn sách, hoặc "thanh trừng" hắn.

Nhưng nàng không làm gì cả. Nàng chỉ quan sát hắn.

"Cô... không lấy nó?" Hắn thở ra, sự bối rối còn lớn hơn cả nỗi sợ hãi.

Lena mỉm cười. Nụ cười đó là phần đáng sợ nhất. "Lấy nó? Tại sao tôi phải làm vậy?" Nàng lùi lại, cử chỉ tao nhã. "Có những thứ không nên được đặt vào tay kẻ không biết giữ gìn. Cơn khát của anh sẽ thiêu rụi chính anh, Theo."

Nàng tiện tay lấy cuốn sách giả kim bên cạnh, nhưng ánh mắt vẫn đặt lên người Theo . "Anh là một nhà khoa học, nhưng trong bàn cờ này thì anh là ‘chuột’, Theo à."

Nàng quay gót. Hoàn hảo. Không một chuyển động thừa.

Tiếng chuông đồng lại vang lên khi nàng đẩy cửa bước ra.

II. Impotentia

Ngay khi cánh cửa đóng lại, trường lực vô hình của nàng tan rã.

Cái đập ngăn đã vỡ.

Thế giới ập vào Theo với một sự trả thù man rợ.

Âm thanh của đường phố, tiếng cọt kẹt của sàn nhà, tiếng thở khò khè của ông già—tất cả quay trở lại, khuếch đại gấp mười lần. Mùi giấy mốc và mùi bụi đâm thẳng vào não hắn.

Và cơn đói. Cơn đói bị dồn nén giờ bùng nổ, một sự cuồng nộ gấp đôi vì vừa bị sỉ nhục. Mảnh kim loại nóng rực, đốt cháy lớp vải, như muốn thiêu đốt hắn.

Hắn gập người lại, gào lên một tiếng không thành lời, cơn đau của sự quá tải giác quan và sự thù hận của thứ bên trong hắn hòa làm một. Hắn ngã quỵ xuống sàn nhà bẩn thỉu, giữa những cuốn sách về giả kim thuật, tay vẫn nắm chặt cuốn sách da cũ.

Ông già bán sách ngẩng đầu lên, nhìn hắn co quắp trên sàn, đôi mắt đục ngầu không một chút ngạc nhiên. Ông ta chỉ đơn giản là chờ đợi cơn co giật qua đi.

Hắn lảo đảo ra khỏi cửa hàng, ném một nắm tiền nhàu nát lên quầy. Ông già không nhặt lấy.

Bên ngoài, London không còn là một thành phố. Nó là một cuộc tra tấn được thiết kế tỉ mỉ.

Hắn bước xuống ga tàu điện ngầm Charing Cross, một quyết định sai lầm ngay lập tức. Không khí dưới lòng đất ập vào hắn. Mùi ozone từ đường ray, mùi mồ hôi cũ của hàng ngàn người, mùi nước tiểu khô và mùi kim loại nóng. Hắn phải vịn vào bức tường ốp gạch lạnh lẽo để khỏi ngã.

Tiếng động. Tiếng rít của một chuyến tàu đang đến gần, không phải là âm thanh; nó là một vật thể rắn, một bức tường kim loại đang mài vào xương sọ hắn. Hắn nghe thấy tiếng nói chuyện của đám đông trên sân ga, không phải là từ ngữ, mà là một mớ âm thanh hỗn độn, cào xé, tiếng cười của một cô gái nghe như tiếng thủy tinh vỡ.

Sự cuồng nộ bên trong hắn đang gào thét. Nó ghét sự hỗn loạn này. Nó ghét sự áp bức của Lena. Nó ghét mọi thứ. Nó muốn phá hủy.

Một người đàn ông va vào vai hắn. "Cẩn thận," ông ta lẩm bẩm.

Cú va chạm. Cảm giác của lớp vải len thô cọ vào vai hắn. Mùi thuốc lá trên hơi thở của người đàn ông.

Theo quay lại. Một cơn giận mù quáng, không phải của hắn, dâng lên. Hắn muốn nắm lấy cổ họng người đàn ông đó. Hắn muốn thấy sự im lặng. Hắn muốn sự trật tự.

Không. Không phải trật tự. Hắn muốn sự kết thúc của tiếng ồn.

Hắn nghiến răng, cơn run rẩy chạy dọc sống lưng. Hắn quay đi, chạy lên cầu thang, thoát khỏi cái hầm ngục âm thanh đó.

Hắn sẽ đi bộ.

Cuộc đi bộ về căn hộ của hắn là một hành trình qua địa ngục. Hắn đi qua cầu Waterloo. Gió từ sông Thames thổi lồng lộng. Hắn có thể ngửi thấy mùi bùn và mùi nhiên liệu diesel từ một con sà lan cách xa hàng trăm mét. Hắn có thể nghe thấy tiếng nước vỗ vào trụ cầu, một nhịp đập chậm rãi, bệnh hoạn.

Mỗi ánh đèn xe là một nhát dao vào võng mạc. Hắn phải cúi gằm mặt, dùng kính râm, nhưng nó không giúp được gì. Ánh sáng xuyên qua.

Hắn nhận ra sự thật. Căn bệnh của hắn không phải là các giác quan bị khuếch đại. Đó là bộ lọc của hắn đã biến mất. Bộ lọc ngăn cách tâm trí có ý thức khỏi sự hỗn loạn vô tri của vật chất. Hắn đang nghe thấy tiếng thế giới đang phân rã.

III. Memoria

Hắn về đến căn hộ. Hắn khóa trái cửa, sập mọi rèm cửa.

Sự im lặng. Tương đối.

Căn hộ của hắn, pháo đài của chủ nghĩa duy vật, giờ là một hầm ngục. Hắn trượt lưng xuống cửa, ngồi bệt trên sàn.

Hắn nằm trên sàn phòng khách lạnh lẽo. Bóng tối. Hắn cần bóng tối. Cuốn sách da cũ rơi bên cạnh hắn. Hắn không thể đọc nó. Ánh sáng, dù mờ nhất, cũng gây đau đớn.

Lý trí của hắn đã chết. Hắn nhìn về phía giá sách. Voltaire. Spinoza. Diderot. Những nhà tư tưởng đã xây dựng nên thế giới quan của hắn.

Những kẻ nói dối.

Họ nói về lý trí, về trật tự của con người, về một vũ trụ có thể hiểu được. Nhưng họ đã nói dối. Họ không biết gì về tiếng rít của những bánh răng bên dưới. Họ không biết rằng logic chỉ là một lớp váng mỏng trên một đại dương cuồng nộ.

Một sự thật lạnh buốt chạy dọc sống lưng hắn, còn đáng sợ hơn cả sự hỗn loạn của các giác quan. Lena. Nàng biết. Nàng biết mọi thứ. Nàng không phải là một kẻ thù bất ngờ. Nàng là một hằng số.

Tại sao nàng lại thí nghiệm trên hắn? Tại sao lại là hắn?

Ký ức .

Logic của hắn đã thất bại. Khoa học của hắn đã thất bại. Hắn chỉ còn lại một thứ: Quá khứ.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung. Cái mùi ozone thanh khiết đến phi nhân tính của Lena dường như vẫn còn phảng phất trong mũi hắn. Một mùi hương lạnh, chính xác... nó kéo hắn về.

Gordonstoun. Ngôi trường nội trú khắc nghiệt ở Scotland. Mùi của thông ẩm ướt, của sáp nến trong thư viện cổ, và mùi muối biển mặn chát từ vịnh Moray Firth. Cái mùi ozone đó... nó giống như mùi không khí tĩnh lặng trong thư viện, ngay trước khi một cơn bão tuyết ập đến.

Hắn là cậu bé nhận học bổng. Kẻ ngoại đạo. Con trai của một giáo sư vật lý và một bác sĩ nội trú. Một kẻ tin vào các con số trong một thế giới tin vào huyết thống.

Và nàng là Công chúa Lena Alexandra Windsor quyền quý của hoàng gia Anh Quốc.

Nàng không phải là một cô gái. Nàng là một khái niệm ngay cả khi đó. Hoàn hảo. Tóc vàng tro luôn được buộc gọn. Đồng phục không một nếp nhăn, ngay cả sau giờ thể thao. Nàng là một hình mẫu lý tưởng, luôn là vậy.

Họ là bạn. Một tình bạn phi lý, nảy sinh từ sự cô độc của hai thái cực. Hắn cô độc vì hắn khác biệt . Nàng cô độc vì nàng vượt trội .

Hắn nhớ lại một buổi chiều mùa đông. Cả hai trốn trong một góc thư viện. Hắn đang vật lộn với một bài luận triết học. "Làm sao cậu biết chắc được?" hắn hỏi, chỉ vào một cuốn sách của Plato. "Làm sao cậu biết cái ghế này là thật, mà không phải là một cái bóng?"

Lena, lúc đó mười sáu tuổi, ngước lên khỏi cuốn sách của mình. Nàng không trả lời. Nàng đặt ngón tay lên mặt gỗ của chiếc bàn. "Nó không cần phải 'thật'," nàng nói, giọng nói tĩnh lặng. "Nó chỉ cần tuân theo quy luật của một cái bàn. Nó ở đây. Nó vững chắc. Nó có mục đích. Đó là trật tự."

Nàng nhìn hắn. "Cái bóng mới là vấn đề, Theo. Cái bóng là nơi trật tự thất bại. Cậu quá quan tâm đến những cái bóng."

Hắn rùng mình, quay trở lại căn hộ tối tăm của mình. Ngay cả lúc đó, nàng vẫn thật sự hoàn hảo. Nàng đã là "phương trình".

Và nàng đã quan sát hắn.

Không. Ký ức đó là thật, nhưng nhận thức của hắn bây giờ đã bị bóp méo. Hắn đang nhìn lại nó qua lăng kính của cơn hoang tưởng hiện tại.

Có phải nàng đang quan sát hắn?

Hắn nhớ lại những ánh nhìn của nàng. Trong phòng ăn, khi hắn tranh luận sôi nổi với một giáo viên. Trong sân trường, khi hắn bị ngã và tự mình đứng dậy, từ chối sự giúp đỡ. Nàng luôn ở đó, ở rìa tầm mắt.

Giờ đây, trong tâm trí bị tra tấn của hắn, những ký ức đó biến đổi. Nụ cười khích lệ của nàng... có phải là khích lệ không? Hay đó là sự tò mò của một nhà khoa học nhìn một mẫu vật thú vị? Sự im lặng của nàng... có phải là sự thấu hiểu? Hay là sự chờ đợi, xem "biến số không ổn định" này sẽ phản ứng thế nào tiếp theo?

Cơn cuồng nộ bên trong hắn, BẢN NĂNG, gầm lên. Nó ghét sự nghi ngờ này. Nó ghét cảm giác bị đóng lồng, bị phân tích. Nhưng bên dưới cơn cuồng nộ đó, một cái gì đó của Theo D'Augustus đang vỡ nát. Sự phản bội.

Tình bạn duy nhất của hắn. Sự kết nối duy nhất của hắn với một người khác. Có phải tất cả chỉ là một phần của một thí nghiệm dài hạn?

Hắn khó chịu, không phải khó chịu vì bị đe dọa, mà là cơn khó chịu vì nàng ta biết điều gì đang diễn ra, còn hắn thì không.

Hơn nữa, có một cơn khó chịu khác, thứ vốn không phải của hắn, liên tục âm ỉ bên trong hắn. Nó kêu gào, khinh miệt cái cảm giác trở thành con mồi .

Không. Hắn không phải là con mồi, mà còn tệ hơn. Hắn là một biến số được thả vào mê cung. Sự "tĩnh lặng" của Lena không phải là một đối thủ cạnh tranh. Nó là bức tường của phòng thí nghiệm.

IV. Vestigium

Sự sụp đổ tâm lý nhường chỗ cho một cơn thịnh nộ lạnh lùng. Lý trí của bác sĩ pháp y quay trở lại, được vũ trang bằng một mục đích mới.

Hắn sẽ không giải "phương trình" của nàng. Hắn sẽ giải chính nàng .

Hắn ngồi vào bàn làm việc, bỏ qua cơn đau từ ánh sáng màn hình. Hắn phải dùng lại công cụ của thế giới cũ. Hắn là một bác sĩ pháp y. Hắn có quyền truy cập.

Hắn bắt đầu tìm kiếm. Không phải trên mạng công cộng. Hắn truy cập vào hệ thống nội bộ của cảnh sát, sử dụng thông tin đăng nhập của mình.

TÌM KIẾM: Windsor, Lena Alexandra.

Kết quả trả về ngay lập tức. Sạch sẽ. Hoàn hảo. Ngày sinh. Nơi sinh. Trình độ học vấn (Gordonstoun, sau đó là Oxford, Thạc sĩ thạc sĩ chính trị và sau đó là Tiến sĩ triết học). Không có tiền án. Không có vé phạt giao thông. Không có gì.

Một hồ sơ hoàng gia tiêu chuẩn. Hoàn toàn vô trùng. Giống như cái xác ở Tate.

Hắn cau mày. Điều này là không thể. Một người có quyền lực như nàng, quyền lực khiến Thanh tra Walsh run sợ, nhất định phải để lại dấu vết.

Hắn thử một cách khác. Hắn truy cập vào hồ sơ vụ án Tate Modern.

THANH TRA TRƯỞNG: DCI Walsh. TƯ VẤN HIỆN TRƯỜNG: [TRỐNG] CHỨNG CỨ: [TRỐNG] TRUY CẬP HỒ SƠ: BỊ KHÓA - CẤP ĐỘ AN NINH 7.

Cấp 7? Đó là cấp độ của an ninh quốc gia, của khủng bố. Cấp độ mà ngay cả hắn cũng không thể truy cập. Một vụ giết người nghệ thuật? Phi lý.

Trừ khi nó không phải là một vụ giết người. Nó là một thông điệp.

Hắn cầm điện thoại lên. Tay hắn run rẩy, không phải vì cơn đói, mà vì giận. Hắn gọi cho Walsh.

Ba hồi chuông. Walsh bắt máy. "Theo?" Giọng ông ta mệt mỏi.

"Thanh tra," Theo nói. "Tôi cần biết về vụ Tate. Tại sao nó bị khóa Cấp 7?"

Một sự im lặng kéo dài. Theo có thể nghe thấy tiếng thở của Walsh, và tiếng một chiếc cốc sứ đặt xuống.

"Bác sĩ," Walsh nói, giọng ông ta đột nhiên trở nên thận trọng, gần như thì thầm. "Đừng. Chỉ cần... đừng. Hãy quên vụ đó đi. Hãy viết báo cáo của cậu. Ghi là không rõ nguyên nhân tử vong. Ghi bất cứ thứ gì cậu muốn. Nhưng đừng đào sâu hơn."

"Ai đã ra lệnh?" Theo ép tới. "Có phải là cô ta không? Lena Alexandra Windsor?"

Cạch. Walsh cúp máy.

Sự sợ hãi. Một thanh tra dày dạn kinh nghiệm của London thà cúp máy còn hơn là nói tên nàng qua điện thoại.

Lena không phải là một phần của hệ thống. Nàng đứng trên hệ thống.

Hắn quay lại máy tính. Hắn mở một trình duyệt ẩn danh. Hắn tìm kiếm những thứ cũ kỹ. Những tin đồn. Những thuyết âm mưu. Nhưng hắn dừng lại. Đó là cách làm của kẻ nghiệp dư. Lý trí của hắn đã bác bỏ những thứ đó.

Hắn quay lại tấm bảng trắng của mình. Pháo đài cuối cùng của logic.

Hắn có gì?

Một người phụ nữ có quyền lực phi thường, có thể áp đặt sự im lặng lên thực tại. Nàng có khả năng liên quan đến một vụ giết người được phân loại Cấp 7, biết về "phương trình" và "sự mất cân bằng" của hắn. Nàng có thể khiến một thanh tra cảnh sát cấp cao sợ hãi đến mức cúp máy và quan trọng nhất, đó là sự quan tâm đến "trật tự" và "ô nhiễm".

Hắn cầm cây bút lên. Đây không phải là một cá nhân. Đây là một tổ chức.

Hắn viết lên bảng: TỔ CHỨC: ???

Họ làm gì? Họ "dọn dẹp". Vụ Tate là một vụ dọn dẹp, một sự trưng bày. Họ "quản lý" những biến số. Họ "giám sát".

Hắn nhớ lại ký ức ở thư viện. Nàng không chỉ là một cô gái. Nàng là một... người quản lý. Một người giám sát.

Hắn viết: VAI TRÒ: NGƯỜI GIÁM HỘ.

Hắn tự đặt tên cho họ. Đó không phải là một sự thật hắn tìm thấy. Đó là một giả thuyết hắn đặt ra, dựa trên bằng chứng pháp y về hành vi của nàng.

Họ là những người cảnh sát của thực tại. Họ dọn dẹp những "biến số" đi lạc, những "khái niệm" rò rỉ.

Và hắn là một "biến số".

Hắn nhìn chằm chằm vào tấm bảng.

LOÀI A (BẢN NĂNG) (Hắn) - Hỗn Loạn. Đại Dịch. LOÀI B (TRẬT TỰ) (Lena / "Người Giám Hộ") - Trật tự. Liều Thuốc.

Hắn là đại dịch. Nàng là liều thuốc.

Sự thật cuối cùng ập đến, ngột ngạt và tàn nhẫn.

Cuộc đời hắn. Tình bạn của hắn. Giờ đây, trong tâm trí hoang tưởng của hắn, tất cả chỉ là một sự giám sát y tế. Nàng không phải là một người bạn cũ. Nàng là một bác sĩ đang theo dõi một bệnh nhân nguy hiểm. Và bây giờ, căn bệnh của hắn—thứ nóng rực bên trong hắn—đã bùng phát.

"Cơn khát của anh sẽ thiêu rụi chính anh" không phải là một lời tiên tri.

Đó là một lời tuyên bố bắt đầu cách ly.

Hắn gập máy tính lại. Căn hộ chìm trong bóng tối.

Hắn không còn là một nhà khoa... học. Hắn không còn là một thợ săn.

Hắn là một bệnh nhân trong một nhà thương điên vô hình, và người bác sĩ duy nhất hắn từng tin tưởng chính là quản giáo của hắn.

Hắn bị nhốt. Bị nhốt giữa cơn cuồng nộ đang thiêu đốt hắn từ bên trong, và sự tĩnh lặng bằng thép đang quan sát hắn từ bên ngoài.

Cái đói của mảnh kim loại gầm lên, đòi hỏi một mục tiêu. Nhưng giờ đây, nó không có nơi nào để đi. Mọi lối thoát đều đã bị chặn bởi một bức tường băng hoàn hảo mang tên Lena.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free