Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 878

Quả là ngu xuẩn! Ngươi nghĩ rằng ngươi và hiền chất Khắc Lỗ Ni đều là Hoàng Linh Sư cấp cao thất giai thì có thể mong chiến thắng đối phương sao? Thật nực cười! Nhưng mà cũng tốt thôi, để rồi sau này, khi ngươi nhận ra sự chênh lệch to lớn giữa mình và hiền chất Khắc Lỗ Ni, ngươi sẽ hoàn toàn tuyệt vọng mà thôi. Ngươi tự cho mình là ưu tú lắm sao? Chưa kể đến thân phận, địa vị, ngay cả thực lực và thiên phú của ngươi cũng chỉ thuộc dạng tầm thường.

Trước cửa phủ đệ, Đức Phổ ánh mắt tràn ngập khinh thường nhìn Lạc Khố Ân, sau đó xoay người bước vào phủ, đóng sập cổng lớn.

Chứng kiến cảnh này, hộ vệ lúc trước định đi vào thông báo cũng lùi lại, nở một nụ cười khổ với Lạc Khố Ân.

Lạc Khố Ân tự nhiên cũng hiểu rằng việc bái phỏng hôm nay đã hoàn toàn vô vọng. Hắn gật đầu với hai người, sau đó rời khỏi phủ đệ của gia tộc Cổ Lôi Tư, thẳng tiến đến Hoàng gia Linh Vũ học viện.

Trên đường đi, ánh mắt hắn kiên định, trong nội tâm chiến ý sôi trào.

“Bất kể là ai, nếu muốn cướp đi Phỉ Lộ Đặc của ta, Lạc Khố Ân ta quyết sẽ không buông tha cho hắn.”

Lạc Khố Ân nắm chặt hai nắm đấm, âm thầm thề.

Giờ phút này, trước cổng Hoàng gia Linh Vũ học viện, một thanh niên lưng đeo trọng kiếm màu đen đang đứng, ngắm nhìn cánh cổng học viện vô cùng to lớn kia.

“Nơi này chính là Hoàng gia Linh Vũ học viện sao?”

Trong miệng Kiệt Sâm khẽ lẩm bẩm, lập tức, hắn bước về phía một đệ tử đang đi ra khỏi cổng.

Đó là một thiếu nữ khoảng chừng hai mươi, thân mặc trường bào hỏa hồng sắc, dung mạo thanh lệ, thanh tú cuốn hút, có chút xinh đẹp động lòng người.

“Xin chào, xin hỏi, nơi này có đệ tử nào tên là Lạc Khố Ân không?”

Kiệt Sâm thoáng cái đã đứng trước mặt nữ đệ tử kia, cất tiếng hỏi thăm.

Nữ đệ tử kia dường như đang suy nghĩ điều gì, bị Kiệt Sâm chặn lại đột ngột suýt chút nữa đã đâm vào người hắn, trong lòng không khỏi tức giận. Khi ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy trường bào màu xám bình thường của Kiệt Sâm và thanh trọng kiếm đen sau lưng, trên mặt nhịn không được lộ ra vẻ xem thường.

“Lạc Khố Ân chính là danh nhân của Hoàng gia Linh Vũ học viện chúng ta, có ai mà không biết chứ, lại còn chạy tới hỏi những câu ngây ngô như vậy, phương thức tiếp cận của ngươi thật sự quá quê mùa…”

Nữ đệ tử kia đảo mắt, trong miệng khinh thường lên tiếng, bất quá đợi sau khi nàng trông thấy dung mạo có chút anh tuấn của Kiệt Sâm lại không nhịn được dừng một chút.

Bất quá vẻ xem thường trên mặt nàng cũng không giảm bớt. Ở Tư Đặc Ân đại lục, thực lực vi tôn, những nữ tử có thể được Hoàng gia Linh Vũ học viện trúng tuyển như các nàng, mỗi người đều rất có thiên phú tu luyện, khác với nữ tử bình thường nhìn trúng tướng mạo của nam nhân, các nàng thường là nhìn vào bối cảnh và thực lực của đối phương thôi.

Kiệt Sâm nhíu mày, bất quá trên mặt lại không có chút không vui nào, tiếp tục lên tiếng nói:

“Vậy đồng học ngươi có thể dẫn ta đến chỗ của hắn được không? Ta là bằng hữu của hắn.”

“Bảo bổn tiểu thư dẫn ngươi đi đến chỗ Lạc Khố Ân sao?”

Nữ đệ tử kia đánh giá Kiệt Sâm từ trên xuống dưới một thoáng, vẻ xem thường trong ánh mắt càng thêm đậm, trực tiếp cự tuyệt nói:

“Bổn tiểu thư không rảnh.”

Nói xong, trong miệng còn lẩm bẩm:

“Đã nói loại phương thức tiếp cận này của ngươi đã rất quê mùa rồi, còn chấp mê bất ngộ. Lạc Khố Ân chính là đệ nhất thiên tài của Hoàng gia Linh Vũ học viện chúng ta, mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện, đến nay còn chưa nghe nói qua hắn ở đế đô có bằng hữu gì, chỉ bằng ngươi cũng muốn nhấc lên quan hệ với Lạc Khố Ân sao?”

Hôm nay Kiệt Sâm mặc trường bào tồi tàn, sau lưng đeo một thanh trọng kiếm, linh lực chấn động trên người cũng cực kỳ yếu ớt, dĩ nhiên lại bị cô gái này xem là loại người không có danh tiếng gì muốn tìm cách tiếp cận mình.

Kiệt Sâm lắc đầu, hắn vừa định đi hỏi thăm những người khác, lại thấy chung quanh đột nhiên truyền ra một hồi tiếng kinh hô ầm ĩ.

“Mau nhìn, Lạc Khố Ân, là Lạc Khố Ân.”

“Đệ nhất thiên tài của học viện chúng ta, Hoàng Linh Sư cấp cao thất giai.”

“Lạc Khố Ân rất ít xuất hiện, mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện, khó có dịp hắn ra ngoài thế này.”

“Nghe nói hắn đang theo đuổi Phỉ Lộ Đặc của gia tộc Cổ Lôi Tư, nhưng vẫn bị gia tộc Cổ Lôi Tư cự tuyệt.”

“Nam nhân tốt như vậy, vì sao lại không phải yêu ta chứ?”

Cổng Hoàng gia Linh Vũ học viện, rất nhiều đệ tử ra ra vào vào, không ít người trong miệng kinh hô, nhìn qua bóng người đang xa xa đi tới trên đường phố, trong ánh mắt toát ra vẻ sùng bái. Mà nữ tử thanh lệ trước mặt Kiệt Sâm cũng hai mắt tỏa sáng nhìn qua bóng người kia, trong miệng càng lên tiếng:

“Nếu ta có thể làm bạn gái của Lạc Khố Ân thì tốt rồi.”

Trước cổng Hoàng gia Linh Vũ học viện, trong mắt Kiệt Sâm cũng hiện lên một tia kích động, hắn mạnh mẽ xoay người, nhìn phía thanh niên đang cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó cách đó không xa.

Thân ảnh quen thuộc kia, khiến Kiệt Sâm thoáng cái nhận ra, người này đúng là nhị đệ tử Lạc Khố Ân của mình.

Cổng học viện, nhìn thấy Lạc Khố Ân đi tới, rất nhiều đệ tử đều không tự kìm hãm được nhường cho Lạc Khố Ân đang cúi đầu suy tư về cái gì đó một lối đi, nhưng mà Kiệt Sâm cứ như vậy đứng ở cửa ra vào, nhìn qua đệ tử của mình.

So sánh với bốn năm trước, Lạc Khố Ân đã cao lớn hơn, cũng càng thêm thành thục, khí thế trên người hoàn toàn bất đồng với trước kia.

“Lạc Khố Ân…”

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả đệ tử, Kiệt Sâm có chút kích động lên tiếng.

Trên đường quay về từ phủ đệ gia tộc Cổ Lôi Tư, trong nội tâm Lạc Khố Ân vẫn một mực đang suy tư về trận quyết đấu với Khắc Lỗ Ni ngày mai, cũng không để ý đến tình huống chung quanh. Trong lúc đó, một đạo thanh âm vô cùng quen thuộc mạnh mẽ truyền vào tai hắn, khiến hắn thoáng cái bừng tỉnh.

“Thanh âm này…”

Trong mắt Lạc Khố Ân có chút kích động không nhịn được ngẩng đầu, nhìn về phía thanh âm truyền đến.

Chỉ thấy ở trước mặt hắn cách đó không xa, một thanh niên áo đen lưng cõng một thanh trọng kiếm màu đen, cứ như vậy im im lặng lặng nhìn qua hắn.

Khuôn mặt và vũ khí quen thuộc kia, khiến toàn thân Lạc Khố Ân chấn động như điện giật. Giờ khắc này, trong đầu của hắn trống rỗng, trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả đệ tử, thần tượng trong lòng của tất cả đệ tử Hoàng gia Linh Vũ học viện kia, Lạc Khố Ân có danh xưng là học viện đệ nhất thiên tài, trước mắt tất cả đệ tử miệng lắp bắp, nước mắt lại không nhịn được chảy ra.

“Sư phụ --”

Trong miệng Lạc Khố Ân thoáng cái hét to, hắn kích động nhanh chóng chạy hai bước về phía trước, ánh mắt hoàn toàn rơi vào trên người thanh niên áo đen.

“Lạc Khố Ân.”

Khóe miệng Kiệt Sâm tách ra dáng cười, trong lòng cũng có một tia kích động, thiếu niên tao nhã, mặt mũi tràn đầy ngây thơ, tâm địa vô cùng thiện lương năm đó, hôm nay đã là một thanh niên cao mét bảy tám rồi.

Bản dịch này được thực hiện bởi truyen.free, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức mà không có sự cho phép.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free