Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Dược Thần - Chương 87

Bác Tát gật đầu, lần này hắn dẫn theo mấy huynh đệ trong đoàn mạo hiểm, ngoại trừ tứ đệ Tạp Lợi Đặc là một Linh Sư cấp thấp, năm thành viên còn lại bao gồm hai Linh sĩ cao cấp và ba Linh sĩ trung cấp, cộng thêm chính hắn là một Linh Sư trung cấp, thì một Linh Đồ nhỏ bé như Kiệt Sâm căn bản không thể gây ra sóng gió gì.

- Các huynh đệ, xông lên!

Đám người Bác Tát trong bụi cỏ thấy rõ Kiệt Sâm đã đi tới quan đạo cạnh sườn dốc, lúc này khẽ quát một tiếng, dẫn đầu xông ra.

- Hả? Bác Tát, không tốt!

Bảy đạo thân ảnh thoáng lướt qua khóe mắt của Kiệt Sâm, Kiệt Sâm quay đầu nhìn lại, sắc mặt liền thay đổi.

Nhận ra đám người Bác Tát, Kiệt Sâm không khỏi biến sắc, không nói thêm lời nào, lập tức hướng về sơn lâm bên cạnh quan đạo chạy trốn.

Với thực lực hiện tại của hắn, nếu như bị đám người Bác Tát vây quanh, chỉ còn đường chết.

- Mẹ kiếp, tiểu tử này muốn chạy trốn, đuổi theo!

Thấy Kiệt Sâm quay đầu bỏ chạy, Bác Tát không kìm được mà chửi ầm lên, thân hình bỗng nhiên lao vọt tới, hòng chặn Kiệt Sâm lại trước khi hắn kịp lẩn vào rừng sâu.

Thế nhưng tốc độ của Kiệt Sâm vượt quá dự kiến của Bác Tát, thêm vào đó sơn lâm cách quan đạo cũng không xa, thân hình Kiệt Sâm thoáng cái đã lẩn khuất vào sâu trong rừng.

Vèo, vèo, vèo...

Theo sau Kiệt Sâm là bảy thân ảnh nhanh như chớp lần lượt xông vào rừng, dẫn đầu là Bác Tát và Tạp Lợi Đặc.

- Cứ bảo sao đoàn mạo hiểm Cuồng Lang vẫn yên ắng không có động tĩnh gì, thì ra là đã để mắt đến mình từ trước.

Giờ khắc này Kiệt Sâm đã sớm giải trừ giới hạn trọng lực trên người, thân hình trong núi rừng không ngừng ẩn hiện, Kiệt Sâm nhìn nhóm Bác Tát đang đuổi sát phía sau, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười lạnh.

Xuy xuy Xùy~~...

Một luồng linh lực từ chân Kiệt Sâm phun ra, thân ảnh của hắn linh hoạt tựa một con báo trong rừng sâu, nhanh nhẹn vô cùng, ẩn chứa sức mạnh.

- Mẹ kiếp, tiểu tử này sao lại chạy nhanh đến thế, sớm biết tiểu tử này có thể chạy trốn được như vậy thì lão tử đã sớm bố trí hai người mai phục cạnh rừng này rồi.

Bác Tát đuổi sát phía sau Kiệt Sâm, không ngừng chửi rủa.

Bác Tát dốc toàn bộ sức mạnh, nhưng vẫn chỉ có thể đuổi sát phía sau Kiệt Sâm. Bên cạnh hắn còn có Tạp Lợi Đặc, Tạp Lợi Đặc trong đoàn mạo hiểm Cuồng Lang được mệnh danh là Lợi Lang. Hắn tu luyện linh lực thuộc tính Phong, điểm mạnh nhất là tốc độ. Dù chỉ là Linh Sư cấp thấp, nhưng nếu dốc toàn lực thì tốc độ của y có thể sánh ngang Bác Tát. Còn năm thành viên mà Bác Tát và Tạp Lợi Đặc dẫn theo, giờ khắc này đã bị bỏ lại phía sau.

Hiện giờ đã là buổi chiều, cũng đã sắp tới lúc hoàng hôn, ánh mặt trời bắt đầu xuống núi, cành lá rậm rạp ở sơn lâm chính là vật che chắn lý tưởng.

PHỐC PHỐC!!

Linh lực trong cơ thể Kiệt Sâm dốc sức vận chuyển, lượng lớn linh lực từ chân bùng phát, hắn thi triển Quỷ Bộ, né tránh rồi ẩn vào một lùm cây um tùm.

- Mẹ nó, tiểu tử kia đâu?

Bác Tát cùng Tạp Lợi Đặc dừng bước trước lùm cây rậm rạp, ánh mắt dò xét khắp rừng.

- Tiểu tử kia chắc chắn vẫn còn quanh quẩn gần đây, chúng ta đã đuổi theo sát như vậy, hắn không thể chạy xa được đâu.

Tạp Lợi Đặc lạnh lùng nói, hai người tản ra tìm kiếm quanh lùm cây.

Cách đó không xa, tại một bụi cỏ cao lút đầu người, Kiệt Sâm ẩn mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạp Lợi Đặc đang tiến về phía mình tìm kiếm. Linh lực trong cơ thể vận chuyển, khóe miệng hắn đã mang theo một tia cười lạnh.

- Muốn mai phục giết ta ư? Vậy thì cứ chờ xem, rốt cuộc ai mới là thợ săn, ai là con mồi!

Kiệt Sâm nheo mắt lại, trong ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh khiến Tạp Lợi Đặc phải dè chừng. Linh thức tinh tế của hắn lúc này khuếch tán, cảm nhận mọi cảnh vật xung quanh.

Tạp Lợi Đặc cùng Bác Tát không ngừng di chuyển về phía trước tìm kiếm. Bởi vì hai người tìm kiếm theo hai hướng khác nhau, khoảng cách hai người từ chỗ dựa sát vào nhau lúc ban đầu, dần trở nên xa cách hơn, nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách khoảng hai trăm thước.

Nhìn Tạp Lợi Đặc đang tiến về phía mình tìm kiếm, chỉ còn cách hắn vỏn vẹn mười mét, Kiệt Sâm liền thu liễm toàn bộ linh lực trong cơ thể. Đối mặt với Tạp Lợi Đặc là một Linh Sư cấp thấp, ngay cả một chút linh lực ba động nhỏ cũng có thể bị đối phương phát hiện.

Tám mét!

Năm mét!

Khoảng cách Tạp Lợi Đặc tới chỗ Kiệt Sâm càng ngày càng gần, cả người Kiệt Sâm co người lại, giấu ở lùm cây. Hắn nhắm hai mắt lại, toàn bộ linh lực đều bị thu liễm, chỉ phóng xuất một phần linh thức ra để quan sát, còn thân thể thì bất động như một tảng đá.

Khoảng cách năm mét dù rất gần, nhưng đối phương vẫn có khả năng kịp phản ứng. Nếu chưa nắm chắc phần thắng tuyệt đối, Kiệt Sâm chắc chắn sẽ không dễ dàng ra tay.

Hai mét rồi!

- Mẹ kiếp, tiểu tử này rốt cuộc trốn ở đâu vậy?

Xa xa truyền đến tiếng chửi rủa của Bác Tát.

- Chính là lúc này!

Kiệt Sâm lập tức mở bừng mắt, cả người hắn tựa một con ác lang, nhanh như chớp giật, lượng lớn linh lực quán thông vào nắm tay phải, trong chớp mắt đánh mạnh ra một quyền.

- Băng Quyền, bạo!

Kiệt Sâm trợn mắt nhìn, trong không khí vang lên một tiếng xé gió kịch liệt.

- Không tốt!

Luồng kình phong mãnh liệt lướt qua gáy Tạp Lợi Đặc, Tạp Lợi Đặc trong lòng cả kinh, thân hình vội vàng cúi thấp xuống một cách đột ngột.

Phanh!!!

Thân hình Tạp Lợi Đặc dù tránh nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng tốc độ xuất quyền của Kiệt Sâm. Trong tiếng nổ vang, lớp linh lực phòng hộ sau lưng Tạp Lợi Đặc lập tức bị phá vỡ, một cỗ sức lực cực lớn ập thẳng vào lưng hắn, xuyên thấu vào trong cơ thể Tạp Lợi Đặc.

Phốc phốc!

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Tạp Lợi Đặc phun mạnh ra, trong mắt Tạp Lợi Đặc trước khi ngã bay ra ngoài hiện lên vẻ kinh ngạc không thể tin được:

- Không có khả năng!!!

Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được phá vỡ lớp linh lực phòng hộ của mình lại chính là linh lực cấp bậc Linh Đồ. Thế nhưng, linh lực cấp bậc Linh Đồ làm sao có thể phá vỡ lớp linh lực phòng hộ cấp Linh Sư của bản thân y được.

Hống!

Kiệt Sâm tiếp tục di chuyển, trong miệng quát lớn một tiếng, linh lực dưới chân dâng trào, hung hăng đạp mạnh vào người Tạp Lợi Đặc.

Tạp Lợi Đặc lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, hai tay y nhanh chóng vỗ mạnh xuống đất, thân thể vốn đang đổ xuống đất đột nhiên bật mạnh lên, đồng thời tung ra một quyền về phía trước.

"Hô! " "Hô!"

Hai tiếng xé gió kịch liệt vang lên, kèm theo tiếng "Oanh!" lớn, một thân ảnh ầm ầm va mạnh vào Tạp Lợi Đặc, lập tức hai người bật ra.

Khụ khụ!!

Thân thể Tạp Lợi Đặc ầm ầm nện xuống đất, bụi đất tung bay mù mịt, khóe miệng trào ra bọt máu, ánh mắt kinh hãi trợn trừng nhìn về phía trước, cú đánh vừa rồi vậy mà đã bị Kiệt Sâm hóa giải.

Hai người giao thủ chỉ diễn ra vỏn vẹn trong vài giây ngắn ngủi, Tạp Lợi Đặc thân là một Linh Sư cấp thấp đã bị Kiệt Sâm đánh cho gục ngã.

Nội dung bản dịch này được giữ bản quyền bởi truyen.free, kính mong quý vị không sao chép.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free