Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Dược Thần - Chương 57

Mai Tây lạnh nhạt nói hai câu, sau đó bước ra khỏi đám đông.

Mai Tây lúc này không hề hay biết hắn đã phạm phải một sai lầm lớn, tương lai không xa, hắn sẽ phải hối hận cả đời vì quyết định vừa rồi.

– Vâng, Mai Tây đại nhân.

Mại Khắc lên tiếng trả lời, sau đó sầm mặt, quay sang căn dặn thành vi��n đội hộ vệ, bởi bị Mai Tây phê bình nên tâm trạng hắn cực kỳ không tốt lúc này.

Một lúc sau, một đám người xuất hiện trước mặt Trát Khắc và Kiệt Sâm, còn Khải Đặc, Đặc Lặc Y và hai thị vệ đã mất đi năng lực chiến đấu của hắn, nhanh chóng rời khỏi phường thị Linh sư công hội.

Đám đông vốn dĩ ồn ào huyên náo cũng nhất thời hồi phục bình tĩnh, không ai để ý thấy, trong đám đông, một nữ tử tóc ngắn tương đối có khí chất nãy giờ không ngừng quan sát thân ảnh Kiệt Sâm, vẻ mặt vô cùng kích động và chấn động.

Lúc nãy khi Kiệt Sâm chiến đấu, nữ tử đó mấy lần đã định bước lên, nhưng cuối cùng lại tỏ ra do dự, chỉ ghi nhớ trong lòng những thông tin mà họ nhắc đến.

Kiệt Sâm bị đưa ra khỏi phường thị, nữ tử kia cũng vội vã đi theo, biến mất trong dòng người.

Người đứng bên cạnh nữ tử tóc ngắn, dường như nghe thấy nàng lẩm bẩm "K.S đại sư" gì đó, nhưng chẳng ai hiểu "K.S đại sư" có ý nghĩa gì.

Cả Thành Tháp Lâm sóng ngầm bắt đầu nổi lên, những người có mặt không ai biết, vì trận chiến đấu lúc nãy, tương lai không xa ở Thành Tháp Lâm sẽ xuất hiện một trận giông bão lớn chưa từng có.

Cổ Bình hai ngày này tâm trạng khá tốt, từ sau khi được Kiệt Sâm khuyên nhủ trở về, Cổ Bình rút ra kinh nghiệm, dưới sự giới thiệu của đạo sư, tìm một công việc ngoài giờ trong học viện, luận bàn với những học viên đẳng cấp thấp hơn.

Công việc luận bàn này khác với việc chỉ làm bia tập trước đây, đối với những học viên đẳng cấp thấp mà nói, Cổ Bình luận bàn với họ là có tính chất dạy học, từ những sai lầm mà các học viên phạm phải, Cổ Bình rút được rất nhiều kinh nghiệm cho bản thân, công việc này rất có ích cho việc tu luyện linh lực của Cổ Bình, khiến trong lòng Cổ Bình tràn ngập cảm kích với Kiệt Sâm, người đã khuyên nhủ mình trước đây.

Hôm qua, đạo sư bảo hắn đến phường thị Linh sư công hội mua một số đồ phòng ngự để luận bàn với học viên cấp thấp, cho nên vừa tan học, Cổ Bình đã vội vàng chạy đi.

Đi vào phường thị, Cổ Bình lập tức nhận ra, không khí bên trong phường thị hình như có chút kỳ quái, không ít người đang tụm lại bàn tán chuyện gì đó.

– Trận đấu lúc nãy hấp dẫn quá, haizz, thiếu niên kia, đến ta cũng cảm thấy bội phục.

– Đúng vậy, tuổi còn nhỏ mà đã như vậy, dùng Linh lực cấp bảy đối kháng hai Linh đồ trung cấp, cuối cùng còn giành được thắng lợi, thật quá mức khoa trương, còn sức mạnh ấy, thực sự khó tin, đúng rồi, thiếu niên đó hình như tên là Kiệt Sâm.

– Đúng, chính là Kiệt Sâm, đáng tiếc, đắc tội Khải Đặc và Đặc Lặc Y hai vị công tử, e rằng Kiệt Sâm hôm nay lành ít dữ nhiều.

– Haizz, một thiếu niên đầy hứa hẹn.

...

– Kiệt Sâm, vị đại thúc này người vừa nhắc đến tên Kiệt Sâm à? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cổ Bình vốn dĩ không có tâm trạng nghe chuyện người khác, nhưng cái tên họ nhắc tới lại thu hút sự chú ý của Cổ Bình, khiến Cổ Bình không kìm được mà bước tới hỏi.

– Chàng trai, ta nói cho ngươi biết, lúc này...

Thấy có người hỏi, vị đại thúc trung niên lúc nãy lại càng hăng hơn, kể cho Cổ Bình nghe câu chuyện lúc nãy, nhưng người bán hàng xung quanh cũng thay nhau xen vào nói.

Tất cả mọi người đều không để ý thấy, sắc mặt Cổ Bình dần trở nên nghiêm trọng.

– Đại thúc, Kiệt Sâm mà người nói có phải cao chừng này, dáng người không mập, nhưng tương đối cường tráng, tóc màu đen, khuôn mặt có hình dạng như thế này?

Khi đại thúc trung niên kể đến đoạn Kiệt Sâm cuối cùng bị bọn Mại Khắc dẫn đến Kiểm sát thự, Cổ Bình lập tức có chút lo lắng, vừa hỏi vừa khoa chân múa tay miêu tả.

– Ý, tiểu huynh đệ sao ngươi biết? Không lẽ ngươi quen Kiệt Sâm đó?

Đại thúc trung niên lập tức phấn chấn hẳn lên.

Vốn dĩ nghe thấy trong số những người Kiệt Sâm xung đột, có một người là con trai của Nam tước Cáp Duy, trưởng quan thành vệ quân Thành Tháp Lâm, Cổ Bình đã lờ mờ nhận định đó chính là Kiệt Sâm, đợi đại thúc trung niên kể xong, trong lòng Cổ Bình đã hoàn toàn khẳng định người đó chính là Kiệt Sâm đại ca đã từng khuyên nhủ mình.

Giờ này phút này, trong lòng Cổ Bình vô cùng lo lắng.

– Tránh đường một chút, mọi người tránh đường một chút.

Cổ Bình luồn lách trong đám đông, nhanh chóng thoát ra khỏi phường thị Linh sư công hội, chạy như bay về học viện Tây Tư.

Trong lòng Cổ Bình hoàn toàn không có chủ ý gì, suy nghĩ đầu tiên là, phải báo cáo chuyện này với vị lão sư phụ trách của Kiệt Sâm...

Khải Tát Lâm hiện tại rất kích động, có thể nói là vô cùng phấn khích, trên đường đi, nàng có thể cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực mình.

Hôm nay Khải Tát Lâm không đến Linh dược sư công hội làm việc, mấy ngày trước khi nghe tin trong Linh dược sư công hội có một Linh dược đồ nhất giai mới tấn cấp có thể pha chế ra một loại dược tề dưỡng nhan, Khải Tát Lâm chỉ muốn lập tức đến gặp Linh dược đồ đó nhờ hắn pha chế thuốc cho mình.

Dưới sự "mặt dày mày dặn" của Khải Tát Lâm, Linh dược đồ kia hôm qua cuối cùng cũng phải đồng ý yêu cầu của nàng, nhưng Linh dược đồ đó cũng nói, nguyên liệu pha chế dược tề dưỡng nhan phải do chính Khải Tát Lâm tự chuẩn bị.

Vì quá sốt sắng, hôm nay Khải Tát Lâm xin nghỉ nửa ngày, đến phường thị Linh sư công hội, tìm kiếm nguyên liệu cần thiết, nhưng vì bên cạnh phát sinh chiến đấu, nên một người ưa hóng chuyện như Khải Tát Lâm lập tức bị thu hút.

Sau đó Khải Tát Lâm nhìn thấy một gương mặt vô cùng xa lạ mà lại vô cùng thân quen.

Nói là vô cùng xa lạ, bởi vì gương mặt đó Khải Tát Lâm lúc trước mới chỉ gặp qua một lần, còn nói vô cùng thân quen, là vì Khải Tát Lâm vô số lần hy vọng có thể gặp lại dung mạo ấy, thậm chí trong giấc mơ, Khải Tát Lâm cũng vô số lần nằm mơ thấy mình gặp được hắn, nhưng hôm nay, Khải Tát Lâm lại vô tình nhìn thấy hắn trong phường thị Linh sư công hội.

Thiếu niên được công hội hội trưởng Tát Cáp gọi là K.S đại sư, thiếu niên mà Hội trưởng Tát Cáp vẫn đang cất công tìm kiếm ở Thành Tháp Lâm.

Khi Kiệt Sâm chiến đấu với mấy người đó, mấy lần Khải Tát Lâm định bước lên ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.

Khải Tát Lâm hiểu mình chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ trong Linh dược sư công hội, bất kể thiếu niên đó có là K.S đại sư với thực lực siêu quần mà Hội trưởng Tát Cáp vẫn thường nhắc đến, thì đối diện, có cả công t��� của Trưởng quan Thành vệ quân và Thự trưởng Kiểm sát thự của Thành Tháp Lâm, đều không phải là những nhân vật mà nàng có thể dùng thân phận cá nhân để can thiệp giải quyết.

Cho nên Khải Tát Lâm chỉ đứng một bên im lặng ghi nhớ những thông tin mà cả hai bên đã tiết lộ, sau khi trận đấu kết thúc, nàng là người đầu tiên lao ra khỏi phường thị, chạy về hướng linh dược sư công hội.

Bản chuyển ngữ này là tài sản độc quyền thuộc về truyen.free, xin vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free