(Đã dịch) Chương 565
Nhìn Long Ba Đức đang đứng run rẩy bên cạnh, Kiệt Sâm vẫn giữ vẻ mặt không chút biểu cảm, trầm mặc không nói.
Toàn bộ đại sảnh cũng chìm vào im lặng. Đoàn lĩnh đội và các tuyển thủ đều đổ dồn ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ về phía Kiệt Sâm và Long Ba Đức, nhưng không một ai nói chuyện với Long Ba Đức.
Xét về thân phận, một người là cao thủ hàng đầu của thế lực lớn Lý Duy đồng minh ở Tây Bắc, một Hoàng Linh Sư cấp cao giai đoạn thất giai; người kia chỉ là tuyển thủ Tôn Linh Sư cấp cao giai đoạn lục giai đến từ các quốc gia Tây Bắc. Thoạt nhìn, thực lực mạnh yếu của hai người đã rõ như ban ngày. Thế nhưng, khi Long Ba Đức đang nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Kiệt Sâm lúc này, mọi người lại chẳng hề lấy làm lạ, cứ như đó là một lẽ đương nhiên.
Thậm chí, một vài người còn thầm trách Long Ba Đức trước kia sao lại gây chuyện với Kiệt Sâm, để giờ đây phải chuốc lấy cảnh này, thật sự là đáng đời.
– Kiệt Sâm đại sư…
Thấy Kiệt Sâm vẫn im lặng, trong lòng Long Ba Đức càng thêm sợ hãi.
Kiệt Sâm nhìn sang Khắc Lôi Nhã. Long Ba Đức thấy vậy, lập tức tiến mấy bước đến trước mặt nàng.
– Khắc Lôi Nhã tiểu thư, Lý Duy đồng minh quả thật có mắt như mù, đã đắc tội với cô khi ở Tây Bắc. Hôm nay Vi Tư Đặc, Mạc Nhĩ La và Ban Ni Tư ba người họ đã đền tội, kính mong Khắc Lôi Nhã tiểu thư rộng lòng tha thứ!
Với ngữ khí vô cùng thành khẩn của Long Ba Đức – một cường giả mạnh nhất của một thế lực lớn – hành động này quả thật khiến không ít người có mặt tại đó không khỏi thở dài tiếc nuối.
– Kiệt Sâm thiếu gia.
Khắc Lôi Nhã nhìn Long Ba Đức, rụt rè nấp sau lưng Kiệt Sâm như một chú nai con, cặp mắt trong veo khẽ liếc nhìn. Nếu bảo nàng giết địch, e rằng nàng còn dám ra tay, nhưng đối mặt với tình cảnh thế này, nàng lại tay chân luống cuống.
– Hắn thỉnh cầu sự tha thứ của ngươi, hãy xem ngươi có nguyện ý tha thứ cho hắn không.
Kiệt Sâm nói với Khắc Lôi Nhã.
– Cái này…
Khắc Lôi Nhã nhìn Long Ba Đức đang sợ hãi, rụt rè nói:
– Thấy ngươi đáng thương như vậy, vậy thì ta tha cho ngươi. Sau này phải nhớ kỹ, không được khi dễ kẻ yếu thế, lúc ta bị người đoạt điểm tích lũy cũng không muốn giết người đâu…
Nghe được câu “Thấy ngươi đáng thương như vậy”, không ít người muốn bật cười thành tiếng, nhưng trong không khí kỳ quái lúc ấy, họ lại chẳng thể cười nổi.
– Khắc Lôi Nhã đã tha thứ cho ngươi rồi, ta cũng không còn gì để nói. Chẳng qua, nếu sau này Lý Duy đồng minh còn làm ra chuyện gì sai trái, vậy cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Kiệt Sâm lạnh nhạt nói.
Hồi thí luyện sinh tồn ở Tây Bắc, đám Vi Tư Đặc đã muốn đánh chết Khắc Lôi Nhã, cướp lấy điểm tích lũy của nàng, nên mới dẫn đến sự bùng nổ xung đột.
Sau đó Kiệt Sâm đã đánh chết vài tên thiên tài của Lý Duy đồng minh, còn Khắc Lôi Nhã cũng không xảy ra chuyện gì. Long Ba Đức đã chân thành nhận lỗi như thế, Khắc Lôi Nhã cũng đã tha thứ đối phương, Kiệt Sâm đành coi như bỏ qua.
Long Ba Đức cũng nên may mắn vì Khắc Lôi Nhã không sao. Nếu nàng có chuyện gì, dù Long Ba Đức có chết vạn lần, Kiệt Sâm cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Lý Duy đồng minh.
– Đa tạ Khắc Lôi Nhã tiểu thư, tạ Kiệt Sâm đại sư!
Long Ba Đức khẽ gật đầu. Mặc dù mọi người không thể chấp nhận nổi biểu hiện này, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ nhẹ nhõm.
Nhân lúc Kiệt Sâm còn chưa hoàn toàn trưởng thành, Lý Duy đồng minh ngoan ngoãn nhận sai, giải quyết êm đẹp chuyện này. Đợi đến khi Kiệt Sâm trưởng thành, giết đến tận Lý Duy đồng minh thì ngay cả muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Vào lúc Long Ba Đức nhận sai, Địch Uy Nhĩ của Bách Việt vương quốc do dự một lát nhưng cũng không nói gì.
Với thân phận Đế Linh Sư cấp thấp giai đoạn bát giai, tuy chỉ kém Long Ba Đức một cấp, nhưng bản chất lại khác biệt hoàn toàn. Cũng bởi vì Long Ba Đức xúi giục, nên A Đức Kim Tư của Bách Việt vương quốc mới đắc tội Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã, nhưng hắn lại không thể vứt bỏ mặt mũi như Long Ba Đức.
Chuyện Long Ba Đức nhận sai cũng chỉ là chuyện nhỏ xen ngang, sau một lúc, trong đại sảnh lại khôi phục sự ồn ào náo nhiệt.
Ngày hôm nay, các tuyển thủ của các thế lực đều được nhắc đến rôm rả, nhưng có một cái tên, dù thế lực nào nhắc đến cũng khiến người ta phải trầm trồ.
Đó là Kiệt Sâm, với thực lực Tôn Linh Sư cấp cao giai đoạn lục giai, bất ngờ xuất hiện ở vòng đầu, đã chấn động mạnh toàn bộ đại lục.
Trong một căn phòng của trung tâm hành chính Song Tháp, vẫn là đám lão giả đó đang ngồi quanh bàn tròn.
– Đế Mỗ đại nhân, Kiệt Sâm dùng thực lực Tôn Linh Sư cấp cao giai đoạn lục giai tiến vào tầng thứ sáu, tối nay, hay là chúng ta nên sớm mời hắn tới, đừng chờ đến lúc Linh Dược Sư Tháp cho người chiêu mộ…
Tạp Lạc Nhĩ đứng lên đề nghị.
Biểu hiện hôm nay của Kiệt Sâm đều khiến cho người của Linh Sư Tháp chấn động, mọi người lúc này nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Khỏi cần phải nói, chỉ xét riêng thiên phú chiến đấu và kỹ năng vận dụng linh lực cơ sở, Kiệt Sâm không thể nghi ngờ là thiên tài nổi bật nhất trong lần thi đấu đối kháng này, là yêu nghiệt mấy trăm năm khó gặp trong lịch sử thi đấu đối kháng của Song Tháp.
– Không cần!
Trưởng lão Đế Mỗ lắc đầu:
– Thiên phú Kiệt Sâm mặc dù cao, nhưng lại là Linh Sư đa hệ, hơn nữa cấp bậc Linh Sư cũng chưa thực sự nổi bật, hãy chờ xem thêm biểu hiện của hắn trên lôi đài.
Đế Mỗ nói tiếp:
– Nếu như Kiệt Sâm trên lôi đài có thể tiến vào vòng 16 cũng không muộn. Nếu như tiến vào vòng 10 thì tuy hắn là Linh Sư đa hệ, sau này khó tiến xa, nhưng cũng có thể cho hắn một suất đệ tử nội môn.
Nghe Đế Mỗ nói vậy, Tạp Lạc Nhĩ còn muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng lại ngồi xuống.
Đế Mỗ cũng không biết rằng, vào lúc hắn quyết định nếu Kiệt Sâm vào Top 10 sẽ cho một suất đệ tử nội môn, thì Khắc Phu Lâm đại sư của Linh Dược Sư Tháp, ngay từ khi Kiệt Sâm chưa thể hiện ra thiên phú kinh người, đã đồng ý nhận Kiệt Sâm làm đệ tử cao cấp của Linh Dược Sư Tháp.
Cấp bậc đệ tử của Linh Sư Tháp và Linh Dược Sư Tháp đều giống nhau: cấp thấp nhất là đệ tử ngoại vi, sau đó là đệ tử nội môn, tiếp theo là đệ tử cao cấp, cuối cùng mới là đệ tử hạch tâm.
Một bên là đệ tử cao cấp, một bên là đệ tử nội môn, lại là sau khi Kiệt Sâm thể hiện thiên phú kinh người mới chuẩn bị. Vị trí ấy còn không bằng vị trí mà Linh Dược Sư Tháp đã đồng ý ngay từ đầu cho hắn!
Một ngày trôi qua trong chớp mắt, ngày hôm sau chính là thời điểm thi đấu lôi đài.
Từ sáng sớm, Kiệt Sâm cùng các tuyển thủ trong top 100 đều tụ tập tại đại sảnh trung tâm hành chính.
Vài ngày trước, nơi đây vẫn còn tụ tập hơn một ngàn tuyển thủ và lĩnh đội của các thế lực, nhưng hiện giờ còn lại chưa được một phần mười, quả thật vô cùng tàn khốc.
Trước đại sảnh, đám cường giả của Song Tháp ngạo nghễ nhìn mọi người vây quanh.
– Chư vị…
Trưởng lão Đế Mỗ khẽ cười, trầm giọng nói:
– Những người đứng ở đây hôm nay đều là tinh anh khắp nơi trên đại lục, vòng này là thi đấu đối kháng của 100 người mạnh nhất. Hôm nay, các ngươi chính là nhân vật chính, hi vọng các ngươi phát huy hết bản lĩnh thật sự để dân chúng được thưởng thức một hồi thi đấu đặc sắc. Các ngươi, có lòng tin hay không?
– Có!
Chúng tuyển thủ hét lớn.
– Tốt!
Đế Mỗ Trưởng lão khẽ gật đầu, cất cao giọng nói:
– Quy tắc thi đấu đối kháng lôi đài tinh anh đại lục lần này như sau. Đầu tiên, 32 tuyển thủ đứng đầu trong vòng thứ nhất hôm nay không cần làm gì, có thể ở lại quan sát hay trở về khu cư trú. 68 người còn lại, tám người từ 93 đến 100 sẽ ghép cặp thi đấu. Bốn người chiến thắng sẽ cùng với các tuyển thủ từ 33 đến 92 hợp thành 64 người, ghép cặp người có thứ hạng cao nhất với người có thứ hạng thấp nhất, đấu với nhau chọn ra 32 người xuất sắc nhất. Đây là sắp xếp cho ngày hôm nay, các ngươi nghe rõ chưa?
– Rõ ràng!
Mọi người hô to.
– Ừm, 32 người chiến thắng hôm nay sẽ đấu với 32 người kia vào ngày mai. Mỗi một trận đều là quyết đấu một chọi một, từ 32 cặp chọn ra 16 người, từ 16 người chọn ra 8 người, cứ thế cho đến khi chọn ra được quán quân. Sau mỗi trận thi đấu, các tuyển thủ đều có một ngày nghỉ ngơi.
Đế Mỗ nói xong phất tay:
– Tốt rồi, quy tắc thi đấu lôi đài chỉ nói đến đây thôi. 32 tuyển thủ đứng đầu không cần làm gì, có thể ở lại quan sát hay về khu cư trú nghỉ ngơi. 68 tuyển thủ còn lại theo nhân viên Song Tháp chúng ta chuẩn bị thi đấu lôi đài.
Đế Mỗ vừa nói xong thì cả đại sảnh náo động, những tuyển thủ phải tham gia thi đấu vòng thứ nhất đều căn cứ vào thứ tự của mình để tìm tên tuyển thủ sẽ quyết đấu với mình.
– Chư vị, xin yên tĩnh!
Một lão giả của Song Tháp cao giọng nói:
– Vòng thi đấu lôi đài thứ nhất sẽ diễn ra ở luận võ trường bên ngoài Linh Đấu thành, mời mọi người trật tự đi theo ta.
Địa điểm của vòng thi đấu lôi đài đầu tiên khác với vòng thí luyện. Vòng thí luyện được tổ chức ngay trong Huyễn Linh giới của trung tâm hành chính Song Tháp. Ngoại trừ các tuyển thủ, lĩnh đội và một số chức sắc trong thành, thì dân chúng căn bản không thể xem thi đấu.
Địa ��iểm thi đấu lôi đài được thiết lập ở luận võ trường ngoài Linh Đấu thành nên dân chúng đều có thể đến xem.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác Song Tháp, một đoàn người rầm rộ tiến ra ngoài thành.
– Vòng thứ nhất này dường như chẳng liên quan gì đến Tây Bắc chúng ta?
Đám Tốn Phượng mỉm cười.
Bốn tuyển thủ của Tây Bắc thì Kiệt Sâm xếp thứ nhất, Địch Ni Toa xếp hạng mười chín, Thiết Mộc Chân xếp hạng hai mươi ba, ngay cả Khắc Lôi Nhã vào tới tầng thứ năm nên xếp hạng ba mươi mốt, không cần tham dự vòng thứ nhất.
– Đi, chúng ta đi xem trận đấu thôi!
– Đi thôi, để xem đám thiên tài của đại lục rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Kiệt Sâm cũng theo đám người tới luận võ trường ngoài Linh Đấu thành.
Linh Đấu thành là thành trì lớn nhất của Song Tháp, về phương diện địa điểm tổ chức thi đấu cũng vô cùng hùng hậu, chỉ riêng luận võ trường đã lên tới vài cái. Luận võ trường của vòng thứ nhất được tổ chức ở thành bắc.
Đây là một luận võ trường cực lớn, chiếm diện tích rộng lớn, toàn trường có 50 lôi đài cỡ lớn, diện tích mỗi cái đạt đến 30 trượng, xa xa nhìn lại thấy kéo dài đến tận chân trời, khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.
Lúc này, vô số dân chúng biết được tin thi đấu lôi đài được tổ chức ở đây nên nườm nượp kéo đến, nhất thời tạo thành một biển người huyên náo.
Dưới sự sắp xếp của nhân viên Song Tháp, các tuyển thủ rất nhanh đã bắt đầu thi đấu.
Đám Kiệt Sâm dĩ nhiên là quan sát các tuyển thủ xếp hạng đầu tiên.
Lúc này, trên lôi đài trước mặt Kiệt Sâm là một tuyển thủ tay cầm trọng kiếm, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn khiến người ta cảm thấy tràn đầy lực lượng. Đối thủ của hắn là một thanh niên mặc trường bào màu xanh, tay cầm trường kiếm.
Có thể xếp hạng cao dĩ nhiên đều là các tuyển thủ có thiên phú chiến đấu rất mạnh, trong đó có cả một số Hoàng Linh Sư cấp thấp giai đoạn thất giai.
Trận đấu ngay từ đầu dường như đã nghiêng hẳn về một phía. Trọng kiếm trong tay tuyển thủ cường tráng mỗi lần chém xuống đều khiến linh lực dâng lên cuồn cuộn, khí tức khủng bố khiến đối thủ liên tục lùi lại.
Chứng kiến tình huống này, Kiệt Sâm không khỏi lắc đầu.
Xét về thực lực, Kiệt Sâm nhận ra được hai người này đều rất mạnh, ngay cả thanh niên mặc trường bào cũng mạnh hơn rất nhiều so với đám tuyển thủ của Lý Duy đồng minh.
Nếu để hai người hoàn toàn phát huy thực lực của mình, tuy thanh niên cường tráng mạnh, nhưng thanh niên mặc trường bào cũng không hề kém cạnh. Thân là phong hệ, hắn chiếm ưu thế nhất định về tốc độ và thân pháp.
Nhưng ngay từ đầu, thanh niên mặc trường bào màu xanh đã bị áp chế, không thể phát huy ưu điểm của bản thân, để đối phương dẫn dắt tiết tấu.
Dùng sở đoản của mình đối kháng với sở trường của đối phương, trong khi thực lực của thanh niên mặc y phục xanh vốn đã yếu hơn thanh niên cường tráng, thắng bại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Quả nhiên, chưa qua hai phút, trường kiếm trong tay thanh niên mặc y phục xanh đã bị thanh niên cường tráng đánh bay, cả người hắn cũng bị quét văng khỏi lôi đài.
Kiệt Sâm lắc đầu, nhìn tình huống chung quanh cũng tương tự như vậy, hắn không có hứng thú xem tiếp liền rời khỏi nơi này.
– Kìa xem, đó là người xếp thứ nhất ở vòng thí luyện, Tôn Linh Sư cấp cao giai đoạn lục giai Kiệt Sâm.
Không đợi Kiệt Sâm đi ra xa, xung quanh đã có người nhận ra hắn.
– Kiệt Sâm? Là yêu nghiệt dùng thực lực Tôn Linh Sư cấp cao giai đoạn lục giai mà xông vào tầng thứ sáu đó sao?
– Không phải hắn thì là ai chứ, điểm tích lũy của Kiệt Sâm còn vượt qua đệ nhất thiên tài của Khai La đế quốc, Hoàng Linh Sư cấp cao giai đoạn thất giai Khắc Lạp Khắc kia mà.
– Vượt qua Khắc Lạp Khắc, chuyện này… làm sao có thể chứ?
– Có người nói, thành tích của hắn là ở trong không gian thí luyện là do ăn gian mà có được.
– Ăn gian? Không gian do Song Tháp kiến tạo mà còn có thể ăn gian sao? Ta không tin, sao mấy tuyển thủ kia lại không ăn gian được.
– Cũng không thể nói như thế, Kiệt Sâm với thực lực Tôn Linh Sư cấp cao giai đoạn lục giai lại có thể vượt qua Hoàng Linh Sư cấp cao giai đoạn thất giai Khắc Lạp Khắc, xếp hạng thứ nhất, đích thực là có chút cổ quái…
Dân chúng trong thành đều rất chú ý tới lần thi đấu đối kháng tinh anh của đại lục. Chuyện ngày hôm qua được truyền ra ngoài khiến cả thành náo động, dĩ nhiên nổi bật nhất trong đó là Kiệt Sâm.
Cũng như đám tuyển thủ và lĩnh đội, trong dân chúng có người hoài nghi Kiệt Sâm phải chăng đã ăn gian, cũng có người tin tưởng rằng yêu nghiệt là có thật, khẳng định thành tích của Kiệt Sâm là chân thực.
Nghe những lời bàn tán, Kiệt Sâm dĩ nhiên không để ý, trở về khu cư trú tĩnh tọa tu luyện.
Dù tràn đầy tin tưởng vào trận đấu ngày hôm sau của mình, nhưng Kiệt Sâm vẫn chuẩn bị đầy đủ, không có chút nào lười biếng.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, mặc kệ đối thủ thực lực như thế nào, về mặt chiến lược, Kiệt Sâm vẫn rất coi trọng trận đấu đầu tiên.
Cũng không biết qua bao lâu, Kiệt Sâm nghe thấy tiếng ồn ào đằng xa, biết vòng đấu đầu tiên đã xong nhưng cũng không hề có ý định nhúc nhích.
Sau khi kết thúc vòng đấu đầu tiên là quãng thời gian nghỉ ngơi một ngày.
Mỗi một vòng đều là như thế, trong một ngày nghỉ ngơi này vừa để hồi phục vừa để làm công tác thống kê.
Ngày nghỉ, Kiệt Sâm cũng ở trong phòng mình, không quá mức khổ luyện mà không ngừng điều chỉnh trạng thái.
Trận đấu ngày hôm sau rốt cuộc cũng đã tới.
Ngày này trời rất nóng, ánh nắng thiêu đốt mặt đất.
Rất nhiều người kéo tới đây, tuyển thủ được mong đợi nhất của lần thứ hai này dĩ nhiên là Khắc Lạp Khắc, Tác Phỉ Á, Lai Ngang Nạp Đa… ngoài ra còn có tuyển thủ bất ngờ xuất hiện là Kiệt Sâm!
Nội dung chuyển ngữ này được truyen.free độc quyền thực hiện, kính mong quý độc giả trân trọng.