(Đã dịch) Chương 510
Mông Nhĩ Thành là thành biên giới của các quốc gia Tây Bắc, nằm sâu trong dãy Hoành Đoạn sơn mạch với phạm vi chưa đầy trăm dặm, thuộc lãnh thổ vương quốc Lạc Tát.
Là một trong các vương quốc thuộc khu vực Tây Bắc, thực lực của Lạc Tát vương quốc không quá hùng mạnh, nhưng vì Hoành Đoạn sơn mạch nằm trên tuyến giao thông huyết mạch của các quốc gia Tây Bắc nên nơi đây có danh tiếng lẫy lừng.
Mông Nhĩ Thành là thành trì lớn nhất của Lạc Tát vương quốc, cũng nhờ tựa vào Hoành Đoạn sơn mạch. Các thương đội muốn giao thương ở các quốc gia Tây Bắc đều phải đi qua đây, do đó thành vô cùng phồn hoa.
Là cửa ngõ quan trọng của các quốc gia Tây Bắc, Mông Nhĩ Thành có kiến trúc vô cùng hùng vĩ, dù so với vương thành Khoa Nhĩ Đốn cũng không hề kém cạnh.
Song, Kiệt Sâm cùng đồng đội không nhàn hạ thưởng thức cảnh sắc. Sau khi tiến vào Mông Nhĩ Thành, hội họp với đội ngũ đã chờ sẵn, đến ngày thứ ba, họ lại tiếp tục lên đường, tiến sâu vào Hoành Đoạn sơn mạch.
Giải đấu lần này, các quốc gia Tây Bắc tổng cộng có hàng chục vương quốc, công quốc và các thế lực khác tham gia, tuyển thủ dự thi gần 300 người, thêm vào đó là hộ vệ cùng các lĩnh đội từ các quốc gia cử đến, tổng cộng gần một ngàn người.
Các lĩnh đội ở đây đương nhiên là cao thủ của năm đại vương quốc, dẫn đầu là Đế Lâm, Tạp Khoa Lý, Lợi Âu. Trong đó, ngoại trừ Đế Lâm là Hoàng Linh Sư cấp bảy trung giai, bốn người còn lại đều là Hoàng Linh Sư cấp bảy sơ giai.
Đây là một đội ngũ hùng mạnh, một số thương đội khi hay tin đã dừng lại ở Mông Nhĩ Thành, chờ đợi để đi theo sau họ.
Hoành Đoạn sơn mạch ẩn chứa vô vàn nguy hiểm, cường đạo hoành hành khắp nơi. Các thương đội bình thường khi hành tẩu trong đó luôn phải hết sức thận trọng, nhưng lúc này lại hoàn toàn an tâm.
Có một đội ngũ hùng mạnh như vậy dẫn đường, không ai tin có đám đạo tặc nào ngu ngốc đến mức dám gây sự. Trên thực tế, trong số các tuyển thủ còn có người mong muốn gặp cường đạo chặn đường để rèn luyện bản thân.
Trong khi đội ngũ đang ung dung đi trong Hoành Đoạn sơn mạch thì tại một ngọn núi gần lối ra, có một trung niên tóc ngắn màu vàng, khoác áo bào vàng, đang ngồi xếp bằng trên vách đá.
Trong không khí xung quanh, vô số nguyên tố thổ hệ ngưng tụ, phập phồng như sóng biển.
Người này chính là tộc trưởng Lâm Đăng của Đức Khắc Lôi gia tộc thuộc Thần Phong đế quốc, đã đến đây để tìm cách giết chết Lôi Nặc và Kiệt Sâm.
Cái chết của La Tư Phúc và Hồ Phật khiến Lâm Đăng vô cùng tức giận. Hắn rời khỏi Thần Phong đế quốc, điên cuồng chạy đến đây từ ba tháng trước để mai phục.
Với thực lực Đế Linh Sư cấp tám trung giai, hắn căn bản không thể tiến vào các quốc gia Tây Bắc để ra tay, bởi vậy hắn liền chờ ở lối ra vào của Hoành Đoạn sơn mạch, vừa tu luyện vừa nghe ngóng tin tức.
Trời vào tháng năm, khí hậu đã dần trở nên nóng bức, nhưng trong Hoành Đoạn sơn mạch luôn có bóng cây che phủ, mát mẻ.
Ở đằng xa, một đội ngũ khổng lồ đang nhanh chóng xuất hiện từ Hoành Đoạn sơn mạch.
Người đàn ông tóc vàng áo bào vàng trên vách núi đột nhiên mở mắt, lập tức bắn ra một đạo hung quang, khiến nguyên tố thổ hệ như có hình chất bùng lên trong sơn cốc.
- Vèo!
Lâm Đăng phóng vút lên trời, ánh mắt lộ vẻ kích động.
- Đợi ba tháng, rốt cuộc đã có cơ hội này!
Từ mấy ngày hôm trước, tin tức về việc Kiệt Sâm và đoàn người rời khỏi vương thành Khoa Nhĩ Đốn đã truyền đến tai Lâm Đăng. Vốn dĩ Lâm Đăng đã chuẩn bị tâm lý cho một cuộc mai phục trường kỳ, theo hắn nghĩ, Lôi Nặc và Kiệt Sâm vừa mới trở lại vương quốc Áo Lan Đa, tất sẽ không thể rời đi trong thời gian ngắn. Nhưng sau ba tháng chờ đợi, cơ hội này rốt cuộc cũng đến, khiến tâm trạng hắn được giải thoát khỏi xiềng xích kìm hãm.
Trong sơn cốc của Hoành Đoạn sơn mạch, một đoàn xe đang chầm chậm tiến về phía trước, chính là đội ngũ các quốc gia vùng Tây Bắc đang trên đường đến vương quốc Lộ Bỉ Ni Nhĩ để dự thi.
Phía trước đoàn xe, Đế Lâm cưỡi một con bạch mã, ánh mắt hướng về phía trước.
Là cao thủ mạnh nhất trong số các hộ vệ do các quốc gia Tây Bắc cử đến, Đế Lâm đã trở thành tổng chỉ huy của đội ngũ lần này, chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người. Đương nhiên, hắn đi ở vị trí đầu tiên, đồng thời ở giữa và sau cùng đều có một Hoàng Linh Sư cấp bảy tiến hành quan sát.
Phía sau, cách đội ngũ một quãng, không ít thương đội đi theo sau, tất cả đều cần được che chở nên bám sát không rời.
Trong chiếc xe ngựa phía trước, Kiệt Sâm đang nhắm mắt, cố gắng tu luyện Linh Thần Quyết. Những ngày nhàn nhã vừa qua đã khiến lực lượng màu đen trong cơ thể hắn tích tụ được một lượng tương đối, cũng làm cho mức độ khống chế của hắn đối với nó tăng lên đáng kể.
Trước đây, Kiệt Sâm khi muốn khống chế lực lượng màu đen này đều phải dùng toàn lực. Nhưng hôm nay, tuy hắn chưa thể điều động dễ dàng như tay chân, nhưng xét ra cũng không còn quá khó khăn.
Bên ngoài chiếc xe ngựa, Lôi Nặc cưỡi ngựa, chầm chậm đi theo trong đội ngũ.
- Kiệt Sâm thật đúng là thoải mái quá đi! Chúng ta đều cưỡi ngựa, chỉ riêng hắn ngồi xe.
Có tuyển thủ khẽ nói.
- Hừ, người ta là quán quân Đại hội Linh Dược Sư vùng Tây Bắc, địa vị tự nhiên khác chúng ta. Các ngươi không thấy ngay cả Điện hạ Đề Da Lợi Á của Uy Tư vương quốc cũng ngồi xe ngựa sao? Người bên cạnh đáp.
- Thật sự không thể hiểu nổi, vì sao hai Linh Dược Đại Sư như bọn họ lại phải tham gia thi đấu với Linh Sư như chúng ta làm gì. Nếu tạo nghệ Linh Dược Sư của hai người không cao thì còn có thể hiểu được, đằng này lại là hai Linh Dược Đại Sư, một người là Bát vương tử Điện hạ của Uy Tư vương quốc, người kia lại là con trai của Đại nhân Lôi Nặc, thật sự là...
Một vài tuyển thủ lắc đầu thở dài, mãi vẫn không thể hiểu rõ.
Nói như vậy vì Linh Dược Sư là quốc bảo, vô cùng trân quý, mà chiến lực của Linh Dược Sư đồng cấp lại yếu hơn Linh Sư, tham gia loại thi đấu tuyển chọn này quả thật đi ngược lại lẽ thường.
- Quan tâm nhiều như vậy làm gì, chúng ta hãy tự nghĩ xem, nếu có thể trổ hết tài năng trong lần thi đấu tuyển chọn này thì tốt biết mấy.
- Chỉ bằng ngươi? Ha ha!
Người bên cạnh cười lớn.
- Các quốc gia Tây Bắc chúng ta cũng không có mấy người có thể tiến xa đâu, nghe nói vương quốc Lộ Bỉ Ni Nhĩ có rất nhiều cao thủ, xét về tổng thể thực lực, các quốc gia Tây Bắc trên đại lục... Ai!
Nói đến đây, người nọ thở dài một hơi.
...Hừ, cái đó thì sao, các quốc gia Tây Bắc trước kia tuy yếu, nhưng giờ đã có Đại nhân Lôi Nặc thì chưa chắc.
Nói đến Lôi Nặc, cả đám tuyển thủ đều sáng mắt.
Tại Đại lục Tư Đặc Ân, nơi lấy thực lực làm trọng, Đế Linh Sư cấp tám tuyệt đối là một sự tồn tại thần thánh trong tất cả các đại vương quốc.
Các tuyển thủ đều xì xào bàn tán, không một ai, kể cả Đế Lâm cùng đồng đội luôn duy trì cảnh giác, chú ý tới một bóng người màu vàng đang đứng trên một chạc ba của cây cổ thụ trong sơn cốc tĩnh mịch.
Chính là Lâm Đăng.
Lâm Đăng nhìn Lôi Nặc đang đi ở phía trước:
- Giết chết hắn, chỉ cần một kích!
Lâm Đăng mặc dù biết Lôi Nặc chỉ là Đế Linh Sư sơ giai nhưng vẫn quyết định đánh lén, trong thời gian ngắn nhất phải giết chết Lôi Nặc, hắn không muốn để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Dù sao, hắn chỉ cao hơn Lôi Nặc một cấp độ, hơn nữa thân là Thổ hệ Linh Sư, tốc độ cũng chỉ nhanh hơn Kim hệ một chút. Nếu đối phương không giao thủ mà dốc sức đào tẩu thì hắn chưa chắc đã có thể đánh chết Lôi Nặc.
Đội ngũ chầm chậm tiến đến gần, trong sơn cốc vẫn rất yên tĩnh.
Đột nhiên "Ông" một tiếng, một vầng hào quang màu đất lập tức bao phủ toàn bộ đội ngũ, đồng thời...
- Phụt!
Một đạo hào quang màu vàng đất lập tức xé toạc bầu trời, lao thẳng về phía Lôi Nặc.
Thổ hệ linh lực lập tức bành trướng, uy áp linh lực khủng bố bỗng giáng xuống từ trên trời, khiến mọi người trong đội ngũ đều cảm thấy khó thở, trước mắt tối sầm, không khí xung quanh chỉ còn lại nguyên tố thổ hệ nồng đậm.
- Không tốt!
Lôi Nặc đang yên lặng cưỡi trên lưng ngựa lập tức biến sắc, đồng thời cảm nhận được một lực lượng cực kỳ cường đại đang nhanh chóng trói buộc toàn thân mình.
Nếu như Đế Linh Sư sơ giai bị vướng vào trói buộc nguyên tố cùng một kích toàn lực của Đế Linh Sư trung giai, tuyệt đối sẽ không kịp trở tay.
Nhưng Lôi Nặc một đường tấn cấp nhờ chiến đấu. Giờ đây, đối mặt với đòn đánh lén của Lâm Đăng, ông giống như một phản xạ có điều kiện. Lôi Nặc lập tức khởi động kết giới kim hệ nguyên tố của Đế Linh Sư cấp tám, toàn thân phóng thẳng lên trời, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm, vung lên hóa thành một trường tiên màu vàng giao kích với đạo hào quang kia.
- Băng!
Lôi Nặc bị đánh bay, đập mạnh vào vách núi đá khiến mảnh vỡ văng ra tung tóe.
- Hả?
Lâm Đăng biến sắc:
- Lôi Nặc có thể ngăn chặn một kích đánh lén của ta ư?
Lâm Đăng giật mình!
Tuy vừa rồi vì đánh lén nên hắn không súc lực, linh lực ngưng tụ cũng không quá nhiều, do đó công kích không phải toàn lực. Nhưng thân là Đế Linh Sư trung giai, một kích đánh lén của hắn cũng không phải để Đế Linh Sư sơ giai tùy ý ngăn cản được.
Bản dịch này chỉ xuất hiện trên truyen.free, không sao chép dưới mọi hình thức.