(Đã dịch) Chương 483
Giữa đám đông, có người chợt phát hiện điều bất thường trên người Lôi Nặc, liền cất tiếng kinh hô. – Trời ạ, không ngờ Lôi Nặc đại nhân đã chữa lành cánh tay gãy lại nguyên vẹn rồi, điều này… điều này sao có thể? – Thật sự quá khó tin, tay đứt còn có thể mọc lại ư? Ba năm nay Lôi Nặc đ���i nhân cùng Kiệt Sâm đại sư rốt cuộc đã đi đâu? Giữa đám đông truyền ra những tràng xôn xao, trận phong ba mà Đạo Tư gia tộc gây ra trong vương thành năm xưa, hầu như ai ở vương thành Khoa Nhĩ Đốn cũng còn nhớ rõ mồn một. Chuyện Lôi Nặc mất đi cánh tay trong cuộc chiến năm đó ai cũng biết, thế mà hôm nay cánh tay Lôi Nặc lại lành lặn hoàn hảo, lập tức khiến dân chúng đều chấn kinh… – Tộc trưởng đại nhân, hai người này đến trước cửa phủ đệ chúng ta la hét, tiểu nhân muốn ngăn cản nhưng mà… Thấy Lôi Áo và đoàn người xuất hiện, hai hộ vệ lập tức như tìm được chủ tử, tiến lên bẩm báo. – Được rồi, ta đã biết, các ngươi lui xuống trước đi! Lôi Áo khoát tay, sau đó ánh mắt nhìn về phía La Tư Phúc và Hồ Phật. – Hai vị, không biết đến Thác Đức gia tộc chúng ta có chuyện gì? Lôi Áo lạnh nhạt hỏi. – Có chuyện gì ư? Ha ha… Lôi Áo tộc trưởng, ngươi thật biết giả vờ! Hồ Phật mang vẻ mặt cười lạnh. – Không cần nói nhảm nhiều lời, thiếu niên đứng bên cạnh ngươi chính là Kiệt Sâm phải không? Hồ Phật quét ánh mắt lạnh như băng qua người Kiệt Sâm, lạnh lùng nói: – Tiểu tử, ta hỏi ngươi, năm đó hộ vệ của ngươi, Vi Ân đã trợ giúp các ngươi đánh lui Đạo Tư gia tộc của Khai La đế quốc, hôm nay hắn ở nơi nào? Giọng Hồ Phật lạnh như băng, giống như một mệnh lệnh khiến người ta không thể không tuân theo. – Vi Ân? Kiệt Sâm cười nhạt tiến lên hai bước, nói: – Ta không biết ngươi đang nói chuyện gì! – Tiểu tử ngươi đừng giả ngốc với ta! Hồ Phật cười lạnh: – Hôm nay ngươi nếu ngoan ngoãn nói ra thì còn tốt, nếu không thì, hừ, cũng đừng trách chúng ta không khách khí! Hôm nay Kiệt Sâm đã xuất hiện, Hồ Phật cũng đã hoàn toàn xé rách mặt nạ. Trước thực lực tuyệt đối của mình, hắn chẳng muốn dây dưa với Kiệt Sâm và đám người kia thêm nữa, liền trực tiếp hỏi tin tức của Vi Ân. Nếu Kiệt Sâm không chịu nói, hắn sẽ dùng vũ lực bức đối phương phải nói ra. – Hồ Phật, ngươi nói vậy là có ý gì? La Tư Đặc phẫn nộ quát. – Có ý tứ gì ư? Hồ Phật dâng trào chiến ý cường đại, lạnh lùng nói: – Là ý tứ này… Đúng lúc này… – Sưu! – Sưu! Hai đạo lưu quang đột ngột xuất hiện trên bầu trời, chính là Đế Lâm và Ám Ảnh. – Hai vị của Đức Khắc Lôi gia tộc, các ngươi đừng quá làm càn, nơi này là quốc thổ Áo Lan Đa vương quốc, không cho phép các ngươi ngang ngược! Đế Lâm lạnh nhạt quát một tiếng, trên người dâng trào hỏa diễm hừng hực. Hắn cùng Hồ Phật đều là Hoàng Linh Sư trung cấp, khí tức hai người giao nhau trong không khí, giằng co dữ dội. – Nói rất đúng, nơi này là Áo Lan Đa vương quốc. Nếu Kiệt Sâm đã nói không biết, thì nếu hai vị không có chuyện gì, kính mời nhanh chóng rời đi! La Tư Đặc cũng tiến lên một bước, lạnh lùng nói, đồng thời lực lượng Hoàng Linh Sư thất giai trung cấp cũng bộc phát, cùng Đế Lâm phối hợp, áp chế dữ dội Hồ Phật. – Xem ra, các ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đã như vậy… Sau lưng Hồ Phật, La Tư Phúc vẫn im lặng nãy giờ chợt ngẩng đầu, lạnh nhạt cất tiếng như phán xét, sau đó… – Vụt… Theo tiếng hắn vừa dứt, một đạo linh quang màu đỏ rực lập tức xuất hiện trong không khí, mạnh mẽ bắn thẳng về phía Đế Lâm và La Tư Đặc. – Oanh! Linh lực thất giai cao cấp cường đại như núi lửa phun trào, đột nhiên bộc phát, uy áp khủng bố bao phủ toàn bộ những người đang đứng trước cổng phủ đệ Thác Đức gia tộc, mà Đế Lâm và La Tư Đặc đều trực diện hứng chịu. Trong nháy mắt, thân thể hai người Đế Lâm và La Tư Đặc như rơi vào vũng bùn, mất hết khí lực, chỉ có thể khó khăn chống đỡ. – Oanh! – Oanh! Hai tiếng vang nặng nề truyền ra, trước phủ đệ dấy lên một trận phong bạo linh lực khủng bố, lan tràn khắp nơi. Đế Lâm và La Tư Đặc lùi lại phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt. Luồng khí tức khủng bố xâm nhập vào cơ thể họ, nhất thời khó mà hóa giải. Trên mặt hai người đều lộ vẻ sợ hãi. La Tư Phúc là một Hoàng Linh Sư thất giai cao cấp, về thực lực đã cao hơn họ rất nhiều. Trong tình huống này, cho dù tất cả mọi người liên hợp lại cũng khó có khả năng là đối thủ của La Tư Phúc, huống chi Hồ Phật của Đức Khắc Lôi gia tộc còn là một Hoàng Linh Sư trung cấp. – Làm sao bây giờ? Trong lòng La Tư Đặc và Đế Lâm đều tràn ngập lo lắng. Còn dân chúng đứng gần đó chứng kiến tình huống này cũng thở dài trong lòng. – Xem ra La Tư Phúc và Hồ Phật đều là những kẻ không kiêng nể gì, lần này chỉ sợ Thác Đức gia tộc và Áo Lan Đa vương quốc phải gặp xui xẻo! Trong đám đông, Mạt Sâm Tư nở nụ cười. – Tiểu tử, ngươi biết tại sao hai chúng ta phải ở nơi này lãng phí hơn một năm thời gian, bất quá ngươi yên tâm, ta là một người rất biết điều. Ngươi ngoan ngoãn nói ra tin tức của Vi Ân, có lẽ ta sẽ khai ân bỏ qua cho ngươi. Nhưng nếu ngươi không nói, ta tin rằng lát nữa ngươi vẫn sẽ phải nói ra, nhưng đến lúc đó chuyện sẽ không đơn giản như thế nữa đâu! Thần sắc La Tư Phúc vô cùng cao ngạo, nhìn nhóm người Kiệt Sâm. – Ngươi là người rất biết điều ư? Ha ha ha ha… Kiệt Sâm cười ha hả, trên mặt mang vẻ mặt trào phúng như thể vừa nghe được chuyện gì đó vô cùng nực cười, cất tiếng: – La Tư Phúc đúng không? Thẳng thắn nói cho ngươi biết, đừng nói hiện tại ta không biết Vi Ân đang ở đâu, cho dù ta biết rõ, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết. Hơn nữa, ta khuyên ngươi một câu… Kiệt Sâm mang vẻ mặt khinh miệt và khinh thường, lạnh nhạt nói: – Ngươi ở đâu đến thì mau cút về nơi đó, nếu không ngươi cũng không cần đi trở về nữa! Lời nói của Kiệt Sâm thoáng chốc giống như ném một quả bom hạng nặng vào trong lòng mọi người. Tất cả đều ngơ ngác nhìn hắn, ngay cả La Tư Đặc và Đế Lâm cũng kinh ngạc khó hiểu. – Kiệt Sâm kia không khỏi quá lỗ mãng rồi sao? Dưới tình huống này cũng dám nói như vậy… đó không phải là muốn chết sao? – Tốt tốt… Khóe môi La Tư Phúc nhếch lên, thốt ra hai chữ. Đôi mắt hắn lóe lên hàn quang, một luồng khí tức khủng bố khó có thể hình dung được bốc lên từ người hắn. – Người bên cạnh chính là phụ thân của ngươi phải không? Nghe nói tình cảm giữa ngươi và phụ thân ngươi rất tốt. Ta trước tiên sẽ phế bỏ phụ thân ngươi ngay tại chỗ này, cho ngươi biết kết cục khi không nghe theo mệnh lệnh của ta! La Tư Phúc lạnh lùng nói, sau đó lập tức nhắm thẳng Lôi Nặc mà ra tay. Hỏa hệ linh lực vô tận lập tức ngưng tụ thành một đầu hỏa long gào thét giận dữ, mãnh liệt lao tới Lôi Nặc. Trong không khí như bị thiêu đốt bốc cháy. – Trời ạ, đây là… Nguyên Tố Nghĩ Vật… – La Tư Phúc này quả nhiên không hổ là Hoàng Linh Sư cao cấp, đối với việc điều khiển nguyên tố không ngờ đã đạt tới cảnh giới như vậy… – Nơi này là Áo Lan Đa vương quốc, La Tư Phúc lại ra tay nặng như vậy. Ta nhớ Lôi Nặc đại nhân chỉ mới đạt tới thất giai đê cấp, hơn nữa lại là Kim hệ Linh Sư, hỏa khắc kim, Lôi Nặc đại nhân sẽ nguy hiểm! Chứng kiến hỏa diễm cự long rống giận, toàn bộ dân chúng vây quanh phủ đệ Thác Đức gia tộc lập tức trợn to hai mắt, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng. Lôi Nặc và La Tư Phúc tuy đều là Hoàng Linh Sư thất giai, nhưng đẳng cấp lại khác biệt. Đối với khả năng điều khiển linh nguyên tố trong không khí tất nhiên cũng có sự khác biệt rất lớn. Một Hoàng Linh Sư thất giai đê cấp chỉ có thể không ngừng hấp thu lực lượng của nguyên tố trong không khí mà chống đỡ. Còn hỏa diễm cự long mà La Tư Phúc thi triển đã đạt tới cảnh giới biến hỏa nguyên tố trong không khí thành vật chất thực thể. Loại năng lực điều khiển linh nguyên tố như thế này chỉ có Hoàng Linh Sư cao cấp mới có thể thi triển được. Nếu tiến thêm một bước, có thể biến tất cả hỏa hệ nguyên tố xung quanh cấu trúc thành một không gian đặc thù, như vậy sẽ có thể bước vào cảnh giới Đế Linh Sư bát giai. – Cẩn thận! Chứng kiến tình huống này, trong lòng La Tư Đặc và Đế Lâm đều kinh hãi, gầm lên giận dữ trong miệng. Thân hình rung chuyển, muốn ngăn cản trước mặt Lôi Nặc. – Hai người các ngươi tránh ra, ta cũng muốn xem rốt cuộc người này làm sao phế đi ta! Bên cạnh Kiệt Sâm, Lôi Nặc vẫn yên lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng nói, hai tay hắn tách ra hai bên. Một luồng lực lượng cường đại khiến Đế Lâm và La Tư Đặc không cách nào chống cự lập tức xuất hiện trên người họ. Thân hình đang di chuyển của hai người như bị một bàn tay vô hình khổng lồ túm lấy, bỗng nhiên đứng khựng lại giữa không trung. Ngay sau đó Lôi Nặc bước về phía trước, đôi mắt bắn ra linh quang màu vàng kim, đâm xuyên qua bầu trời. Tay phải hắn giơ cao, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lập tức biến thành vàng rực óng ánh, mạnh mẽ oanh kích thẳng vào mặt hỏa diễm cự long mà La Tư Phúc thi triển. Nắm đấm màu vàng kim cùng hỏa di��m cự long khổng lồ va chạm vào nhau. Sự đối lập mãnh liệt này khiến thời gian xung quanh dường như dừng lại trong nháy mắt. – Oanh long long… Một luồng kình khí khó hình dung lập tức xuất hiện trên bầu trời. Ngay lập tức tiếng nổ vang cực lớn vang lên, thoáng chốc hư không như nứt vỡ! Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hỏa diễm cự long do linh lực của Hoàng Linh Sư thất giai cao cấp ngưng tụ mà thành, mạnh mẽ phát ra một tiếng bi rống, giống như va đập vào tảng đá, từng tấc từng tấc nứt vỡ trong không khí, biến thành hỏa hệ nguyên tố tán loạn tiêu tán khắp trời. Mà Lôi Nặc vẫn đứng yên tại chỗ, thần sắc lạnh lùng, toàn thân không hề có chút vết thương, thật giống như cú đánh vừa rồi phá tan một kích của Hoàng Linh Sư thất giai cao cấp cũng không phải do hắn gây ra. – A… không có khả năng… Trên mặt La Tư Phúc lộ vẻ kinh ngạc, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ dữ tợn. Tay phải giơ lên, lại muốn phát ra công kích thêm một lần nữa. Nhưng Lôi Nặc đâu cho hắn cơ hội này. Ánh mắt Lôi Nặc sắc bén như dao, tiến lên trước một bước, căn bản không đợi đối phương phản ứng đã từ xa đánh xuống một chưởng. Trong hư không, một thủ ấn màu vàng kim ngưng tụ giữa không trung, ngay sau đó từ trên trời giáng xuống thẳng vào đỉnh đầu La Tư Phúc, nện mạnh xuống phía dưới. – Oanh… Không khí như thủy tinh vỡ nát, hỏa diễm trên người La Tư Phúc bốc lên cao, gầm lên giận dữ. Hỏa hệ linh lực trong thân thể như hồng thủy vỡ đê đột nhiên bộc phát, muốn đánh văng cự chưởng của Lôi Nặc ra nhưng căn bản không hề lay chuyển được chút nào. Vô luận hắn bộc phát ra lực lượng cường đại đến thế nào, cự chưởng màu vàng kim từ đầu tới cuối không hề có chút dao động, từng tấc một nghiền ép xuống. Điều càng làm La Tư Phúc thêm hoảng sợ chính là không gian xung quanh hắn như bị giam cầm, không thể nhúc nhích chút nào, đừng nói chi muốn né tránh. – Oanh! Trong tiếng nổ vang cực lớn, La Tư Phúc lúc trước còn dùng một kích đánh lui hai người La Tư Đặc và Đế Lâm, khí thế hung hăng vô cùng, ở thời khắc này đã bị cự chưởng màu vàng kim của Lôi Nặc toàn bộ nghiền ép xuống lòng đất. – Chút thực lực ấy, mà cũng muốn phế đi ta! Lôi Nặc bước tới vài bước, gương mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn La Tư Phúc bị mình nghiền ép xuống lòng đất, lạnh nhạt nói. Yên tĩnh, yên tĩnh như trong cõi chết! Sau đó… “Tê!” Chỉ một thoáng, xung quanh vang lên từng trận tiếng hít sâu khí lạnh. Ánh mắt mọi người ngây ngốc nhìn vào Lôi Nặc đang đứng yên lặng, trong mắt toát ra vẻ vô cùng kinh hãi. Còn La Tư Đặc và Đế Lâm đã khôi phục tự do cũng kinh ngạc nhìn Lôi Nặc đứng cách đó không xa, trong đầu một mảng mơ hồ. Về phần Hồ Phật thì càng thêm choáng váng. – Này… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người kinh hãi, không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Phải biết rằng La Tư Phúc chính là Hoàng Linh Sư thất giai cao cấp, mà Lôi Nặc đại nhân ba năm trước chỉ là một Hoàng Linh Sư thất giai đê cấp, hơn nữa còn rơi vào thế yếu khi Kim hệ bị Hỏa hệ khắc chế. Thế nhưng trong cuộc chiến vừa rồi, Lôi Nặc chỉ dùng một quyền đã đánh nát hỏa diễm cự long của La Tư Phúc, còn dùng một chưởng đem La Tư Phúc nghiền xuống lòng đất. Cú sốc thị giác như vậy khiến bọn họ chấn động đồng thời không cách nào hiểu nổi. – Không… không có khả năng… La Tư Phúc ta là Hoàng Linh Sư thất giai Hỏa hệ cao cấp, làm sao lại thua bại trong tay Hoàng Linh Sư thất giai Kim hệ đê cấp… Đúng lúc này, từ trong hố sâu, tiếng gào thét phẫn nộ không cam lòng của La Tư Phúc đột nhiên truyền ra. Trong tiếng ầm vang, một đạo thân ảnh nhanh chóng bay lên, chính là La Tư Phúc bị Lôi Nặc đánh nghiền xuống mặt đất. Giờ phút này trên người hắn không còn chút khí thế tung hoành như trước. Trường bào đã hoàn toàn rách rưới, trên mặt vặn vẹo, vô cùng chật vật. Nhưng đôi mắt hắn mang theo vẻ không cam lòng và tràn ngập phẫn nộ. Hỏa diễm đỏ thẫm điên cuồng thiêu đốt trên người hắn, uy áp khủng bố không ngừng lan tràn. Giờ phút này hắn thật giống như ác quỷ từ địa ngục, tràn ngập cừu hận. Trong miệng hắn gầm lên một tiếng, cả người hóa thành một đoàn hỏa diễm, nhắm thẳng Lôi Nặc mà lao tới. Ngay khi tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ xuất thủ với Lôi Nặc, đột nhiên… – Chết đi! La Tư Phúc đang bay vọt tới, nửa đường đột nhiên thay đổi phương hướng, tay phải biến thành trảo, nhắm thẳng Kiệt Sâm đứng cách đó không xa mà hung hăng chộp tới! – Không xong! Trong nháy mắt, trái tim đám người La Tư Đặc nhảy vọt lên tận cuống họng!
Bản dịch này được thực hiện độc quyền bởi truyen.free.