(Đã dịch) Dược Thần - Chương 420
Được rồi, nếu suất tiến vào Linh Trì bí cảnh của Thiên Hồng Thành đã hết, vậy thì gia tộc chỉ còn một suất từ Thiên La Thành. Hôm nay Linh Trì bí cảnh sắp mở ra, gia tộc muốn tìm thêm suất cũng không còn kịp nữa. Đã như vậy, lần này cứ để ta đi Linh Trì bí cảnh!
Khoa Ân Hi Nhĩ cất tiếng nói lớn.
"Vi��c này..." Mọi người đứng bên dưới liếc nhìn nhau, trong lòng dâng lên chút phẫn uất, nhưng không ai dám hé môi.
Tiến vào Linh Trì bí cảnh gần như là ước mơ của tất cả mọi người. Huyết Uyên Linh Trì có thể thay đổi thể chất, rèn luyện thân thể, đương nhiên cũng có một số người muốn vào tu luyện trong hoàn cảnh đặc thù ở đó, hy vọng có thể cảm ngộ được sự tiến bộ nào đó.
Tuy nhiên, hiệu quả của Huyết Uyên Linh Trì đối với người trẻ tuổi vô cùng tốt, càng trẻ tuổi thì hiệu quả rèn luyện thân thể càng cao, mang lại nhiều lợi ích cho việc tu luyện về sau. Còn đối với người đã già như Khoa Ân Hi Nhĩ mà nói, dù có hiệu quả nhưng không quá mạnh mẽ.
Hơn nữa, Linh Trì bí cảnh mười năm mới mở ra một lần, bởi vậy các gia tộc khác đều sẽ phái một thế hệ trẻ nổi bật trong gia tộc vào bí cảnh nhằm tạo dựng hy vọng cho tương lai của chính mình.
Người trẻ tuổi nếu được ngâm mình trong Huyết Uyên Linh Trì, sau này tốc độ tu luyện cùng thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ mạnh hơn người bình thường không ít.
Nhưng tộc trưởng Khoa Ân Hi Nhĩ lại là một người cực kỳ ích kỷ, trong ba mươi năm hắn trở thành tộc trưởng, hôm nay cũng là lần thứ ba hắn tiến vào Linh Trì bí cảnh.
Hai mươi năm trước, khi hắn vừa bước lên làm tộc trưởng đã được tiến vào Linh Trì bí cảnh lần đầu, mười năm sau lại là lần thứ hai. Hôm nay hắn lại tiếp tục giành suất cho bản thân mình mà không chịu nhường lại cho thế hệ trẻ trong gia tộc. Điều này khiến đáy lòng các vị trưởng lão vô cùng bất mãn.
Chỉ có điều Khoa Ân Hi Nhĩ lại là một Hoàng Linh Sư thất giai đê cấp, hắn đã có được quyền uy tuyệt đối trong Nạp Đốn gia tộc, cho dù mọi người có bất mãn nhưng không ai dám bày tỏ dù chỉ một chút.
"Còn về phần Mạc Lý gia tộc..." Khoa Ân Hi Nhĩ cười lạnh nói: "Lần này Mạc Lý gia tộc muốn lấy suất vào Linh Trì bí cảnh, nghe nói là để lại cho tiểu tử Lạc Khố Ân của gia tộc bọn chúng. Chỉ cần Mạc Lý gia tộc dám phái người tiến vào Linh Trì bí cảnh, hừ, bất kể là ai, ta Khoa Ân Hi Nhĩ nhất định sẽ giết chết người đó. Tốt nhất là do Khải Tư Đặc tự mình tiến v��o Linh Trì bí cảnh, ở Thiên Hồng Thành có lẽ ta không thể làm gì Mạc Lý gia tộc, nhưng nếu dám tiến vào Linh Trì bí cảnh, sinh tử của bọn chúng đã không còn nằm trong tay chính mình, ha ha ha ha ha..."
Khoa Ân Hi Nhĩ cười lớn, thần sắc lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn.
Linh Trì sơn mạch nằm ở phía bắc Xích Nhĩ hành tỉnh, đây là một dãy núi liên miên kéo dài, cũng là dãy núi khổng lồ nhất của Xích Nhĩ hành tỉnh. Cửa vào Linh Trì bí cảnh nằm dưới chân một ngọn núi thuộc Linh Trì sơn mạch.
Linh Trì sơn mạch tuy khổng lồ, số lượng linh thú cũng không ít, nhưng phần lớn khu vực đều là linh thú đê cấp. Dù là ở chỗ sâu nhất, linh thú cao giai cũng rất hiếm thấy, bởi vậy cũng đã hấp dẫn không ít mạo hiểm giả từ Xích Nhĩ hành tỉnh đến săn bắt.
Kiệt Sâm một mạch ruổi ngựa phi nhanh, rốt cục vào ngày thứ ba đã tới một trấn nhỏ bên cạnh Linh Trì sơn mạch. Con đường kế tiếp phải đi vào bên trong sơn mạch, không thể cưỡi ngựa vào được, Kiệt Sâm chỉ đành gửi ngựa vào một lữ điếm trong thị trấn.
Linh Trì bí cảnh mở ra mỗi mười năm một lần, tuy được xem là một sự kiện cực kỳ long trọng của Xích Nhĩ hành tỉnh, nhưng bởi vì những người có thể tiến vào bên trong đều là những người từ các gia tộc có trình độ cao nhất trong các thành trì, hơn nữa từng gia tộc trên cơ bản chỉ có thể phái ra một người, khả năng nhận biết lẫn nhau cũng rất ít, dân chúng bình thường cơ bản không hề hay biết. Bởi vậy, các thành trấn gần Linh Trì sơn mạch cũng vẫn vô cùng bình yên.
Nghỉ ngơi một đêm trong trấn nhỏ bên cạnh sơn mạch, sáng sớm hôm sau Kiệt Sâm đã tiến vào sơn mạch rất sớm. Hôm nay chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa Linh Trì bí cảnh sẽ mở ra, Kiệt Sâm cũng không muốn vì đến trễ mà bỏ lỡ cơ hội.
Trải qua một ngày bôn ba, sau khi đi qua hai ngọn núi, vào lúc chạng vạng tối Kiệt Sâm cuối cùng đã đến dưới chân Linh Trì Phong, nơi có cửa vào Linh Trì bí cảnh.
Đây là một ngọn núi màu đen cao ngất hiểm trở, từ xa nhìn lại giống như một mãnh thú đang ngủ say, khiến người ta có cảm giác nghẹt thở, không rét mà run.
Cửa vào Linh Trì bí cảnh nằm ngay dưới chân ngọn núi này.
Khác với những thành trấn bình thường ở biên giới Linh Trì sơn mạch, dưới chân Linh Trì Phong lại vô cùng náo nhiệt, nhưng là một sự náo nhiệt nằm ngoài dự đoán của Kiệt Sâm.
Một đoàn lều vải cực lớn hạ trại ngay dưới chân núi, thỉnh thoảng truyền ra từng trận tiếng cười vui vẻ. Đồng thời, một đội hộ vệ mặc áo giáp, ánh mắt lóe lên tinh quang, đang lạnh lùng đứng ngay khe núi.
"Người nào? Hãy xưng tên ra!" Ngay khi Kiệt Sâm vừa từ trong rừng đi ra, liền nhìn thấy một đội hộ vệ đi tới, nhìn Kiệt Sâm và lạnh lùng lên tiếng.
Chân mày Kiệt Sâm không khỏi nhíu lại.
"Nơi này đã được Phỉ Nhĩ gia tộc phong làm cấm địa. Nếu là mạo hiểm giả, xin hãy nhanh chóng rời đi!" Đội trưởng đội hộ vệ nhanh miệng nói tiếp.
"Ta là Kiệt Tư của Mạc Lý gia tộc, đến tham gia lần khai mở Linh Trì bí cảnh hôm nay!" Kiệt Sâm lạnh nhạt lên tiếng.
"Mời các hạ lấy ra tín vật của Mạc Lý gia tộc!" Đội trưởng hộ vệ nghe Kiệt Sâm nói, có chút kinh ngạc liếc nhìn hắn, gương mặt đang âm trầm lập tức trở nên hòa hoãn hơn nhiều.
Sau khi kiểm tra xong tín vật của Kiệt Sâm, đội trưởng hộ vệ gật nhẹ đầu: "Ngày mai Linh Trì bí cảnh mới được mở ra, tối nay ngươi hãy ở lại trong lều trại một đêm đi!"
Theo sự dẫn dắt của một gã hộ vệ, Kiệt Sâm được dẫn tới một lều vải bỏ trống.
"Hắc, huynh đệ, ngươi cũng đến Linh Trì bí cảnh một mình sao? Dũng khí thật không nhỏ!" Cách đó không xa, một thanh niên chạy tới chỗ Kiệt Sâm, nhiệt tình hô to.
"Không ngờ lại là một cao thủ!" Thanh niên kia đi tới trước mặt Kiệt Sâm, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: "Ta gọi là Thản Tang, đến từ Mạch Khắc gia tộc, huynh đệ thì sao?"
Thản Tang này quả thật rất nhiệt tình.
"Kiệt Tư..." Kiệt Sâm hiếu kỳ nhìn Thản Tang, rồi đáp: "Mạc Lý gia tộc!"
"Mạc Lý gia tộc? Là Mạc Lý gia tộc ở Thiên Hồng Thành sao? Có thể có được một cao thủ như huynh đệ, Mạc Lý gia tộc quả là một gia tộc vô cùng khó lường!" Thản Tang cười hì hì: "Nơi này phần lớn người trẻ tuổi thực lực chỉ bình thường, khi đi vào cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi."
Thản Tang chỉ vào một vài ngư���i trẻ tuổi đứng cách đó không xa.
"Không có thực lực, còn dám tiến vào Linh Trì bí cảnh, nếu như ngoan ngoãn dừng lại bên ngoài tu luyện thì còn đỡ. Nếu dám đi vào Huyết Uyên Linh Trì, xâm nhập sâu trong bí cảnh thì rõ ràng là muốn chết!" Thản Tang bĩu môi nói: "Nhưng nhìn Kiệt Tư huynh là đã biết ngay là một cao thủ rồi!"
"À?" Kiệt Sâm hứng thú cười nói: "Cao thủ mà cũng có thể nhìn ra được từ bên ngoài sao?"
"Điều này là đương nhiên!" Thản Tang cười nói: "Ngươi nhìn xem những tên kia, đại đa số là người của các gia tộc ở Xích Nhĩ hành tỉnh, không cách Linh Trì sơn mạch bao xa. Khi đến sơn mạch còn cần nhiều cường giả của gia tộc hộ tống như vậy, chậc chậc, người như vậy đã được nuông chiều từ nhỏ, dù có cấp bậc cao nhưng chưa chắc có được thực lực chân chính!"
Thản Tang lắc đầu nói: "Nhưng Kiệt Tư huynh không giống như bọn chúng, một mình đi vào sơn mạch đến nơi này, ít nhất đã cho thấy Kiệt Tư huynh có đủ dũng khí một mình phiêu bạt, dám đối mặt nguy hiểm. Chỉ ở phương diện này, những thiếu gia chỉ biết ăn chơi kia không cách nào sánh bằng!"
Kiệt Sâm không khỏi nở nụ cười. Thản Tang nói chuyện chưa hẳn là hoàn toàn chính xác, nhưng cũng không phải là không có đạo lý.
Ngay khi Thản Tang còn đang định nói tiếp, từ trong núi lại có một đám người đi tới, ngoài ra còn có hai cỗ kiệu.
"Ha ha, tiểu tử nào mà còn tưởng đến dạo chơi ngoại thành vậy? Không ngờ còn ngồi kiệu tới!" Thản Tang vui vẻ nói, sau đó lại nhìn sang đối diện, nhưng thoáng chốc bỗng thấy ngạc nhiên. Hắn vốn tưởng rằng là một thiếu gia của gia tộc nào đó ngồi kiệu tới, không ngờ người ngồi kiệu lại là hai lão giả.
"Nạp Đốn gia tộc Khoa Ân Hi Nhĩ, hóa ra là lão già này. Lẽ nào lại muốn tiến vào Linh Trì bí cảnh nữa sao?" Trên mặt Thản Tang hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Nạp Đốn gia tộc, Khoa Ân Hi Nhĩ?" Trong lòng Kiệt Sâm không khỏi khẽ giật mình, sau đó quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên kiệu có hai lão giả bước xuống. Người đi trước sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt sắc bén, còn người thứ hai chính là Cát Nhĩ Tư mà Kiệt Sâm đã gặp ở Thiên Hồng Thành.
Giờ phút này Kiệt Sâm đang đứng ở nơi trống trải bên ngoài lều. Khi Cát Nhĩ Tư vừa bước xuống kiệu ngẩng đầu lên, ngay lập tức hai người liền đối mặt!
"Không tốt!" Sắc mặt Kiệt Sâm lập tức biến đổi.
"Tộc trưởng, chính là tiểu tử này đã giết chết trưởng lão Lạp Tắc Đức!" Cát Nhĩ Tư ngay lập tức kêu lên.
Khoa Ân Hi Nhĩ liền quay đầu, ánh mắt sắc bén đã trực tiếp rơi lên người Kiệt Sâm, sau đó trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười. Từ trong ánh mắt của đối phương, Kiệt Sâm cảm nhận được sát ý nồng đậm.
"Tạm thời không cần quan tâm đến, nếu hắn muốn tìm mình gây phiền toái, cũng chỉ có thể liều mạng!" Giờ phút này Kiệt Sâm cũng không có biện pháp. Tuy trong lòng hắn không sợ hãi, thế nhưng hắn không muốn vì chuyện này mà bản thân không thể tiến vào Linh Trì bí cảnh để tìm kiếm Huyết Uyên Tinh. Nếu có thể tránh xung đột thì tạm thời tránh né vẫn tốt hơn.
"Chính là tiểu tử này?" Khoa Ân Hi Nhĩ hỏi Cát Nhĩ Tư.
"Tộc trưởng, chính là hắn. Cho dù hắn có hóa thành tro ta cũng nhận ra được!" Cát Nhĩ Tư vô cùng khẳng định. Những gì Kiệt Sâm đã thể hiện ở Thiên Hồng Thành đã khắc sâu trong đáy lòng hắn, Cát Nhĩ Tư căn bản không thể quên.
Khoa Ân Hi Nhĩ cười lạnh lẽo: "Vốn ta còn lo lắng tiểu tử kia đã đi ra khỏi hành tỉnh, ai ngờ suất của Mạc Lý gia tộc lại được giao cho hắn, thật sự ông trời cũng giúp ta rồi!"
Khoa Ân Hi Nhĩ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
"Ki��t Tư huynh?" Thản Tang gọi Kiệt Sâm, nhưng Kiệt Sâm chỉ tùy tiện ừ một tiếng, không hề để ý. Thản Tang nhíu mày, không khỏi có chút nghi hoặc.
"Chẳng lẽ Mạc Lý gia tộc cùng Nạp Đốn gia tộc có mâu thuẫn gì?" Lúc trước hắn cũng thấy biểu lộ cổ quái của Kiệt Sâm, trong lòng không nhịn được suy đoán. Thản Tang còn đang nghi hoặc, đã thấy Khoa Ân Hi Nhĩ cười lạnh đi tới.
"Hô..." Kiệt Sâm lập tức rút mạnh cự kiếm màu đen sau lưng, Linh Thần Quyết rất nhanh vận chuyển trong cơ thể. Đồng thời, Thiểm Lôi Dực cũng chuẩn bị thi triển bất cứ lúc nào. Linh thức của hắn cũng truyền vào không gian giới chỉ, chuẩn bị lấy linh dược tề cất giữ bên trong ra dùng. Tuy Kiệt Sâm biết rõ hiện tại mình còn chưa phải là đối thủ của Hoàng Linh Sư thất giai đê cấp, nhưng hắn có được Thiểm Lôi Dực cùng lượng lớn linh dược tề, đối với việc muốn đào thoát khỏi tay đối phương vẫn tràn đầy tin tưởng.
"Chính là tiểu tử ngươi đã giết chết trưởng lão Lạp Tắc Đức của gia tộc chúng ta?" Trong mắt Khoa Ân Hi Nhĩ bắn ra sát ý lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm Kiệt Sâm, khiến Thản Tang càng thêm hoảng sợ.
"Ngươi nói tên phế vật Lạp Tắc Đức nào? Ta giết rất nhiều phế vật, không nhớ rõ!" Kiệt Sâm đạm mạc đáp.
"Ngươi... hừ..." Khoa Ân Hi Nhĩ lạnh lẽo hừ một tiếng, thân hình lập tức lao tới: "Dám giết người của Nạp Đốn gia tộc ta, tiểu tử ngươi thật sự muốn chết!" Sắc mặt Khoa Ân Hi Nhĩ vô cùng dữ tợn.
Linh Thần Quyết trong cơ thể Kiệt Sâm lập tức điên cuồng vận chuyển.
"Ngươi làm gì đó?"
Một thanh âm hừ lạnh vang vọng trên không trung. Đồng thời, một đạo thân ảnh cực nhanh xen vào giữa Khoa Ân Hi Nhĩ và Kiệt Sâm, chính là đội trưởng hộ vệ đứng cách đó không xa.
"Ngươi tránh ra, việc này không liên quan đến ngươi! Tiểu tử này giết chết người của Nạp Đốn gia tộc chúng ta, hôm nay ta nhất định phải giết hắn!" Khoa Ân Hi Nhĩ giận dữ nói.
"Lớn mật!" Đội trưởng hộ vệ cũng quát lớn. Đôi mắt hắn trừng mắt nhìn Khoa Ân Hi Nhĩ, trường kiếm bên hông rút ra. Tuy linh lực chấn động trên người hắn chỉ ở cảnh giới Tôn Linh Sư lục giai nhưng không hề có chút sợ hãi trước Hoàng Linh Sư thất giai. Đội hộ vệ đứng cách đó không xa cũng vừa lao tới chi viện.
Khoa Ân Hi Nhĩ nhướng mày, ngay lập tức thân hình loáng lên, muốn tránh qua đội trưởng hộ vệ để đánh chết Kiệt Sâm. Với thực lực Hoàng Linh Sư thất giai đê cấp của hắn, thật lòng muốn tránh qua đội trưởng hộ vệ, người kia căn bản không thể ngăn được hắn.
Cảm thụ được linh nguyên tố cuồng bạo nhanh chóng ngưng tụ trong không khí, ngay khi Kiệt Sâm đang chuẩn bị thi triển Thiểm Lôi Dực bay ngược ra sau...
"Làm càn!" Một thanh âm gầm to đột nhiên vang vọng giữa rừng núi như sấm sét giữa trời quang. Đồng thời, Kiệt Sâm chỉ nhìn thấy một luồng quang mang màu vàng hiện lên.
"Oanh long long!" Cả người Khoa Ân Hi Nhĩ lập tức bay ngược ra sau, nặng nề đập xuống nền đất đá, lập tức lõm thành một hố to. Đồng thời, khóe môi Khoa Ân Hi Nhĩ liền chảy xuống máu tươi.
Một tráng hán mặc hoàng kim chiến giáp, dáng người khôi ngô, xuất hiện ngay trước mặt Khoa Ân Hi Nhĩ, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Tuy Khoa Ân Hi Nhĩ bị phẫn nộ làm mất lý trí, nhưng giờ phút này nhìn thấy người trước mắt, bỗng chốc bị kinh sợ làm cho tỉnh táo. Hắn bất chấp lau đi máu tươi trên miệng, vội vàng cung kính nói: "A Lỗ Địch Ba đại nhân, ta... ta..."
"A Lỗ Địch Ba đại nhân, là A Lỗ Địch Ba đại nhân!" Tất cả những gì xảy ra ở đây kinh động tới mọi người. Nhìn thấy kim giáp tráng hán, không ít người kinh hô.
Ngay cả Thản Tang cũng không nhịn được run rẩy vì kích động.
"Ân? Người này chính là đệ nhất cường giả Xích Nhĩ hành tỉnh, có danh xưng Bạo Đế, Đế Linh Sư bát giai đê cấp A Lỗ Địch Ba?" Kiệt Sâm nghi hoặc nhìn tráng hán khôi ngô trước mặt.
Đó là một tráng hán thân cao hơn hai thước, mặc hoàng kim áo giáp giống như một hoàng kim chiến thần, hình thể khôi ngô mang lại cảm giác tràn đầy lực lượng cuồng bạo.
Nhưng với thân phận Linh Dược Thánh Sư cửu giai kiếp trước, Kiệt Sâm liền nhạy cảm nhận ra linh lực trên người A Lỗ Địch Ba tựa hồ có chút bất ổn.
"Khoa Ân Hi Nhĩ, ngươi muốn giết thiếu niên này?" A Lỗ Địch Ba lạnh lùng nhìn Khoa Ân Hi Nhĩ.
"Ta..." Khoa Ân Hi Nhĩ muốn nói nhưng không biết giải thích thế nào.
A Lỗ Địch Ba, Đế Linh Sư bát giai đê cấp, là tộc trưởng Phỉ Nhĩ gia tộc Xích Nhĩ hành tỉnh, đồng thời cũng là người nắm quyền của Xích Nhĩ hành tỉnh. Quyền quản lý Linh Trì bí cảnh nằm trong tay Phỉ Nhĩ gia tộc, mà suất tiến vào Linh Trì bí cảnh cũng do A Lỗ Địch Ba nắm giữ.
"Nơi này là cửa vào Linh Trì bí cảnh, cũng là nơi do A Lỗ Địch Ba này quản lý. Bất luận ai có được suất vào bí cảnh, ở nơi này đều được ta bảo hộ. Nếu ngươi còn dám ra tay với thiếu niên kia, cũng đừng trách ta vô tình, ta cam đoan sẽ để ngươi chết vô cùng thảm, không nên khiêu chiến quyền uy của ta!"
"Dạ... dạ... ta hiểu được!" Đáy lòng Khoa Ân Hi Nhĩ tràn đầy kinh hãi, kèm theo sự hối hận.
"Sao ta lại quên mất điều này!" Suất tiến vào bí cảnh do Phỉ Nhĩ gia tộc nắm giữ. Bất luận là ai muốn đi vào phạm vi khống chế của Phỉ Nhĩ gia tộc, tuyệt đối không được mang ân oán bên ngoài vào đây, càng không thể tùy ý ra tay.
"Hừ!" A Lỗ Địch Ba trừng mắt nhìn hắn, liền bỏ đi.
Khoa Ân Hi Nhĩ oán hận trừng mắt nhìn Kiệt Sâm, thầm nghĩ trong lòng: "Xem như tiểu tử ngươi may mắn, trừ phi ngươi không tiến vào Linh Trì bí cảnh, nếu không ta nhất định phải giết ngươi để hả giận. Hiện tại cho ngươi yên thân thêm một chốc!"
"Tộc trưởng đại nhân, ngươi không sao chứ?" Lúc này đám người Cát Nhĩ Tư mới chạy tới.
"Hừ, chúng ta đi!" Khoa Ân Hi Nhĩ lau máu tươi trên môi, lạnh lẽo liếc nhìn Kiệt Sâm rồi quay lưng rời đi.
"Kiệt Tư huynh, ngươi đắc tội tên này kiểu gì vậy?" Thản Tang kinh nghi nhìn Kiệt Sâm: "Tên này nổi danh có thù tất báo, ta dám cam đoan hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu. Nếu có thể, ta nghĩ ngươi không nên vào bí cảnh, ở bên trong kể cả A Lỗ Địch Ba đại nhân cũng không bảo vệ được ngươi đâu!"
Kiệt Sâm cau mày không nói gì. Chuyến vào bí cảnh lần này hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ, hơn nữa hắn cũng không e ngại Khoa Ân Hi Nhĩ.
Đối phương mạnh mẽ là sự thật, nhưng nếu hắn muốn chạy thì đối phương căn bản không đuổi kịp.
Khuyên không được Kiệt Sâm, Thản Tang cũng không nói thêm gì nữa. Thế lực của Nạp Đốn gia tộc ở Xích Nhĩ hành tỉnh cũng không nhỏ, Mạch Khắc gia tộc không dám đắc tội với đối phương.
Từng con chữ trong bản dịch này đều là tâm huyết của đội ngũ tại truyen.free.