Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 394

Kiệt Sâm tỉnh dậy, xương cốt hắn như tan rã vì sàn xe xóc nảy, cơn đau buốt nhói thẳng lên đại não. Hắn cố sức mở mắt.

Đau đớn, tột cùng đau đớn. Cơn đau kịch liệt như hàng ngàn vạn mũi kim sắt không ngừng đâm chọc khắp toàn thân khiến Kiệt Sâm không khỏi rên nhẹ.

Trước mắt hắn là trần xe rộng rãi. Kiệt Sâm sờ xuống dưới, phát hiện mình đang nằm trên tấm chăn lông trắng mịn. Hắn đảo mắt nhìn quanh, mới nhận ra mình đang ở trên một chiếc xe ngựa. Cách bài trí trong xe tuy không quá xa hoa nhưng lại vô cùng tinh xảo.

Vậy là, hắn đã được người qua đường phát hiện khi nằm trong bụi cỏ ư?

Hắn nhìn lại cơ thể mình, phát hiện vết máu đã được lau sạch, trường bào cũng đã được thay mới.

Kiệt Sâm thở phào một hơi, trong thoáng chốc đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình, đồng thời cảm nhận được trạng thái cơ thể.

Kinh mạch trong cơ thể hắn đã gần như nát vụn. Linh lực trong cơ thể lưu chuyển yếu ớt, mỗi lần như vậy, thân thể lại được cải thiện thêm một phần.

- Đây là...

Đồng thời, Kiệt Sâm phát hiện một luồng lực lượng khác trong cơ thể không ngừng chữa trị thương thế. Tuy tốc độ không nhanh nhưng cũng mang lại sự hồi phục đáng kể cho thân thể hắn.

- Loại lực lượng này... Đây là... dược lực của Linh Thể dược tề ư?

Với thân phận Cửu giai Linh Dược Thánh Sư của kiếp trước, chỉ cần Kiệt Sâm c��n thận cảm nhận thuộc tính của luồng lực lượng kia là hắn liền biết rõ.

- Chắc hẳn khi ta hôn mê, có người đã cho ta dùng. Có thể sử dụng Linh Thể dược tề ngũ giai thượng phẩm, xem ra thân phận của đối phương không tầm thường.

Điều khiến Kiệt Sâm nghi hoặc là đối phương đã có được Linh Thể dược tề ngũ giai thượng phẩm, vậy tại sao lại không cho hắn dùng Trị liệu dược tề ngũ giai? Linh Thể dược tề tuy cũng có thể trị thương nhưng đa số thời điểm được dùng cho các Linh Sư bị kiệt sức, còn về khả năng chữa thương thì công hiệu của nó kém xa Trị liệu dược tề ngũ giai.

Lúc Kiệt Sâm còn đang nghi hoặc, tấm màn xe đột nhiên được vén lên, ánh mặt trời chiếu vào khiến hai mắt hắn không khỏi nheo lại. Tiếp đó, một đại hán cao lớn xuất hiện trước mặt. Thấy Kiệt Sâm đang mở mắt nhìn, hắn ta không khỏi sững sờ.

- Thiếu gia, tiểu tử này tỉnh rồi...

Đại hán kia đột nhiên hô lớn một tiếng, âm thanh vang vọng ra rất xa.

Đại hán vừa dứt lời, một giọng nói trẻ trung hưng phấn đã vọng đến:

- Thật sao? Tỉnh rồi ư, tốt quá, để ta đến xem thử...

Một lát sau, một thiếu niên mặc linh giáp màu trắng chạy tới. Vừa nhìn thấy thiếu niên này, Kiệt Sâm không khỏi sững sờ, đây chính là thiếu gia Lạc Khố Ân mà hắn đã gặp ở cửa bắc Ngọc Lan thành.

Thấy vẻ mặt sững sờ của Kiệt Sâm, thiếu niên kia cười ha hả:

- Sao nào, thấy ta là kinh ngạc lắm sao?

Sau đó, Lạc Khố Ân ra vẻ từng trải:

- Này huynh đệ, sao l��i một mình chạy ra ngoài dựng trại thế? Nếu không phải ta phát hiện huynh trọng thương trong bụi cỏ thì có lẽ giờ này đã bị linh thú ăn thịt rồi. Liệt thúc nói, nơi này linh thú nhiều lắm.

- Cảm ơn...

Kiệt Sâm bất giác bật cười. Thấy nụ cười chân thành của thiếu niên, tâm trạng hắn cũng tốt lên không ít.

Trên thực tế, nếu không có Lạc Khố Ân cứu giúp, vết thương của Kiệt Sâm tuy cũng sẽ hồi phục nhờ sự vận chuyển của Linh Thần Quyết và sức mạnh bản thân, nhưng trong núi rừng vẫn còn không ít linh thú. Chấn động linh lực cường đại mà Kiệt Sâm phóng thích ra đêm qua sau khi dung hợp dị lực thất bại có thể xua đuổi linh thú trong thời gian ngắn, nhưng ai biết được liệu có linh thú nào không sợ hãi mà xông tới hay không.

Thật sự mà nói, Lạc Khố Ân vẫn có ân cứu mạng đối với hắn.

- Ha ha, không cần đa tạ. Bất quá ta thấy huynh đệ ngươi chắc cũng ít khi đi xa nhà phải không? Về sau đi ra ngoài cần phải chú ý, ngàn vạn lần đừng khinh suất. Nếu lỡ đường thì nên tìm thôn xóm mà trú lại, đừng ở một mình nơi hoang vu ngoài trời, tương đối nguy hiểm đó.

Lạc Khố Ân vẫn tiếp tục khuyên nhủ.

Trên thực tế, thân là thiếu gia của Mạc Lý gia tộc, Lạc Khố Ân đương nhiên chưa từng một mình đi xa nhà. Tất cả những điều đó đều là Liệt thúc đã nói cho hắn biết, nhưng lúc này hắn lại không nhịn được mà chỉ điểm Kiệt Sâm.

- Ừm, lần sau ta sẽ chú ý.

Kiệt Sâm gật đầu đáp, trong lòng dở khóc dở cười.

- Thôi được rồi, huynh đã tỉnh, chúng ta sẽ không quấy rầy huynh nữa. Huynh cứ nghỉ ngơi thật tốt, có cần gì cứ gọi ta...

Lạc Khố Ân cũng biết Kiệt Sâm vừa tỉnh lại, vết thương trên người chưa hồi phục nên cũng không quấy rầy nhiều, kéo màn xe rồi đi ra ngoài.

Tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, Lạc Khố Ân đột nhiên quay đầu nói với Kiệt Sâm:

- Đúng rồi, thanh kiếm của huynh để cạnh tấm chăn, ta đã cất giùm huynh rồi...

Lạc Khố Ân nói xong liền buông màn xe xuống.

- Hắc hắc, cảm giác cứu người thật sự tuyệt vời...

Lạc Khố Ân cưỡi ngựa bên ngoài, trong lòng cực kỳ sung sướng, thúc ngựa chạy tới chạy lui, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

- Mạng tiểu tử này thật tốt, lại gặp được thiếu gia.

Nghe tiếng cười của Lạc Khố Ân, không ít hộ vệ đang mệt nhọc trên đường cũng cảm thấy vui lây. Bất quá, khi nhìn thấy ánh mắt thoáng vẻ bi thương của đội trưởng nhìn thiếu gia Lạc Khố Ân, lòng những hộ vệ này lại trùng xuống.

- Ai... Thiếu niên này vận khí tốt, có thiếu gia cứu hắn, nhưng bệnh của thiếu gia thì ai cứu đây? Bảo chúng ta đi đâu để tìm được một thiếu gia tốt như vậy chứ.

Không ít hộ vệ thầm thở dài, nghĩ đến bệnh tình của thiếu gia, trong lòng bọn họ không thể nào vui nổi. Tộc trưởng đại nhân đã mời tất cả Linh Dược Sư của Thiên Hồng thành nhưng vẫn không thể chữa khỏi bệnh cho thiếu gia. Ông trời thật sự không có mắt mà!

Lạc Khố Ân rời đi, trong xe ngựa cũng trở nên yên tĩnh. Kiệt Sâm ngồi dậy, tựa người vào vách xe, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

Vốn dĩ hắn chỉ định ở lại Thiên Hồng thành để nghe ngóng tin tức về Huyết Uyên Tinh, tối đa cũng chỉ dừng lại một hai ngày rồi chuẩn bị xuất phát đến thành thị kế tiếp. Nhưng giờ đây, bản thân bị trọng thương nên hắn không thể không ở lại thêm một thời gian.

Hơn nữa, đối phương đã cứu mình, hắn lại thiếu người ta một ân tình. Đối với một người cực kỳ không thích mắc nợ như Kiệt Sâm mà nói, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

Nghĩ tới đây, Kiệt Sâm cười khổ. Nhưng rất nhanh, hắn lại nghĩ đến lần thí nghiệm tối qua, trong lòng không khỏi kích động.

Tối hôm qua vì hôn mê nên hắn không trực tiếp chứng kiến cảnh tượng kinh khủng mình tạo ra, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được chấn động linh lực kinh thiên động địa.

- Ngày hôm qua thất bại là do kết cấu linh lực tứ giai trong cơ thể ta còn chưa đủ ổn định, không thể áp chế sự va chạm giữa hai nguồn năng lượng nên mới dẫn đến sụp đổ. Hơn nữa, cường độ thân thể của ta còn có vẻ hơi không đủ. Nếu cả hai đều đạt yêu cầu, thử nghiệm tuyệt đối sẽ thành công. Tiếc rằng...

Kiệt Sâm thì thào, nhưng đôi mắt lại sáng quắc. Tuy hôm qua thí nghiệm thất bại, thân thể bị thương nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn cảm thấy hưng phấn không thôi b���i uy lực cường đại của dị lực dung hợp.

Từ kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn dựa vào thực lực của bản thân mà nghiên cứu ra một phép công kích cường đại đến nhường này.

- Ngũ giai, vẫn là ngũ giai...

Kiệt Sâm nói tiếp:

- Chỉ cần đợi đến lúc ta tấn cấp Ngũ giai Tông Linh Sư, kết cấu linh lực trong cơ thể ổn định, cường độ thân thể cũng trở nên mạnh hơn, khi đó sẽ lại thi triển thuật dung hợp dị lực tối qua...

Nghĩ một lúc, rất lâu sau, Kiệt Sâm thở dài, khẽ xoa trán, cảm nhận nỗi đau đớn khắp cơ thể. Hắn cắn răng, ngồi khoanh chân, đặt thanh trọng kiếm lên đầu gối.

Cảm nhận bên ngoài không có ai nhìn trộm, Kiệt Sâm lấy từ không gian giới chỉ ra một lọ Lục giai Trị liệu dược tề, uống một ngụm rồi nhắm mắt tu luyện.

Bất kể thế nào, điều quan trọng nhất hiện giờ của Kiệt Sâm là khôi phục thực lực bản thân, nhất là tại một nơi xa lạ như thế này.

Trong tiếng xe ngựa xóc nảy, Kiệt Sâm không ngừng vận chuyển Linh Thần Quyết, chữa trị những tổn hại kinh mạch và gân cốt. Chẳng rõ những tổn thương này là do lực lượng màu đen kia gây ra hay vì nguyên nhân gì khác, mà luồng lực lượng ấy lại không hề chủ động trị liệu cho hắn. Nếu không thì với năng lực trị thương cường hãn của lực lượng màu đen, dù Kiệt Sâm bị thương nặng đến mấy cũng sẽ hồi phục chỉ trong thời gian ngắn. Dù sao đi nữa, dưới tác dụng của Linh Thể dược tề ngũ giai, Trị liệu dược tề lục giai, cùng với năng lực khôi phục kinh khủng của bản thân Kiệt Sâm, kinh mạch và gân cốt của hắn vẫn đang hồi phục với tốc độ cực nhanh.

Toàn bộ bản dịch này được đăng tải duy nhất tại truyen.free, chân thành cảm ơn quý độc giả đã ghé thăm.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free