Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Dược Thần - Chương 35

Hảo!

Đúng lúc này, những người xung quanh chợt vang lên tiếng reo hò, khen ngợi không ngớt. Bởi vì hai người đang đấu trên lôi đài đã phân định thắng bại, người chiến thắng là một thiếu niên trong bộ y phục ngắn tay màu đen, thân hình vạm vỡ nổi bật lên, trên trán buộc một sợi dây đỏ. Lúc này, hắn đang đứng trên lôi đài thở dốc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối thủ đang đứng trước mặt. Trên người hắn, ngoại trừ y phục bị rách một chút do chiến đấu, thì không hề có vết thương nào.

Đứng đối diện với hắn là một thiếu niên hơi gầy, mặc bạch y, tóc dài tán loạn, hiện tại nửa ngồi nửa quỳ trên sàn đấu, dáng vẻ chật vật vô cùng. Nửa bên mặt hắn hơi sưng tấy, vẻ mặt đầy vẻ không cam lòng nhìn thiếu niên áo đen trước mặt, khóe miệng còn rỉ ra một chút máu tươi.

- Hừ, Già La, ta còn tưởng hai ngày nay ngươi có tiến bộ nhiều, không ngờ cũng chỉ đến thế!

Nhìn thiếu niên tóc dài trước mặt, thiếu niên thắng trận hừ lạnh một tiếng trào phúng rồi quay người bước xuống.

Thiếu niên tên Già La kia chỉ có thể cắn răng, siết chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh lẽo, âm u dõi theo.

- Ha ha, Tá Phụ, ngươi lại thắng rồi, nhưng lần này thời gian không nhanh như lần trước nhỉ!

Thấy Tá Phụ chiến thắng bước xuống, đám người dưới đài liền rôm rả trò chuyện, tiếng cười nói không ngớt.

- Thôi đi, lúc trước cũng là ta mềm lòng, không muốn nặng tay mà thôi!

Tá Phụ khẽ bĩu môi đáp lại:

- Tiểu tử Già La kia vừa mới đột phá lên Cấp chín chưa được ba tháng, hiện tại chỉ mới xếp hạng thứ ba mươi trong nội đường mà cũng dám tới khiêu chiến ta, thật không biết tự lượng sức mình!

- Ha ha, ngươi đừng nói vậy, tiểu tử Già La kia thiên phú cũng không tồi, đáng tiếc là gặp phải ngươi thôi. Ta thấy, dùng thực lực của Già La, muốn khiêu chiến người xếp hạng trên hai mươi trong nội đường, kết quả chưa biết chừng đó.

- Hừ, lão Mạc, lời này của ngươi ta không thích nghe, vậy cứ để hắn đến thử xem, Tạp Phu ta sẵn sàng!

Một thiếu niên mặc áo xanh ngồi bên cạnh có chút không phục nói.

...

- Người mặc áo đen ngắn tay kia là Tá Phụ, hắn tiến vào Cấp chín đã hơn một năm, trong nội đường cũng được coi là đệ tử thế hệ trước, hiện tại đang xếp hạng thứ chín. Tên mặc áo trắng kia tên là Già La, tiến vào Cấp chín khoảng ba tháng, hiện đang xếp hạng thứ ba mươi. Trong nội đường, mọi người có thể khiêu chiến một người xếp hạng cao hơn mình. Hai người bọn họ có chút mâu thuẫn nên Già La mỗi lần đều khiêu chiến Tá Phụ, kết quả là lần nào cũng thua.

- Tên tóc ngắn như húi cua kia gọi là Lão Mạc, xếp hạng thứ mười sáu. Tên mặc áo xanh gọi là Tạp Phu, xếp hạng thứ hai mươi ba. Còn bạn cùng phòng với ngươi – Tạp La Đặc hiện tại đang xếp hạng thứ sáu...

Tiếu Ba ngồi bên cạnh Kiệt Sâm, giới thiệu tình huống của mỗi người trong phòng một lượt.

Nhìn Già La một mực im lặng đi xuống đài, Kiệt Sâm khẽ cười cười, xem ra đám tinh anh trong nội đường này cũng chẳng hề thoải mái chút nào. Nhưng như vậy mới tốt, phải có cạnh tranh mới có tiến bộ. Loại tình huống này thì các vị lão sư trong học viện rất sẵn lòng chứng kiến, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không đưa ra bảng xếp hạng này làm gì chứ!

- Tiếu ca, ngươi cũng tới rồi à!

Lúc này, cũng có không ít người chú ý thấy Tiếu Ba đã tới nên lên tiếng chào hỏi.

- Tiếu ca, bên cạnh ngươi là ai vậy? Sao không giới thiệu với chúng ta?

Một thiếu niên nghi hoặc hỏi Tiếu Ba. Tên hắn gọi đầy đủ là Tây Lý, lúc trước Tiếu Ba cũng đã giới thiệu qua với Kiệt Sâm, tên này hiện tại đang xếp hạng thứ mười lăm.

- Ngay cả Kiệt Sâm mà ngươi cũng không biết sao? Hắn ở trong học viện cũng rất nổi danh đó!

Khi nghe Tây Lý hỏi, một thiếu niên nhận biết Kiệt Sâm lập tức lên tiếng, sau đó còn kể lại sự tích truyền kỳ của Kiệt Sâm một lần. Dù sao thông tin về một học viên suýt chút nữa trở thành người đầu tiên bị đuổi học cũng không phải bí mật gì. Kỳ thật bọn hắn lúc nãy cũng có thấy Kiệt Sâm, nhưng Tiếu Ba dẫn Kiệt Sâm đến đây hẳn có ẩn ý riêng, nên họ cũng không tiện dò hỏi thêm.

Trên thực tế, Kiệt Sâm cho dù có thập phần nổi danh thì cũng chỉ là nổi danh trong đám học viên bình thường mà thôi. Còn đối với đám học viên tinh anh này thì toàn bộ tâm trí đều dồn vào việc tu luyện, bọn họ hiểu rất rõ danh tiếng chỉ là hư ảo tạm thời, chỉ có nhanh chóng đạt tới Linh Đồ Nhất Giai để trở thành một Linh Sư chính thức mới là việc bọn họ quan tâm nhất.

Hơn nữa, đám học viên tinh anh này nhiều lúc cũng hay ra ngoài làm nhiệm vụ, hay tham gia vào những tiểu đội mạo hiểm. Chẳng hạn như Tạp La Đặc mấy ngày qua không thấy bóng dáng đâu, cũng chính vì lẽ đó. Bởi vậy, mặc dù có không ít người có nghe nói qua về Kiệt Sâm nhưng chưa từng gặp qua nên cũng không nhận ra.

- Ha ha, Kiệt Sâm là bằng hữu của ta nên ta dẫn hắn đến đây xem, cùng với các ngươi trao đổi một chút. Bất quá ta cũng tin tưởng với thực lực của Kiệt Sâm thì rất nhanh sẽ có thể gia nhập vào Tinh Anh Đường chúng ta thôi.

Tiếu Ba cười nói.

- Tiếu Ba, ngươi đây là có ý gì? Ta nghe nói Kiệt Sâm chỉ mới đạt tới Cấp sáu, hừ, loại thực lực này mà lại dám mang tới đây, tựa hồ không hợp quy củ a!

Sau khi nghe danh tự Kiệt Sâm, trong ánh mắt Tá Phụ hiện lên một đạo tinh mang, hắn bước tới một bước, lạnh lùng khinh miệt nói.

Tiếu Ba khẽ cười:

- Tá Phụ, vậy là ngươi không biết rồi, Kiệt Sâm đã đạt tới linh lực Cấp bảy, hơn nữa thực lực chân chính của hắn không chỉ có như vậy!

- Hừ, linh lực Cấp bảy? Như vậy vẫn không phù hợp quy củ. Linh lực Cấp bảy thì tính là gì chứ? Ngươi cho rằng Tinh Anh Đường chúng ta là bãi rác sao?

Tá Phụ nhìn Kiệt Sâm cười lạnh, nói.

Kiệt Sâm không khỏi ngạc nhiên, sững sờ. Chính mình tựa hồ không có thù hằn gì với tên gia hỏa tên Tá Phụ này, làm sao mà khi thấy mình hắn lại như d��m phải bãi phân chó vậy?

Dù tính tình của Tiếu Ba rất tốt, nhưng khi nghe Tá Phụ cố tình bới móc như vậy thì cũng không khỏi phẫn nộ. Trong lòng hắn cũng hiểu tại sao Tá Phụ lại nhằm vào Kiệt Sâm như vậy, nên hắn cười lạnh, nói:

- Tá Phụ, ta mặc kệ ngươi cùng với tên phế vật Khải Đặc kia có quan hệ gì, ân oán cá nhân của ngươi đừng mang vào Tinh Anh Đường. Kiệt Sâm là do ta mang đến, hơn nữa hắn cũng tuyệt đối có thực lực để đến đây. Lúc trước tên Khải Đặc kia không phải cũng đã từng đến Tinh Anh Đường với tư cách là đệ tử ngoại đường giao lưu sao? Mà hắn không phải cũng thảm bại dưới tay Kiệt Sâm sao?

Tiếu Ba vốn là một trong ba học viên đạt tới Linh lực Cấp Chín của học viện Tây Tư, bản thân thực lực cũng đã đạt tới Linh Đồ Nhất Giai. Trong số ba mươi sáu học viên Tinh Anh Đường này, hắn xếp hạng thứ hai, địa vị xa xa cao hơn Tá Phụ rất nhiều. Thấy mình lên tiếng khuyên can mãi mà không được, tên Tá Phụ này đúng là không biết điều khiến Tiếu Ba vô cùng phẫn nộ.

- Khải Đặc lúc đó cũng chỉ nhất thời chủ quan mà thôi, một tên phế vật mới vài ngày trước vừa đột phá lên Cấp sáu lại có thể đánh bại Khải Đặc đã tiến vào Cấp tám hơn một năm, quả thực nực cười vô cùng. Ai biết hắn dùng thủ đoạn gì chứ?

Độc giả có thể tìm đọc phiên bản chuyển ngữ hoàn chỉnh và chân thật nhất của tác phẩm này chỉ trên truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free