(Đã dịch) Chương 274
– Nạp Đức Tư, tên nhóc ngươi mang đến cũng là Linh Dược Sư sao?
Hai mắt Cam Đạo Phu trừng mắt nhìn Kiệt Sâm đang pha chế trước mặt, trong ánh mắt hiện rõ vẻ khó tin mà thì thầm nói.
– À…
Nạp Đức Tư sớm đã không còn hiểu tình huống thế nào nữa, chỉ vô thức đáp:
– Hắn nói hắn chỉ hiểu biết sơ sài đôi chút thôi.
– Hiểu sơ đôi chút...
Cam Đạo Phu đã muốn bó tay, tuy rằng quá trình pha chế của thiếu niên trước mặt có chút kỳ lạ, tựa hồ có chút khác biệt với quá trình pha chế của Linh Dược Sư bình thường, nhưng cho tới bây giờ, mỗi một bước phản ứng của dược liệu đều chính xác, hoàn toàn có thể nói là pha chế chuẩn xác như sách giáo khoa vậy.
Ngay khi trong nội tâm Cam Đạo Phu vô cùng chấn động thì toàn bộ quá trình pha chế Thú Biến dược tề đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, dung dịch màu xanh sẫm đang phản ứng trong bình dược tề, dần dần bắt đầu sủi lên những bọt khí li ti.
– Lão già kia, nhìn xem...
Kiệt Sâm hờ hững lên tiếng, tay phải khẽ lật, trên tay phải vốn không có gì đã xuất hiện thêm một muỗng dược liệu.
Để chuẩn bị cho Xà Hạt Phấn vào bình dược tề, trong muỗng dược liệu đã có khoảng một phần ba lượng bột phấn, căn bản không cần dùng dụng cụ nào để ước lượng.
Kiệt Sâm chờ giây lát, trong bình dược tề vốn chậm rãi sủi bọt đột nhiên sủi lên vô số bọt khí li ti, Kiệt Sâm ngưng th��n, Xà Hạt Phấn trong muỗng dược liệu đã lập tức rơi vào bình dược tề đang phản ứng.
Một luồng linh lực chấn động kịch liệt sinh ra trong phòng thí nghiệm, dung dịch vốn màu xanh sẫm sau khi cho Xà Hạt Phấn vào liền phản ứng mãnh liệt... Sau một lát, một lọ Linh Dược tề màu xanh lá, tinh khiết như ngọc lục bảo trong suốt xuất hiện trước mặt mọi người, luân chuyển luồng lục quang sâu thẳm.
Trên gương mặt Cam Đạo Phu mở to, hai mắt tròn xoe, trong ánh mắt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.
– Không thể nào, không thể nào!
Trong miệng hắn thì thầm ngây dại, chợt bỗng chốc xông tới trước bàn thí nghiệm, ôm lấy bình linh dược tề màu xanh kia, một mặt dùng linh thức cảm nhận, một mặt lấy một ống châm thử trên bàn thí nghiệm châm vào trong bình Linh Dược tề một chút, sau đó nếm thử.
Vô luận là tin tức truyền đến từ cảm giác linh thức hay là cảm giác trên đầu lưỡi đều cho thấy rằng đây chính là Thú Biến dược tề mà hắn đã tốn mấy tháng vẫn không thể nào nắm bắt được.
Càng khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, độ dung hợp của bình Thú Biến dược tề này lại là chín thành, chỉ thiếu một chút là có thể đạt đến trạng thái hoàn mỹ, nhưng mà người pha chế ra nó lại là một thiếu niên trông chưa đến hai mươi tuổi.
Thật khó tin!
Trên thực tế, nếu không phải vì Kiệt Sâm muốn Thú Biến dược tề này được pha chế nhanh hơn một chút nên đã gia tốc quá trình thì hắn có thể dễ dàng khiến dược tính dung hợp của Thú Biến dược tề này đạt đến trạng thái hoàn mỹ tuyệt đối.
– Hừm, hừm!
Kiệt Sâm cười khẩy hai tiếng, quay người đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
– Khụ khụ, vị tiểu huynh đệ này, à ừm... Vị đại sư này, xin dừng bước, xin hãy dừng bước!
Cam Đạo Phu vội vàng xông tới, ngăn cản Kiệt Sâm đi ra ngoài, trên mặt tràn đầy nụ cười vô cùng xán lạn.
Nụ cười như vậy nếu xuất hiện trên người một mỹ nữ thì còn may, nhưng lại xuất hiện trên một lão già tóc tai bạc phơ, mặt mũi đầy nếp nhăn, vì quanh năm ở trong phòng thí nghiệm nên có vẻ hơi lôi thôi thế này thì lại khiến người khác rợn tóc gáy.
– Khụ khụ, vị đại sư này à, tại hạ Cam Đạo Phu, ngũ giai hạ cấp Linh Dược Tông Sư, khụ khụ.
Cam Đạo Phu ngượng ngùng cười, mặt dày mày dạn nói:
– Thú Biến dược tề lúc trước, không biết đại sư làm sao pha chế thành công vậy? Có thể nói cho tại hạ biết với được không? Khụ khụ, ta biết rõ, thỉnh cầu này của tại hạ có chút đường đột... Bất quá, chuyện này...
Nạp Đức Tư ngẩn người nhìn Cam Đạo Phu lảm nhảm trước mặt Kiệt Sâm, trong nội tâm vô cùng lặng lẽ, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Cam Đạo Phu đại sư lộ ra biểu cảm như vậy.
Càng khiến Nạp Đức Tư khó chịu chính là, nếu so với lúc vừa tiến vào, tốc độ thay đổi thái độ của Cam Đạo Phu đại sư quả thật khiến người ta không biết nói gì.
Hình tượng từng vô cùng cao lớn của Cam Đạo Phu trong nội tâm Nạp Đức Tư lập tức ầm ầm sụp đổ, đây là một Linh Dược đại sư danh tiếng lẫy lừng sao? Rõ ràng là một đứa trẻ đang đòi kẹo mà!
Nạp Đức Tư vốn chỉ vì Kiệt Sâm cứu mạng mình, cùng với sự cường đại của Lôi Nặc khiến hắn đối với Kiệt Sâm vô cùng cung kính, giờ phút này trong ánh mắt nhìn qua Kiệt Sâm đã hiện lên một tia kính sợ tận đáy lòng rồi.
Có thể khiến Cam Đạo Phu đại sư trở nên như vậy, ở Thánh Phỉ thành này Kiệt Sâm là người đầu tiên.
Trong ánh mắt chờ đợi của Cam Đạo Phu, Kiệt Sâm hờ hững lên tiếng nói:
– Pha chế một phần Thú Biến dược tề cần hàm lượng Xà Hạt Phấn là năm phẩy ba gram, khi bình dược tề sủi lên vô số bọt khí li ti, đúng lúc này phản ứng của Linh Dược tề vừa vặn tăng lên, cho Xà Hạt Phấn vào có thể hòa tan hoàn toàn vào phản ứng, cũng sẽ không còn dư thừa, nếu như dùng linh thức quan sát ngươi sẽ phát hiện đúng lúc này linh nguyên của dược tề sẽ tăng lên mạnh mẽ hơn rất nhiều... Ngươi lúc trước chẳng những liều lượng nhiều hơn, mà thời điểm cho vào cũng đã muộn.
– Thì ra là vậy, thì ra là vậy!
Trong hai mắt Cam Đạo Phu đột nhiên hiện lên vẻ bừng tỉnh đại ngộ, trong miệng thì thầm, lập tức cả người lao đến bàn thí nghiệm, lại lần nữa pha chế, hoàn toàn xem người khác như không khí.
Nạp Đức Tư há hốc mồm, muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Kiệt Sâm lại như đã biết trước kết quả, quan sát phòng thí nghiệm của Cam Đạo Phu.
Từ lúc bắt đầu bước vào hắn đã thấy được Cam Đạo Phu thực chất cũng là một cuồng nhân nghiên cứu, trên thực tế, toàn bộ đại lục có một bộ phận lớn Linh Dược Sư đều là những cuồng nhân nghiên cứu, vì nghiên cứu Linh Dược tề mà Linh Dược Sư thường sẽ không để ý đến hình tượng, chỉ vì được biết một trình tự phản ứng nhỏ nhặt hoặc một nghi vấn trong quá trình pha chế Linh Dược tề.
Phản ứng tiến hành từng bước một, Cam Đạo Phu toàn thân vô cùng nhập thần, đang tiến hành đến bước cuối cùng hắn cẩn thận dùng dụng cụ ước lượng một lượng Xà Hạt Phấn nhất định, sau đó hai mắt chằm chằm nhìn bình dược tề màu xanh sẫm trước mặt, khi thấy có lượng lớn khí thoát ra liền cho Xà Hạt Phấn vào.
– Ha ha, ta thành công rồi... ta thành công rồi!
Nhìn Linh Dược tề màu xanh nhạt trên bàn thí nghiệm, Cam Đạo Phu toàn thân run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ cuồng hỷ, cười toe toét.
– À!
Khóe mắt liếc qua Kiệt Sâm và những ngư���i khác, Cam Đạo Phu lúc này mới từ trong cơn cuồng hỷ chợt nhớ lại chuyện lúc trước, vội vàng đi đến trước mặt Kiệt Sâm nói:
– Vị đại sư này còn chưa thỉnh giáo danh tính tôn quý, tại hạ Cam Đạo Phu, ân chỉ điểm của ngài tại hạ suốt đời khó quên, không biết ngài tìm tại hạ có việc gì?
Mọi bản quyền chuyển ngữ của tác phẩm này đều thuộc về truyen.free.