Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 260

Khoảng cách gần trăm trượng đối với hai vị Hoàng Linh Sư Thất giai trung kỳ chỉ trong khoảnh khắc đã vút tới. Hai đạo lưu quang, một đỏ một vàng, vụt đến trước mặt Lôi Nặc. Cự kiếm lửa màu đỏ rực cùng trường kiếm màu vàng đất rung chuyển trời đất điên cuồng bổ xuống Lôi Nặc.

Bên dưới mặt đ���t, toàn bộ dân chúng Vương thành đều tuyệt vọng cúi đầu nhắm mắt. Riêng Áo Cổ Tư Đô đứng một bên khẽ nhếch miệng cười.

"Chết đi!" Áo Cổ Tư Đô thầm gầm lên trong lòng.

Thế nhưng ngay lúc này...

- A a a a....

Một tiếng gầm điên cuồng giận dữ vang vọng trời đất chợt nổi lên, một đạo lưu quang tựa sao băng xẹt qua, từ xa phóng vụt tới. Nơi đạo lưu quang lướt qua, nguyên tố trên không trung Vương thành như gặp phải một cơn lốc cuồng bạo, một làn sóng không gian vô hình tựa mặt nước bị khuấy động, bắn thẳng về phía Nội Nam và Bá Tác Nhĩ.

Làn sóng vô hình ấy thoạt nhìn chậm chạp nhưng thực chất lại cực kỳ nhanh chóng, khiến Nội Nam và Bá Tác Nhĩ đều chấn động. Dưới uy thế và công kích cường đại đến vậy, cả hai lập tức cảm thấy tử vong đang cận kề.

- Công kích này ở đâu ra vậy?

Trong thời khắc nguy cơ, hai người lập tức vung kiếm chém tới.

- Bồng!

Cả hai dưới đòn tấn công ấy lập tức bị đánh bay xa tít, va mạnh vào một tòa nhà trong Vương thành.

Trên không trung lúc này, một nam tử trung niên toàn thân bao b���c trong lục sắc quang mang đang lẳng lặng phiêu phù, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi.

- Ngươi là ai?

Trên không trung, khuôn mặt Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi đều lộ vẻ ngưng trọng. Bởi chấn động năng lượng cường đại tỏa ra từ người nam tử trung niên, hai vị Đế Linh Sư như bọn họ lập tức cảm nhận được đối phương cũng là một cường giả Đế Linh Sư.

- Hả?

Khi Tát Lợi nhìn thấy gương mặt của Vi Ân thì không khỏi sững sờ thì thầm:

- Gương mặt này làm sao ta lại thấy quen thuộc như vậy?

- Vi Ân?

Thấy Vi Ân, trong mắt Lôi Nặc lập tức hiện lên vẻ kích động và kinh ngạc khôn xiết.

Tin tức Vi Ân là một Đế Linh Sư trong cả vương quốc Áo Lan Đa, ngoài Lai Sâm Đặc ra, không còn ai biết nữa.

- Vút! Vút!

Hai tiếng xé gió vang lên, Kiệt Sâm và Đế Lâm cũng đã vội vàng chạy tới.

- Phụ thân!

Nhìn thấy vết máu nơi khóe miệng cùng bộ dạng chật vật của Lôi Nặc, Kiệt Sâm không khỏi phẫn nộ tột cùng, hai tròng mắt đỏ bừng:

- Chuyện gì vậy? Là ai đánh phụ thân thành bộ dạng như vậy?

Trong cơn phẫn nộ, Kiệt Sâm quay mắt nhìn về phía Áo Cổ Tư Đô và Tát Lợi.

- Hai bọn chúng đều là Đế Linh Sư.

Khuôn mặt Vi Ân lộ vẻ ngưng trọng, lạnh nhạt nói.

Đáy lòng Kiệt Sâm không khỏi khẽ run, trong đôi mắt ngập tràn phẫn nộ cũng ánh lên một tia ngưng trọng. Kiệt Sâm hiểu rất rõ sự cường đại của Đế Linh Sư, hơn nữa, mỗi Đế Linh Sư đều có bối cảnh phi phàm. Vậy mà phụ thân hắn làm sao lại chọc phải Đế Linh Sư?

- Bành! Bành!

Từ trong đống đổ nát dưới Vương thành, hai đạo thân ảnh chật vật bò dậy, khóe miệng rướm đầy máu tươi, trong ánh mắt ngập tràn phẫn nộ và sợ hãi nhìn Vi Ân đang lơ lửng giữa không trung.

Công kích vừa rồi của đối phương ẩn chứa uy lực cực kỳ cường đại, khiến cả hai lập tức trọng thương, hoàn toàn không cách nào phản kháng.

- Quay lại đây!

Tát Lợi khẽ quát một tiếng, Nội Nam và Bá Tác Nhĩ lập tức trở lại phía sau hắn.

- Tại hạ là tam trưởng lão Tát Lợi của Đạo Tư gia tộc. Các hạ có phải là Băng Đế Vi Ân không?

Tát Lợi lên tiếng hỏi thăm, trong ánh mắt không khỏi lộ vẻ ngưng trọng.

- B��ng Đế Vi Ân?

Áo Cổ Tư Đô ở một bên cũng sững sờ. Là cường giả đỉnh phong của Khai La đế quốc, thanh danh của Vi Ân lưu truyền rộng rãi ở Khai La, nên Áo Cổ Tư Đô tự nhiên cũng từng nghe nói qua.

- Là ta!

Vi Ân lạnh lùng nói:

- Tát Lợi? Ta chưa từng nghe qua. Đạo Tư gia tộc ta cũng chưa từng nghe qua, ta chỉ biết Quyền Đế Lạp Áo mà thôi.

Khuôn mặt Tát Lợi lập tức lộ vẻ xấu hổ, nhưng nếu đối phương quả thật là Băng Đế Vi Ân như lời đồn, thì lời nói ấy cũng không tính là cuồng vọng.

Tại Tư Đặc Ân đại lục, chỉ cần thực lực đạt tới Đế Linh Sư Bát giai đỉnh phong là có thể đạt được danh hiệu riêng. Giống như Băng Đế Vi Ân, Quyền Đế Lạp Áo, bọn họ mới chính là những cường giả chân chính trên đại lục.

- Ha ha ha... ngươi là Băng Đế Vi Ân? Ngươi nói đùa gì vậy?

Áo Cổ Tư Đô nhịn không được cười ha hả, tựa hồ như vừa nghe phải chuyện cực kỳ buồn cười. Sau đó sắc mặt chợt lạnh, nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Băng Đế Vi Ân từ hơn mười năm trước trong một trận chiến đã bị trọng thương mà quy tiên r��i. Hừ, ngươi cũng chỉ là một sơ kỳ Đế Linh Sư mà cũng dám xưng là Băng Đế, quả thực khiến người khác cười đến rụng răng!

Với thực lực của Áo Cổ Tư Đô, tự nhiên có thể cảm nhận được lực lượng trên người Vi Ân tuy rất kinh khủng nhưng cũng chỉ ở cấp bậc Đế Linh Sư sơ kỳ mà thôi. Còn cường giả Đế Linh Sư Bát giai đỉnh phong tuy chỉ hơn Áo Cổ Tư Đô một bậc, nhưng đó lại là cường giả đã chạm đến cánh cửa của tuyệt thế cường giả Thánh Linh Sư Cửu giai. Uy áp của cấp bậc cường giả này tuyệt đối không phải Vi Ân hiện giờ có thể sánh được.

Nghe Áo Cổ Tư Đô nói vậy, khuôn mặt Tát Lợi không khỏi lộ vẻ nghi hoặc. Năm đó hắn từng từ xa bái kiến Vi Ân, cho nên mới thấy có chút quen mắt. Mà hiện tại, uy áp trên người vị Vi Ân này quả thật so với Băng Đế khi xưa kém quá xa.

Huống chi nhiều năm trước đế quốc đã nhiều lần truyền tin Băng Đế Vi Ân sớm đã bị trọng thương sau trận chiến với Đế Linh Sư Bát giai Ám hệ hậu kỳ Hắc Cách, thực lực biến mất, sau đó đã vẫn lạc.

- Ta cũng chẳng cần biết ngươi là ai!

Hắn lạnh lùng cười nói:

- Đây là chuyện riêng của Đạo Tư gia tộc ta, ngươi mau chóng biến đi, nếu không Đạo Tư gia tộc ta sẽ đuổi giết ngươi tới cùng!

Áo Cổ Tư Đô quả thật có tư cách cuồng vọng. Ở nơi đây, thực lực Đế Linh Sư Bát giai trung kỳ của hắn quả thật là mạnh nhất.

- Không cần nói nhảm nhiều làm gì, muốn đánh thì đánh!

Vi Ân vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ như vậy, lạnh nhạt nói.

Nếu là mười năm trước, hay là trước khi khôi phục thực lực, nếu có kẻ dám nói với hắn như vậy, tuyệt đối sẽ khiến hắn tức giận. Nhưng sau khi trải qua mười năm tôi luyện, tâm cảnh của hắn lúc này đã hoàn toàn khác biệt so với trước.

- Tốt! Tốt!

Hai mắt Áo Cổ Tư Đô híp lại thành một đường, sát ý ngập trời:

- Ta còn muốn cảm tạ ngươi đấy. Nếu ngươi không xuất hiện thì ta cũng không tiện ra tay. Nếu ngươi đã muốn đối địch với ta, vậy thì ngươi liền đi chết đi!

Trong lúc nói, thổ nguyên tố trong phạm vi ngàn mét xung quanh đã bị Áo Cổ Tư Đô ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, đánh thẳng tới Vi Ân.

Một kích này, Áo Cổ Tư Đô không hề lưu thủ chút nào mà sử dụng toàn bộ lực lượng. Lập tức cả trời đất cũng trở nên ảm đạm, tối tăm một mảng, thổ nguyên tố bạo động mãnh liệt, che khuất cả ánh nắng mặt trời.

- Các ngươi lui ra!

Vi Ân quát lớn một tiếng, hai mắt bắn ra một đạo hào quang nhàn nhạt, thủy hệ nguyên tố trong không khí lập tức ngưng tụ thành một hàn băng cự chưởng, hung hăng nghênh chiến.

"Ầm! Ầm!..."

Một tiếng nổ cực lớn vang vọng, cả Vương thành dưới một kích này cũng kịch liệt chấn động. Vi Ân khẽ kêu một tiếng, lui về sau mấy chục trượng. Bên kia Áo Cổ Tư Đô cũng lùi lại phía sau, sắc mặt tái nhợt.

- Gã này!

Áo Cổ Tư Đô không khỏi kinh ngạc. Hắn có thể cảm nhận được lực lượng đối phương thi triển chỉ ở cấp bậc Đế Linh Sư Bát giai sơ kỳ, nhưng không ngờ lại có thể ngang sức với một kích toàn lực của một Đế Linh Sư Bát giai trung kỳ như hắn?

- Trung kỳ Đế Linh Sư, hừ, cũng bình thường thôi!

Vi Ân cười lạnh một tiếng: Đế Linh Sư trung kỳ thì sao chứ? Bằng vào kinh nghiệm chiến đấu cùng với năng lực thao túng thiên địa nguyên tố của hắn, cho dù chỉ với thực lực Đế Linh Sư sơ kỳ, hắn cũng chẳng kém gì đối phương.

- Ngươi...

Áo Cổ Tư Đô giận tím mặt, nhưng đột nhiên lại cười nói:

- Tốt, tốt, nhưng ngươi đừng quên bên ta có tới hai người!

- Tát Lợi trưởng lão!

Áo Cổ Tư Đô hô lớn một tiếng. Tát Lợi vốn đang lẳng lặng phiêu phù phía sau, trên người bỗng nhiên tuôn ra một đoàn hỏa diễm như thực chất, bay sang một bên, cùng với Áo Cổ Tư Đô tạo thành thế giáp công, bao vây Vi Ân vào giữa.

Trong lòng Tát Lợi hiểu rõ, mặc kệ Vi Ân này là ai, có phải Băng Đế hay không, nếu song phương đã ở vào thế đối địch, thì cũng phải bằng bất cứ giá nào đánh chết đối phương, nếu không hậu hoạn khôn lường.

- Cái này, cũng quá vô sỉ đi...

Đám dân chúng bên dưới thấy cảnh này không khỏi chửi ầm lên.

Đám người Lôi Nặc cũng lộ vẻ lo lắng. Lúc trước qua cuộc nói chuyện của hai bên, bọn họ đều nghe ra được Vi Ân chỉ là một Đế Linh Sư sơ kỳ, mà tên Áo Cổ Tư Đô đã là trung kỳ. Huống chi còn liên thủ với Tát Lợi kia, hai người cùng đối phó với Vi Ân, chỉ sợ Vi Ân...

- Vô sỉ?

Khóe miệng Áo Cổ Tư Đô nở nụ cười lạnh như băng: đã đối địch với đối phương, vậy thì phải triệt để diệt sát đối phương, không thể để hắn chạy thoát. Mặc dù nói tuyệt đại đa số Đế Linh Sư đều tự kiềm chế thân phận của mình, nhưng nếu bị họ ôm hận rồi làm ra việc lén lút tập kích th��nh viên trong gia tộc mình, thì cứ nghĩ gia tộc sẽ chịu phiền toái như thế nào.

- Nội Nam, Bá Tác Nhĩ, hai người các ngươi giết tên Lôi Nặc và nghiệt chủng Kiệt Sâm kia cho ta!

Áo Cổ Tư Đô nói với giọng vô cùng hiểm độc.

Đám người Lôi Nặc biến sắc.

"Đạo Tư gia tộc! Đạo Tư gia tộc!" trong lòng Kiệt Sâm tràn ngập phẫn nộ. Đoạn đối thoại của hai bên đã làm hắn hiểu được mọi chuyện. Mười tám năm trước, Đạo Tư gia tộc này đã muốn giết chết phụ thân hắn. Cuối cùng dưới sự khẩn cầu hết lời của mẫu thân hắn, phụ thân hắn mới chỉ bị phế đi toàn bộ thực lực. Hôm nay, mười tám năm trôi qua, Đạo Tư gia tộc lại xuất hiện, không chỉ muốn giết phụ thân hắn mà ngay cả hắn cũng muốn giết luôn.

Kiệt Sâm phẫn nộ đến toàn thân run rẩy, nhưng hắn biết rõ hiện tại phẫn nộ cũng vô dụng, chỉ có thực lực mới là vương đạo!

- Vút! Vút!

Nhận được mệnh lệnh của Áo Cổ Tư Đô, Nội Nam và Bá Tác Nhĩ lập tức hóa thành hai đạo lưu quang từ trên không trung lao vút xuống.

Thân hình Vi Ân khẽ động, giơ tay lên, ngưng tụ băng hệ linh lực muốn chặn đường hai tên Nội Nam, nhưng lập tức bị Áo Cổ Tư Đô ngăn lại.

- Ta thấy ngươi hiện tại tốt nhất vẫn nên cân nhắc cho tính mệnh của chính mình đi!

Áo Cổ Tư Đô cười tà ác nói:

- Đối thủ của ngươi chính là hai người chúng ta đây!

- Kiệt Sâm, con nhanh chạy đi!

Lôi Nặc gào lên.

Đế Lâm cũng nhìn sang Kiệt Sâm, cũng dùng ánh mắt ý bảo như Lôi Nặc.

"Trốn?" Sắc mặt Kiệt Sâm âm trầm. Chưa nói đến việc có chạy thoát được hay không, cho dù có thể thì hắn cũng sẽ không chạy.

Trong đầu Kiệt Sâm lập tức dâng lên một ý nghĩ: "Hôm nay muốn đánh bại đối phương, chỉ có..."

Nghĩ tới đây, Kiệt Sâm hít sâu một hơi. Thần sắc đang phẫn nộ của hắn theo từng nhịp hô hấp dần dần trở nên bình tĩnh, trong ánh mắt đầy vẻ thanh minh, vô bi vô hỉ.

- Kiệt Sâm muốn làm cái gì vậy?

Trong lúc Lôi Nặc cùng mọi người nghi hoặc, thì đột nhiên chứng kiến tay phải Kiệt Sâm nhoáng một cái, từ trong không gian giới chỉ lấy ra bộ dụng cụ phối chế đã đổi được từ tay Tư Lý Lan Tạp, đặt trước mặt mọi người.

Ngay sau đó, một vài tài liệu cổ quái cũng theo đó xuất hiện trước mắt mọi người.

Cuối cùng, xuất hiện trước mặt mọi người là Băng Linh Thánh Quả bị đóng băng bên trong khối huyền băng vạn năm hình thoi trong suốt như thủy tinh.

Trên không trung, hai mắt Vi Ân lập tức sáng ngời. Dưới mặt đất, hai mắt Lôi Nặc cùng mọi người cũng sáng ngời.

Thực lực của Vi Ân và Lôi Nặc đều do Kiệt Sâm khôi phục lại, cho nên hai người đối với Kiệt Sâm có một sự tin tưởng đến khó hiểu.

- Tiểu tử này muốn làm gì vậy?

Áo Cổ Tư Đô cũng thấy được hành động của Kiệt Sâm phía dưới. Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, rồi lại đưa mắt tập trung lên người Vi Ân. Điều mà hắn và Tát Lợi muốn làm chính là giết chết Vi Ân này, mọi chuyện sau đó sẽ dễ dàng thôi.

Dù Vi Ân này chỉ có thực lực Đế Linh Sư sơ kỳ, nhưng bọn hắn cũng quyết liên thủ giết chết, không cho Vi Ân có cơ hội chạy thoát. Chỉ cần có thể giết được Vi Ân thì những người còn lại có khác gì kiến hôi chứ?

- Đừng để hai tên đó quấy rầy Kiệt Sâm!

Lôi Nặc lạnh lùng lên tiếng, sau đó đưa mắt nhìn hai tên Nội Nam và Bá Tác Nhĩ đang lao xuống. Ánh mắt lập tức bắn ra hai đạo tinh mang, phóng người bay thẳng lên hung hăng nghênh đón đối phương.

- Ha ha, đến đây, đến đây, ta cũng muốn xem thử khoảng cách tới Hoàng Linh Sư trung kỳ của ta còn bao xa nữa. Bước này rốt cuộc phải làm sao để bước qua đây?

Đế Lâm vẫn luôn bị kẹt ở Hoàng Linh Sư Thất giai sơ kỳ mãi chưa đột phá được, nên cũng lập tức cười ha hả lao tới.

- Hai tên bị trọng thương mà cũng dám tới đây gây sự? Đến đây, để xem ta làm sao giữ hai ngươi lại!

Ám Ảnh cũng cười lạnh một tiếng, phóng thẳng lên.

Khí thế căng thẳng xung quanh cùng với cảnh đại chiến ác liệt như vậy, nhưng trên mặt Kiệt Sâm lại không hề có chút dao động nào. Lúc này, tâm thần hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong việc phối chế.

Cái này quan hệ đến vô số mạng người nơi đây...

Khi chịu áp lực, con người cũng sinh ra dũng khí cường đại.

- Oanh!

Âm thanh chiến đấu trên không trung bắt đầu vang dội, và hai tay Kiệt Sâm cũng bắt đầu chuyển động...

Tất cả mọi người có thể hình dung được biểu cảm của Kiệt Sâm lúc này, cùng với đôi tay của hắn.

Tại thời khắc này, cả người Kiệt Sâm rơi vào một trạng thái đặc thù. Tất cả mọi thứ xung quanh ầm ầm biến mất trong đầu hắn, trong trời đất chỉ còn một mảng hắc ám. Thứ duy nhất tồn tại trong cảm giác của hắn, chỉ có dụng cụ và tài liệu phối chế đặt trên mặt đất mà thôi.

Bản dịch này là tài sản trí tuệ độc quyền của truyen.free, không được sao chép dưới mọi hình thức.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free