(Đã dịch) Chương 252
Đối mặt với công kích long trời lở đất của Lạp Đế Tư, Bố Lỗ khinh thường cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt không khỏi xẹt qua ánh hàn quang lạnh lẽo. Trọng kiếm đen trong tay hắn điên cuồng được quán chú linh lực màu vàng kim rực rỡ, cùng tiếng xé gió trùng trùng điệp điệp, bổ mạnh về phía trước.
- Oanh!
Hai thanh cự kiếm lập tức chém thẳng vào nhau, tạo nên luồng kình khí hung mãnh và một tiếng nổ lớn vang trời.
Khi hai người giao chiêu, trọng kiếm vàng kim trong tay Bố Lỗ gần như dễ dàng phá vỡ kiếm chiêu của Lạp Đế Tư, rồi giáng một đòn thật mạnh lên ngực Lạp Đế Tư.
- Bành!
Dưới một đòn này, Lạp Đế Tư không thể chống đỡ nổi nữa, cả người văng ra ngoài, miệng phun máu tươi, đập mạnh xuống đất.
- Đoàn trưởng!
Các thành viên của Thạch Bạc mạo hiểm đoàn lập tức kinh hô.
- Ha ha, Lạp Đế Tư, chết đi!
Bố Lỗ lao nhanh tới, ánh mắt lóe lên tia ngoan lệ, giơ trọng kiếm trong tay lên, định chém xuống...
- Dừng tay!
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột ngột vang lên từ bên ngoài huấn luyện trường, giọng nói ấy không ngừng vang vọng bên tai mọi người nơi đây.
Tiếng quát vừa dứt, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người, ngay cả Bố Lỗ cũng phải ngừng động tác, đưa mắt nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào dám cả gan phá hỏng chuyện tốt của mình.
Tại lối vào huấn luyện trường, ba bóng người chậm rãi bước tới, người đi đầu là một thiếu niên với ánh mắt lạnh như băng, tiếng quát vừa rồi chính là do hắn phát ra. Một trong hai người theo sau là một trung niên nhân có ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, người còn lại là Tạp La Đặc, con trai của Đoàn trưởng Thạch Bạc mạo hiểm đoàn Lạp Đế Tư, cũng là người duy nhất nhiều người ở đây quen biết nhất.
- Phụ thân!
Thấy phụ thân miệng đầy máu tươi nằm trên đất, Tạp La Đặc hoảng hốt thốt lên, đôi mắt ngập tràn sự phẫn nộ đến tột cùng.
- Tạp La Đặc, ai bảo ngươi trở về?
Nghe thấy tiếng của Tạp La Đặc, Lạp Đế Tư đang trọng thương nằm đó, nhưng ánh mắt quật cường lúc này lại không kìm được sự chấn động, trong miệng gần như điên cuồng gào thét.
- Khục... khục...
Tiếng gào lớn ấy khiến thương thế của Lạp Đế Tư càng thêm nặng, há miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Các thành viên của Thạch Bạc mạo hiểm đoàn cũng nghi hoặc nhìn nhau:
- Tạp La Đặc thiếu gia? Tại sao thiếu gia lại quay về? Không phải lão gia đã đưa thiếu gia đi rồi sao?
- Ha ha ha...
Khi nhận ra người t��i là ai, Bố Lỗ đang nghi hoặc kẻ nào cả gan như vậy, không nhịn được ôm bụng cười ha hả nói:
- Ta cứ tưởng là ai, hóa ra chính là Tạp La Đặc thiếu gia, ha ha... ta còn đang lo không biết làm sao tìm ngươi đây. Ngươi tiểu tử này lại ngoan ngoãn tự đưa mình tới cửa, thật đúng là ông trời cũng giúp ta mà, ha ha ha...
- Ai...
Mông Kỳ đứng giữa đám người trong trường cũng không nhịn được thở dài một hơi.
- Trời ạ, đây chẳng phải là muốn diệt tuyệt Thạch Bạc mạo hiểm đoàn sao?
Lạp Đế Tư ở giữa trường cũng không nhịn được đập đầu xuống đất, nắm tay phải đấm thùm thụp xuống nền nham thạch cứng rắn, tạo thành một cái hố sâu. Một người đàn ông vừa rồi đối mặt với cái chết cũng không nhíu mày, vậy mà lúc này hai mắt lại đỏ hoe...
Ánh mắt Lạp Đế Tư lúc này chỉ còn lại một màu tro tàn, tâm tình vô cùng chán chường, thở dài:
- Bỏ đi, bỏ đi, đây đúng là thiên ý mà, thiên ý mà!
- Kiệt Sâm, Vi Ân đại nhân!
Thấy vẻ thống khổ của phụ thân, Tạp La Đặc lập tức hai mắt nhòa lệ, nhìn về phía hai người Kiệt Sâm khẩn cầu.
- Ha ha, Tạp La Đặc, hai người này chính là nguyên nhân khiến ngươi trở lại sao?
Ánh mắt Bố Lỗ lóe lên vẻ cảnh giác nhưng miệng vẫn cuồng ngạo cười nói:
- Hôm nay Bố Lỗ ta muốn giết người, cho dù Thiên Vương lão tử tới cũng không cứu được các ngươi!
Ngay sau đó, hai mắt Bố Lỗ lóe lên tinh quang, lãnh đạm nói:
- Hai vị bằng hữu, Bố Lỗ ta thân là Tông Linh Sư Ngũ giai trung kỳ, thống lĩnh đội hộ vệ thành phủ chủ Uy Thạch Thành. Hai vị nếu thật sự muốn đồng thời đối địch với ta và tất cả các mạo hiểm giả trong Uy Thạch Thành, thì ta cũng không cần biết các ngươi từ đâu tới, tại sao lại tới. Ta chỉ muốn nhắc nhở hai vị một câu: đừng nên xen vào chuyện của người khác, đừng rỗi hơi nhúng mũi vào chuyện nơi đây để rồi vô cớ làm cái thớt trút giận cho người khác, thậm chí phải bỏ mạng, vậy thì được không bù nổi mất đâu!
Tuy Bố Lỗ không biết thân phận của Kiệt Sâm và Vi Ân, nhưng bất kể là ai trong hai người, trên người đều tỏa ra khí tức của bậc thượng vị. Loại khí tức này chỉ xuất hiện ở những người có thân phận và địa vị cao, được tôi luyện lâu ngày mà thành, khiến Bố Lỗ cũng đôi chút kiêng kỵ.
- Tạp La Đặc, hai vị bằng hữu này là ai? Mau bảo họ chạy đi! Thạch Bạc mạo hiểm đoàn chúng ta từ trước tới nay chưa bao giờ để bằng hữu bị liên lụy!
Lạp Đế Tư với vẻ mặt đầy trịnh trọng lên tiếng.
- Phụ thân, đây là Kiệt Sâm, còn đây là Vi Ân đại nhân. Trước đây chính hai người họ đã cứu con khỏi tay Ba Thác. Phụ thân yên tâm, có Kiệt Sâm và Vi Ân đại nhân ở đây, Thạch Bạc mạo hiểm đoàn chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì!
Tạp La Đặc trước đây đã chứng kiến thực lực của Vi Ân nên trong lòng thấu rõ, chỉ cần cường giả Hoàng Linh Sư Thất giai như Vi Ân chịu ra tay, việc tiêu diệt một kẻ như Bố Lỗ là vô cùng dễ dàng.
- Kiệt Sâm?
Sau khi nghe tên Kiệt Sâm, Bố Lỗ, Lạp Đế Tư cùng phần lớn các mạo hiểm giả khác lập tức nhíu mày, trong ánh mắt đều lộ vẻ nghi hoặc: tại sao cái tên này lại nghe quen tai đến vậy?
- Kiệt Sâm? Kiệt Sâm?
Lạp Đế Tư và Bố Lỗ lẩm bẩm tên Kiệt Sâm vài lần, sau đ�� dường như nhớ ra điều gì, cả đám đều lộ vẻ hoảng sợ.
Khi mọi người ở đây như nghĩ ra điều gì đó, nhất thời đều mang vẻ mặt như gặp quỷ, đưa ánh mắt vừa nghi hoặc, vừa sợ hãi, vừa khó tin nhìn về phía Kiệt Sâm.
Chẳng trách cái tên Kiệt Sâm này lại nghe quen đến vậy. Đây không phải là tên của vị thiên tài mà vương quốc cử đi tham gia Linh Dược Sư đại hội và đoạt được chức quán quân sao? Chắc chắn là...
Bố Lỗ không khỏi giật mình kinh sợ vì ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, ngay cả Lạp Đế Tư và những mạo hiểm giả nhanh nhạy với tin tức cũng há hốc mồm.
Việc Kiệt Sâm đoạt chức quán quân trong đại hội Linh Dược Sư đã sớm được một số người chứng kiến truyền ra, sự tích uy phong lừng lẫy như thế tự nhiên sẽ được mọi người lưu truyền rộng rãi. Bởi vậy, tuy Kiệt Sâm còn chưa về nước, vương quốc Áo Lan Đa còn chưa đưa ra công văn chính thức, nhưng một số người nhanh nhạy với tin tức đều đã nhận được thông tin này.
Về việc Vi Ân đại hiển thần uy tại Uy Tư vương quốc, đánh chết Tam vương tử Mạt Lạp Khắc của Uy Tư vương quốc, cũng đã bị các quốc gia lặng lẽ đè xuống nên không mấy ai biết việc này. Bất kể là vì thể diện của Uy Tư vương quốc hay vì tin tức về việc một vị cường giả Đế Linh Sư Bát giai xuất hiện cũng sẽ tạo thành một chấn động cực kỳ khủng khiếp ở vùng tây bắc này.
Cảm nhận được bầu không khí cổ quái cùng với vẻ mặt há hốc mồm của phụ thân, Tạp La Đặc không nhịn được nói:
- Đúng vậy, phụ thân, trước đây con chẳng phải đã nói với phụ thân sao? Kiệt Sâm chính là bạn cùng phòng với con ở Tây Tư Linh lực Học viện đó.
- Tây Tư Linh lực Học viện? Đó là nơi nào?
Cả đám Bố Lỗ đều nghi hoặc.
Ánh mắt của Lạp Đế Tư vừa mới dấy lên chút hy vọng, khi nghe Tạp La Đặc nói vậy thì lại ảm đạm hẳn xuống.
Trước đây hắn quả thực đã nghe Tạp La Đặc nói về người bạn cùng phòng tên Kiệt Sâm của mình. Nghĩ đến đây, Lạp Đế Tư không khỏi tự cười chính mình. Kiệt Sâm này và Kiệt Sâm đoạt chức quán quân ở đại hội Linh Dược Sư căn bản không phải là cùng một người, rõ ràng chỉ là tr��ng tên mà thôi. Ai, bản thân ta lo lắng đến phát điên mất rồi!
Một lát sau, Bố Lỗ cũng hồi phục tinh thần, cái gì mà Tây Tư học viện, hắn căn bản chưa từng nghe nói qua. Theo tin tức hắn nhận được, vị thiên tài Kiệt Sâm đoạt chức quán quân đại hội Linh Dược Sư khu tây bắc đại lục là một đệ tử chính hệ của gia tộc Thác Đức trong vương quốc, tự nhiên không thể nào là bạn cùng học viện với Tạp La Đặc được.
Huống hồ, hôm nay đại hội Linh Dược Sư chỉ vừa mới kết thúc, đoán chừng thiên tài Kiệt Sâm kia đang cùng Lỗ Đạo Phu đại sư trên đường trở về Vương thành rồi, làm sao có thể một mình chạy tới cái tiểu thành của mạo hiểm giả như Uy Thạch Thành này!
- Ngươi... tiểu tử thúi nhà ngươi dám dọa lão tử à!
Vừa rồi bị Tạp La Đặc hù dọa, Bố Lỗ lập tức tức giận rống lên, sau đó quát lên với đám mạo hiểm giả đang canh cửa:
- Bắt cả ba bọn chúng lại cho ta, hừ, mẹ kiếp, dám dọa lão tử!
- Vâng!
Đám mạo hiểm giả đứng canh cửa lập tức đáp lời, nhao nhao rút vũ khí ra, đặc biệt là đám mạo hiểm giả vừa mới gia nhập dưới trướng Bố Lỗ, lúc này càng muốn thể hiện trước mặt thủ lĩnh mới nên càng hăng hái xông lên.
Ngay cả Đoàn trưởng Phỉ Lợi của Thiết Pháp mạo hiểm đoàn cũng rống lên, rút vũ khí ra, linh lực Thiên Linh Sư Tứ giai trung kỳ trong cơ thể cũng vận khởi, bật người lao tới. Trường kiếm trong tay nhanh chóng vung lên, hung hăng chém xuống ba người Kiệt Sâm.
Lạp Đế Tư thấy vậy lập tức biến sắc, nhiều người công kích như vậy, cộng thêm một Thiên Linh Sư Tứ giai trung kỳ như Phỉ Lợi, thì cho dù là hắn cũng chưa chắc đã ngăn cản được. Mà Kiệt Sâm và Tạp La Đặc cũng chỉ là hai đứa trẻ, về phần vị bằng hữu tên Vi Ân kia, tuy nhìn thực lực có vẻ không kém nhưng song quyền nan địch tứ thủ mà...
Lúc này, nội tâm của các mạo hiểm giả Thạch Bạc mạo hiểm đoàn đều chùng xuống.
Đám người tham gia vây công điên cuồng gào thét xông tới, muốn chứng kiến vẻ mặt hoảng sợ của Kiệt Sâm và Vi Ân, nhưng điều khiến bọn chúng thất vọng là trên mặt Kiệt Sâm và Vi Ân không hề có nửa điểm sợ hãi nào, ngược lại còn mỉm cười đầy trào phúng...
Trào phúng, khinh thường! Đúng là ánh mắt của người trưởng thành nhìn đám nhóc con đang vung gậy gỗ chạy tới chạy lui đầy vẻ khinh thường!
Không chỉ Kiệt Sâm và Vi Ân, ngay cả Tạp La Đặc vẻ mặt cũng không hề biến đổi chút nào!
Mà cũng đúng thôi, có một Hoàng Linh Sư Thất giai ở bên cạnh, đối mặt với đám tôm tép vây công còn phải sợ sao?
- Chuyện gì thế này?
Trong đầu các mạo hiểm giả tham gia vây công lúc này đều nghi hoặc, nhưng mặc cho nghi hoặc, vũ khí trong tay bọn chúng lúc này đã tới gần mấy người Kiệt Sâm rồi.
Đặc biệt là Phỉ Lợi, tên Thiên Linh Sư Tứ giai trung kỳ kia, khí tức cường đại của hắn tỏa ra khiến các mạo hiểm giả còn lại gần như khó thở.
- Muốn chết!
Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Vi Ân với ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nhìn đám mạo hiểm giả mặt mày hung tợn đang nhao nhao xông tới, chậm rãi đưa tay lên, một luồng bạch quang hàn khí lạnh như băng lóe lên...
Trong một sát na khi luồng bạch quang hàn khí kia lóe lên, mười mấy tên mạo hiểm giả đang xông tới bỗng nhiên thân thể run lên, sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, một tầng băng tinh khiết đột ngột từ dưới chân bọn chúng nhanh chóng lan ra toàn thân. Chỉ trong vỏn vẹn vài giây, mười mấy tên mạo hiểm giả đã biến thành những cột băng trắng toát.
Không chỉ đám mạo hiểm giả bình thường, mà ngay cả Đoàn trưởng Phỉ Lợi của Thiết Phạt mạo hiểm đoàn, người đang tung mình trên không trung, cũng bị đóng băng thành cột băng ngay trên đó, sau đó rơi thẳng xuống đất.
- Cạch!
Khi cột băng hình người của Phỉ Lợi rơi xuống đất, lập tức vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, đừng nói là hình bóng con người, thậm chí một chút huyết nhục cũng không còn!
- Tê...
Cảnh tượng kỳ dị đột ngột phát sinh này khiến da đầu tất cả mọi người ở đây run lên bần bật.
Toàn trường lập tức rơi vào trạng thái trầm mặc sững sờ trong thoáng chốc, tựa như bị thời gian ngưng đọng. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt vô cùng kinh hãi nhìn lên những cột băng kia, toàn thân không nhịn được run lẩy bẩy.
Yên tĩnh! Yên tĩnh đến chết lặng!
Tất cả mạo hiểm giả trong huấn luyện trường lúc này đều như ngừng thở. Đoàn trưởng Mông Kỳ của Liệp Sát mạo hiểm đoàn với vẻ mặt ngây dại nhìn hơn mười cột băng bên kia cùng với những mảnh vụn băng từ cột băng của Đoàn trưởng Phỉ Lợi, mà trong lòng không khỏi thầm hô may mắn vì bản thân đã không ngu ngốc xông lên.
Cổ lực lượng mà trung niên nhân kia vừa tỏa ra khiến hắn vô cùng thấu rõ, nếu bản thân hắn cũng xông lên thì kết quả cũng sẽ không khác gì tên Phỉ Lợi kia!
- Lần này gay to rồi, vị cường giả này từ đâu ra vậy?
Các mạo hiểm giả không khỏi thầm nghĩ trong lòng. Mà các mạo hiểm giả của Thạch Bạc mạo hiểm đoàn, vốn tâm lý đang tràn ngập u ám, giờ phút này đã hoàn toàn bị hy vọng thắng lợi bao phủ.
Khóe miệng Bố Lỗ giật giật run rẩy, hắn vốn cho rằng bản thân đã hết sức cẩn thận, nhưng khi nhìn đến cảnh tượng trước mắt thì trong lòng hắn khó tránh khỏi một nỗi sợ hãi xâm lấn.
Một chiêu! Chỉ vẻn vẹn một chiêu đã biến mười mấy người, cả Linh Sĩ lẫn Linh Sư, thành cột băng! Ngay cả Thiên Linh Sư Tứ giai trung kỳ như Phỉ Lợi cũng biến thành cột băng mà không chút lực phản kháng nào! Thực lực như vậy...
Tuy bản thân Bố Lỗ có thực lực Tông Linh Sư Ngũ giai trung kỳ cũng có thể đánh chết mấy người này nhưng căn bản không thể nào chỉ dùng một chiêu duy nhất như trung niên nhân kia được.
- Không biết các hạ rốt cuộc là cường giả phương nào?
Phiên bản dịch thuật này được bảo hộ độc quyền tại truyen.free.