(Đã dịch) Chương 249
Hắn chợt nhớ ra, người ta thân phận cao quý dường nào, còn hắn thì sao? Ngay cả Đại sư Lỗ Đạo Phu và Đại nhân Đế Lâm còn chẳng dám mở lời, liệu hắn có tư cách trò chuyện với họ ư? Huống hồ, bên cạnh Đại sư Kiệt Sâm còn có Đại nhân Vi Ân, một Đế Linh Sư Bát giai hộ vệ.
Trong lúc miên man suy nghĩ, hộ vệ kia quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào, bóng dáng Vi Ân vẫn luôn lặng lẽ theo sát bên cạnh xe ngựa của Đại sư Kiệt Sâm đã biến mất không dấu vết.
Đến lúc này, hộ vệ kia cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao Đại sư Kiệt Sâm một mình đi trước mà Đại sư Lỗ Đạo Phu cùng Đại nhân Đế Lâm lại không hề ngăn cản hay lo lắng nửa phần.
Giữa không trung rừng núi, Kiệt Sâm lượn mình trên bầu trời, toàn thân cảm nhận khí tức của gió, linh lực trong cơ thể không ngừng vận hành, dựa trên những kiến thức đã tiếp thu trong đại não, không ngừng biến hóa tư thế phi hành.
Bất kỳ một linh kỹ nào, muốn vận dụng đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, nhất định phải trải qua quá trình tu luyện và rèn luyện không ngừng nghỉ. Hôm nay rảnh rỗi, Kiệt Sâm tự nhiên chuyên tâm tu luyện, hơn nữa, linh lực trong cơ thể tiêu hao một lượng lớn cũng rất có ích cho việc tu luyện và thăng cấp.
Cảm nhận linh lực còn lại trong cơ thể, Kiệt Sâm nhận thấy linh lực gần như đã tiêu hao đến một nửa, liền quay người lao về phía đoàn xe.
Đúng lúc này, từ sâu trong sơn lâm xa xăm đột nhiên vọng đến một tràng tiếng truy hô.
Kiệt Sâm sững sờ, trên không trung ngưng thần nhìn lại. Chỉ thấy mấy Mạo Hiểm Giả tay cầm Lợi Nhận đang đuổi theo một thiếu niên trạc tuổi mình. Chờ khi Kiệt Sâm nhìn rõ dung mạo của thiếu niên kia, sắc mặt hắn không khỏi giật mình kinh hãi, ngay lập tức, vẻ phẫn nộ nhanh chóng trào dâng trên gương mặt.
Thiếu niên bị đuổi giết kia chính là Tạp La Đặc, bạn cùng phòng của Kiệt Sâm khi còn học tại Tây Tư Linh Lực học viện.
Hô, hô...
Tại một góc rừng rậm rạp trong sơn lâm, Tạp La Đặc đang cấp tốc chạy đi. Hắn cắn môi thở hào hển, mồ hôi lớn như hạt đậu cuồn cuộn chảy dài từ trán, sắc mặt vặn vẹo đầy đau khổ.
Dưới tác dụng của dược lực tẩm bổ, linh lực nhị giai cấp thấp trong cơ thể không ngừng kích thích từng tấc kinh mạch, khiến hai chân Tạp La Đặc bộc phát ra một nguồn sức mạnh vượt xa bình thường. Thế nhưng, tiếng bước chân dồn dập không ngừng truyền đến từ phía sau vẫn nhắc nhở hắn rằng kẻ địch vẫn đang đuổi sát.
Cảm nhận được tiếng cuồng phong vù vù thổi qua, tay phải Tạp La Đặc nắm chặt trường kiếm đến mức xương ngón tay ẩn hiện trắng bệch vì dùng sức quá độ.
– Haizz...
Tạp La Đặc cắn răng, liều lĩnh vận chuyển linh lực, mong muốn kéo giãn khoảng cách với những kẻ phía sau. Nhưng rồi, theo dược hiệu của Tật Phong dược tề trong cơ thể dần dần mất đi, thân hình Tạp La Đặc rốt cục mạnh mẽ dừng lại. Bởi vì dược tề đã hết tác dụng, tốc độ của hắn lập tức giảm mạnh.
"Xíu...uu!", "Xíu...uu!", "Xíu...uu!"...
Mấy đạo thân ảnh như thiểm điện lập tức bay vọt đến, nhanh chóng xẹt qua Tạp La Đặc. Sau đó, bốn gã Mạo Hiểm Giả chia nhau đứng về bốn phương tám hướng, bao vây Tạp La Đặc chặt chẽ bên trong.
– Chạy đi, thằng ranh con, có gan ngươi chạy nữa xem nào.
Gã Mạo Hiểm Giả đầu lĩnh vác một thanh Cự Kiếm trong tay, mặt mày âm hiểm nhìn bộ ngực Tạp La Đặc đang phập phồng kịch liệt, trên mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn:
– Đoàn trưởng Lạp Đế Tư đúng là đã đưa Tật Phong dược tề cho thằng nhóc nhà ngươi, nếu không phải lão tử cảnh giác, thì chút nữa đã để tên ranh con ngươi chạy thoát rồi, thật là lãng phí của trời.
– Ba Thác, tên phản đồ nhà ngươi! Ta không ngờ ngươi lại là loại người như vậy, dám phản bội cha ta!
Tạp La Đặc cắn răng, mặt mũi đầm đìa mồ hôi. Hắn nhìn gã đại hán trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy sự cừu hận.
Hắn hận, hận bản thân không có thực lực, hận tại sao mình không thể thoát thân, hận tại sao mình lại yếu đuối đến thế. Hắn không sợ cái chết, mà sợ rằng một khi mình chết đi, sẽ không còn ai có thể thay phụ thân, thay tất cả mọi người trong đoàn mạo hiểm báo thù.
Hắn nghiến chặt răng, khuôn mặt vì cừu hận mà vặn vẹo, trong hai tròng mắt dần hiện lên một tia nước mắt.
– Hừ, Tạp La Đặc, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Phụ thân ngươi ngoan cố không biết thời thế, không chịu tiếp nhận lời mời chào của Đại nhân Bố Lỗ, nên rơi vào kết cục này cũng xem như đáng đời.
Ba Thác hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tạp La Đặc, ánh mắt kia hệt như mèo đang vờn chuột.
– Ba Thác đại ca, cùng hắn nói nhảm làm gì, cứ trực tiếp giết chết thằng nhóc này đi.
Ba gã Mạo Hiểm Giả khác xoa xoa tay, nhịn không được lên tiếng nói, trên mặt mang theo một tia dữ tợn.
– Tạp La Đặc, đừng trách Ba Thác thúc thúc ngươi. Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không phản kháng, Ba Thác thúc thúc sẽ ra tay rất dứt khoát, sẽ không khiến ngươi cảm thấy đau đớn đâu.
Ba Thác mang trên mặt một nụ cười tàn nhẫn, Cự Kiếm trong tay bỗng nhiên đánh xuống, mang theo tiếng gió rít kịch liệt.
Haizz!
Thân hình Tạp La Đặc mạnh mẽ chấn động, vội vàng né tránh sang một bên. Thế nhưng, Cự Kiếm trong tay Ba Thác lại như mọc thêm mắt, vừa bổ xuống liền lập tức chuyển hướng, nhằm thẳng vào bên hông Tạp La Đặc mà chặn ngang chém tới.
Keng!!!
Thanh âm binh khí giao kích thanh thúy vang lên. Trường kiếm trong tay Tạp La Đặc bị mạnh mẽ đánh bật ra, trong cú chấn động dữ dội, hổ khẩu của hắn vỡ toác, máu tươi tràn ra.
Mà Cự Kiếm trong tay Ba Thác lại dễ dàng đánh văng trường kiếm của Tạp La Đặc, chỉ hơi ngừng lại một chút rồi thế đi vẫn không suy giảm, trùng trùng đi���p điệp đập thẳng vào lồng ngực Tạp La Đặc.
Phốc phốc!!!
Đụng phải trọng kích, sắc mặt Tạp La Đặc đột nhiên tái nhợt, một ngụm máu tươi cuồng phun ra. Thân thể hắn mạnh mẽ lê sát mặt đất khoảng mười thước rồi đâm sầm vào gốc đại thụ mới dừng lại.
– Tạp La Đặc, với chút thực lực ấy ngươi cũng đừng hòng phản kháng. Thực lực cá nhân của mỗi người chúng ta ở đây đều vượt xa ngươi, ngươi cho rằng mình còn có hi vọng sống sót sao? Đừng có nằm mơ! Ngoan ngoãn chịu chết đi, như vậy ngược lại sẽ bớt chút đau khổ. Muốn trách, thì trách tên phụ thân chết tiệt của ngươi đã không chịu tiếp nhận lời mời chào của Đại nhân Bố Lỗ đi.
Gã đại hán trung niên hừ lạnh một tiếng, bàn chân đạp mạnh lên mặt đất. Thân thể hắn tựa như một con tê giác đơn sừng hung hãn mạnh mẽ lao tới, Cự Kiếm trong tay vung lên, kình khí vô cùng hung hãn lại lần nữa ngưng tụ.
– Ha ha, để ta tiễn tiểu tử nhà ngươi lên đường.
Nhìn Tạp La Đặc ở gần trong gang tấc, trên mặt gã đại hán trung niên hiện lên vẻ tàn nhẫn, Cự Kiếm trong tay hắn hung hăng dùng sức vung xuống.
Nhìn Cự Kiếm mang theo kình khí vô biên phách trảm xuống, Tạp La Đặc muốn phản kích, nhưng cơn đau đớn kịch liệt ở lồng ngực khiến hắn không cách nào nhúc nhích mảy may. Cự Kiếm đã càng ngày càng gần sát đầu hắn, trong hai đồng tử lộ ra một tia tuyệt vọng không cam lòng, cùng sự chờ đợi tử vong đang tới gần.
Keng!
Khi Cự Kiếm còn cách Tạp La Đặc chưa đầy một thước, một đạo hắc ảnh như thiểm điện chợt xuất hiện trước người Tạp La Đặc. Hai nắm đấm được bao bọc bởi linh lực cường hãn, tựa như tuệ tinh cản nguyệt, trùng trùng điệp điệp oanh kích vào thân kiếm. Lập tức, một tiếng vang thanh thúy vang vọng khắp sơn lâm.
Bàn chân vừa chạm đất, kình khí cực lớn khiến gã trung niên nhân lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Mặt hắn âm trầm nhìn sang đạo bóng đen đột nhiên xuất hiện, quát lạnh:
– Ai?
Mà ba gã Mạo Hiểm Giả cách đó không xa cũng hơi sững sờ, lập tức mạnh mẽ lao đến. Bốn người lập tức dùng trận hình tứ giác vây chặt bóng đen vào giữa.
Bóng đen chậm rãi ngẩng đầu, lam tử sắc Lôi Quang sau lưng lóe lên rồi thu liễm lại. Một khuôn mặt tuấn tú lập tức hiện ra trước mặt mọi người, khiến vài tên Mạo Hiểm Giả không khỏi ngạc nhiên, bởi vì bóng đen này lại là một thiếu niên trẻ tuổi chưa từng gặp mặt bao giờ.
– Bằng hữu, không cần biết ngươi là ai, đây là chuyện giữa Mạo Hiểm Giả Thạch Thành chúng ta, ta khuyên ngươi đừng nên xen vào việc của người khác thì tốt hơn.
Ba Thác nhìn qua thiếu niên thần sắc đạm mạc trước mặt, mặt hắn âm trầm quát lạnh với thiếu niên.
Mặc dù đối phương nhìn tuổi tác không lớn, tối đa cũng chỉ ngang Tạp La Đặc, nhưng tốc độ đột nhiên xuất hiện của hắn, cùng với hai nắm đấm lúc trước đã oanh kích lên Cự Kiếm của mình khiến hai cánh tay hắn vì kình khí bắn ngược mà ẩn ẩn run lên. Điều này khiến trong lòng Ba Thác không khỏi sinh ra một tia kiêng kị.
– Tạp La Đặc, ngươi không sao chứ?
Thiếu niên chẳng thèm để ý đến tiếng quát của Ba Thác mà quay người, nhìn sang Tạp La Đặc đang bị thương nằm ở đó. Hắn nhấc tay phải lên, một lọ Trì Dũ Dư��c Tề đã xuất hiện trong tay.
– Ngươi... Kiệt Sâm...
Chứng kiến thân ảnh trước mặt đã cứu mình thoát khỏi Cự Kiếm của Ba Thác, Tạp La Đặc lập tức trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và sửng sốt. Hắn thế nào cũng không ngờ, người đột nhiên xuất hiện cứu mình lại là bạn cùng phòng Kiệt Sâm ở Tây Tư Linh Lực học viện.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Kiệt Sâm, điều đầu tiên Tạp La Đặc làm lại không phải là đón lấy Trì Dũ Dược Tề trong tay Kiệt Sâm, mà là nhanh chóng đảo mắt dò xét xung quanh sơn lâm. Sau khi phát hiện trong rừng ngoài Kiệt Sâm ra thì không còn ai khác.
Tạp La Đặc, vốn dĩ vì được cứu mà khuôn mặt lộ ra một tia vui mừng, liền lập tức tràn đầy lo lắng lên tiếng nói:
– Kiệt Sâm, ngươi mau đi đi, đừng lo cho ta! Ba Thác là Linh Sư cao cấp, ba người kia đều là Linh Sư cấp thấp, ngươi không phải đối thủ của bọn hắn đâu, chạy nhanh đi!
Tạp La Đặc khôi phục một chút khí lực, khó khăn lắm mới gắng gượng khởi động thân thể của mình, lung lay đi tới trước mặt Kiệt Sâm. Hắn cắn răng lên tiếng nói:
– Kiệt Sâm, ngươi chạy nhanh đi, ta sẽ cản bọn chúng lại. Ngươi không phải là đối thủ của bọn hắn đâu. Nếu sau này ngươi trở nên mạnh mẽ, hãy quay lại báo thù cho ta.
Trong lòng Tạp La Đặc, Kiệt Sâm cùng hắn năm trước gần như đồng thời tấn cấp thành Linh đồ cấp thấp nhất giai. Trong một năm sau khi tốt nghiệp, bản thân hắn đã khắc khổ tu luyện, lúc này mới chỉ đạt tới Linh sĩ cấp thấp nhị giai.
Còn Kiệt Sâm khi ở trong học viện, tuy rằng đã đột phá linh lực, thực lực đột nhiên tăng mạnh, chỉ trong vỏn vẹn một hai tháng đã tấn cấp thành Linh đồ cấp thấp nhất giai, hơn nữa Kiệt Sâm tu luyện cũng khắc khổ hơn xa chính mình. Thế nhưng, dù sao đi nữa, hiện tại hắn đoán chừng Kiệt Sâm cũng chỉ ngang mình, tối đa cũng chỉ là cấp bậc Linh sĩ nhị giai, tuyệt đối sẽ không lợi hại hơn mình là bao.
Trước mặt một đám Linh Sư tam giai, Kiệt Sâm căn bản không có khả năng giành được phần thắng. Vừa nghĩ tới việc chính mình sẽ liên lụy đến huynh đệ Kiệt Sâm của mình, trong lòng Tạp La Đặc liền không nhịn được mà cảm thấy đau xót.
Nhưng Kiệt Sâm căn bản không hề nghe lời hắn nói, mà kéo vai hắn lại, đặt lọ Trì Dũ Dược Tề vào trước mặt.
– Thật xin lỗi, ta đã tới chậm.
Kiệt Sâm thấp giọng nói, chợt khẽ cười. Trong nụ cười ấy, toát ra một cỗ dữ tợn cùng ngoan lệ hệt như ngạ lang. Hắn liếc Tạp La Đặc một cái, trong ánh mắt vốn nhu hòa nay lại lộ ra một tia lành lạnh, nói khẽ:
– Nếu là huynh đ��� của ta thì uống xong nó đi, sau đó ngồi qua một bên. Ngươi yên tâm, cái mạng của những tên này hôm nay ta sẽ thay ngươi thu lấy.
Tạp La Đặc há hốc mồm muốn nói điều gì, nhưng nhìn ánh mắt lành lạnh cùng tự tin của Kiệt Sâm, Tạp La Đặc không tự chủ được mà nhận lấy Trì Dũ Dược Tề trong tay Kiệt Sâm rồi lui qua một bên.
Kiệt Sâm hướng về phía Tạp La Đặc nhẹ gật đầu, chợt đi tới trước mặt Ba Thác. Khuôn mặt tuấn tú vốn mang theo ý cười của hắn đột nhiên trở nên dữ tợn như Tu La từ địa ngục bước ra. Ánh mắt âm lãnh như Cửu U Hàn Băng lạnh lùng nhìn Ba Thác đang đứng trước mặt, khiến trong lòng Ba Thác không nhịn được mà phát lạnh.
– Tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng nên xen vào việc của người khác thì hơn, kẻo tự rước lấy họa vào thân.
Trên mặt Ba Thác hiện lên một tia ngoan lệ, trong miệng quát lên một tiếng chói tai. Tay phải hắn không nhịn được nắm chặt Cự Kiếm, trong lòng dâng lên một tia tàn khốc.
Thiếu niên trước mặt rõ ràng thoạt nhìn chỉ ngang Tạp La Đặc, nhưng không hiểu vì sao, ánh mắt kia của đối phương lại khiến trong lòng Ba Thác không khỏi lướt qua một chút sợ hãi. Cho dù trước kia đối mặt với Đoàn trưởng Lạp Đế Tư, một Thiên Linh Sư cao cấp tứ giai, trong lòng Ba Thác cũng chưa từng có loại cảm giác này.
– Kẻ nào dám đụng đến huynh đệ của ta, kết quả chỉ có một, đó là chết!!!
Trong đôi mắt Kiệt Sâm mạnh mẽ xẹt qua một đạo tinh mang, bàn chân hắn hung hăng đạp mạnh lên mặt đất. Theo một tiếng nổ mạnh vang lên, nơi bàn chân vừa rời khỏi mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu, linh lực kích động xuống, bùn đất lá mục văng ra tứ tán.
Tiếng nổ mạnh vừa dứt, thân thể Kiệt Sâm cơ hồ hóa thành một đạo tia chớp đen kịt, bạo xông về phía Ba Thác. Một cỗ linh lực cường hãn ba động mạnh mẽ từ trên người Kiệt Sâm phát ra.
– Các huynh đệ, mọi người cùng nhau xông lên!
Cảm giác được uy thế cường đại này, đồng tử hắn đột nhiên kịch liệt co rút lại, trong miệng chợt quát một tiếng. Linh lực trong cơ thể lại một lần nữa kích động mà ra, Cự Kiếm trong tay bọc lấy khí thế muốn bổ đôi tất cả, nhắm ngay Kiệt Sâm trước mặt trùng điệp chém xuống.
Kình khí cường đại gầm thét như Mãnh Hổ xuống núi, muốn đem Kiệt Sâm trước mặt chém nát thành từng mảnh.
Sau lưng Kiệt Sâm, trái tim Tạp La Đặc đập mạnh mẽ như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Chết đi!
Trong ánh mắt của Kiệt Sâm lóe lên tinh mang, một đạo linh hồn ba động mạnh mẽ từ trong hai tròng mắt của hắn như thiểm điện bắn ra, trực tiếp chui vào trong óc Ba Thác.
Trong đầu Ba Thác lập tức trở nên mơ hồ. Tuy rằng chỉ diễn ra trong một nhịp thở, nhưng chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần lại thì chỉ thấy một cái nắm đấm tản mát ra linh lực ba động khủng bố ở ngay trước mặt hắn, càng lúc càng lớn dần.
Từng dòng chữ này đều được trau chuốt tỉ mỉ, độc quyền trình làng tại truyen.free.