(Đã dịch) Chương 231
Cùng lúc đó, trong lòng Đế Lâm và Tạp Khoa Lý cũng chấn động. Thân pháp của đối phương cực nhanh, khí tức lại thu liễm đến cực điểm, khiến cả hai người họ chẳng hề hay biết chút nào.
Nếu không tận mắt thấy đối phương xuất hiện trong phòng, ngay cả hắn – kẻ mạnh nhất vương quốc, một Hoàng Linh Sư thất giai cấp thấp – e rằng cũng chẳng hay biết trong phòng khách lại có thêm một người.
Trong kinh hãi, ánh mắt hai người cảnh giác nhìn bóng người trước mặt, tay phải đặt lên chuôi kiếm bên hông, chỉ chờ đối phương khẽ động, họ sẽ ra tay ngay lập tức.
Không chỉ Đế Lâm và Tạp Khoa Lý kinh ngạc, Lỗ Đạo Phu và La Bá Tỳ cũng giật mình. Chỉ là sau khi Lỗ Đạo Phu và Đế Lâm nhìn thấy khuôn mặt của người nọ, cả hai thoáng chốc đều ngẩn người.
Lúc này, người đứng trước mặt họ chính là hộ vệ Vi Ân vẫn luôn đi theo Kiệt Sâm. Thế nhưng hai người không biết người này vẫn luôn điệu thấp, biểu hiện không hề chói mắt. Nói cách khác, thực lực mà Vi Ân thể hiện ra không hề kém thực lực của Đế Lâm chút nào.
Đặc biệt là Lỗ Đạo Phu, hắn nhận thức Vi Ân cũng không phải một ngày hai đêm. Từ lúc ở vương thành, Lỗ Đạo Phu đã thấy Vi Ân ở bên cạnh Kiệt Sâm, thế nhưng hắn không ngờ thực lực của Vi Ân lại mạnh mẽ đến vậy.
Tuy rằng trong lòng Đế Lâm giật mình, thế nhưng sau khi nhìn thấy đối phương là ai, vẻ mặt căng thẳng ban đầu liền thả lỏng. Mặc dù vẫn còn chút cảnh giác, thế nhưng trong ánh mắt đã không còn địch ý.
Vi Ân đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, tự nhiên sẽ không gây bất lợi cho đám người Lỗ Đạo Phu đại sư. Bằng không, dọc theo con đường có nhiều cơ hội như vậy, đối phương khẳng định đã sớm ra tay rồi.
"Vi Ân, vì sao ngươi lại qua đây?"
Kiệt Sâm nhìn thấy Vi Ân cũng có chút giật mình, lập tức nhướng mày, nói:
"Có chuyện gì xảy ra sao?"
Hắn biết bản tính của Vi Ân, Vi Ân tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ quấy rối hắn.
"Khắc Lôi Nhã bị người đánh trọng thương, hiện giờ hôn mê bất tỉnh, sinh tử chưa rõ!"
Vi Ân lạnh giọng nói, trong đó ẩn chứa một luồng hàn ý băng lãnh khiến hai thất giai Hoàng Linh Sư là Đế Lâm và Tạp Khoa Lý không khỏi cảm thấy rung động trong lòng.
"Cái gì?"
Kiệt Sâm đứng dậy, trầm giọng nói:
"Vậy Khắc Lôi Nhã đang ở đâu?"
"Trong phòng nàng ta!"
Vi Ân lạnh lùng nói.
Kiệt Sâm khẽ gật đầu, thậm chí không kịp bắt chuyện với đám người La Bá Tỳ, thân hình khẽ động, biến mất khỏi phòng khách trong nháy mắt.
Thân hình Kiệt Sâm như điện xẹt, chỉ thoáng chốc đã xuyên qua mấy tòa kiến trúc, đi tới trang viên sâu nhất trong khu dân cư.
Từ rất xa, Kiệt Sâm đã thấy cửa phòng Khắc Lôi Nhã đang mở rộng, bên trong thỉnh thoảng có bóng người đi tới đi lui. Kiệt Sâm không ngừng lại, trực tiếp vọt vào.
Khi hắn bước vào phòng, người đầu tiên nhìn thấy là Khắc Lôi Nhã đang im lặng nằm trên giường, còn Ngả Lệ Ti thì đứng chờ ở một bên, cạnh đó có một Y Sư đang kiểm tra tình trạng của Khắc Lôi Nhã.
Sau khi chứng kiến Kiệt Sâm đi vào, Ngả Lệ Ti lập tức đứng lên nhưng không nói gì. Trên mặt nàng lộ ra một tia áy náy, ngập ngừng muốn nói điều gì đó, rồi lại không thốt nên lời.
Kiệt Sâm không để ý đến nàng, chỉ bước nhanh tới cạnh giường Khắc Lôi Nhã. Hắn đặt tay lên người Khắc Lôi Nhã để kiểm tra, còn vị Y Sư đang thăm khám cho Khắc Lôi Nhã thấy hành động của Kiệt Sâm, liền biết điều lùi bước.
Cũng giống như Vi Ân đã kiểm tra trước đó, trong cơ thể Khắc Lôi Nhã, Kiệt Sâm cảm nhận được một luồng lực lượng kỳ dị. Luồng lực lượng này hắn đã nhận ra lần đầu tiên nhìn thấy Khắc Lôi Nhã ở Thác Đức gia tộc, vì thế lúc đó mới lựa chọn nàng làm thị nữ của mình.
Ngoại trừ luồng lực lượng này, thoáng qua trong cảm giác, Kiệt Sâm không phát hiện bất kỳ tổn thương nào. Thế nhưng Khắc Lôi Nhã vẫn nằm im lặng thở dốc, biểu hiện không hề giống như có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sinh khí trong cơ thể nàng lại như có như không, điều này khiến trong lòng Kiệt Sâm không khỏi cảm thấy một tia nghi hoặc.
Mấy bóng người chợt lóe, đám người Lỗ Đạo Phu đã xuất hiện trong phòng. Đế Lâm và Lỗ Đạo Phu liếc mắt nhìn nhau, lạnh lùng lên tiếng nói:
"Hai huynh đệ La Tây, La Đông đâu? Ta không phải đã để hai người bọn họ đi theo bảo hộ các ngươi sao?"
Trong ánh mắt Đế Lâm xuất hiện một tia lửa giận. Nếu hai gã hộ vệ bất lực bảo hộ, mà để Khắc Lôi Nhã bị thương thì cho dù Kiệt Sâm không hỏi, Đế Lâm cũng sẽ không tha cho bọn họ.
Ngả Lệ Ti mang trên mặt vẻ áy náy, nói:
"Hai người bọn họ đều bị thương, hiện tại có lẽ đang được cứu chữa."
Lỗ Đạo Phu và Đế Lâm lại liếc mắt nhìn nhau một cái nữa, lông mày hai người đều hơi nhíu lại. Thực lực của hai người La Đông và La Tây, bọn họ đều hiểu rõ tường tận. Lần này hộ tống đoàn đại biểu Linh Dược Sư tới, ngoài Đế Lâm mạnh nhất thì hai người đó đều đạt đến Tông Linh Sư ngũ giai.
Hôm nay nghe Ngả Lệ Ti nói đối phương có thể dưới sự bảo hộ của La Tây, La Đông mà đánh Khắc Lôi Nhã bị thương thành như vậy, còn đánh hai người La Tây, La Đông bị thương, chứng tỏ đối phương cũng không phải là nhân vật đơn giản.
Lỗ Đạo Phu nhìn sắc mặt u ám của Kiệt Sâm, hắn hướng về Ngả Lệ Ti nhíu mày hỏi:
"Ngả Lệ Ti, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngả Lệ Ti cắn răng, đem chuyện đã xảy ra kể lại như đã kể với Vi Ân, mỗi câu nói của đối phương, mỗi một cử động của họ đều nói cặn kẽ không thêm thắt hay bóp méo sự thật.
Chính bởi vì Ngả Lệ Ti nói cẩn thận như vậy lại khiến cho đám người Lỗ Đạo Phu như lạc vào màn sương mù dày đặc. Đặc biệt nghe Ngả Lệ Ti nói mình đã nhượng bộ, còn đối phương sau khi nghe Khắc Lôi Nhã kêu lên "Kiệt Sâm thiếu gia" thì thần sắc đại biến, xông lên đánh cho Khắc Lôi Nhã một cái tát. Đám người Lỗ Đạo Phu cùng Đế Lâm liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đã hiện lên một suy nghĩ.
"Sẽ không phải đối phương nhắm vào Kiệt Sâm đấy chứ?"
Sắc mặt hai người Lỗ Đạo Phu và Đế Lâm lập tức ngưng trọng. Nếu như chỉ là xung đột ngoài ý muốn thì còn đỡ, nhưng nếu là cố ý chú ý Kiệt Sâm thì cần phải được toàn bộ Áo Lan Đa vương quốc coi trọng.
Không nói đến thiên phú và tiềm năng tương lai mà Kiệt Sâm đã thể hiện, hiện tại, chỉ cần bối cảnh phía sau lưng của Kiệt Sâm cũng đủ làm cho cả Áo Lan Đa vương quốc phải bảo vệ hắn rồi.
Nghe Ngả Lệ Ti nói Khắc Lôi Nhã rõ ràng có thể ngăn cản công kích mà La Tây, La Đông không thể làm được, trong lòng mọi người đều lộ ra một tia khó có thể tin. Người tên Vi Ân bên cạnh Kiệt Sâm không có tiếng tăm gì trước đó đã thể hiện thực lực cường đại, nhưng một thị nữ nho nhỏ cũng mạnh mẽ đến thế thì thật làm cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Huống chi, lúc trước Kiệt Sâm tại thời điểm đại hội ở Thác Đức gia tộc đã chọn trúng Khắc Lôi Nhã, bản thân họ trên đại hội cũng có mặt, lúc đó Khắc Lôi Nhã xác thực chính là thị nữ Thác Đức gia tộc an bài cho đệ tử trong gia tộc của chính mình. Không ngờ mới hai tháng trôi qua nàng ta đã trở nên cường đại như vậy.
Lỗ Đạo Phu vô cùng kinh hãi nhìn Kiệt Sâm. Ban đầu hắn cho rằng mình đã nhìn thấu Kiệt Sâm, nhưng mà suy đoán hôm nay, cái mình gọi là thấu triệt đó chỉ là một phần nhỏ thực lực của Kiệt Sâm mà thôi.
Rốt cục, Ngả Lệ Ti đem chuyện đã trải qua từ đầu chí cuối nói một lần. Mọi người lập tức dồn ánh mắt đều tập trung vào Kiệt Sâm bên cạnh giường.
Nhưng mà, vượt quá dự kiến của tất cả mọi người, trên mặt Kiệt Sâm vô cùng bình tĩnh, tựa như đang nghe một chuyện không hề liên quan tới mình. Mọi người liếc nhau một cái, nhưng trong lòng thì không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
"Ngả Lệ Ti, biết rõ đối phương là người nào không?"
Sau nửa ngày, âm thanh lạnh như băng từ trong miệng Kiệt Sâm truyền ra, trong lời nói mang theo một cỗ lạnh lẽo thấu xương khiến cho tất cả mọi người nơi này không khỏi rùng mình.
"Vẫn chưa nhìn rõ thì Khắc Lôi Nhã đã bị như vậy rồi."
"Kiệt Sâm, lai lịch của đối phương ta cũng không rõ, chỉ có điều ta nhìn thấy xe ngựa của đám người đó cũng giống chúng ta, đều là xe chuyên dụng của đoàn đại biểu. Về phần nguyên nhân gây ra xung đột ta cũng không có thấy, ta nghe tiếng Khắc Lôi Nhã kêu lên và lao ra thì đã thấy Khắc Lôi Nhã té trên mặt đất rồi."
Ngả Lệ Ti lắc đầu, trên mặt cũng đã hiện lên một tia tức giận. Nàng là công chúa Áo Lan Đa vương quốc, từ nhỏ đã được vô vàn người yêu thương, cả nước từ trên xuống dưới chẳng ai dám lớn tiếng. Ấy vậy mà hôm nay, nàng lần đầu nếm trải cảm giác tủi nhục, đặc biệt là khi ánh mắt lạnh băng của Kiệt Sâm đổ dồn về phía mình, khiến trái tim nàng quặn đau.
Lông mày của Kiệt Sâm hơi nhíu lại. Mặc dù nói mục tiêu đã tập trung vào đoàn đại biểu tới tham gia Linh Dược Sư đại hội, nhưng mà các quốc gia lần này tham gia Linh Dược Sư đại hội nhiều không kể xiết, việc điều tra từng đoàn một sẽ vô cùng khó khăn.
"Kiệt Sâm, nếu có điều gì cần, Đông Thăng vương quốc chúng ta, với tư cách chủ nhà, sẽ hết lòng giúp đỡ ngươi."
Đúng lúc này, La Bá Tỳ ở một bên lên tiếng nói, trong giọng nói tràn đầy vẻ thành khẩn.
Tra Lý bệ hạ đã căn dặn hắn phải kết giao thật tốt với Kiệt Sâm, trước mắt không phải là một cơ hội tốt sao? Loại chuyện này đối với Kiệt Sâm đến từ bên ngoài rất khó, nhưng mà đối với chủ nhà như Đông Thăng vương quốc thì không tính là gì.
"Vậy thì phiền toái La Bá Tỳ đại sư rồi."
Kiệt Sâm đối với La Bá Tỳ lộ ra một tia thần sắc cảm kích. Dù sao làm loại chuyện này, nếu truyền ra ngoài, Đông Thăng vương quốc cũng sẽ đắc tội với người khác.
"Đúng rồi Kiệt Sâm."
Ngả Lệ Ti dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên lên tiếng nói:
"Hai tên hộ vệ của Đông Thăng vương quốc có lẽ biết chút ít về nguyên nhân Khắc Lôi Nhã cùng đối phương phát sinh xung đột, bọn họ đứng bên ngoài chắc chắn sẽ biết."
"Vậy còn chờ cái gì, mau dẫn ta đi qua đó tìm họ."
Kiệt Sâm gật gật đầu. Nếu là hộ vệ của Đông Thăng vương quốc thì chuyện tìm manh mối càng thêm dễ dàng hơn.
Ngả Lệ Ti đứng lên, dẫn đầu đi ra khỏi phòng. Kiệt Sâm cùng Vi Ân theo sát phía sau, mọi người còn lại nhìn nhau rồi cũng nện bước đi theo.
Rất nhanh sau đó, mọi người liền đi ra khỏi khu sứ quán, ở bên trong dịch quán phủ đệ Đông Thăng vương quốc an bài. Ngả Lệ Ti liếc mắt liền thấy được hai gã hộ vệ.
Hai người kia mặt lộ vẻ lo lắng đứng ở bên trong dịch quán đang bàn luận điều gì đó. Thấy đám người Ngả Lệ Ti đi tới thì biến sắc, không khỏi lùi về phía sau hai bước, giống như là muốn đi, nhưng mà cuối cùng không dám mà vẫn đứng tại chỗ vẻ mặt cầu xin.
"Chư vị đại nhân, tiểu nhân đáng chết, không nên thấy chết mà không cứu."
Không đợi Kiệt Sâm câu hỏi lên tiếng, một hộ vệ trong đó được Đa Bảo Các lưu thủ đã "bịch" một tiếng quỳ xuống, mặt xám như tro, đặc biệt là nhìn thấy trong đám người lại có La Bá Tỳ đại sư cùng Tạp Khoa Lý đại nhân của vương quốc chính mình thì càng sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Sự tình hắn lo lắng nhất đã xảy ra. Ban đầu hộ vệ thủ hộ xe ngựa chỉ cho rằng Khắc Lôi Nhã chỉ là một thị nữ, hơn nữa đối phương ngay từ đầu chưa ra tay nên không có tiến lên cứu viện. Hôm nay nhìn thấy một đám người đến, hắn mới biết mình đã sai mười phần rồi.
Lông mày La Bá Tỳ cùng Tạp Khoa Lý đều không khỏi nhăn lại, cả hai tiến lên một bước hỏi:
"Nói, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Người nọ thân là hộ vệ của Đông Thăng vương quốc, đối mặt với đệ nhất cao thủ Tạp Khoa Lý của vương quốc không dám dấu diếm, đem chuyện trải qua từ đầu tới cuối nói lại.
Sắc mặt Kiệt Sâm theo thời gian dần trôi qua trở nên âm trầm. Trong lòng của hắn rốt cục đã chứng thực suy đoán, cuối cùng một cỗ lửa giận khó có thể áp chế bốc lên. Cỗ lửa giận này từ nhỏ thành lớn, trong một lát đã bùng lên như lửa cháy đồng hoang trong đầu Kiệt Sâm.
Còn La Bá Tỳ cùng Tạp Khoa Lý, khi biết hộ vệ do chính mình an bài rõ ràng thấy chết mà không cứu thì ánh mắt họ như biến thành hổ dữ muốn nuốt chửng người:
"Nói, người nọ là ai?"
Âm thanh Tạp Khoa Lý lần nữa lạnh lùng nói. Hắn hiểu rõ thủ hạ của mình không phải bởi vì Khắc Lôi Nhã là thị nữ mà không đi cứu viện, nhất định là sợ chọc phải rắc rối nào đó.
"Tạp Khoa Lý đại nhân, tiểu nhân... tiểu nhân thấy trong đám người kia có Vưu Lý, Vưu Lý lúc trước vương quốc an bài phân phối bảo hộ cho Uy Tư vương quốc..."
Hộ vệ kia run rẩy nói.
"Uy Tư vương quốc?"
Ban đầu mọi người ngập tràn phẫn nộ và sát khí lập tức trở nên trầm mặc. Uy Tư vương quốc tuy rằng cùng Đông Thăng vương quốc, Áo Lan Đa vương quốc đồng dạng đều là một trong ngũ đại cường quốc, nhưng mà với tư cách cường quốc đệ nhất chính thức ở vùng Tây Bắc, Uy Tư vương quốc đối với các quốc gia khác có lực uy hiếp cực lớn.
"Đồ vô dụng! Làm mất thể diện của vương quốc chúng ta."
Tạp Khoa Lý tức giận mắng, lập tức đối với Kiệt Sâm nói:
"Kiệt Sâm, người này muốn xử trí như thế nào, ngươi cứ tùy ý!"
Hộ vệ kia quỳ dập đầu "bịch bịch" xuống mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, trong lòng run rẩy, đáy lòng hắn hiện giờ vô cùng hối hận.
Nhưng mà Kiệt Sâm thì không thèm liếc mắt hắn lấy một cái, sau đó đem ánh mắt quăng về một phương hướng. Tất cả mọi người biết rõ, đó là phủ đệ mà Đông Phương vương quốc chiêu đãi đoàn đại biểu Uy Tư vương quốc.
Trong ánh mắt Kiệt Sâm, sát ý sâm lãnh không che dấu chút nào bùng phát điên cuồng.
Sắc mặt Lỗ Đạo Phu lập tức biến đổi:
"Kiệt Sâm, ngươi cần phải nghĩ lại ah!"
Mọi lời lẽ tuyệt diệu này, đều là độc quyền chuyển ngữ từ truyen.free, dành riêng cho quý độc giả.