(Đã dịch) Chương 199
Kiệt Sâm chỉ cảm thấy hai tay chạm phải vật gì đó mềm mại khôn tả, khiến cả hai người lập tức ngây người.
– Cái gì thế?
Kiệt Sâm hiếu kỳ nhìn về phía trước ngực Yên Cơ, ánh mắt lướt qua cặp đồi núi nhỏ kia, trong đáy mắt ánh lên một tia nghi hoặc.
Trời đất chứng giám, Kiệt Sâm kiếp trước tuy là Cửu giai Linh Dược Thánh Sư với địa vị cao quý tột bậc, nhưng tâm trí hắn vẫn một lòng nghiên cứu Linh Dược học, trở thành một xử nam điển hình, hoàn toàn không hề hiểu biết gì về chuyện nam nữ.
Cảm nhận được hai ánh mắt mang ý dò xét lướt qua bầu ngực mình, Yên Cơ chỉ thấy toàn thân nóng ran khó chịu, mặt lập tức đỏ bừng.
– Nói trước nhé, trước đó ta cái gì cũng không thấy đâu!
Lúc này, Vi Ân ở một bên lại trưng ra nụ cười gian xảo, thốt ra một câu nói lạc điệu.
– Khụ khụ…
Yên Cơ hung hăng trợn mắt liếc Vi Ân. Thân là nữ nhi tộc trưởng Áo Lợi Phất gia tộc, Yên Cơ thường xuyên tham dự các yến tiệc lớn, nên tâm lý vững vàng là lẽ đương nhiên. Rất nhanh, đôi má vốn đỏ tươi đã khôi phục như trước, chỉ còn hơi nóng nhẹ phảng phất.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
– Kiệt Sâm đại sư, tấm linh tạp này do Áo Lợi Phất thương hội đặc biệt chuẩn bị cho ngài, bên trong có sáu trăm ngàn linh tệ, đó là số tiền thu được từ đấu giá Hồi Linh Dược tề và Linh Tôn dược tề.
Yên Cơ cười, lấy ra một tấm linh tạp màu vàng từ người mình và đặt vào tay Kiệt Sâm.
– Sáu trăm ngàn?
Kiệt Sâm nhíu mày nói:
– Không nhiều đến vậy chứ.
Tuy Linh Tôn dược tề được 55 triệu, bốn nhóm Hồi Linh Dược tề kia cũng được khoảng 6 triệu, tổng cộng là 61 triệu.
Nhưng đấu giá hội bình thường đều phải rút ra năm phần trăm phí thủ tục, hơn nữa, vì muốn khôi phục thực lực cho cha mình, Kiệt Sâm đã lấy đi số tài liệu trị giá sáu bảy triệu từ chỗ Yên Cơ. Cộng thêm một triệu dự chi lúc ở Tháp Lâm thành, cùng tài liệu dùng để khôi phục thực lực cho Vi Ân và tài liệu Linh Dược tề bình thường để phối chế dược liệu, còn có Quang Minh Chi Kiếm trị giá 2 triệu kia nữa, tính toán tất cả thì Kiệt Sâm có lẽ ngay cả 50 triệu cũng chưa chắc có được.
– Ha ha, Kiệt Sâm đại sư nói vậy cũng khách sáo quá rồi. Nhờ có Linh Tôn dược tề của ngài, đấu giá hội Áo Lợi Phất chúng ta lần này đã thu được lợi lớn. Không chỉ danh tiếng được nâng cao, mà riêng khối tài sản gia tộc Lạp Đế Căn thế chấp cũng mang lại ít nhất ba mươi phần trăm lợi nhuận chênh lệch.
Trên mặt Yên Cơ nở nụ cười thành khẩn:
– Hơn nữa, Kiệt Sâm đại sư thân là Linh Dược sư, chắc chắn sẽ cần dùng rất nhiều tiền, trên người tự nhiên cần một ít linh tệ phòng thân. Ngài cũng không cần khách sáo nữa.
Đối với Yên Cơ mà nói, một chút linh tệ như vậy so với một Linh Dược đại sư như Kiệt Sâm, thực sự không đáng nhắc tới. Từ lúc Kiệt Sâm còn chưa thể hiện ra thực lực, Yên Cơ đã rất hào sảng với y. Hôm nay, sau khi biết rõ thực lực của Kiệt Sâm, Yên Cơ càng muốn dùng mọi cách để khiến Kiệt Sâm nhớ kỹ mình.
Bất kể là với tư cách bằng hữu, hay vì gia tộc, Yên Cơ đều phải làm như vậy.
Như nghĩ tới điều gì đó, Yên Cơ lại nói:
– Đúng rồi, Kiệt Sâm đại sư, tấm linh tạp này là thẻ khách quý do gia tộc chúng ta và Đại lục Đạo Sâm Linh Tệ liên kết đặc chế. Bằng vào tấm linh tạp này, ngài mua sắm bất kỳ thứ gì ở Áo Lợi Phất thương hội trên khắp đại lục đều được ưu tiên cung ứng, hơn nữa có thể ký sổ, còn có thể tiêu phí tổng danh ngạch không cao hơn 50 triệu linh tệ ở bất kỳ một Đạo Sâm Linh Tệ Hành nào mà không phải trả bất kỳ lãi suất nào.
Kiệt Sâm ngẩn người, cúi đầu nhìn lại. Tấm linh tạp màu vàng trong tay quả nhiên khác hẳn với những linh tạp thông thường, trên đó có khắc tiêu chí của Áo Lợi Phất thương hội cùng với tiêu chí của Đại lục Đạo Sâm Linh Tệ Hành. Đạo Sâm Linh Tệ, với tư cách là một trong Tứ đại Linh Tệ Hành trên đại lục, hệ thống của họ trải rộng khắp mọi ngóc ngách của đại lục, thực lực tự nhiên không thể nghi ngờ rồi.
Kiệt Sâm cũng không phải loại người cổ hủ. Nếu Yên Cơ đã nói vậy rồi, Kiệt Sâm đương nhiên sẽ không giả vờ khách sáo, trực tiếp thu tấm linh tạp kia vào trong không gian giới chỉ. Dù sao Yên Cơ nói không sai, với tư cách một Linh Dược sư, thứ cần tiêu tiền thật sự rất nhiều.
Nói đi thì phải nói lại, nghề nghiệp được công nhận là giàu có nhất trên đại lục, khẳng định không ai ngoài Linh Dược sư. Nhưng nghề nghiệp nghèo nhất trên đại lục, cũng đồng dạng là Linh Dược sư.
Tựa như Lỗ Đạo Phu, nói y có tiền, đích thật là rất có tiền, có thể thoáng cái ném ra số tiền có thể sánh ngang toàn bộ gia sản của gia tộc Lạp Đế Căn. Nhưng vì học cách phối chế một loại Linh Dược tề mới, từng Linh Dược sư đều phải trải qua vô số lần thất bại. Hơn nữa, tài liệu của Linh Dược tề cao giai đều tương đối thưa thớt. Vì mua sắm tài liệu, không ít Linh Dược sư đã sống tằn tiện, nhưng vẫn giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi.
Một Linh Dược sư bình thường muốn chính thức phát triển vô ưu vô lo, thì có một gia tộc cường đại hoặc là tổ chức chống lưng tuyệt đối không thể thiếu được. Mà Lỗ Đạo Phu cũng là vì có sự ủng hộ của Lai Sâm Đặc bệ hạ nên mới giàu có như thế.
Tựa như Kiệt Sâm, nếu như không phải có Yên Cơ ủng hộ hắn, Lai Sâm Đặc bệ hạ cũng tự mình tìm một linh hạch kim hệ lục giai cho hắn, thì riêng việc tìm kiếm tài liệu giúp Lôi Nặc khôi phục thực lực thôi cũng đã khiến Kiệt Sâm phải tốn rất nhiều công sức rồi.
Sau khi nán lại văn phòng Yên Cơ một lúc, Kiệt Sâm liền cáo từ.
Nhìn theo bóng Kiệt Sâm dần khuất nơi cuối hành lang, Yên Cơ nhẹ nhàng khép cửa, khẽ chạm lên đôi gò má còn vương hơi nóng. Nàng bất động ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào hư không, dường như đang chìm đắm trong suy tư miên man.
. . .
Sau khi trở về nhà mình, trời đã chạng vạng tối. Khắc Lôi Nhã đang sửa soạn lại gian phòng cho Kiệt Sâm.
– Kiệt Sâm thiếu gia.
Thấy Kiệt Sâm, Khắc Lôi Nhã vội vàng dừng tay, đứng thẳng người hành lễ.
– Khắc Lôi Nhã, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, gặp ta không cần khách sáo như vậy đâu.
Kiệt Sâm lên tiếng nói.
Ở chung với Khắc Lôi Nhã lâu như vậy, Kiệt Sâm đối với thị nữ rất chịu khó này cũng tương đối hài lòng. Bất quá có một điểm, Kiệt Sâm lại cảm thấy có chút bất lực: Khắc Lôi Nhã này mỗi lần nhìn thấy mình, vô luận đang làm gì cũng đều đứng dậy hành lễ. Kiệt Sâm đã nói với nàng rất nhiều lần rồi, nhưng Khắc Lôi Nhã này dù thế nào cũng sửa không được.
– A, thiếu gia, ta đã biết.
Khắc Lôi Nhã cúi đầu, hai tay nắm lấy mép váy, như một hài tử làm sai chuyện, trên mặt mang theo một tia tủi thân.
Chứng kiến bộ dạng này của Khắc Lôi Nhã, Kiệt Sâm cũng không có cách nào.
Vào ban đêm, Kiệt Sâm ăn xong cơm tối liền đi nghỉ ngơi. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Kiệt Sâm đã gọi Vi Ân đến.
– Hiện giờ ta muốn đi vào phòng thí nghiệm. Nhớ kỹ hai ngày này, trước khi ta đi ra, bất cứ ai đến tìm cũng đừng làm phiền ta.
Kiệt Sâm nghiêm túc nói với Vi Ân.
Vi Ân thường ngày vốn tùy tiện, thích ngao du, nhưng hôm nay lại đứng thẳng tắp trước mặt Kiệt Sâm, trịnh trọng khẽ gật đầu. Từ ánh mắt hắn, Kiệt Sâm nhận ra một tia căng thẳng hiếm thấy.
Trong lòng mỗi người đều có một mảnh cấm địa không dám chạm đến. Dù là người thần kinh vừa thô vừa to như Vi Ân, sau khi đoán được Kiệt Sâm muốn đi phòng thí nghiệm làm gì, hắn cũng trở nên vô cùng nhu thuận.
Sau khi Kiệt Sâm tiến vào phòng thí nghiệm, Vi Ân trước kia không biết đã chạy đi đâu, nhưng hôm nay lại thái độ khác thường, hệt như một bức tượng đá dựng đứng trước cửa ra vào phòng thí nghiệm của Kiệt Sâm, chân không nhúc nhích dù chỉ nửa bước.
Kiệt Sâm đi vào là suốt một ngày một đêm, chờ đợi cho đến sáng hôm sau, cánh cửa phòng thí nghiệm vẫn luôn đóng chặt lúc này mới “két” một tiếng mở ra!
– Kiệt Sâm!
Vi Ân vẫn đứng ở cửa ra vào phòng thí nghiệm mạnh mẽ xoay người.
Dù Kiệt Sâm chỉ mới thức trắng một ngày một đêm, nhưng Vi Ân nhận ra trong mắt y ánh lên vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
Vi Ân mím môi, không nói gì, trong ánh mắt lại toát ra một tia chờ mong khó nói nên lời.
– Thế nào? Ngươi không tin ta sao?
Kiệt Sâm cười cười, trên gương mặt mệt mỏi toát ra hào quang tự tin, sau đó thoáng một phát đã giơ tay lên.
Trong tay phải của y, hai bình Linh Dược tề màu trắng dưới ánh nắng ban mai, phản chiếu thứ ánh sáng lay động lòng người.
Đó chính là ánh sáng của niềm hy vọng!
Vi Ân đột nhiên cảm thấy sống mũi cay xót, một cảm giác bàng hoàng khó tả xen lẫn kỳ lạ nhanh chóng lan tỏa, chảy khắp cơ thể hắn.
– Trở về nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất đi. Ta cũng phải nghỉ ngơi một chút, buổi chiều ta lại đi tìm ngươi.
Kiệt Sâm lên tiếng nói.
Vi Ân không nói gì, dứt khoát quay người, bóng lưng kiên định vô cùng!
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào giữa phòng, đổ bóng những mảng màu rực rỡ lên sàn gỗ đàn hương.
Từng góc của gian phòng đều được sửa soạn sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, tất cả vật phẩm đều đã được chuyển qua một bên, trông cực kỳ khoáng đạt.
Cả Kiệt Sâm và Vi Ân đều khoanh chân ngồi giữa phòng, mắt nhìn thẳng vào nhau.
– Chuẩn bị xong chưa?
Một lúc lâu sau, Kiệt Sâm khẽ cất lời. Chỉ thoáng chốc, hai bình Linh Dược tề màu trắng đã xuất hiện trong tay y.
Trong mắt Vi Ân ánh lên một tia cảm xúc khó tả.
Căng thẳng, vô cùng căng thẳng. Vi Ân cũng đã quên mất đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng căng thẳng đến thế. Phải chăng là 23 năm trước, khi còn là một Hoàng Linh Sư cao cấp, hắn đã đối mặt với Bát giai linh thú U Minh Quỷ Mãng trong Linh Thú Sơn Mạch? Hay là hai mươi năm trước, khi đột phá Bát giai Đế Linh Sư?
Đối với một Đế Linh Sư bị phong ấn hơn mười năm như hắn, từ sau khi theo Kiệt Sâm, hắn vẫn một lòng muốn giải trừ phong ấn.
Ngay từ đầu, hắn chỉ giữ thái độ bán tín bán nghi, nhưng vẫn tràn đầy hy vọng. Nhưng sau đó, theo ngày càng hiểu rõ Kiệt Sâm, trong nội tâm Vi Ân đối với Kiệt Sâm cũng càng tin tưởng vững chắc hơn.
Hôm nay, ngày hôm nay rốt cuộc đã tới. Nhưng vào giờ phút này, ngoài sự căng thẳng ra, hắn còn có cảm giác bất an, thậm chí còn sợ hãi nữa.
Hy vọng ngay trước mắt, nhưng hắn lại ẩn ẩn sợ hãi, sợ thất bại, sợ rằng niềm hy vọng duy nhất sau mười năm này cũng sẽ tan vỡ!
– Thế nào? Ngươi không tin ta sao?
Kiệt Sâm mỉm cười, nhàn nhạt nhìn qua Vi Ân.
Một câu rất đơn giản, một biểu lộ rất bình thường lại khiến lòng Vi Ân dậy sóng.
Ở với Kiệt Sâm càng lâu, hắn lại càng nhìn không rõ tên thiếu niên này. Vô luận chuyện gì xảy ra, vô luận phải đối mặt với nan đề gì, Vi Ân vẫn chưa từng từ trong mắt tên thiếu niên này nhìn thấy một chút lùi bước hay sợ hãi.
Dường như y sinh ra đã không biết sợ hãi là gì. Thiếu niên này, vô luận vào lúc nào, đều có thể mang đến cho người tin tưởng thật lớn. Chỉ cần có y ở đây, trên đời này, dường như không có vấn đề gì là không thể giải quyết.
– Ngươi lui bước, ngươi đang sợ hãi, đúng, ngươi đang sợ hãi. Mười năm gian khổ đã khiến ngươi không dám đối mặt với thực tại. Vị Đế Linh Sư từng không sợ trời không sợ đất, tung hoành thiên hạ ngày trước, rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Vi Ân tự hỏi lòng:
– Đúng vậy a! Chẳng lẽ mình còn không tin tưởng y sao? Chẳng lẽ mình vẫn còn sợ hãi điều gì sao? Không...
Đáy lòng Vi Ân phát ra một tiếng gào thét, sau đó hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu, trong ánh mắt toát ra một tia kiên nghị.
– Uống lọ thuốc này trước, sau đó lại uống lọ này.
Kiệt Sâm đặt hai bình Linh Dược tề vào trong tay Vi Ân.
Vi Ân gật gật đầu, dựa theo phân phó của Kiệt Sâm uống vào hai bình Linh Dược tề.
Một luồng sức mạnh vô cùng nhu hòa lập tức lan tỏa khắp tứ chi bách hài của Vi Ân.
Kiệt Sâm nhắm mắt lại, hai tay đặt lên người Vi Ân. Một luồng linh thức ngay lập tức tiến vào cơ thể Vi Ân, quan sát và kiểm soát bên trong.
Dưới sự ảnh hưởng của linh thức Kiệt Sâm, dược lực của hai bình Linh Dược tề trong cơ thể Vi Ân lập tức dọc theo thân thể hắn vận hành về phía não bộ.
Một luồng lực lượng quang hệ trắng noãn dần dần tiến vào trên tinh thần hải của Vi Ân, và tiếp xúc với khối tinh thần lực sương mù đen kịt đã hóa lỏng của Vi Ân.
Lời nguyền oán hận này vốn thuộc loại Hắc Ám nguyền rủa, bản chất lực lượng của nó cũng là ám thuộc tính. Mà một lọ Linh Dược tề Kiệt Sâm cho Vi Ân phục dụng, đúng là một loại quang hệ Linh Dược tề chuyên dùng để loại trừ lực lượng ám thuộc tính.
Khi hai luồng lực lượng này tiếp xúc trên tinh thần hải của Vi Ân, chúng lập tức vang lên tiếng “xuy xuy” rồi tan rã.
Thân thể Vi Ân chấn động mạnh một cái, trong miệng kêu rên lên, cắn chặt răng, trên trán thoáng chốc toát ra đại lượng mồ hôi.
Nhưng mà Kiệt Sâm vẫn không hề bận tâm, chỉ dùng linh thức điều khiển dược lực của Linh Dược tề quang hệ kia, không ngừng hòa trộn với làn sương đen.
Hai loại lực lượng tương khắc lẫn nhau, khiến cả hai tan rã. Rất nhanh, khối sương mù đen trong đầu Vi Ân đã thu hẹp lại đáng kể.
Cơn đau kịch liệt, vô cùng kịch liệt. Vi Ân chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, trán nổi đầy gân xanh, toàn thân cũng không ngừng co giật, run rẩy. Nhưng hắn không hề rên la, cắn chặt răng, lực mạnh đến mức làm nứt lợi, một dòng máu tươi lặng lẽ chảy dài xuống khóe miệng.
Những dòng chữ này, chỉ có tại truyen.free, là thành quả dịch thuật tâm huyết và độc quyền.