Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Dược Thần - Chương 193

Mẹ kiếp, tên này có phải bị bệnh không?

Không ít người bị tiếng gào của Vi Ân làm cho đầu óc ong ong, phải bịt tai lại, nhưng sắc mặt không dám có chút bất kính.

– Phúc bá, chúng ta còn tiếp tục cạnh tranh sao?

Trong phòng đấu giá xa hoa trên lầu hai, một tiểu nữ hài với hai bím tóc nhỏ trên đầu, khuôn mặt tròn trịa phúng phính, làn da hồng hào trắng nõn, trông chừng chỉ hơn mười tuổi, đang chớp chớp mắt nhìn vị lão giả bên cạnh.

Trên khuôn mặt lão giả in hằn những nếp nhăn chằng chịt, đôi mắt có chút đục ngầu. Ánh mắt ông nhìn tiểu cô nương vừa trong trẻo lại có chút chờ mong. Lão cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi lập tức cắn răng, ra dấu với thị vệ trước ống nói.

– Một trăm sáu mươi vạn!

Thị vệ kia liền cất tiếng hô.

Vi Ân vốn đang mong đợi nghe đấu giá sư tuyên bố kết quả. Sau khi nghe thấy kẻ trong phòng xa hoa kia lại ra giá, lửa giận bỗng bốc lên ngùn ngụt. Đây chính là đại sự liên quan đến việc hắn có thể khôi phục thực lực hay không!

– Hai trăm vạn!

Vi Ân không hề nghĩ ngợi, lập tức báo giá lần nữa, rồi nổi giận mắng qua ống nói:

– Mẹ kiếp, thằng cha nào dám tranh giành với lão tử?!

Tiếng gào thét lần này của Vi Ân lập tức trấn áp toàn bộ hội trường.

– Mẹ kiếp, thằng cha nào dám tranh giành với lão tử?!

Cái này... những lời vừa rồi thật sự phát ra từ phòng Địa cấp sao?

Tất cả quý tộc có mặt đều ngây người.

Trong một buổi đấu giá, việc có người cạnh tranh là hết sức bình thường. Mặc dù nhiều người thấy đối thủ cạnh tranh thì thẹn quá hóa giận, nhưng từ trước đến nay chưa từng thấy ai gào thét như vậy.

Thế này thì, rốt cuộc cần bao nhiêu khí phách đây?

Hơn nữa, điều quỷ dị hơn là, nói vậy thì, bất luận thân phận người đấu giá cao quý đến đâu, một khi bước vào phòng đấu giá, tất cả đều bình đẳng. Có lẽ về mặt đãi ngộ có khác biệt, nhưng quy tắc vĩnh viễn chỉ có một: người trả giá cao nhất sẽ có được vật phẩm. Đối với một phòng đấu giá, đây là quy tắc tối quan trọng, không thể phá vỡ.

Nhưng giờ đây, sau khi người trong phòng Địa cấp gầm lên một câu như vậy, người của Áo Lợi Phất rõ ràng không hề tỏ vẻ gì. Rốt cuộc đây là tình huống gì?

Khí phách! Thật sự quá khí phách rồi.

Một tiếng gầm này của Vi Ân trực tiếp khiến toàn bộ phòng đấu giá lặng ngắt như tờ, đến cả đấu giá sư cũng đứng sững trên đài, không biết nói gì cho phải. Mà người trong căn phòng xa hoa lúc trước đấu giá với Vi Ân cũng bỗng chốc im bặt.

Trong lòng lão giả được gọi là Phúc bá hiểu rõ, xem b��� dạng này thì người trong phòng Địa cấp kia nhất định phải có được Quang Minh Chi Kiếm.

Mặc dù tiểu thư trông có vẻ rất thích thanh Quang Minh Chi Kiếm kia, và hai trăm vạn linh tệ cũng không phải giá quá lớn, nhưng dù sao mình cũng chỉ là một quản gia trong gia tộc.

Nhân vật có thể ngồi trong phòng Địa cấp của đấu giá hội Áo Lợi Phất tuyệt đối không phải người tầm thường. Vì một thanh kiếm mà khiến gia tộc đắc tội với một địch nhân như vậy, thật sự không đáng.

– Này, ta nói đấu giá sư kia, sao còn chưa công bố kết quả vậy.

Thấy toàn trường im lặng, đấu giá sư kia cũng đứng sững trên đài, Vi Ân trong lòng vô cùng lo lắng liền gầm lên lần nữa.

– Ách, nếu không còn ai đấu giá nữa, ta xin tuyên bố, vật phẩm đấu giá số 72, Quang Minh Chi Kiếm, thuộc về vị tiên sinh này.

Đấu giá sư kia dứt khoát gõ búa gỗ lên bàn một cái, rồi vội vàng dùng tay áo lau mồ hôi lạnh dưới cằm.

Thế nào là thân phận? Đây mới chính là thân phận! Thế nào là hung hăng càn quấy? Đây mới chính là hung hăng càn quấy!

Tất cả quý tộc trong phòng đấu giá đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía phòng Chí Tôn Địa cấp. Một nhân vật có thể ngay trước mặt quý tộc của vương quốc Áo Lan Đa cùng các vương quốc lân cận mà biến buổi đấu giá lớn do thương hội Áo Lợi Phất tổ chức thành chợ bán rau vậy, chuyện này bọn họ sống đến giờ mới lần đầu tiên chứng kiến.

Thật ra, Vi Ân sau khi biết Hồn Ấn Chi Thạch hữu dụng với mình từ chỗ Kiệt Sâm, nên mới kích động quá mức như vậy. Hơn nữa, tên này vẫn chưa từng quên thân phận Đế Linh Sư của mình. Lần trước ăn cơm ở Bích Ba Hiên cũng từng gào lớn như thế, tự nhiên sẽ chẳng để ý đến ánh mắt của người khác.

– Kiệt Sâm, giờ ta đi lấy Quang Minh Chi Kiếm về, ngươi tranh thủ xem giúp ta một chút.

Thấy đấu giá sư gõ búa xuống, Vi Ân trong phòng rốt cuộc cũng đoạt được Quang Minh Chi Kiếm. Hắn không nhịn được cười ha hả, lập tức kéo cửa ghế lô xông ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Vi Ân biến mất ở cửa ra vào, Kiệt Sâm khẽ lắc đầu, có chút im lặng:

– Vi Ân này... thôi được rồi, cứ mặc hắn vậy.

Ngay khi mọi người trong phòng vẫn còn chấn động, liền thấy cửa phòng Địa cấp trên lầu hai bị mở mạnh ra, lập tức một bóng người vội vàng vọt từ trong đó ra, sau khi ‘đạp đạp đạp’ chạy xuống lầu, bỗng chốc biến mất ở khúc quanh lối đi.

– Cái này...

Các quý tộc vừa rồi còn bị thân phận cao quý và khí thế hung hăng càn quấy của Vi Ân làm cho kinh sợ, sau khi thấy Vi Ân liều lĩnh như vậy, trên trán tất cả đều không tự chủ được toát ra từng trận mồ hôi lạnh.

– Khục khục, được rồi, giờ chúng ta sẽ tiếp tục cạnh tranh vật phẩm đấu giá số 73...

Đấu giá sư vừa lớn tiếng nói vừa gõ bàn.

...

– Mau lên, vật phẩm đấu giá số 72 vừa rồi là do ta đoạt được, mau lấy ra đây!

Sau khi ra khỏi phòng đấu giá, Vi Ân liền vọt tới quầy nhận vật phẩm, lớn tiếng nói với phục vụ viên.

– Thưa tiên sinh, vật phẩm đấu giá số 72 vừa mới kết thúc phiên đấu giá, hiện giờ vẫn đang ở khu vực hậu trường của trung tâm đấu giá. Vật phẩm phải đợi đến sau khi buổi đấu giá kết thúc mới có thể nhận được...

Phục vụ viên kiên nhẫn giải thích.

– Cái gì? Sau khi đấu giá kết thúc mới có thể nhận ư? Không được, ta muốn ngay bây giờ!

Vi Ân nghe xong việc phải đợi đến sau khi đấu giá kết thúc mới có thể nhận, lập tức nóng nảy.

– Ồ, Vi Ân?

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng truyền đến một tiếng, Vi Ân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ba Đốn đang với vẻ mặt nghi hoặc bước đến, hỏi phục vụ viên:

– Có chuyện gì vậy?

– Đại nhân Ba Đốn, là như thế này...

Phục vụ viên liền giải thích.

– Được rồi, ta đã biết. Ngươi bảo người mang vật phẩm đấu giá số 72 kia ra đây!

Sau khi Ba Đốn hiểu rõ tình hình liền cất tiếng nói.

Lúc này, phục vụ viên kia mới vội vàng quay người đi hậu trường lấy đồ. Một lát sau, thanh Quang Minh Chi Kiếm lúc trước vẫn còn trong phòng đấu giá đã được mang tới quầy.

– Ba Đốn, đa tạ nhé!

Vi Ân vỗ vỗ vai Ba Đốn, rồi cầm kiếm trực tiếp đi thẳng vào phòng đấu giá, khiến phục vụ viên đứng bên cạnh kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.

Bản dịch này được thực hiện cẩn trọng và chỉ xuất hiện tại truyen.free, kính mời độc giả đón đọc.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free