(Đã dịch) Chương 172
Khi Kiệt Sâm cùng đoàn người vượt khỏi đám đông mà đi, một vị quan viên trông có vẻ cương trực, dũng mãnh được Y Tư Man vừa mới hồi thần gọi đến. Sau khi dặn dò đôi lời, người kia gật đầu, nhanh chóng từ cửa sau của sở trị an vương thành rời đi, chạy thẳng tới phủ đệ của gia tộc Lạp Đế Căn trong vương thành.
Sau khi ra khỏi hành lang phòng thẩm vấn sở trị an, việc đầu tiên Kiệt Sâm làm là đến nơi thích khách bị bắt cùng đang được điều trị.
“Các ngươi làm gì vậy, nơi này là trọng địa của sở trị an, phải có giấy tờ mới được đi vào.”
Khi bọn Kiệt Sâm vừa đến cửa phòng điều trị, đã bị hai sĩ binh canh gác chặn lại.
Để chặn Lôi Nặc, Y Tư Man đã điều đi gần như toàn bộ sĩ binh trong sở trị an, nhưng một số vị trí quan trọng, vẫn phải có sĩ binh canh gác.
Mặc kệ thái độ hung hăng của đám sĩ binh, Lôi Nặc lập tức ra tay, một đạo huyễn ảnh nhanh chóng xẹt qua không trung, hai tiếng “bịch bịch” vang lên, chỉ trong chớp mắt hai tên sĩ binh đã bị đánh ngất.
Không giống như Vi Ân ngực chỉ bị cắt trúng một nhát, Thiên Linh Sư Tứ giai kia dưới một quyền của Kiệt Sâm, xương ức gần như hoàn toàn vỡ vụn, nội tạng cũng dập nát không ít. Bởi vậy, cho dù đã được y sư trong sở trị an điều trị, thích khách đó vẫn còn hôn mê, chưa thấy tỉnh lại.
Lôi Nặc một tay khiêng thích khách kia lên vai, đi ra khỏi sở trị an. Khi bọn Kiệt Sâm vừa ra đến cửa, từ xa vọng lại những tiếng bước chân dồn dập. Một nhóm đông hộ vệ mặc áo giáp đang nhanh chóng chạy về phía họ, người dẫn đầu chính là tộc trưởng Lôi Áo của gia tộc Thác Đức.
“Nhị đệ, Kiệt Sâm, hai người không sao chứ.”
Nhìn thấy Lôi Nặc, Lôi Áo lớn tiếng hỏi từ xa.
“Đại ca, bọn đệ không sao.”
Lôi Nặc cười nói.
“Còn nói không sao, Kiệt Sâm, cháu xem cháu lại thành ra thế này, vết thương trên người thế nào, mau, mau cho đại bá xem.”
Lúc này Kiệt Sâm đang được Vi Ân cõng trên lưng, trông vô cùng thảm hại. Nhìn thấy Kiệt Sâm, hai mắt Lôi Áo không khỏi đỏ hoe.
Trên thực tế, khi Kiệt Sâm bị dẫn về sở trị an, các vết thương trước đó đã được sức mạnh kỳ lạ chữa trị gần như khỏi hẳn. Lúc này, vết thương duy nhất trên người hắn chính là lúc ở trong sở trị an, bị Khắc Nhĩ Phỉ Đức đạp cho mấy cái.
Nhưng Khắc Nhĩ Phỉ Đức dù độc ác đến mấy cũng chỉ là một Linh Sư cao cấp Tam giai, cho nên lúc này cho dù trông Kiệt Sâm thảm hại thế nào, trên thực tế cũng không có gì cần lo lắng. Sở dĩ Kiệt Sâm nằm trên lưng Vi Ân, ngoài việc giả vờ bị thương nặng, còn có nguyên nhân khác.
“Đại bá, cháu không sao.”
Kiệt Sâm ngẩng đầu, nói với Lôi Áo.
“Còn nói không sao, cháu nhìn xem cháu đang thảm hại thế nào. Mau, mau đưa Kiệt Sâm về gia tộc chữa trị.”
Lôi Áo rõ ràng đang rất phẫn nộ, lớn tiếng quát đám hộ vệ gia tộc phía sau.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy bộ quần áo vô cùng rách nát và dính đầy máu trên người Kiệt Sâm, trong lòng Lôi Áo càng vì những gì Kiệt Sâm gặp phải lúc nãy mà cảm thấy muôn phần phẫn nộ.
“Hừ, Kiệt Sâm, rốt cuộc là chuyện gì? Sao ta nghe nói cháu bị ám sát, hơn nữa còn bị người của sở trị an dẫn đi? Sở trị an này đúng là làm việc tùy tiện! Cháu nói với đại bá, đại bá hôm nay tuyệt đối phải thay cháu đòi lại công bằng.”
Sắc mặt Lôi Áo lúc này vô cùng âm trầm:
“Sở trưởng sở trị an là Y Tư Man phải không? Ta phải hỏi rõ tên Y Tư Man kia, tại sao lại bắt người của gia tộc Thác Đức chúng ta.”
Lôi Áo dẫn theo hộ vệ gia tộc, nộ khí ngút trời định lao vào sở trị an, nhưng đã bị Lôi Nặc ngăn lại.
“Thôi đi đại ca, sự việc đã được đệ giải quyết, không còn chuyện gì nữa đâu.”
Lôi Nặc lắc đầu nói:
“Tất cả những kẻ dám đả thương Kiệt Sâm đều đã nhận được bài học thích đáng. Kẻ đã giáo huấn Kiệt Sâm cũng đã bị Kiệt Sâm giết. Bây giờ chúng ta quay về đi, dù sao vết thương trên người Kiệt Sâm cũng cần được chăm sóc hơn.”
Lôi Áo gật đầu, việc cấp bách bây giờ là chữa trị vết thương trên người Kiệt Sâm. Về phần đến gia tộc Lạp Đế Căn tìm lời giải thích, còn phải đợi đưa Kiệt Sâm quay về gia tộc chữa trị rồi nói.
Nghĩ đến đây, Lôi Áo tiện miệng nói:
“Cái này... vậy được. Khắc Nhĩ Phỉ Đức cũng bị giết rồi, dám giáo huấn Kiệt Sâm trong sở trị an, người của gia tộc Thác Đức chúng ta, là để chúng muốn làm gì thì làm sao... Cái... cái gì? Khắc Nhĩ Phỉ Đức, bị các ngươi giết rồi? Khắc Nhĩ Phỉ Đức nào?”
Đột nhiên, Lôi Áo như nghĩ ra điều gì, mặt đầy kinh hãi nhìn sang Lôi Nặc.
“Chính là Khắc Nhĩ Phỉ Đức của gia tộc Lạp Đế Căn, nghe nói là con trai của tộc trưởng Ba Tư Tháp Đức Lạp Đế Căn gia tộc.”
“Nhị đệ, đệ cũng dũng cảm quá đấy!”
Lôi Áo cười khổ lắc đầu, hắn không ngờ tới, chỉ trong một thời gian ngắn, bọn Lôi Nặc có thể giết chết đại thiếu gia Khắc Nhĩ Phỉ Đức của gia tộc Lạp Đế Căn ngay trong sở trị an. Lần này, gia tộc Lạp Đế Căn sẽ không liều mạng mới là lạ, cả vương thành tuyệt đối sẽ nổi lên một trận mưa máu gió tanh.
Nhưng gia tộc Lạp Đế Căn gần đây ngày càng hung hăng, đã vậy, càng phải ra tay phủ đầu. Sau sự tình mười tám năm trước, gia tộc Thác Đức cũng quá im ắng trong suốt thời gian dài. Lúc này nên để cho người của vương quốc biết, ai mới là gia tộc võ huân đứng đầu của vương quốc này.
“Tất cả thành viên gia tộc nghe lệnh!”
Nghĩ đến đây, trong mắt Lôi Áo lóe lên một tia sáng sắc bén, giơ cao lệnh bài Tộc Trưởng gia tộc trong tay, nói với tất cả hộ vệ gia tộc đang có mặt, những người được triệu tập để giải cứu Kiệt Sâm.
“Có!”
“Gia tộc Lạp Đế Căn khinh thường vương pháp, ban ngày ban mặt, cấu kết với thích khách, công khai ám sát thành viên gia tộc Thác Đức chúng ta. Tất cả mọi người nghe lệnh, truyền lệnh của ta, lập tức điều động toàn bộ thế lực trong vương thành, đi tới gia tộc Lạp Đế Căn để nói chuyện.”
“Tạp Nhĩ Tư!”
“Có!”
“Ngươi lập tức mang lệnh phù của ta xuất thành, bảo Ba Đạo Phu đang đóng quân bên ngoài dẫn dắt đoàn quân Cuồng Sư của hắn, canh gác bốn cổng thành, không được để bất kỳ thích khách nào chạy thoát.”
“Rõ!”
“Lao Lí!”
“Có!”
“Ngươi lập tức truyền lệnh của ta, bảo Á Bá dẫn dắt toàn bộ thành vệ quân hỗ trợ giới nghiêm vương thành, lùng sục những kẻ khả nghi.”
“Rõ!”
“Lạp Đức Phúc!”
“Có!”
“Ngươi lập tức dẫn dắt một đội hộ vệ, hộ tống bọn Kiệt Sâm về gia tộc, thuận tiện kể lại sự tình cho La Tư Đặc Thúc Công nghe.”
“Rõ!”
“Những người còn lại đi theo ta, đến gia tộc Lạp Đế Căn.”
Lôi Áo lớn tiếng chỉ huy, những người có mặt tuân lệnh răm rắp.
“Đại ca, gia tộc Lạp Đế Căn, để đệ đi cùng huynh.”
Lôi Nặc đến bên cạnh Lôi Áo, thản nhiên cất lời.
Lôi Áo nhìn Lôi Nặc, trên mặt lộ ra một nụ cười, hai bàn tay to lớn nắm chặt lại.
“Đại ca quả nhiên không hổ là chủ một gia tộc, có khí phách, thủ đoạn cao minh.”
Kiệt Sâm được mấy hộ vệ khiêng qua, dõi mắt nhìn Lôi Áo tác phong quyết đoán, dứt khoát, trong lòng không khỏi cảm thán.
Chỉ riêng trên Truyen.free, bạn mới có thể thưởng thức trọn vẹn bản dịch này.