(Đã dịch) Chương 170
– Tiền bối, người sống chớ nên quá tuyệt tình, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần đừng sát hại cháu trai ta. Có lỗi lầm gì, ta nguyện thay hắn gánh chịu tội lỗi trước mặt tiền bối!
Y Tư Mạn cố nén đau đớn, chống người đứng dậy, hướng về Lôi Nặc lớn tiếng nói.
Giờ khắc này, Y Tư Mạn không còn để ý được gì nhiều, trước mắt phải bảo vệ Khắc Nhĩ Phỉ Đức cho bằng được. Còn về mối thù này, đợi khi về gia tộc tính toán cũng chưa muộn.
Tội xông vào nha môn Vương thành cướp người, làm trọng thương nhiều binh sĩ như thế, ngay cả hắn và Khắc Nhĩ Phỉ Đức – người của Lạp Đế Căn gia tộc – cũng bị trọng thương. Cho dù tên gia hỏa thuộc Thác Đức gia tộc này không nể mặt Lạp Đế Căn gia tộc, cũng phải cân nhắc đến thể diện của Áo Lan Đa Vương quốc chứ. Y Tư Mạn không tin Lai Sâm Đặc, người luôn muốn chèn ép Thác Đức gia tộc, sẽ ra tay bao che cho bọn chúng!
– Người sống không nên quá tuyệt tình ư?
Lôi Nặc cười lạnh một tiếng, bước thẳng đến trước mặt Khắc Nhĩ Phỉ Đức đang cực kỳ hoảng sợ.
– Không… không… ngươi đừng tới đây! Tư Mạn thúc thúc, mau cứu ta… mau cứu ta…
Thấy Y Tư Mạn cũng bị trung niên nhân kia đánh trọng thương, Khắc Nhĩ Phỉ Đức hoảng sợ tột độ. Nhìn Lôi Nặc chậm rãi bước tới, hắn càng cố sức bò lùi lại phía sau…
– Ngươi không thể giết hắn! Ngươi tuyệt đối không thể giết hắn! Hắn chính là trưởng tử của tộc trưởng Ba Tư Tháp Đức. Nếu ngươi giết hắn, Lạp Đế Căn gia tộc chúng ta sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi!
Y Tư Mạn gầm lên uy hiếp, cố gắng ngăn cản hành động của Lôi Nặc.
Tuy vừa rồi Lôi Nặc thể hiện ra thực lực vô cùng cường đại, nhưng trong lòng Y Tư Mạn vẫn cho rằng Lôi Nặc cùng lắm cũng chỉ là Lục giai Tôn Linh Sư mà thôi, chứ không hề nghĩ rằng Lôi Nặc thật sự lại là một Thất giai Hoàng Linh Sư.
Dù sao thì thực lực Thất giai Hoàng Linh Sư cũng quá đáng sợ, mà những cường giả như thế cũng quá ít ỏi. Cả Áo Lan Đa Vương quốc cũng chỉ có đệ nhất cao thủ của cung đình là Đế Lâm Thống Lĩnh được chính thức công nhận là Thất giai sơ kỳ Hoàng Linh Sư mà thôi.
Đối với sự uy hiếp của Y Tư Mạn, Lôi Nặc chẳng thèm để ý, bước chân vẫn tiến đến trước mặt Khắc Nhĩ Phỉ Đức, nở nụ cười lạnh lùng. Ngay khi hắn định vung tay hạ sát Khắc Nhĩ Phỉ Đức, đột nhiên phát hiện cánh tay mình bị Kiệt Sâm kéo lại.
– Kiệt Sâm?
Lôi Nặc quay đầu hỏi lại, trong giọng nói mang đầy vẻ nghi hoặc.
Kiệt Sâm lắc đầu, bước tới trước mặt Khắc Nhĩ Phỉ Đức, thản nhiên nói:
– Kiệt Sâm ta ân oán phân minh, cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Lúc trước ngươi ban cho ta mấy cước, bây giờ ta sẽ trả lại cho ngươi đủ. Đến lúc đó, nếu ngươi vẫn chưa chết, coi như ngươi may mắn!
Dứt lời, Kiệt Sâm liền hung hăng đá mạnh vào ngực Khắc Nhĩ Phỉ Đức một cước.
– Bành!
Tiếng va đập cực mạnh vang vọng nặng nề khắp hành lang, thân thể Khắc Nhĩ Phỉ Đức nằm trên mặt đất kịch liệt chấn động. Một luồng đau nhức truyền khắp toàn thân khiến hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
– Bành!
Lại thêm một cước nữa, thân thể Khắc Nhĩ Phỉ Đức càng chấn động mạnh hơn, sự đau đớn toàn thân tiếp tục gia tăng. Giờ khắc này, trong lòng Khắc Nhĩ Phỉ Đức không hề thấy tuyệt vọng, mà tràn đầy vui sướng vì nhen nhóm hy vọng được sống sót.
Thân là một Tam giai hậu kỳ Linh Sư, Khắc Nhĩ Phỉ Đức có thể cảm nhận được, với thực lực hiện tại của Kiệt Sâm khi đá lên người hắn, thì cho dù Kiệt Sâm có liên tục đá hơn mười cước cũng sẽ không đá chết được hắn. Hơn nữa, bản thân hắn lúc trước đá Kiệt Sâm còn chưa tới mười cước. Hiện giờ chỉ cần còn sống là được, còn sống mới còn cơ hội báo thù!
Một niềm tin mãnh liệt muốn báo thù cùng với sự sung sướng khi nhìn thấy hy vọng sống sót, giờ khắc này bốc cao trong lòng Khắc Nhĩ Phỉ Đức.
Trước ánh mắt của mọi người, Kiệt Sâm liên tục đá mạnh từng cước lên ngực Khắc Nhĩ Phỉ Đức, từng tiếng "răng rắc" vang lên, xương ngực Khắc Nhĩ Phỉ Đức đã gãy vụn, khiến hắn tiếp tục phun ra mấy ngụm máu tươi.
"Tiếp tục đi, cứ tiếp tục đi!" Trong lòng Khắc Nhĩ Phỉ Đức thầm gào thét: "Chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta chưa chết, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Kiệt Sâm, ngươi cứ chờ đó! Đợi khi ta quay lại, ta sẽ khiến cho phụ tử ngươi chết không toàn thây mới hả được mối hận trong lòng ta. Sau đó, ta còn muốn đem thi thể của phụ tử ngươi ném cho chó ăn!"
Trong lòng Khắc Nhĩ Phỉ Đức lúc này tràn ngập oán hận đối với Kiệt Sâm, nhưng trên mặt hắn lại không hề biểu lộ một chút nào.
– Phanh!
Cuối cùng, Kiệt Sâm cũng thu chân về, trong giọng nói mang theo một tia tiếc nuối:
– Khắc Nhĩ Phỉ Đức, lúc trước ngươi tổng cộng đá ta tám cước, hiện giờ ta đã trả lại cho ngươi đủ rồi. Không ngờ mạng ngươi cứng như vậy, đến giờ vẫn chưa chết!
Lôi Nặc sau khi nghe Kiệt Sâm nói thì không khỏi lắc đầu. Tuổi của Kiệt Sâm quả thật còn quá nhỏ, lại quá ngây thơ. Việc thả hổ về rừng, sớm muộn gì cũng bị hổ quay lại cắn chết!
Vi Ân đứng bên cạnh cũng khẽ lắc đầu, hắn cũng hiểu được hành động của Kiệt Sâm lúc này quá mềm yếu.
Không chỉ riêng Lôi Nặc và Vi Ân nghĩ vậy, mà Y Tư Mạn cùng đám binh sĩ nha môn cũng cảm thấy Kiệt Sâm quá mức ngây thơ. Đương nhiên, bọn họ càng mong Kiệt Sâm càng ngây thơ càng tốt!
– Ha ha…
Thấy Kiệt Sâm đã tuyên bố chấm dứt việc trả thù, Khắc Nhĩ Phỉ Đức tìm được đường sống trong chỗ chết, không nhịn được bật cười ha hả. Giờ phút này, trong nội tâm hắn đã bắt đầu tính toán làm thế nào để lấy mạng Kiệt Sâm.
– À, đúng rồi!
Ngay khi Kiệt Sâm vừa quay người lại, giống như đột nhiên nhớ tới điều gì, liền dừng bước.
– Khắc Nhĩ Phỉ Đức, lúc trước ngươi ngoài đá ta tám cước, còn đánh hộ vệ của ta hai quyền. Hai quyền này coi như là một cước, ta liền thay hộ vệ của ta đòi lại!
Kiệt Sâm nở nụ cười hết sức vô hại khi nói với Khắc Nhĩ Phỉ Đức.
"Hừ, hiện tại cứ cho ngươi đắc ý đi! Sau này, mỗi đòn ngươi đánh lên người lão tử, lão tử sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần cho ngươi! Lão tử muốn ngươi chết không được yên thân!" Khắc Nhĩ Phỉ Đức nghẹn lại tiếng cười, chờ đợi cước cuối cùng của Kiệt Sâm. Trong lòng hắn không khỏi ác độc suy nghĩ cách sau này hành hạ Kiệt Sâm thế nào để bản thân có thể hả giận.
Tất cả mọi người đều không phát giác, ngay khi cước cuối cùng của Kiệt Sâm hạ xuống, từ sức mạnh trọng lực bên tay trái hắn, một đạo hào quang rất nhỏ lặng yên xẹt qua.
"Trọng lực gấp trăm lần!"
Kiệt Sâm nâng cao chân lên, linh lực trong cơ thể bỗng nhiên bạo phát, dùng hết khí lực toàn thân, nhắm thẳng vào ngực Khắc Nhĩ Phỉ Đức mà hung hăng đạp mạnh xuống…
Mọi quyền lợi dịch thuật của văn bản này đều thuộc về truyen.free.