Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Dược Thần - Chương 168

Phanh!

Kiệt Sâm cả người đập mạnh vào bức tường phía sau, chiếc còng tay bên phải cũng gãy đôi.

Ha ha, tiếp tục đi!

Khắc Nhĩ Phỉ Đức lại tung thêm một cước.

Ông!

Một luồng hào quang quỷ dị loé lên trong mắt Kiệt Sâm. Lực lượng linh hồn cường đại của hắn chợt hoá thành một đòn công kích tinh thần, bắn thẳng tới Khắc Nhĩ Phỉ Đức.

Trúng phải linh hồn chấn nhiếp của Kiệt Sâm, hai mắt Khắc Nhĩ Phỉ Đức lập tức tối sầm, cả thân hình cũng khựng lại.

Khắc Nhĩ Phỉ Đức cẩn thận!

Khắc Lạc Y thấy vậy liền hô lớn, nhưng đã không còn kịp ngăn cản hành động của Kiệt Sâm.

Chỉ nghe một tiếng "Chát!" thật to vang lên. Trong khoảnh khắc ấy, tinh thần Khắc Nhĩ Phỉ Đức đã hồi phục. Hắn chỉ kịp thấy một bóng đen loé lên trước mặt, rồi bên má trái truyền đến một cơn đau nhức vô cùng khó chịu, cả người đã bị Kiệt Sâm tát bay thẳng ra ngoài.

Ngươi... ngươi...

Khắc Nhĩ Phỉ Đức ôm má trái từ dưới đất bò dậy, bên tai vẫn còn nghe tiếng "ông ông..." liên hồi. Trên má trái của hắn lộ rõ dấu ấn bàn tay đỏ tươi, khoé miệng cũng rướm máu!

Khắc Nhĩ Phỉ Đức toàn thân run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, nhưng chỉ thoáng chốc đã chuyển thành vô cùng phẫn uất.

Từ nhỏ đến lớn, với tư cách là nhi tử của Ba Tư Tháp Đức, tộc trưởng gia tộc Lạp Đế Căn, hắn chưa từng phải chịu thiệt thòi. Một cái tát trời giáng như vậy đúng là lần đầu tiên hắn bị đánh, ngay cả phụ thân hắn cũng chưa từng tát hắn một lần nào. Loại khuất nhục này thậm chí còn khó chấp nhận hơn cả việc giết hắn!

Ta... ta muốn giết ngươi!

Khắc Nhĩ Phỉ Đức gầm lên, hai mắt đỏ bừng, quát với đám hộ vệ bên cạnh:

Đánh hắn cho ta, đánh mạnh vào! Nếu ai dám không động thủ, ta sẽ giết người đó!

Khắc Lạc Y định lên tiếng nói gì đó, nhưng đã thấy Khắc Nhĩ Phỉ Đức với vẻ mặt vô cùng phẫn nộ quay về phía hắn nói:

Khắc Lạc Y đại ca, ngươi đừng cản ta, nếu không sau này chúng ta không còn là huynh đệ nữa. Việc hôm nay một mình lão tử gánh chịu, ngươi không cần phải lo!

Nhìn vẻ mặt điên cuồng của Khắc Nhĩ Phỉ Đức, Khắc Lạc Y muốn nói rồi lại thôi.

Lạo xạo...

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân rất nhỏ, rồi cánh cửa phòng thẩm vấn tựa như trúng phải một đòn trọng kích.

Một tiếng "Phanh!" cực lớn vang lên, cánh cửa đã trực tiếp bị đá văng ra. Đằng sau cánh cửa, một trung niên nhân xuất hiện với ánh mắt lăng lệ ác liệt, thân hình sừng sững như một ngọn trường thương. Ánh mắt hung dữ tựa thanh bảo đao vừa rút ra khỏi vỏ, toả ra hào quang sắc bén quét qua từng người trong phòng thẩm vấn.

Trong tay phải của hắn còn đang xách theo một tên binh sĩ nha môn, giống như một đống bùn nhão không chút phản kháng.

Khi ánh mắt của trung niên nhân kia rơi trên người Kiệt Sâm, hô hấp của hắn đột nhiên trở nên dồn dập hơn!

Khắc sâu trong mắt Lôi Nặc lúc này chính là dáng vẻ vô cùng chật vật của Kiệt Sâm.

Sau khi Kiệt Sâm gặp phải ám sát, trường bào trên người sớm đã bị phá nát. Trên người hắn có rất nhiều vết thương, dù hiện tại đã được cổ quái lực kia chữa trị khỏi, nhưng những vệt máu hắn vừa phun ra lúc nãy cùng với những vết máu khô từ trước vẫn còn dính đầy trên người, không khác gì một huyết nhân.

Hiện tại, Kiệt Sâm vô cùng dơ bẩn, y phục rách nát, toàn thân đầy vết máu loang lổ. Đặc biệt, trên lồng ngực còn lưu lại rất nhiều dấu chân, chỗ cổ tay bị còng cũng vẫn còn đang rướm máu...

Một cảm giác đau lòng mãnh liệt bất giác trỗi dậy từ đáy lòng Lôi Nặc, khiến một cường giả Thất giai Hoàng Linh Sư như hắn cũng có cảm giác muốn rơi lệ.

Phẫn nộ! Vô cùng phẫn nộ! Nhìn quanh đám người trong phòng thẩm vấn, sự phẫn nộ của Lôi Nặc càng lúc càng dâng cao.

Ngươi là ai? Sao dám xâm nhập vào nha môn, không muốn sống nữa sao?

Thấy Lôi Nặc đột nhiên xông vào, Khắc Nhĩ Phỉ Đức gào lên, trong ánh mắt vẫn mang theo vẻ ngạo nghễ. Là nhi tử của tộc trưởng gia tộc Lạp Đế Căn, hắn quả thật có tư cách để kiêu ngạo!

Lôi Nặc không hề để ý tới Khắc Nhĩ Phỉ Đức, mà quăng mạnh tên binh sĩ trong tay xuống, cất bước về phía Kiệt Sâm.

Bị khí thế cường đại của Lôi Nặc áp bức, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhường ra một lối đi, ngay cả Khắc Nhĩ Phỉ Đức cũng không ngoại lệ.

Kiệt Sâm, phụ thân đến rồi đây!

Ngữ khí Lôi Nặc có chút run rẩy, khoé mắt vương đầy lệ quang, tay phải nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay rướm máu của Kiệt Sâm nói.

Một tiếng "Rắc!" vang lên, chiếc còng tay bằng thép tinh đã bị Lôi Nặc bẻ gãy.

Sau khi nghe Lôi Nặc nói, Khắc Nhĩ Phỉ Đức đang trong cơn phẫn nộ không khỏi cười lạnh:

Nguyên lai ngươi là phụ thân của tiểu tử này? Hay lắm, hay lắm! Bổn thiếu gia chính là nhi tử của Ba Tư Tháp Đức, tộc trưởng gia tộc Lạp Đế Căn. Con của ngươi hành hung người trong Vương thành, hơn nữa còn cả gan chống lệnh nha môn, đả thương bổn thiếu gia. Hừ hừ, ta nói cho ngươi biết, con của ngươi lần này chết chắc rồi!

Khắc Nhĩ Phỉ Đức lúc này vô cùng hung hăng càn quấy. Cũng không trách được hắn như vậy, hiện nay gia tộc Thác Đức và gia tộc Lạp Đế Căn tại vương quốc Áo Lan Đa mỗi nhà một vẻ. Kiệt Sâm chỉ là một tiểu đệ tử chi thứ trong gia tộc Thác Đức, còn hắn lại là nhi tử của tộc trưởng gia tộc Lạp Đế Căn, địa vị tự nhiên khác nhau một trời một vực. Hơn nữa, hiện tại Khắc Nhĩ Phỉ Đức đang phẫn nộ nên nói năng cũng chẳng thèm suy nghĩ, vô cùng liều lĩnh uy phong!

Lôi Nặc chậm rãi đứng dậy, xoay người dùng ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn Khắc Nhĩ Phỉ Đức thản nhiên nói:

Vừa rồi ta nghe có kẻ muốn giết nhi tử của ta, kẻ đó hẳn là ngươi phải không?

Kiệt Sâm rất quen thuộc với phụ thân mình, nên khi thấy dáng vẻ bình tĩnh đó, hắn đã biết phụ thân mình đã thực sự động sát tâm rồi.

Mẹ nó, chính là lão tử! Đừng nói là con ngươi, ngay cả lão gia hoả ngươi dám tự tiện xông vào nha môn cũng chuẩn bị mà chờ hậu sự đi!

Hiện tại Khắc Nhĩ Phỉ Đức vẫn còn vì cái tát vừa rồi của Kiệt Sâm mà vô cùng phẫn nộ, ngữ khí cũng càng thêm ác liệt.

Khắc Lạc Y đứng một bên cảm thấy tình hình có chút không ổn. Lúc trước Lôi Nặc chỉ dùng ngón tay khẽ búng đã phá huỷ chiếc còng tay của Kiệt Sâm. Dù chiếc còng đó trước kia bị Kiệt Sâm làm cho rạn, nhưng độ cứng rắn của nó vẫn rất cao, cứ nhìn việc Kiệt Sâm liên tục giãy giụa lâu như vậy mà vẫn không gãy là có thể thấy. Nhưng trung niên nhân kia chỉ khẽ dùng sức một cái đã gãy, vậy rốt cuộc hắn có thực lực như thế nào?

Được lắm!

Lôi Nặc không nói thêm gì, chỉ gật đầu một cái.

Đột nhiên, một tàn ảnh loé lên, một tiếng "Chát!" cực lớn vang vọng khắp phòng thẩm vấn.

Lôi Nặc vung tay tát một cái ngay mặt Khắc Nhĩ Phỉ Đức, khiến hắn bay thẳng ra sau, đập mạnh lên vách tường rồi ngã vật xuống đất như một cái bao tải.

Cái tát này so với cái tát vừa rồi của Kiệt Sâm còn hung ác hơn nhiều. Khắc Nhĩ Phỉ Đức ngồi phệt ngay góc tường không ngừng phun máu, má phải cũng nhanh chóng sưng vù lên, vẻ mặt có chút ngơ ngác như kẻ mất hồn.

Thiếu gia!

Khắc Nhĩ Phỉ Đức!

Hai tên hộ vệ của Khắc Nhĩ Phỉ Đức cùng Khắc Lạc Y không khỏi kinh hoảng thốt lên. Hai tên hộ vệ xoay người lại, hung hăng đánh về phía Lôi Nặc. Nếu như Khắc Nhĩ Phỉ Đức xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không có ngày nào được sống yên ổn!

Chát! Chát!

Lại hai âm thanh thanh thúy vang lên. Không đợi mọi người kịp phản ứng, hai tên hộ vệ lúc trước còn đang sinh long hoạt hổ giờ đây đã miệng phun máu, hai mắt trợn trắng, vị trí trái tim trước ngực xuất hiện một lỗ máu, máu tươi cũng không ngừng túa ra từ đó.

Hai mắt Khắc Lạc Y trợn ngược lên. Hắn biết rõ thực lực của Khắc Nhĩ Phỉ Đức cùng hai tên hộ vệ đều là Tam giai hậu kỳ Linh Sư, vậy mà chỉ một chiêu của trung niên nhân cũng không đỡ nổi đã bị đánh chết... Đây... đây... là dạng thực lực gì?

Ngăn hắn lại cho ta!

Đang lúc sợ hãi, Khắc Lạc Y rống lên, nhanh chóng nâng Khắc Nhĩ Phỉ Đức dậy rồi chạy vội ra ngoài.

Đối mặt với một cao thủ hung hãn như vậy, hắn và Khắc Nhĩ Phỉ Đức đều là Tam giai hậu kỳ Linh Sư, nếu thật sự chiến đấu cũng tuyệt đối sẽ rơi vào kết cục như hai tên hộ vệ kia. Hiện tại, chỉ có thể nhanh chóng chạy đến chỗ sở trưởng Y Tư Mạn thúc thúc, nương nhờ tu vi Ngũ giai hậu kỳ Tông Linh Sư của ông ấy, may ra mới còn đường sống.

Mấy tên binh sĩ trong phòng thẩm vấn nghe lệnh của Khắc Lạc Y cũng lập tức rống lên, rút trường kiếm bên hông ra, xông về phía Lôi Nặc tấn công. Ngay cả hai tên binh sĩ đang giữ Vi Ân cũng bỏ qua Vi Ân mà nhào đến.

Trong lúc nhất thời, cả phòng thẩm vấn tràn ngập sát khí lạnh lẽo. Mấy tên binh sĩ nha môn tuy chỉ có thực lực cấp Linh Sĩ, nhưng lại đông người hơn, khí thế cũng bành trướng mãnh liệt.

Hô!

Đột nhiên, một luồng kình phong xuất hiện trong phòng thẩm vấn, một tiếng nổ lớn theo đó vang lên. Kiếm quang chỉ loé lên một cái, cả phòng thẩm vấn liền rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại mấy âm thanh "leng keng..." đứt quãng do những thanh trường kiếm của đám binh sĩ từ từ rơi xuống đất. Sau đó, mấy tên binh sĩ đều ôm ch���t lấy cánh tay vừa bị chặt đứt của mình, kêu rên thảm thiết.

Muốn chạy?

Khoé miệng Lôi Nặc hiện lên nụ cười lạnh, tay phải làm chưởng bổ về phía trước.

Một luồng hào quang thẳng tắp từ lòng bàn tay Lôi Nặc phóng ra, đánh mạnh lên vách tường phòng thẩm vấn. Sau một tiếng "Ầm! Ầm!..." chấn động liên hồi, cả vách tường vốn cứng rắn liền xuất hiện một lỗ cực lớn.

Hai tiếng "Bịch! Bịch!" từ bên ngoài truyền vào, kèm theo hai âm thanh kêu gào vô cùng thê lương.

Khắc Lạc Y và Khắc Nhĩ Phỉ Đức đang thống khổ lăn lộn bên ngoài hành lang, bắp chân của bọn hắn vừa rồi đã bị kiếm quang của Lôi Nặc chém thành thịt vụn nát bấy.

Vi Ân loạng choạng đứng dậy. Đoạn đối thoại vừa rồi của Khắc Nhĩ Phỉ Đức và Kiệt Sâm hẳn hắn cũng nghe ra, đồng thời cũng hiểu được tình cảnh hiện tại của bản thân. Khi thấy Lôi Nặc xuất hiện, trên mặt hắn không khỏi lộ vẻ nhẹ nhõm như thoát nạn.

Với thực lực Thất giai Hoàng Linh Sư của Lôi Nặc, hắn đủ sức tung hoành khắp vương quốc Áo Lan Đa.

Không... không... đừng giết ta, ta là trưởng tử của tộc trưởng gia tộc Lạp Đế Căn, các ngươi không thể giết ta! Nếu không cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

Đưa mắt nhìn ba người Lôi Nặc đang từ từ tới gần, Khắc Nhĩ Phỉ Đức đang kêu rên trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ lên tiếng.

Muốn đối phó với nhi tử của ta thì phải có giác ngộ chuẩn bị chết!

Ngữ khí của Lôi Nặc vô cùng lạnh nhạt, chậm rãi giơ tay phải lên.

Đừng... đừng... cứu mạng... cứu mạng a... ta van cầu ngươi... đừng... đừng giết ta!

Dừng tay!

Đúng lúc này, từ xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng gào thất thanh. Một bóng người cũng theo đó lướt nhanh tới, theo sát phía sau hắn là hàng trăm binh sĩ nha môn dày đặc, tay cầm vũ khí, bao vây kín mít toàn bộ khu hành lang nơi mấy người Lôi Nặc đang đứng.

Kẻ đến chính là sở trưởng nha môn, Ngũ giai hậu kỳ Tông Linh Sư, người của gia tộc Lạp Đế Căn – Bá tước Y Tư Mạn.

Ngươi là ai mà dám cả gan xông vào nha môn phủ của Vương thành, còn tuỳ ý ra tay đả thương người? Trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không?

Y Tư Mạn khi nhận được tin có người xông vào nha môn thì lập tức chạy tới đây. Khi nhìn thấy một đống bừa bộn trong phòng thẩm vấn, cùng với đám người nằm rên rỉ trên mặt đất, còn có Khắc Nhĩ Phỉ Đức và Khắc Lạc Y với bắp chân bị chặt nát, hắn không khỏi phẫn nộ, quát lên với Lôi Nặc.

Việc Khắc Nhĩ Phỉ Đức và Khắc Lạc Y tới phòng thẩm vấn giáo huấn tên đệ tử của gia tộc Thác Đức kia, Y Tư Mạn cũng đã ngầm đồng ý. Hắn nghĩ chỉ cần không náo đến mức chết người, thì đến khi gia tộc Thác Đức đến nhận người, chỉ cần thuận miệng tìm vài lý do gì đó cho qua là xong.

Nhưng khi hắn đang thảnh thơi nghỉ ngơi trong phòng làm việc, thì đột nhiên bị hai tên binh sĩ cuống quýt chạy vào đánh thức. Sau khi nghe hai tên binh sĩ báo cáo rằng có một trung niên nhân xông vào nha môn hỏi người tên Kiệt Sâm vừa bị bắt vào đang ở đâu, sau đó không nói rõ trắng đen gì đã xông thẳng vào phòng thẩm vấn, còn đả thương mấy binh sĩ ngăn cản.

Nghe vậy, Y Tư Mạn không khỏi nổi giận. Tên gia tộc Thác Đức này thực sự không hiểu quy củ mà. Mặc dù nói hai gia tộc thường xuyên có mâu thuẫn, nhưng chỉ vì một tên đệ tử nho nhỏ lại phái người xông thẳng vào nha môn, còn đả thương thủ hạ của mình, cái này chẳng phải quá kiêu ngạo sao? Chẳng lẽ không coi sở trưởng nha môn như mình ra gì sao?

Ngay sau đó, Y Tư Mạn dẫn theo cả đám thủ hạ chạy tới. Từ xa xa đã nghe được tiếng kêu thất thanh của Khắc Nhĩ Phỉ Đức. Khi đến nơi, thấy dáng vẻ thảm hại của hai người Khắc Nhĩ Phỉ Đức và Khắc Lạc Y, hắn càng thêm phẫn nộ.

Đặc biệt, khi chứng kiến trung niên nhân kia còn muốn đánh chết Khắc Nhĩ Phỉ Đức, hắn đã không còn kiềm chế được sự phẫn nộ nữa rồi.

Khắc Nhĩ Phỉ Đức là ai? Chính là trưởng tử của tộc trưởng Ba Tư Tháp Đức, là hòn ngọc quý của gia tộc Lạp Đế Căn đó. Nếu hắn xảy ra chuyện gì ở chỗ này, thì cả Vương thành sẽ không được yên ổn!

Khi thấy Y Tư Mạn chạy tới, Khắc Nhĩ Phỉ Đức như tìm được phao cứu mạng, nước mắt giàn giụa kêu lên:

Tư Mạn thúc thúc, cứu ta, cứu ta a! Thúc thúc mau mau giết hết bọn chúng đi, mau cứu ta ra ngoài a!

Khắc Nhĩ Phỉ Đức vừa kêu vừa dùng hai tay ôm chân Y Tư Mạn, trông vô cùng chật vật.

Bản dịch này, được thực hiện một cách tỉ mỉ và độc quyền, xin được đăng tải tại truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free