(Đã dịch) Chương 166
Khắc Nhĩ Phỉ Đức đã hoàn toàn bị Kiệt Sâm chọc tức, lửa giận trong lòng hắn bùng lên dữ dội, hai mắt đỏ ngầu, vừa vung nắm đấm đánh tới tấp Kiệt Sâm, vừa gầm lên:
– Đánh, đánh chết tên tiểu tử này cho ta! Mọi chuyện ta sẽ chịu trách nhiệm!
Khắc Lạc Y bấy lâu vẫn đứng phía sau, giờ phút này liền xông tới ngăn Khắc Nhĩ Phỉ Đức lại:
– Đủ rồi, Khắc Nhĩ Phỉ Đức! Ngươi mà đánh nữa, hắn thật sự sẽ chết đấy!
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn hai gã hộ vệ, ra hiệu bảo họ dừng tay.
Kiệt Sâm dù sao cũng là người của gia tộc Thác Đức. Nếu thật sự hắn xảy ra chuyện tại đây, tuyệt đối không ổn. Việc này chẳng khác nào vả thẳng vào mặt gia tộc Thác Đức, chắc chắn sẽ châm ngòi mâu thuẫn giữa hai gia tộc. Điều này không phải là thứ Khắc Lạc Y muốn thấy.
– Đúng vậy, đánh chết thì chẳng còn gì thú vị nữa. Thiếu gia ta vẫn còn nhiều thời gian để đùa giỡn với ngươi!
Khắc Nhĩ Phỉ Đức tuy đang vô cùng phẫn nộ, nhưng sau khi bị Khắc Lạc Y ngăn lại cũng đã phần nào bình tĩnh hơn, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ dữ tợn, nói với Kiệt Sâm:
– Chẳng phải tên tiểu tử nhà ngươi còn có hộ vệ đi cùng sao? Mau bắt hắn tới đây cho ta!
– Khắc Nhĩ Phỉ Đức, tên hộ vệ kia và thích khách đều bị thương rất nặng, hiện giờ đang được đưa đi trị thương!
Khắc Lạc Y lập tức hiểu Khắc Nhĩ Phỉ Đức muốn gì nên vội lên tiếng.
– Đang trị thương ư? Trị thương cái gì? Người chết rồi còn cần trị thương nữa sao!
Trên mặt Khắc Nhĩ Phỉ Đức lộ ra nụ cười âm hiểm, nói:
– Lập tức mang tên đó tới đây cho ta! Tên Kiệt Sâm này ta không thể giết, nhưng ta muốn hắn phải tận mắt chứng kiến cái chết của tên hộ vệ đã dốc sức bảo vệ hắn trước thích khách. Ha ha, đây sẽ là một nỗi đau đớn đến nhường nào, ha ha ha…
Khắc Nhĩ Phỉ Đức điên cuồng phá lên cười.
– Khắc Nhĩ Phỉ Đức, ngươi dám sao!
Khi nghe lời này của Khắc Nhĩ Phỉ Đức, hai mắt Kiệt Sâm trợn trừng, phẫn nộ nói.
Đối với Vi Ân, ban đầu Kiệt Sâm chỉ có lòng hiếu kỳ, nhưng sau khi biết Vi Ân thật sự là một Đế Linh Sư bị nguyền rủa, Kiệt Sâm lại nảy sinh ý muốn thử giải trừ lời nguyền cho hắn, chứ không hề có ý mời chào gì khác.
Thế nhưng, khi Kiệt Sâm tao ngộ ám sát, đối mặt với kiếm quang của tên Tông Linh Sư bịt mặt kia, Vi Ân lại không chút do dự chắn trước mặt hắn. Chính vì điều này, Kiệt Sâm đã chính thức xem Vi Ân là một trong những bằng hữu của mình.
Nếu Khắc Nhĩ Phỉ Đức chỉ hành hạ riêng Kiệt Sâm, thì Kiệt Sâm còn có thể chịu đựng được, nhưng Khắc Nhĩ Phỉ Đức dám đối phó với bằng hữu của hắn, thì Kiệt Sâm tuyệt đối không thể chịu đựng được.
– Ha ha ha…
Thấy vẻ mặt phẫn nộ của Kiệt Sâm, Khắc Nhĩ Phỉ Đức vô cùng khoái chí, quay người nói với Khắc Lạc Y:
– Khắc Lạc Y đại ca, tên hộ vệ kia hiện giờ đang ở đâu? Lập tức mang hắn tới đây cho ta! Ha ha, ta muốn đích thân ra tay!
– Ai!
Khắc Lạc Y thở dài bất đắc dĩ. Kiệt Sâm thì không thể để Khắc Nhĩ Phỉ Đức tùy ý giết. Coi như tên hộ vệ kia xui xẻo vậy. Chỉ là một gã hộ vệ của gia tộc Thác Đức, căn bản chẳng tính là gì, chết thì chết thôi!
Nghĩ đến đây, Khắc Lạc Y liền phân phó người đi mang Vi Ân từ chỗ trị thương về.
Rất nhanh sau đó, Vi Ân đã bị mang tới.
Vết thương trên người Vi Ân chỉ là vết kiếm bị tên Tông Linh Sư kia chém trúng. Thân thể hắn vốn là của một Bát giai Đế Linh Sư, tuy thực lực hiện tại không còn, nhưng với thể chất cường đại như vậy, hắn chỉ bị gãy hai xương sư���n và một vết chém trước ngực. Sở dĩ hắn hôn mê là vì chảy máu quá nhiều mà thôi.
Sau khi được y sư trị liệu, xương sườn của Vi Ân đã được nối lại. Miệng vết thương cũng đã ngừng chảy máu, được băng bó hoàn tất nên hắn cũng đã tỉnh lại.
Hắn còn chưa kịp hiểu rõ tình hình của bản thân thì đã bị hai tên binh sĩ mạnh mẽ chạy vào, bắt tới phòng thẩm vấn.
– Kiệt Sâm, chuyện gì thế này?
Thấy một đám người trong phòng thẩm vấn cùng với Kiệt Sâm, Vi Ân không khỏi nghi hoặc nghĩ: "Chẳng lẽ mình và Kiệt Sâm đã bị thích khách bắt được rồi ư? Xong rồi! E rằng lần này lành ít dữ nhiều rồi!"
Vi Ân còn chưa kịp nghĩ ngợi bao lâu thì Khắc Nhĩ Phỉ Đức đã vung nắm đấm, đá loạn xạ vào bụng hắn, khiến hắn đau đớn khom người lại như con tôm luộc. Một cú đá của Khắc Nhĩ Phỉ Đức cũng trúng ngay vết thương vừa được băng bó của Vi Ân.
– Phụt...
Vi Ân lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Vết thương vừa được băng bó đã lại nứt toác. Máu tươi thấm đỏ cả vùng ngực.
– Khắc Nhĩ Phỉ Đức!
Kiệt Sâm gầm lên, hai mắt đỏ bừng. Linh lực trong cơ thể hắn như hồng thủy cuồng nộ, điên cuồng vận chuyển.
– Nhất Kích Đoạt Mệnh!
Kiệt Sâm gầm giận, hai tay vung mạnh. Một luồng linh lực khổng lồ từ người Kiệt Sâm bộc phát ra, khiến chiếc còng tay dần dần vặn vẹo biến dạng, xuất hiện từng vết rạn nứt. Hai tay Kiệt Sâm vì dùng sức quá độ nên cũng bị còng tay cứa rướm máu...
– Kiệt Sâm, ngươi muốn làm gì? Định làm phản sao?
Thấy hành động của Kiệt Sâm, Khắc Lạc Y lập tức gầm lên:
– Hai người các ngươi còn không mau tới đè hắn xuống, đổi bộ xiềng xích lớn hơn cho ta!
Hai tên binh sĩ lập tức lao tới...
... Vù vù...
Tại cổng lớn gia tộc Thác Đức, một thiếu niên chạy như bay từ đằng xa tới. Hắn bất chấp việc chào hỏi các hộ vệ đang canh cửa, xông thẳng vào trong.
– Đó chẳng phải là Cơ Lạp thiếu gia sao? Có chuyện gì mà vội vã như vậy chứ?
Hai gã hộ vệ canh cửa không khỏi tò mò nhìn theo bóng lưng Cơ Lạp.
Sau khi về tới gia tộc, Cơ Lạp lập tức chạy tới trước viện tử của Tộc trưởng Lôi Áo. Lúc này mới bị hai gã hộ vệ chặn lại. Lôi Áo thân là tộc trưởng, không phải ai cũng có thể tùy tiện gặp mặt.
– Ta là Cơ Lạp, đệ tử của gia tộc. Hiện tại có việc gấp cần gặp tộc trưởng, kính xin hai vị đại ca giúp ta thông báo một tiếng.
Cơ Lạp bị chặn bên ngoài, lo lắng nói.
– Ngươi chờ một lát!
Một tên hộ vệ bảo Cơ Lạp chờ, rồi lập tức chạy vào trong báo cáo. Một lát sau liền đi ra, nói với Cơ Lạp:
– Đi theo ta!
Khi Cơ Lạp vào đại sảnh, hắn thấy Lôi Áo và Lôi Nặc đang trò chuyện gì đó trong phòng sách, trên mặt cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ.
Từ khi Lôi Nặc tấn cấp Hoàng Linh Sư sơ kỳ, tâm tình hắn luôn rất thoải mái. La Tư Đặc từng tìm gặp Lôi Nặc, muốn trả lại viện tử ngày trước của hắn, nhưng đã bị hắn lập tức cự tuyệt.
Hầu hết mọi việc trong gia tộc đều do Lôi Áo chủ trì. La Tư Đặc rất ít khi lên tiếng. Một khi hắn lên tiếng, ngay cả Tộc trưởng Lôi Áo cũng không dám phản kháng. Nhưng vì muốn giữ chân Lôi Nặc, lần này La Tư Đặc đã phải hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư.
– Ngươi là Cơ Lạp phải không? Nghe nói ngươi có việc cần tìm ta? Cứ nói đi.
Mọi tình tiết trong chương này đều được truyen.free độc quyền chuyển ngữ, giữ trọn vẹn tinh hoa nguyên tác.